Chương 579: Không bỏ cuộc
Người dịch: Quýt
—
Rõ ràng là đã suy nghĩ kỹ lưỡng, rõ ràng là đã hạ quyết tâm, nhưng khi nghĩ đến việc phải chia tay, trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
Không phải là vì cô quá tin tưởng vào Thẩm Mặc, cũng không phải vì anh yên tâm về cô. Mà là sau khi cả hai bàn bạc, họ nhận ra rằng họ phải tách nhau ra...
Nếu không tách ra, dù có giành chiến thắng trong giai đoạn đầu của trò chơi, họ vẫn không thể thay đổi được xu hướng dần dần rơi vào thế yếu.
Vì vậy, tách ra là điều bắt buộc.
Bạch Ấu Vi thở dài một hơi nặng nề.
Khi tỉnh lại, cô thấy Đàm Tiếu và Phan Tiểu Tân đều đang ngơ ngác nhìn mình.
Phan Tiểu Tân lưỡng lự hỏi:
- "Chị Vi, chẳng phải vẫn còn anh Nghiêm sao..."
Đàm Tiếu cũng nói nhỏ:
- "Đúng vậy, anh Nghiêm bên đó có một Vua, chúng ta hợp tác với anh ấy không phải tốt hơn sao? Dù sao cũng tốt hơn là phải tách ra mà..."
Bạch Ấu Vi nghe xong liền nhíu mày:
- "Sao mà giống được? Nếu Thẩm Mặc làm Vua, khi gặp trong trò chơi, anh ấy chắc chắn sẽ đầu hàng nhường cho tôi. Còn các cậu thử bảo Nghiêm Thanh Văn đầu hàng xem? Đến lúc đó còn không biết anh ta sẽ cò kè mặc cả thế nào để chèn ép chúng ta!"
Không phải là cô nói xấu Nghiêm Thanh Văn, mà thực tế tình cảm giữa họ với anh ta chưa đủ sâu để anh ta có thể tự nguyện từ bỏ Cuộc Chiến Mê Cung vì họ!
Phan Tiểu Tân và Đàm Tiếu có lẽ cũng hiểu rõ điều này, vậy tại sao họ lại nói ra những lời như vậy?
Bạch Ấu Vi chỉ cần nghĩ một chút là hiểu ngay.
Phan Tiểu Tân và Đàm Tiếu không có khao khát mãnh liệt trong việc thu thập mảnh ghép, thậm chí có thể... họ không thực sự hiểu được ý nghĩa của việc này, nên tất nhiên, họ chọn phương pháp an toàn hơn.
Bạch Ấu Vi nghĩ thông suốt điều này, bất giác có chút trầm tư.
... Có phải cô đã quá lý tưởng hóa mọi chuyện không?
Có lẽ mọi người không thực sự muốn mạo hiểm để thu thập mảnh ghép. Ở lại Ngôi Nhà Búp Bê, chẳng phải thoải mái hơn sao?
Thu thập mảnh ghép vốn chỉ là mục tiêu của một số ít người... Còn phần lớn, chỉ là muốn sống sót, rồi để ngày qua ngày trôi qua bình thường.
Về sự thật của thế giới, ý nghĩa của cuộc sống, giá trị của sự tồn tại... những khái niệm to lớn này, không phải ai cũng quan tâm.
Bạch Ấu Vi im lặng suy nghĩ.
Đàm Tiếu và Phan Tiểu Tân liếc nhìn nhau, không hiểu cô đang nghĩ gì.
Một lát sau, cô cuối cùng cũng lên tiếng:
- "Thật ra... các cậu có thể từ bỏ quyền thi đấu, dù không đăng ký cũng sẽ không bị phạt, chỉ là các mảnh ghép sẽ bị thu hồi mà thôi..."
- "Như vậy sao được?!" Đàm Tiếu đột nhiên phấn khích, "Anh em tốt thì phải đồng cam cộng khổ, dám làm dám chịu! Bây giờ bỏ cuộc thì là cái gì?! Để người ta biết thì sau này tôi làm sao dám đi lại trên giang hồ?!"
Bạch Ấu Vi: "..."
Ở bên nhau lâu như vậy, cô vẫn không hiểu được cách suy nghĩ của Đàm Tiếu.
Những mảnh ghép thực sự không khiến cậu ta hứng thú, nhưng tại sao những thứ như nghĩa khí hư vô lại luôn khiến cậu ta trở nên kích động?
Kích động cái gì chứ...
Thật là...
Phan Tiểu Tân thực tế hơn nhiều, cậu nói:
- "Em cũng không bỏ cuộc. Em còn nhỏ, nếu làm thần dân tham gia trận đấu, đối phương có thể sẽ xem thường chúng ta và tạo ra cơ hội cho chúng ta nắm lấy."
Đàm Tiếu cười lớn, xoa đầu cậu ấy:
- "Giỏi lắm Tiểu Tân, còn biết nắm lấy cơ hội nữa!"
Phan Tiểu Tân cố gắng né tránh không để bị Đàm Tiếu xoa đầu:
- "Dù có thua... cũng không sao, dù sao cũng chỉ trở thành dân thường, nhưng bây giờ không thể bỏ cuộc, chị Vi chắc chắn sẽ cần trợ giúp trong trò chơi..."
Đàm Tiếu lại khen ngợi cậu:
- "Tốt lắm! Có tình có nghĩa! Cậu thật giống phong thái của anh Tiếu tôi ngày xưa khi đi lại trên giang hồ!"
Bạch Ấu Vi không nhịn được cười, cảm giác buồn phiền trong lòng cũng biến mất.
Có lẽ cô đã suy nghĩ quá hẹp hòi, Đàm Tiếu và Phan Tiểu Tân thực sự không hứng thú với mảnh ghép, nhưng họ vẫn có lý do riêng để tồn tại trong trò chơi này.
Bạch Ấu Vi mỉm cười nói:
- "Vậy được, chúng ta hãy tập trung các vật phẩm và mảnh ghép lại xem phân chia thế nào cho hợp lý."
Ba người lấy ra vật phẩm và mảnh ghép của mình, lộn xộn chất thành một đống lớn trên đất.
- "Hả?" Đàm Tiếu bất ngờ kêu lên.
Phan Tiểu Tân đang cầm vật phẩm trên tay, sắc mặt cũng thay đổi.
- "Sao vậy?" Bạch Ấu Vi nhìn hai người, ánh mắt dừng lại trên chiếc gương đồng trong tay Phan Tiểu Tân.
Cô cầm lấy chiếc gương, lông mày nhíu chặt.
Những vật phẩm này...
Tất cả đều mất hiệu lực rồi.
0 comments