Bao mau nhom nhac nam 46 47 48

By Quyt Nho - tháng 6 23, 2025
Views

Chương 46: Khó Lường

Khi bước vào khoang cáp treo, Đường Điềm nhanh chóng ngồi vào chỗ trống bên trái. Vì đang vội và cũng có chút ngượng ngùng, cô hoàn toàn không chú ý xem người ngồi bên cạnh là ai.

Cửa khoang đóng lại, Phó Hi ngồi đối diện khẽ cười giễu, lười nhác trêu chọc:

“Không trốn sang khoang phía sau nữa à?”

Câu nói dường như đã để lộ hết mọi hành vi lảng tránh của cô trước đó.

Nghe anh nói, Ôn Thiệu Hàn – người ngồi đối diện với cô – đẩy nhẹ gọng kính, nụ cười nhạt không mang theo bất kỳ sự công kích nào, chỉ thuần túy là thiện ý.

Đường Điềm bị hỏi vậy cũng đành kéo thấp vành mũ, nghiêng đầu nhìn về phía trước. Khoang cáp treo trước mặt trống không, cũng phải thôi, thời tiết thế này thì mấy ai còn muốn đi cáp treo, chưa kể cũng sắp đến giờ ngưng vận hành.

Phó Hi cũng chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng thấy cô thật sự quay đầu nhìn mấy lần thì bật cười: “Đường Điềm, chúng tôi ăn thịt em chắc?” Sợ đến mức này à.

Anh vừa nói đến chữ “ăn”, ánh mắt Thẩm Yến Lễ chợt tối lại một cách khó hiểu.

Lúc này, khoang cáp treo bắt đầu trượt xuống. Đường Điềm hoảng sợ đến mức nắm chặt tay vịn, gương mặt rực rỡ vì lo sợ mà khẽ ngẩng lên, nhắm chặt mắt.

Giờ đừng nói Phó Hi có nói gì hay làm gì, cô cũng không còn tâm trí mà để ý đến nữa.

Thấy cô khó chịu, Phó Hi bỏ ngay thái độ trêu chọc, giọng nói nghiêm túc hơn:

“Đường Điềm, em ổn chứ?”

Bên cạnh cô là Bùi Giác, anh có thể cảm nhận rõ cơ thể cô đang run rẩy đến mức không kiểm soát nổi.

Cô không hề dựa vào ai, càng không cầu cứu, mà lại rụt cả người nép vào góc, sợ làm phiền người khác – dáng vẻ đó khiến người ta khó mà không động lòng.

Cảm giác được khoang cáp trượt xuống ngày càng nhanh, Đường Điềm run rẩy một lúc rồi mới cố gắng lắc đầu: “Không… không sao.”

Thẩm Yến Lễ, đang ngồi phía bên trái của Bùi Giác, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, đôi mày anh chau lại đầy lo lắng. Nhưng vì giữa hai người còn cách một người nên anh không thể dang tay che chở như bình thường.

Bùi Giác cất giọng lạnh nhạt an ủi:

“Còn chưa tới hai phút nữa, cố gắng chịu đựng.”

Đường Điềm khẽ “ừ” một tiếng, rồi như sực nhớ ra lúc vào khoang cô đã ngồi ngay cạnh Bùi Giác.

Trong lòng hoảng sợ nhưng vẫn không ngăn được suy nghĩ: Không biết Bùi Giác có nghĩ cô cố ý ngồi cạnh anh không?

Đối diện, Ôn Thiệu Hàn nhẹ nhàng nói:

“Giờ không còn cao lắm nữa, đừng sợ.”

Đường Điềm vốn tin tưởng anh hơn một chút, nghe vậy liền cố xoay cổ đang mỏi, nhìn xuống bên dưới.

Lúc này cáp treo đã gần chạm đất, độ cao vừa tầm mắt, không còn quá đáng sợ nữa.

Vì nãy giờ căng thẳng quá mức, tay và cổ cô bây giờ ê ẩm, mỏi nhừ.

Cô đặt hai tay lên đầu gối, cử động vài cái, ngẩng lên thì thấy ngoài Bùi Giác ra, cả ba người đàn ông còn lại đều đang lặng lẽ nhìn cô.

Cô tưởng họ không vui vì bị cô làm hỏng tâm trạng ngắm hoàng hôn, liền lúng túng nói:

“À… xin lỗi, làm hỏng tâm trạng ngắm cảnh của mọi người rồi.”

Bùi Giác lạnh lùng đáp: “Không có gì phải xin lỗi.”

Đúng lúc đó, khoang cáp treo dừng lại, đã tới nơi.

Ôn Thiệu Hàn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu mỉm cười, không nói thêm gì, là người đầu tiên bước xuống.

Đường Điềm không muốn làm phiền anh nên vội vàng theo sau anh xuống cáp.

Hành động tránh né này lại khiến tâm trạng Phó Hi vui lên hẳn. Anh đi sau, giơ tay kéo sợi dây mũ trước ngực cô:

“Tự mình sợ đến mức này mà còn xin lỗi chúng tôi.”

Cái kéo của anh khiến đôi mắt đen long lanh của cô bị che khuất dưới vành mũ.

Đường Điềm quay lại chỉnh mũ, trách:

“Anh đừng cứ động một cái lại kéo mũ của tôi.”

Phó Hi khẽ nhếch môi, miệng thì ậm ừ cho có, nhưng có làm được không lại là chuyện khác.

Thẩm Yến Lễ nhìn thấy Phó Hi và Đường Điềm đi gần nhau, đôi mày anh lạnh lùng như băng tuyết, môi mím chặt thành một đường thẳng.

Tại bãi đỗ xe dưới chân núi, tài xế đã chờ sẵn.

Đường Điềm không ngồi chung với mấy trợ lý mà được Bùi Giác sắp xếp riêng một chiếc xe.

Dù không hiểu lý do, cô cũng chẳng có tâm trí nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng quay về biệt thự nghỉ dưỡng.

……

Trong một căn phòng tại biệt thự, Đường Điềm thay bộ đồ đi ra ngoài, vừa thay xong đồng phục làm việc thì điện thoại đổ chuông.

Cô chỉnh lại quần áo, liếc nhìn màn hình – là chị Ngô gọi đến.

Đường Điềm bắt máy: “Chị Ngô ạ.”

“Đường Điềm này, chị bàn với em chút. Hiểu Chi bị trật chân, chị tính tìm thêm hai người giúp việc thay cô ấy.”

Chị Ngô ngập ngừng một chút rồi tiếp:

“Nhưng các tiên sinh không muốn để người khác vào phòng riêng.”

Chị Ngô cũng thấy khó xử. Mấy vị thiếu gia này quả thật khó hầu hạ, Bùi Giác thì còn dễ, ba người kia nhất quyết không đồng ý để người mới vào phòng. Họ chỉ chấp nhận để người mới phục vụ trong nhà ăn, tuyệt đối không được bước vào phòng riêng.

Ở trong nước họ không khó tính thế này, nhưng ra nước ngoài rồi thì mọi chuyện lại khác. Chị Ngô cũng lo ảnh hưởng đến tinh thần sáng tác của họ, đành thuận theo ý họ thôi.

Dù gì thân phận của mấy người này cũng không tầm thường, đến giới giải trí chẳng qua chỉ vì đam mê âm nhạc.

Vụ Hiểu Chi trật chân xảy ra đột ngột, Đường Điềm ban nãy chưa kịp nghĩ kỹ, giờ nghe chị Ngô nói thì linh cảm chẳng lành…

Quả nhiên, giọng chị Ngô từ điện thoại vang lên:

“Chị tính rồi, còn một tuần nữa là mọi người về nước. Tuần này em phụ trách đưa cơm vào phòng các tiên sinh nhé.”

Đường Điềm nghe mà choáng váng, chết lặng tại chỗ.

Chị Ngô tiếp:

“Tất nhiên tiền lương chị đảm bảo em sẽ hài lòng.”

Nói rồi, chị báo một con số – đúng là khiến Đường Điềm do dự. Được thưởng thêm một tháng lương.

Chị Ngô không cho cô cơ hội từ chối:

“Quyết định vậy nhé. Tuần này nhờ em vất vả một chút.” Nói xong liền cúp máy luôn.

Đường Điềm vẫn đang há miệng định nói, bên kia đã không còn tiếng động nào nữa.

Cô thầm nghĩ: “…Đây đâu phải bàn bạc, rõ ràng là thông báo.”

Đường Điềm đưa tay ôm trán, bất lực. Ở trong nước thì chẳng thấy mấy người này cấm Tống Vũ hay người giúp việc mới vào phòng, đến đây rồi thì chỉ cho cô và Liễu Hiểu Chi vào.

Lòng dạ đàn ông đúng là như kim dưới đáy biển, huống chi mấy người xuất thân quyền quý này – thật sự không đoán nổi suy nghĩ của họ.

Cô đành chấp nhận số phận, chỉ mong tuần này đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Chương 47: Nắm lấy

Đường Điềm thay xong đồng phục công việc, nghỉ ngơi nửa tiếng trong phòng rồi mới ra ngoài làm việc.

Hôm nay các tiên sinh trượt tuyết mệt nên bữa tối phải mang lên tận phòng.

Cô cũng đang đói, nhưng phải đợi sau khi giao xong bữa tối mới được ăn. Ra khỏi phòng, cô đến thẳng nhà bếp.

Một đầu bếp thấy cô đến thì đưa cho cô một đĩa sứ đựng khối cá tuyết vừa mới chiên xong.

“Ăn chút lót dạ trước đi.”

Đầu bếp đó dùng tiếng Trung không rõ ngữ điệu nói với cô.

Đường Điềm lập tức nhận lấy đĩa, cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh.”

Đầu bếp hơi ngại ngùng, nụ cười của cô quá đẹp.

“Khổng cóa chi.” (không có gì)

Đường Điềm đứng đợi gần đó, vừa chờ đầu bếp chuẩn bị bữa tối cho mấy vị tiên sinh, vừa ăn cá tuyết từng miếng nhỏ.

Cô ở ngoài suốt nửa ngày, dù không trượt tuyết nhưng vẫn mệt. Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện lương tháng này được tăng mấy lần, cô lại tràn đầy động lực.

Công việc kiếm được nhiều tiền thế này, cô chỉ có thể làm thêm vài tháng nữa. Nếu mấy tháng còn lại đều được tăng lương như vậy thì tốt biết bao.

Cô vừa đặt bữa tối vào xe đẩy vừa tưởng tượng xem mình sẽ có bao nhiêu tiền trong tài khoản khi nghỉ việc. Vừa nghĩ thôi cô đã cảm thấy rất vui.

Không bao lâu sau, cô đẩy xe thức ăn đến cửa thang máy. Hôm nay xe thức ăn nặng hơn mọi khi, đẩy cũng chậm và phải cẩn thận hơn. Nếu để đồ ăn hoặc canh bị đổ, sẽ bị trừ lương.

Đường Điềm đưa xe vào thang máy, lên tầng hai, điểm đến đầu tiên là phòng bên phải – phòng của Bùi Giác.

Cô giơ tay gõ cửa.

“Mời vào.”

Cô đẩy cửa bước vào, phòng khách vẫn trống không, đoán chừng Bùi Giác lại đang bận trong thư phòng.

“Bùi tiên sinh, tôi mang bữa tối đến cho anh.”

Cô lần lượt bày bữa tối lên bàn ăn, trước khi rời đi còn nhắc: “Bùi tiên sinh tranh thủ ra ăn sớm, để lâu sẽ nguội mất.”

Nói xong cô đẩy xe rời khỏi, Bùi Giác trong thư phòng không có bất kỳ phản ứng nào.

Đường Điềm đến trước cửa phòng Thẩm Yến Lễ ở kế bên, cũng gõ cửa trước.

Vài giây sau, bên trong truyền ra giọng của anh: “Cửa không khóa, vào đi.”

Cô mở tay cầm, đẩy xe vào.

Thẩm Yến Lễ mặc đồ ở nhà, ôm guitar vừa đàn vừa hát, giọng sáng và dày, kỹ năng hát không có gì để chê.

Cô vừa bày thức ăn vừa nghe anh hát, quả thật rất hay, không trách được nhiều người mê mẩn anh như vậy.

Khi cô sắp rời đi, khúc nhạc đầy xúc cảm cũng vừa lúc kết thúc.

Từ tận đáy lòng, cô muốn cho anh điểm tuyệt đối. Nhưng giờ cô không chỉ là khán giả, mà còn là người giúp việc, phải giữ đúng bổn phận.

Phòng khách yên tĩnh lại, cô mới lên tiếng: “Thẩm tiên sinh, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời dùng.”

Nói rồi cô đẩy xe đi ra.

Thẩm Yến Lễ đặt guitar xuống, hỏi: “Em chưa ăn tối à?”

Đường Điềm dừng lại: “Tôi ăn rồi.”

Anh biết người giúp việc thường ăn sau bọn họ. Dù vậy, anh không vạch trần, cũng nhìn ra được cô đang né tránh mình.

Thẩm Yến Lễ yên lặng nhìn bóng lưng cô rời đi, hồi lâu sau mới ngả người lên ghế sô-pha, ánh mắt dưới hàng mi bị che phủ tối tăm như bầu trời không trăng.

Hành lang tầng hai rất yên tĩnh, tiếng bánh xe đẩy nhỏ mà vang vọng.

Đường Điềm đã đến trước cửa phòng Phó Hi, vừa gõ cửa xong khoảng nửa phút thì có người mở cửa từ bên trong.

Phó Hi tóc còn ướt, mở cửa trong tình trạng chỉ quấn khăn tắm quanh eo. Khuôn mặt sáng sủa tuấn tú, đôi mắt như sao sáng, dáng người cao lớn mạnh mẽ khiến cô không dám nhìn thẳng.

Dưới ánh đèn, những đường nét cơ bắp trên cơ thể anh ta hiện rõ trước đôi mắt kinh ngạc của cô.

Đường Điềm vội vàng che mắt, không dám nhìn cảnh trước mặt.

Phó Hi thấy da cô lập tức đỏ lên, yết hầu anh khẽ động đậy, ánh mắt từ từ rời khỏi chiếc cổ mảnh mai của cô.

Anh cười khẽ: “Xấu hổ gì chứ? Em đâu phải chưa từng thấy.”

Đường Điềm vẫn không bỏ tay xuống, ấp úng đáp: “Lúc đó là ở hồ bơi…”

Anh cũng không ép, thong thả quay vào phòng ngủ.

Lúc này cô mới dám đẩy xe vào, động tác gấp rút hơn, nhanh chóng bày thức ăn lên bàn rồi định rời đi.

Cổ tay phải của cô đột nhiên bị Phó Hi – lúc này đã mặc áo choàng tắm đen – nắm lấy. Không biết có phải anh vừa tắm xong không, bàn tay anh nóng hổi khiến tim cô rối loạn.

Đường Điềm ngẩng đầu nhìn anh, một bên cố gắng rút tay lại.

“Phó… Phó tiên sinh?”

Anh không có ý buông tay, giọng điệu lười nhác: “Chạy nhanh vậy, tôi có thể ăn thịt em chắc?”

Đường Điềm thấy không rút được tay, vội nói: “Trong xe còn có bữa tối của Ôn tiên sinh, tôi phải giao ngay, không là nguội mất.”

Anh lại thờ ơ: “Nguội thì nguội, em quan tâm cậu ấy đến vậy à?”

Câu cuối cùng anh hỏi rất bình thản, nhưng nghe vào lại khiến người khác lạnh sống lưng.

Cô không phát hiện ra ẩn ý trong câu nói đó, chỉ sốt ruột: “Thức ăn nguội sẽ bị trừ lương.”

Lúc này Phó Hi mới đổi lại giọng nhẹ nhàng: “Số tiền đó, tôi bù cho em.”

Đường Điềm không muốn nhận. Cô không muốn bị trừ lương một cách vô lý, càng không muốn có quá nhiều dây dưa với anh. Lời anh nói, nghe thế nào cũng thấy kỳ lạ.

“Phó tiên sinh, anh buông tay trước đã.”

Anh luôn thích có những hành động thân mật với cô, dù trì độn đến đâu cô cũng nhận ra dạo gần đây hành động của anh có gì đó không ổn.

Phó Hi cuối cùng cũng buông tay, ánh mắt dần tối lại khi thấy tai cô đỏ bừng.

Đường Điềm vội vã đẩy xe rời khỏi phòng, may mà anh không ngăn cản.

Cô khép cửa lại, nâng cổ tay vừa bị anh nắm. Làn da mỏng manh của cô bị siết đến đỏ một vòng. Tay anh vừa nóng, lại mạnh mẽ…

Cô không hiểu mình sai ở đâu, sao tự dưng Phó Hi lại… có hứng thú với cô? Trước đây, cô luôn nghĩ anh chỉ trêu đùa, không ngờ…

Cô cắn môi, sau này nhất định phải cẩn thận hơn.

Ổn định lại tâm trạng, Đường Điềm gõ cửa phòng Ôn Thiệu Hàn.

“Mời vào.”

Giọng anh dịu dàng vọng ra, khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng gặp người bình thường.

“Ôn tiên sinh, tôi mang bữa tối đến cho anh.”

Anh dường như đang viết nhạc, không quay đầu nhìn cô.

Giọng anh trầm ấm: “Vất vả rồi.”

Cô nghĩ: quả nhiên, anh là người đàng hoàng nhất, lịch thiệp nhất.

Biết anh đang làm việc, cô nhẹ nhàng bày thức ăn rồi lặng lẽ đẩy xe ra ngoài.

Khi cô đi ra, Ôn Thiệu Hàn đỡ gọng kính, nhẹ nhàng ngước mắt nhìn bóng lưng mảnh khảnh đang đẩy xe của cô.

Ánh mắt bình tĩnh đến mức kỳ lạ, khiến người ta rùng mình.

Đêm khuya, biệt thự nghỉ dưỡng chìm vào yên tĩnh. Đường Điềm mệt mỏi cả ngày, tắm xong, thoa kem dưỡng thể, đôi mắt đã díp lại không mở nổi.

Đêm đó, cô lại nằm mơ.

Chương 48: Mộng Cảnh

Trong giấc mơ, bên cổ cô ướt nóng, cô khó chịu muốn đẩy người đàn ông đang hôn lên cổ mình ra, nhưng lại phải chịu một hình phạt còn nghiêm khắc hơn.

Trong mộng, Đường Điềm thất thần tỉnh dậy giữa đêm, toàn thân vô lực, mở mắt ra chỉ thấy một khoảng tối đen. Không biết từ lúc nào đầu cô tựa vào gối ôm, góc nhọn của gối đè đúng lên cổ cô.

Cô hít sâu một hơi, giơ tay day day huyệt thái dương. Sao lại mơ giấc mơ kiểu đó? Đây là lần thứ hai kể từ khi xuyên không cô mơ thấy giấc mơ “mộng xuân”.

Cô trở mình, rất nhanh lại thiếp đi vì cơn buồn ngủ dày đặc. Lần tỉnh dậy tiếp theo, trời đã hửng sáng. Cô nhìn trần nhà một lúc rồi mới ngồi dậy.

Sáng sớm ở biệt thự nghỉ dưỡng vẫn vắng vẻ, dù sao nơi này cũng hẻo lánh, dân cư quanh vùng vốn đã ít ỏi.

Đường Điềm ngáp dài rồi đi ăn sáng. Người đến đại sảnh trước cô là Liễu Hiểu Chi.

Liễu Hiểu Chi ngồi xe lăn, luôn nhìn chằm chằm Đường Điềm, dường như có điều muốn nói.

Đường Điềm không dừng lại, cô đi ngang qua đại sảnh vào bếp, không để ý đến ánh nhìn dai dẳng kia.

Hôm qua vì bị trẹo chân, cô rót cho Liễu Hiểu Chi một cốc nước ấm, coi như một chút an ủi dành cho người bị thương.

Nhưng điều đó không có nghĩa cô đã tha thứ cho Liễu Hiểu Chi. Việc Liễu Hiểu Chi bỏ rơi cô giữa vùng tuyết đất khách quê người, chỉ riêng chuyện đó thôi, cũng đủ khiến cô không thể nào hóa giải hiềm khích.

Đường Điềm lấy phần ăn sáng, ngồi vào bàn trong đại sảnh, vừa nhai chậm rãi vừa ăn.

Không bao lâu, cô nghe tiếng xe lăn lướt trên sàn. Cô không thèm liếc nhìn, tiếp tục ăn.

Liễu Hiểu Chi tưởng cô vì hôm qua rót nước cho mình, là muốn làm lành. Ai ngờ hôm nay Đường Điềm vẫn lạnh lùng như cũ.

Liễu Hiểu Chi vốn là người không đạt được mục đích thì không dừng lại, bèn chủ động làm thân:

"Chào buổi sáng, Đường Điềm."

Đường Điềm đang ăn sáng, biết cô ta nhìn mình cả buổi, chắc lại nghĩ ra ý đồ xấu gì nữa.

Cô vạch trần: “Nhìn tôi cả buổi sáng rồi, muốn nói gì thì nói thẳng đi.”

Liễu Hiểu Chi mỉm cười dịu dàng: “Tôi bị trẹo chân, e là sắp tới phải làm phiền cô nhiều rồi.”

Đường Điềm “ồ” một tiếng, bất kể cô ta nói gì, vẫn không dừng lại việc ăn sáng.

Thấy cô ăn ngon lành, nụ cười trên mặt Liễu Hiểu Chi suýt nữa không giữ nổi. Cô ta bị thương, mấy việc hầu hạ các vị tiên sinh đều đổ lên Đường Điềm, chắc hẳn hợp ý cô rồi.

Dù sao Đường Điềm trước kia cũng sốt sắng muốn chiếm được thân thể các vị tiên sinh, giờ... cuối cùng cũng có cơ hội.

“Cô một mình làm nổi không? Tôi nghĩ cô nên tìm chị Ngô hoặc quản gia giúp đỡ. Hai người hầu mới được điều tới hôm kia cũng khá tốt, có thể giúp cô mang cơm cho các vị tiên sinh lên lầu.”

Đường Điềm không nói không rằng, cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho chị Ngô.

Liễu Hiểu Chi giật mình, hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”

Đường Điềm điềm nhiên đáp: “Gọi cho chị Ngô, bảo cô nói chuyện với chị ấy.”

Liễu Hiểu Chi: “!”

Cô ta hoảng hốt nhào tới ngăn cản, may mà kịp thời trước khi cuộc gọi kết nối.

Liễu Hiểu Chi lại nói: “Đừng kích động.”

Đường Điềm nhìn cô ta không cảm xúc: “Không phải chính cô đề xuất sao? Nếu thật lòng quan tâm tôi, thì tự mình nói với chị Ngô đi.”

Liễu Hiểu Chi: “...” Dĩ nhiên là cô ta không hề quan tâm thật.

Một câu nói khiến cô ta cứng họng, chẳng biết nên tiếp tục thuyết phục thế nào.

Đường Điềm nhét điện thoại vào túi, ăn nốt bữa sáng rồi đứng dậy rời đi.

Liễu Hiểu Chi vẫn chưa từ bỏ: “Đường Điềm, một mình cô sẽ vất vả lắm.”

Đường Điềm đã đứng dậy, thản nhiên nói: “Không vất vả. Chị Ngô nói sẽ tăng lương cho tôi một tháng lương.”

Liễu Hiểu Chi: “...” Giận đến mức mặt mày tái mét.

Nhìn theo bóng lưng Đường Điềm rời đi, cô ta tức đến nỗi đập tay lên tay vịn xe lăn.

Cô ta phát hiện đối phó với Đường Điềm bây giờ càng lúc càng khó, cứ như dầu muối không thấm!

Đường Điềm ăn sáng xong, rửa tay sạch sẽ, nhìn đồng hồ thấy đã 7 giờ 10, suýt quên phải mang sữa cho Thẩm Yến Lễ.

Cô hâm nóng một cốc sữa, đặt lên khay rồi mang lên phòng Thẩm Yến Lễ ở tầng hai.

Gõ nhẹ cửa, nghe thấy giọng anh đáp lại mới đẩy cửa bước vào.

Trong phòng khách không có ai, cô định lần này đặt ly sữa lên bàn trà rồi rời đi.

Không biết có phải Thẩm Yến Lễ có thể đọc được suy nghĩ người khác không, giọng khàn khàn của anh vang lên từ trong phòng ngủ:

“Bưng vào đây.”

Đường Điềm vừa đặt sữa xuống bàn trà, nghĩ một chút rồi nói: “Thẩm tiên sinh, tôi không tiện vào trong, sữa để ở bàn trà nhé.”

Nói xong, cô đứng chờ khoảng một phút, không nghe thấy anh đáp lại thì xem như anh đồng ý, cầm khay rời khỏi phòng.

Cô xuống tầng một, tiếp tục mang bữa sáng lên tầng hai. Bận đến mức không có chút thời gian rảnh, nhưng với mức lương tăng cao thế kia, đừng nói chừng đó việc, có thêm gấp đôi cũng đáng.

May mắn là hôm nay khi mang bữa sáng vào phòng các vị nam chính, không còn “rắc rối” như tối qua, cô đưa xong là lập tức rút ra luôn, khá suôn sẻ.

Đường Điềm đẩy xe thức ăn vào bếp, giao cho người hầu phụ trách khử trùng và rửa sạch.

Cô đứng trước cửa sổ sát đất ở hành lang, giãn gân cốt đang mỏi nhừ.

Quản gia biệt thự nghỉ dưỡng tìm thấy cô: “Đường Điềm.”

Cô quay đầu lại: “Chào buổi sáng, quản gia.”

Quản gia mỉm cười nói: “Hôm qua cô làm rất tốt, tiền thưởng sẽ phát cùng lương tháng này.”

Gần đây Đường Điềm cảm thấy vận may tiền bạc của mình quá tốt! Có cảm giác như tài lộc từ trên trời rơi xuống vậy.

Cô mừng rỡ nói: “Cảm ơn quản gia!”

Quản gia rất hài lòng với tác phong làm việc nhanh nhẹn của cô: “Làm tốt đi, mấy cậu chủ sẽ không bạc đãi cô đâu.”

Đường Điềm gật đầu lia lịa: “Vâng, tôi sẽ cố gắng.”

Buổi trưa, các tiên sinh dùng cơm dưới tầng một, Đường Điềm cùng ba người hầu khác phụ trách bữa ăn của họ.

Do việc thuê người hầu cần kiểm tra lý lịch, mà ở nước ngoài vắng người như vậy thì càng khó kiếm được người phù hợp trong thời gian ngắn.

Ba người hầu này vốn là người phục vụ cho công việc khác trong biệt thự, giờ được điều sang tạm thời giúp đỡ.

Đường Điềm vẫn phụ trách phục vụ Ôn Thiệu Hàn, còn Phó Hi thấy cô lại chọn phục vụ Ôn Thiệu Hàn, suốt bữa ăn cứ âm trầm, ăn xong liền lên lầu sáng tác nhạc.

Một người hầu bên cạnh có vẻ lo lắng, sơ ý làm rơi một chiếc đũa, đúng lúc rơi phía sau lưng Đường Điềm.

Cô nhẹ giọng trấn an: “Không sao, cô cứ làm việc, để tôi nhặt.”

Người hầu đứng sau lưng Bùi Giác nhìn cô đầy cảm kích.

Đường Điềm cúi người nhặt đũa, để lộ phần eo mềm mại uyển chuyển. Làn da trắng mịn như tuyết, kết hợp với trang phục màu xanh càng tôn lên vẻ mềm mại trắng trẻo.

Cô nhặt đũa, tiện tay đặt xuống dưới xe thức ăn, rồi quay người lại—Đường Điềm sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt.

Ôn Thiệu Hàn không biết từ khi nào đã rời khỏi ghế, vì dáng người cao lớn lại đứng ngược sáng, gọng kính mạ vàng và ánh mắt thấp thoáng sau tròng kính che giấu hoàn toàn biểu cảm của anh.

Đường Điềm không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ mình chắn đường, còn cố ý né sang bên mấy bước.

~~~ Lời Bạn Quýt ~~~
Có bạn nào còn đọc bộ này không nhỉ? Quýt đã

  • Share:

You Might Also Like

0 comments