Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 96 97

By Quyt Nho - tháng 6 28, 2025
Views

Chương 96: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 45

Trong Bệnh viện số Một.

Cô được đẩy vào phòng cấp cứu, trước khi vào, bác sĩ hỏi Lục Lý Thịnh: "Người bệnh có tiền sử bệnh gì không?"

Lục Lý Thịnh ngơ ngác, anh ta hoàn toàn không biết.

Nhà họ Cố cũng chưa từng nói với anh ta về bất cứ bệnh lý nào.

Chu Khanh Diễn vừa mới đến, liền nói với bác sĩ: "Cô ấy bị bệnh tim bẩm sinh."

Lời này vừa dứt, ngoài đội ngũ y bác sĩ đã vào phòng cấp cứu, thì cả Lục Lý Từ, Lục Lý Thịnh, Cố Khê Văn và Thẩm Cận Dịch đều sững sờ.

Thẩm Cận Dịch lặp lại như không thể tin nổi: "Cô ấy bị bệnh tim bẩm sinh?"

Không ai chú ý đến sự thất thố của anh, bởi ai cũng đang thất thố.

Lục Lý Thịnh cau mày lại, chẳng trách cô ấy lại gầy như vậy, chẳng trách cô từng nói với anh rằng cô rất đau khổ.

Nhưng rõ ràng trước đó trông cô vẫn rất ổn mà?

Nhà họ Cố chăm sóc kiểu gì vậy!

Hơn nữa… Chu Khanh Diễn làm sao biết được Cố Kiều Kiều bị bệnh tim bẩm sinh?

Lục Lý Thịnh nghi ngờ nhìn Chu Khanh Diễn, trầm giọng hỏi: "Sao cậu biết được?"

Chu Khanh Diễn dựa vào tường, lạnh lùng nói: "Trước đây cô ấy ngất xỉu trên đường, tôi đã cứu cô ấy." 

Nghĩ đến điều gì đó, anh ta bổ sung thêm: "Cô ấy từng ở nhà tôi một thời gian."

Lục Lý Thịnh càng cau mày chặt hơn.

Bên cạnh, Cố Khê Văn bỗng bật cười khẩy: "Cho nên mấy bữa cơm đó đều mang đến cho Cố Kiều Kiều à?"

Anh nhanh trí, lập tức hiểu ra vấn đề.

Thì ra bất kể Cố Kiều Kiều ở đâu, cũng đều được ăn món từ nhà hàng của anh.

Cố Khê Văn nghĩ đến mấy ngày đó Kiều Kiều đăng trên vòng bạn bè toàn những câu "vui vẻ nọ vui vẻ kia", suýt nữa thì nghiến nát răng.

Khốn thật, vừa chua vừa đắng!

"Đúng." Chu Khanh Diễn nhận ra không khí có gì đó không đúng, liền lạnh lùng liếc nhìn Cố Khê Văn.

Lục Lý Thịnh lại để ý đến một điểm khác: "Cố Kiều Kiều?" Anh nghi hoặc hỏi.

Sao cái tên này nghe quen thế.

Lục Lý Từ bỗng nhiên tiếp lời: "Cố Kiều Kiều, đối tượng yêu đương qua mạng của em."

Còn là vị hôn thê hiện tại của anh nữa — câu này Lục Lý Từ không nói ra.

Im lặng. Một bầu không khí im lặng quái dị.

Sắc mặt Lục Lý Thịnh thay đổi liên tục, cả gương mặt như viết đầy chữ "phức tạp", mày nhíu chặt hơn.

Anh nhớ lại lần đầu gặp mặt, mình đã phải lòng Cố Kiều Kiều ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn cho người theo dõi.

Lần thứ hai gặp mặt, anh tỏ tình thì bị từ chối, cô nói cô đã có bạn trai.

Lần thứ ba chính là ngày đính hôn hôm nay...

Anh ta lại đi giành bạn gái của em trai ruột mình.

Còn đưa ảnh của Cố Kiều Kiều lên mạng...

Trong thoáng chốc, Lục Lý Thịnh không phân biệt nổi việc nào mới "bùng nổ" hơn.

Anh nhìn Lục Lý Từ bằng ánh mắt phức tạp, lại thấy đối phương cúi đầu, khí chất toàn thân không còn là một chàng trai trẻ tuổi nữa mà đã chín chắn hơn nhiều.

Trong lòng Lục Lý Thịnh tràn ngập áy náy — với cả Lục Lý Từ lẫn Cố Kiều Kiều.

Anh muốn hút thuốc, nhưng nghĩ đây là bệnh viện nên cố nhịn, bực bội vò đầu hai cái.

Thẩm Cận Dịch nhìn sang Lục Lý Từ rồi lại nhìn Lục Lý Thịnh. Anh không nói gì, khuôn mặt chìm trong bóng tối, không rõ biểu cảm.

Chu Khanh Diễn thu hết biểu cảm của đám người kia vào mắt, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo hơn.

Con mèo nhỏ của anh thật đúng là khiến không ít người vướng bận.

Nghĩ đến những việc Lục Lý Thịnh đã làm, Chu Khanh Diễn thậm chí còn thầm thấy khoái trá. Trong số mấy người này, chỉ có Lục Lý Thịnh mới khiến anh coi trọng, ba người còn lại chẳng đáng để tâm.

Nhưng việc Lục Lý Thịnh công khai ảnh của Cố Kiều Kiều, đã trở thành thế cục không thể cứu vãn.

Đúng lúc này, điện thoại báo có tin nhắn, Chu Khanh Diễn cúi đầu lướt nhanh, đọc xong liền nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, trong đáy mắt anh là một luồng sát khí lạnh lẽo.

Một số người… thật sự không xứng làm ba mẹ!

Từ khi biết Cố Kiều Kiều chính là Cố Kiều Kiều, Chu Khanh Diễn đã cho người đi điều tra cô. Tin nhắn vừa rồi chính là tài liệu liên quan đến cô.

Chu Khanh Diễn nhớ lại lần đó khi anh đồng ý đi ăn cùng cô, cô đã vui mừng đến mức xoay vòng vòng.

Lúc đó anh còn thấy cô hơi lố, nhưng bây giờ xem hết tài liệu rồi, lại chỉ thấy…

Cô thật đáng thương.

Lửa giận trong lòng Chu Khanh Diễn tìm được chỗ trút, anh cúi đầu gõ chữ: 

[Cho bọn họ một bài học.]

Nắm tay Thẩm Cận Dịch siết lại rồi buông ra, rồi lại siết lại, cuối cùng không nhịn được nữa, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: 

"Là anh ép nhà họ Cố để Kiều Kiều đính hôn với anh, đúng không?"

Anh ta nhìn thẳng vào mắt Lục Lý Thịnh.

Lục Lý Từ cũng nhìn về phía Lục Lý Thịnh.

"Tôi…" Lục Lý Thịnh có chút chột dạ, "Tôi không ép ai cả. Nếu nhà họ Cố không muốn thì có thể từ chối thẳng, nhưng thái độ của họ là rất sẵn lòng gả Kiều Kiều cho tôi."

Cố Khê Văn hừ lạnh: "Bọn họ đương nhiên là sẵn lòng rồi. Nhưng anh đã từng hỏi qua Cố Kiều Kiều chưa?"

Bị liên tiếp chất vấn khiến Lục Lý Thịnh cũng bực bội, anh ta nheo mắt lại, giọng điệu chẳng mấy thân thiện: "Liên quan gì đến hai người? Cố Kiều Kiều có liên quan gì tới các người đâu."

Nói chuyện bao đồng vừa đủ thôi.

Câu nói này của Lục Lý Thịnh như đâm thẳng vào tim phổi Lục Lý Từ, lửa giận trong người cậu như một quả cầu lửa cuộn trào khắp cơ thể, ánh mắt lóe lên tia lửa.

Giọng nói của cậu mang theo tức giận: "Không liên quan đến họ thì cũng liên quan đến em chứ."

"Anh à."

Lục Lý Thịnh á khẩu, há miệng ra lại chẳng nói được câu nào.

Quả thực… anh không hề biết Cố Kiều Kiều chính là người Lục Lý Từ thích…

Cố Khê Văn thấy tình hình chưa đủ loạn, lại không nhịn được mà thêm dầu vào lửa, chỉ vào tay đang bó bột của mình:
"Sao lại không liên quan đến tôi? Thấy không, tay này gãy là vì cứu Cố Kiều Kiều đấy."

Nói đến cánh tay bị gãy, mặt anh còn lộ ra vẻ tự hào.

Mấy người kia đồng loạt quay sang nhìn anh. Vậy ra, trừ Thẩm Cận Dịch, mỗi người ở đây đều có liên quan đến Cố Kiều Kiều?

Cố Khê Văn tiếp tục vênh mặt: "Tôi với Cố Kiều Kiều còn từng cùng nhau sinh tử đấy nhé."

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, anh ta quay đầu lại nhìn Lục Lý Từ, thấy cậu tràn đầy phẫn nộ, mặt anh liền cứng đơ đầy lúng túng.

Cố Khê Văn dứt khoát chơi bài ngửa, kéo luôn Thẩm Cận Dịch xuống nước:
"Đừng nhìn tôi, là Thẩm Cận Dịch hẹn Kiều Kiều đi leo núi, tôi chỉ là tình cờ gặp họ thôi."

Anh cố ý nói thế, nước đục thì dễ bắt cá hơn.

Chuyện Thẩm Cận Dịch và anh riêng tư liên lạc với Cố Kiều Kiều, mấy người ở đây giấu không được, chi bằng tự tìm lý do cho mình.

Thẩm Cận Dịch lập tức hiểu ý, biểu cảm cũng thư giãn hơn, thản nhiên nói: "Cô ấy từng đến tiệm của tôi mua mèo, chúng tôi đã gặp nhau vài lần. Sau này quen thân thì hẹn nhau đi leo núi, có gì lạ đâu?"

Lục Lý Từ lúc này đã bình tĩnh trở lại. Hôm nay cậu coi như đã hiểu rõ, đám người này ngày thường gọi anh em thân thiết, nhưng thực ra còn không bằng bạn cùng phòng của cậu.

Cậu đúng là thằng ngốc, lại đi nhờ vả một đám người như thế để nghĩ cách theo đuổi bạn gái.

Kết quả, ai cũng từng gặp riêng Cố Kiều Kiều vài lần, mà không một ai nói với cậu điều đó.

Ha.

Trên mặt Lục Lý Từ hiện lên nụ cười mỉa mai: "Các anh đúng là những người anh tốt thật đấy."

Mấy người im bặt, lặng lẽ nhìn đèn cấp cứu, không ai nói gì nữa.

Chương 97: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 46

Trong một bầu không khí trầm mặc, cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, bác sĩ điều trị chính thở phào nhẹ nhõm rồi đẩy cửa bước ra.

Năm người nhanh chóng đứng thẳng dậy, Lục Lý Thịnh và Chu Khanh Diễn lập tức tiến lên đón.

“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?” – Sự lo lắng trên mặt Lục Lý Thịnh là chân thành, không hề giả tạo.

Bác sĩ chính cau mày, tuy là bác sĩ không nên để tình cảm cá nhân chi phối, nhưng bệnh nhân bên trong thật sự quá đáng thương.

Giọng ông có chút khó chịu: “Ai trong số các người là người nhà bệnh nhân? Thường ngày chăm sóc bệnh nhân kiểu gì vậy?”

Lục Lý Thịnh bỗng có một linh cảm chẳng lành.

Bác sĩ liếc nhìn mấy người trước mặt rồi nói tiếp: “Tình trạng bệnh nhân rất tệ. Lần ngất xỉu này không chỉ do bệnh tim bẩm sinh phát tác, mà còn do suy dinh dưỡng cộng thêm thiếu máu. Nhiều tình trạng bệnh chồng lên nhau mới khiến cô ấy ngất xỉu.”

Căn bệnh của cô gái này cần được uống thuốc đầy đủ, được chăm sóc kỹ lưỡng, vậy mà người nhà lại khiến cô ấy rơi vào cảnh suy dinh dưỡng.

Ông bác sĩ hết lòng khuyên bảo: “Cô gái còn trẻ, trái tim cô ấy không chịu nổi dày vò như vậy đâu. Ăn uống điều độ, chăm sóc tốt sẽ có lợi cho sức khỏe lâu dài. Thế mà các người lại để cô ấy thành ra thế này. Thật là…”

Bác sĩ chính thở dài một tiếng, không nói thêm nữa. Trong bệnh viện này, ông đã gặp đủ kiểu người, đủ hạng người.

“Cô ấy còn bị hạ đường huyết, mọi người đi chuẩn bị chút đồ ăn đi. Chắc tầm một, hai tiếng nữa sẽ tỉnh lại.”

Bác sĩ lắc đầu rồi rời đi.

Năm người mỗi người mang một sắc thái khác nhau. Cố Khê Văn là người đầu tiên hành động, anh bước vào nhìn Cố Kiều Kiều, sắc mặt cô trắng bệch đến đáng sợ.

Viền mắt anh lập tức đỏ hoe.

Cố Khê Văn ngẩng đầu nhìn trần nhà, chớp mắt để kìm lại giọt lệ sắp rơi.

Anh quay người đi ra, kéo lấy Thẩm Cận Dịch đang nhìn vào bên trong: “Đi, lái xe đưa tôi về tiệm nấu cháo cho Kiều Kiều ăn.”

Thẩm Cận Dịch luyến tiếc nhìn Cố Kiều Kiều thêm lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn bị Cố Khê Văn kéo đi.

Lục Lý Từ ngồi cạnh giường bệnh của Cố Kiều Kiều, ngẩn người nhìn cô.

Anh từng tưởng tượng vô số lần cảnh hai người gặp lại, Cố Kiều Kiều sẽ gọi anh là “Từ ca ca” bằng giọng ngọt ngào, sẽ làm nũng với anh một cách đáng yêu.

Cô lẽ ra nên sống động, hoạt bát, tràn đầy sức sống.

Chứ không phải như bây giờ – nằm bất động trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, còn có ống thở trên mũi.

“Kiều Kiều, xin lỗi em, thật lòng xin lỗi. Về sau anh sẽ không trốn tránh nữa. Cho dù em thế nào anh cũng chấp nhận được. Cho anh một cơ hội nữa… được không…”

Lục Lý Từ úp mặt xuống bên cạnh cô, giọng nói khàn đặc, cầu xin trong đau đớn.

Lục Lý Thịnh dựa vào khung cửa, nhìn cảnh trước mắt, đôi mắt cũng cay xè.

Anh cũng rất thích Cố Kiều Kiều.

Là kiểu tình cảm vừa gặp đã yêu, mạnh mẽ như sóng thần.

Nhưng nhìn thấy em trai đau khổ như vậy, lại nghĩ đến tổn thương mình gây ra cho Cố Kiều Kiều…

Có lẽ, anh không còn xứng đáng nữa rồi…

Ánh mắt Lục Lý Thịnh trở nên mơ hồ. Nếu được làm lại, anh nhất định sẽ không chọn cách làm tổn thương cô.

Chu Khanh Diễn thì đi làm thủ tục nhập viện cho Cố Kiều Kiều. Vì cô luôn đến bệnh viện này để lấy thuốc nên có thể tra được hồ sơ bệnh án, giúp bác sĩ đưa ra phán đoán chính xác hơn.

Chu Khanh Diễn nhìn bản bệnh án vừa được in ra, trong lòng chợt thấy sợ hãi, có cảm giác không dám mở ra.

Anh hít sâu một hơi, cuối cùng cũng mở trang đầu tiên.

Tim bẩm sinh.

Trầm cảm mức độ trung bình.

Rối loạn lo âu mức độ trung bình.

Cần uống thuốc dhhurvgduuehgsjdiiei lâu dài.

Chu Khanh Diễn như biến thành người không biết chữ, những dòng chữ này vừa xa lạ vừa khiến mắt anh nhói đau.

Sao có thể như vậy…

“Bộp!”

Chu Khanh Diễn đột ngột đóng bệnh án lại, bật dậy. Anh bỗng nhớ đến những vết sẹo đỏ chằng chịt trên cổ tay Cố Kiều Kiều!

Ánh mắt đầy hoảng loạn, Chu Khanh Diễn vội bước nhanh về phía phòng bác sĩ.

Bác sĩ xem xong bệnh án, đầu tiên hỏi: “Cố Kiều Kiều tỉnh chưa? Cũng hơn một tiếng rồi, chắc tỉnh rồi chứ?”

Chu Khanh Diễn lắc đầu.

Bác sĩ bỗng hỏi: “Bệnh nhân có uống thuốc đều đặn không?”

Chu Khanh Diễn nhớ lại khoảng thời gian Cố Kiều Kiều ở nhà anh, mỗi tối đều ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ.

“Chắc là có.”

“Được rồi, tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy làm thêm một bài kiểm tra sóng não.” Bác sĩ hơi ngập ngừng, không biết có nên nói hay không: “... Dựa vào thể trạng hiện tại của bệnh nhân, cô ấy gần đây chắc là không uống thuốc. Nếu không thì cũng không đến mức phát bệnh tim.”

Chu Khanh Diễn gật đầu, cảm ơn bác sĩ rồi rời khỏi phòng.

Anh đi đến cầu thang, gọi điện thoại: “Đi điều tra thật kỹ tình hình của Cố Kiều Kiều, đặc biệt là thời gian gần đây.”

Anh nghi ngờ tất cả chuyện này đều không thể tách rời khỏi nhà họ Cố.

Ba người nhà họ Cố – những kẻ bị nghi ngờ – sau khi rời khỏi nhà họ Lục thì không ai nhớ ra Cố Kiều Kiều vẫn còn trong bệnh viện, cũng không một ai đề nghị đến bệnh viện thăm cô.

Khi đến là do nhà họ Lục cử xe đến đón, giờ ra khỏi khu nhà, lại chẳng có chiếc xe nào đợi sẵn bên ngoài.

Trương Dĩnh hừ lạnh một tiếng: “Nhà họ Lục cũng thật là không biết điều chút nào.”

Cố Hoa Nhuận mặt lạnh quát: “Nói năng cẩn thận!”

Trương Dĩnh tức tối ngậm miệng.

Cố Tuyết Nhi thấy Cố Hoa Nhuận lại nổi giận, cô ta kéo tay ông: “Bố, hay mình gọi xe về đi? Lạnh quá rồi.”

Vừa dứt lời, một chiếc xe đen bóng, kiểu dáng giản dị đỗ lại trước mặt họ. Một tài xế bước xuống, cung kính mời ba người lên xe.

Cả ba tưởng là nhà họ Lục đổi ý, lương tâm trỗi dậy nên phái xe đến đón, chẳng hỏi han gì mà lên xe luôn.

Nhà họ Cố tuy ở khu biệt thự, nhưng nằm ở vùng ngoại ô phía tây, hồi đó mua chỉ vì… rẻ.

Xe đi đến một đoạn đường vắng không một bóng người thì bỗng bị một xe khác tông từ phía sau.

Còn chưa kịp để Cố Hoa Nhuận nổi giận, mấy người đàn ông từ xe sau nhảy xuống, trùm bao bố lên đầu cả ba người.

Trương Dĩnh và Cố Tuyết Nhi còn đỡ, chỉ bị đánh mấy cái.

Cố Hoa Nhuận thì thảm hơn, bị đánh liên tục, vừa đấm vừa đá, kêu gào thảm thiết.

“A a a các người là ai vậy!!”

“Cứu tôi với! Có người đánh người này!!”

“Dừng tay! Vì sao lại đánh người!”

Ba người vừa bị đánh vừa gào thét, nhưng xung quanh không một bóng người, chẳng có chiếc xe nào đi ngang qua.

Đánh một lúc lâu, họ mới nghe thấy tiếng xe rời đi.

Bao tải không bị trói chặt nên họ lăn lộn trên mặt đất một lúc thì cũng tự chui ra được.

Trương Dĩnh và Cố Tuyết Nhi vừa thấy Cố Hoa Nhuận thì hét toáng lên – người đàn ông mặt mũi sưng vù kia thật sự là chồng/ba họ sao??

Cố Hoa Nhuận toàn thân đau ê ẩm, mặt thì không biết do bị đánh hay tức giận mà tái tím như gan heo.

Nhìn quanh một vòng, không chỉ chiếc xe của kẻ đánh người biến mất, ngay cả xe họ ngồi lúc đầu cũng không thấy đâu!

Dù có ngu đến mấy thì cũng hiểu đây là cái bẫy người ta sắp đặt từ trước!

Cố Hoa Nhuận tức giận đập mạnh một cái xuống đất, ai ngờ tay vừa chạm nền xi măng đã nghe thấy tiếng rắc.

Ngón tay ông ta… gãy rồi…

“A a a a!” – Lần này cả ba người cùng gào lên thảm thiết.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments