Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 86 87

By Quyt Nho - tháng 6 23, 2025
Views

Chương 86: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 35

“Chào cô, tôi đến đón mèo của mình.” Cô gái tên Cố Kiều Kiều bước tới quầy lễ tân, báo tên rồi nói rõ mục đích.

“Chào cô Cố, xin mời cô ngồi đợi một lát.”

Cố Kiều Kiều lắc đầu: “Tôi còn có việc, làm phiền giúp tôi đem mèo ra được không?”

Cô nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng thái độ dứt khoát, không cho phép từ chối.

Lễ tân vẫn muốn câu giờ: “Cô chờ một chút nhé, ngồi uống cốc cà phê đã?”

Cố Kiều Kiều hiểu rõ đối phương đang đợi Thẩm Cận Dịch đến, nhưng vì kế hoạch thay đổi, không thể để mấy "chú cá" này gặp nhau lúc này được.

Giọng cô trở nên lạnh hơn: “Tôi còn việc gấp, nếu mọi người bận thì tôi tự đi lấy mèo.”

Lễ tân do dự vài giây rồi vẫn gọi điện vào trong, chẳng mấy chốc đã có người đem Đại Bạch Bạch ra ngoài.

Cố Kiều Kiều đón lấy túi mèo rồi định đi luôn. Đi được vài bước, như chợt nhớ ra điều gì, cô quay lại để túi quà lên quầy lễ tân.

“Cái này là tặng cho sếp của các cô, làm phiền chuyển giúp nhé, cảm ơn.”

“Vâng, vâng ạ.”

Lễ tân chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng Cố Kiều Kiều khuất dần.

Vài phút sau, Thẩm Cận Dịch chạy đến. Lễ tân lập tức ra đón: “Thẩm Tổng, cô Cố nói có việc gấp nên đã rời đi rồi.”

Thẩm Cận Dịch vò tóc, không phải đã hẹn sẽ gặp nhau một lát sao?

Sao lại không đợi anh?

“Cô ấy có để lại lời nhắn gì không?”

Lễ tân đưa túi quà trên bàn cho anh: “Cái này là cô Cố nhờ chuyển cho anh.”

Thẩm Cận Dịch nhận lấy túi quà, cảm thấy dễ chịu hơn phần nào. Chỉ là, tấm ngọc này, lần sau lại tìm cơ hội tặng cho cô vậy.

Cố Kiều Kiều đeo túi mèo, Đại Bạch Bạch hình như lớn hơn rồi, đeo lên vai cũng thấy nặng hơn trước.

Vì sức nặng đó, cô bước đi chậm rãi hơn. Cô đi đường tắt nên không đụng mặt xe của Thẩm Cận Dịch.

Nhưng ở đằng xa, đã có một vị khách không mời đang chờ cô.

Lục Lý Thịnh thở phào nhẹ nhõm — cuối cùng cũng gặp lại cô rồi.

Anh ném chìa khóa xe cho tài xế, nhanh bước tới chỗ Cố Kiều Kiều. Bộ vest đặt may riêng có hơi xộc xệch mà anh cũng không buồn chỉnh lại.

“Tuyết Nhi, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Gương mặt Lục Lý Thịnh nở nụ cười thân thiện, sợ dọa cô sợ.

Ánh mắt anh kín đáo nhìn cô, cô mặc bộ đồ thể thao dài tay dài ống màu đen, đội mũ và đeo khẩu trang, quấn kín như bưng.

Cũng tốt.

Nếu gương mặt và dáng người đẹp đến thế kia bị người khác nhìn thấy thì chẳng phải sẽ bị dòm ngó sao?

Cố Kiều Kiều hơi mở to mắt, nghi hoặc hỏi: “Anh là ai?”

Lục Lý Thịnh: …

Một tổng giám đốc như anh lần đầu tiên nếm trải cảm giác thất bại.

Anh không khỏi nghi ngờ chính mình — chẳng lẽ gương mặt này lại khiến người ta nhìn rồi quên ngay?

Lục Lý Thịnh càng cười dịu dàng hơn, nói: “Mấy hôm trước anh suýt đụng phải em gần đây, không ngờ hôm nay lại gặp lại.”

“Ồ ~” Cố Kiều Kiều tỏ vẻ bừng tỉnh, rồi hỏi: “Anh có việc gì không?”

Lục Lý Thịnh càng thêm thất vọng. Đừng nói đến bộ vest hàng hiệu này, cái đồng hồ trên tay, chiếc xe Bentley hôm đó… bình thường phụ nữ đều chủ động nhào tới mà?

Nhưng Lục Lý Thịnh lại càng hài lòng — không hổ là cô gái mà anh vừa ý.

Anh nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm để ăn trưa nhưng cũng không phải không được. Anh đề nghị: “Vừa hay gặp lại, tôi mời cô ăn một bữa nhé?”

Cố Kiều Kiều nắm chặt quai túi, lùi lại hai bước, ánh mắt đề phòng như đang nhìn kẻ xấu.

Lục Lý Thịnh bất lực: “Lần trước suýt đụng vào cô, tôi áy náy quá nên chỉ muốn mời cô ăn cơm coi như bù đắp.”

Cố Kiều Kiều lắc đầu, khách sáo từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn anh. Nhưng bạn trai tôi đã nấu sẵn cơm chờ tôi ở nhà rồi.”

Sắc mặt Lục Lý Thịnh tối lại, nhíu mày.

Có bạn trai?

Còn sống chung?

Nhưng Lục Lý Thịnh không định bỏ cuộc: “Vậy ngày mai cô có rảnh không? Tôi mời cô bữa khác.”

“Không cần đâu, lần trước tôi cũng chẳng bị gì cả, anh không cần để tâm đâu.” Cố Kiều Kiều tiếp tục từ chối.

Lục Lý Thịnh bắt đầu không vui, nhưng khát khao chinh phục lại càng dâng cao.

Lần đầu tiên anh liên tục bị từ chối như vậy.

Nếu con đường này không thông, chỉ còn cách thúc giục mẹ mình. Cố thị Mộc nghiệp chẳng qua là một công ty phát tài nhờ vận may, nếu Lục gia ra mặt, họ không dám từ chối.

Đã quyết tâm, Lục Lý Thịnh cũng không tiếp tục làm phiền Cố Kiều Kiều nữa, chỉ chăm chú nhìn bóng lưng cô rời đi không chớp mắt.

Đợi đến khi cô khuất hẳn, anh mới lên xe: “Về biệt thự nhà chính.”

“Vâng.”

Biệt thự chính của nhà họ Lục nằm lưng chừng núi, không phải kiểu kiến trúc châu Âu đang thịnh hành mà mang phong cách vườn hoa cổ điển Trung Hoa.

Nhìn thoáng qua còn tưởng là vườn cổ Tô Châu.

Lục phu nhân đang ngồi uống trà tán gẫu với vài quý bà. Thấy Lục Lý Thịnh trở về thì ngạc nhiên hỏi: “Lý Thịnh, sao giờ này con lại về?”

Lục Lý Thịnh chào hỏi mấy vị phu nhân, rồi đáp: “Con để quên tài liệu lần trước, nên quay về lấy.”

Phu nhân họ Lục vừa nghe đã biết không phải chuyện đó. Con trai bà bao lâu nay có về nhà đâu.

“Các chị cứ ngồi, tôi đi giúp Lý Thịnh tìm.” Bà cười nhẹ với các phu nhân rồi rời chỗ, mấy người còn lại nhìn theo bóng lưng hai mẹ con rồi rôm rả tám chuyện.

“Cậu cả nhà họ Lục đẹp trai thật đấy, không biết sau này cô gái nào có phúc gả cho.”

“Giá mà con gái tôi lớn hơn chút, tôi cũng muốn gả nó cho cậu ấy.”

“Các chị có nghe không, dạo gần đây phu nhân nhà họ Lục đang hỏi thăm về con gái nhà họ Cố.”

“Họ Cố? Hai nhà đó không phải thân thiết sẵn rồi sao, còn phải hỏi thăm gì nữa?”

“Ấy không phải Cố gia kia, mà là cái nhà phát tài mới nổi ấy.”

Cả bàn sôi nổi hẳn lên, vội vã hỏi người biết chuyện.

“Nghe nói Lục gia để mắt đến cô con gái nhà giàu mới nổi đó.”

“Không thể nào? Với nền tảng nhà họ Lục, lại để người xuất thân nhà tầm thường đó vào cửa?”

“Ai biết được…”

Trong lúc đám quý bà đang bàn tán, phu nhân họ Lục hỏi: “Con tìm mẹ có chuyện gì, nói đi.”

Lục Lý Thịnh mặt không đổi sắc: “Mẹ, chuyện lần trước con nói mẹ thế nào rồi?”

Phu nhân họ Lục trong lòng muốn cười, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ không rõ: “Chuyện gì cơ?”

Lục Lý Thịnh bất lực ôm trán: “Mẹ, đừng đùa con nữa. Lần này con thật lòng đấy.”

“Bỏ cả việc để chạy về đây, đủ biết con nghiêm túc rồi.” Bà ngồi xuống tao nhã, nói tiếp: “Người thì mẹ có hỏi thăm rồi, cô gái tên Cố Tuyết Nhi, tính cách cũng được, ngoại hình khá, chỉ là hơi thiếu tinh tế.”

Bà nhìn Lục Lý Thịnh đang chăm chú nghe, rồi nói tiếp: “Nhưng chuyện đó có thể cải thiện, cưới về rồi cho đi học hỏi thêm là được.”

Ánh mắt Lục Lý Thịnh sáng lên, trong lòng kích động nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Mẹ, vậy mẹ sắp xếp để tụi con gặp nhau nhé?”

Phu nhân họ Lục mỉm cười, không trêu anh nữa: “Được, mẹ sẽ cho người liên lạc với nhà họ Cố, nếu họ đồng ý thì sắp xếp cho các con gặp mặt vào thứ Bảy tuần này.”

Lục Lý Thịnh không muốn đợi lâu thế. Chiều thứ Tư trường đại học Hải Thị không có tiết học.

“Hay là tối mai luôn đi?”

“Được rồi, được rồi, con trai sốt ruột lấy vợ quá ha.”

Chương 87: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 36

Bà Lục ra tay rất nhanh, đến trưa thì ba mẹ của Cố Kiều Kiều – Cố Hoa Nhuận và Trương Dĩnh – đã nhận được tin.

Người trung gian sau khi truyền đạt thông tin còn tỏ ra ghen tị nói: 

“Nhà họ Cố sắp bay ra phượng hoàng rồi nhé! Lão đệ, sau này đã làm thông gia với nhà họ Lục rồi thì đừng quên lão ca này đấy.”

“Chắc chắn rồi, cảm ơn lão ca!”

Cố Hoa Nhuận vui mừng đến mức mặt mày rạng rỡ, ông đã thoát khỏi cơn choáng váng ban đầu, giờ đây khuôn mặt cười tít cả mắt mũi.

Cúp điện thoại xong, Trương Dĩnh cũng vui không kém, nhưng vẫn giữ chút lý trí: “Nhà họ Lục sao lại biết đến con bé Tuyết Nhi nhà mình chứ?”

Chẳng lẽ là vì danh tiếng của Tuyết Nhi quá tốt đến mức mấy gia tộc hàng đầu đều nghe nói?

Cố Hoa Nhuận đang vui nên không nghĩ nhiều: “Quan tâm làm gì, nghe ý họ thì là rất ưng Tuyết Nhi nhà mình đó!”

Không hổ là con gái mà ông đã nuôi nấng, cưng chiều từ nhỏ đến lớn, thật sự có bản lĩnh!

Đó là nhà họ Lục đấy!

Công ty lớn nhất ở Hải thị là của nhà họ Lục, nghe nói bà Lục còn là em gái của thị trưởng Hải thị. Ở Hải thị, nếu nhà họ Lục đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.

Cố Hoa Nhuận biết rõ Lục Lý Thịnh, tuổi còn trẻ đã tiếp quản Lục thị, là con cưng của trời, ngoại hình cũng chẳng kém gì nam minh tinh.

Thế nên làm sao Cố Hoa Nhuận và Trương Dĩnh có thể không mừng rỡ cơ chứ!

Nếu có thể kết thân với nhà họ Lục, địa vị của nhà họ Cố ở Hải thị chắc chắn sẽ lên hương, không ai còn dám coi thường họ nữa.

Cố Hoa Nhuận nói: “Mau gọi cho Tuyết Nhi, bảo con bé về nhà ngay hôm nay. Em dẫn nó đi mua vài bộ quần áo, làm luôn liệu trình chăm sóc sắc đẹp, đảm bảo ngày mai gặp mặt không có sơ suất gì!”

Trương Dĩnh lập tức làm theo, từ trước đến nay bà luôn nghe lời chồng.

Bên kia, khi Cố Tuyết Nhi nhận được tin thì ngây người luôn, tưởng hôm nay là Cá tháng Tư!

Nếu không thì sao có thể xảy ra chuyện không tưởng thế này?

Sau khi xác nhận lại với mẹ, mặt Cố Tuyết Nhi đỏ bừng ngay lập tức.

Cô không quá bận tâm nhà họ Lục giàu có thế nào.

Cái khiến cô tim đập thình thịch chính là việc sắp được gặp mặt Lục Lý Thịnh!

Cô biết Lục Lý Thịnh, và cô đã thầm mến anh từ lâu!

Lúc Cố Tuyết Nhi học năm nhất, Lục Lý Thịnh từng được mời đến Đại học Hải thị diễn thuyết. Khi đó, Cố Tuyết Nhi yêu anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tuy hai người khác biệt thân phận quá lớn, nhưng cô từng nghĩ khi lên năm ba sẽ xin thực tập ở Lục thị, để có cơ hội tiếp cận anh.

Không ngờ hôm nay lại có được một món quà lớn từ trên trời rơi xuống như vậy!

Ngày mai cô sẽ gặp mặt Lục Lý Thịnh, còn được ăn cơm cùng nhau…

Cố Tuyết Nhi mơ mộng một lúc mới hoàn hồn, lập tức xin nghỉ hai ngày rồi về nhà.

Thời gian trôi nhanh trong sự phấn khích của Cố Tuyết Nhi, chớp mắt đã đến chiều thứ Tư.

Hôm nay cô đặc biệt đi làm tóc uốn sóng to, trang điểm kỹ lưỡng, mặc váy liền thân - mẫu mới nhất của thương hiệu Chanel.

Trên người còn xịt chút nước hoa nhè nhẹ.

Về phần Lục Lý Thịnh, cũng chẳng khác mấy, anh rất kỳ vọng và xem trọng buổi gặp mặt lần này.

Thử mấy bộ đồ mà vẫn không vừa ý, nghĩ đến độ tuổi của Cố Tuyết Nhi, Lục Lý Thịnh bảo thư ký An chuẩn bị cho anh vài bộ đồ mang phong cách trẻ trung và giản dị. Không cần yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần nhìn cho trẻ là được.

Thư ký An đã quen rồi, kể từ khi tổng giám đốc “rơi vào lưới tình”, mọi hành xử đều chẳng còn theo quy tắc cũ.

Lục Lý Thịnh đến nhà hàng Tây đã được bao trọn từ sớm, còn sắp xếp người chơi piano và violon.

Cả nhà hàng được trang trí bằng hoa tươi.

Khắp nơi đều là sự lãng mạn và bất ngờ.

Đến bảy giờ tối, Cố Tuyết Nhi bước xuống từ xe nhà họ Cố, Cố Hoa Nhuận không nhịn được dặn: “Tuyết Nhi, nhớ thể hiện tốt nhé.”

Ông không nói ra nhưng trong lòng thầm nghĩ: nhất định phải nắm được Lục Lý Thịnh.

Cố Tuyết Nhi ngượng ngùng gật đầu, ánh mắt lại tràn đầy quyết tâm.

Cơ hội tốt như thế ở ngay trước mắt, cô nhất định không thể để phí phạm!

Cô nói tên với nhân viên phục vụ ở cửa, rồi được dẫn vào nhà hàng.

Lúc Cố Tuyết Nhi bước vào, âm nhạc cũng chuyển giai điệu, trong lòng Lục Lý Thịnh dâng trào cảm xúc.

Cô ấy đến rồi.

Cố Tuyết Nhi cũng rất hồi hộp, người cô đã thầm mến hai năm đang ở ngay phía trước.

Cô hít sâu một hơi, mặt mang nụ cười hoàn hảo, tao nhã bước đến chỗ người đàn ông đang quay lưng.

Lục Lý Thịnh nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên “cộc cộc”, cố gắng không quay đầu lại. Anh muốn xem khi cô thấy anh sẽ có biểu cảm gì.

Nghĩ đến đôi mắt hồ ly tròn xoe ấy, Lục Lý Thịnh khẽ mỉm cười.

Đúng lúc này, Cố Tuyết Nhi bước đến trước mặt anh.

“Chào anh Lục.” Cô cười lộ tám chiếc răng trắng đều.

Lục Lý Thịnh khựng lại – giọng nói không đúng!

Anh lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau, nụ cười trên mặt Lục Lý Thịnh vụt tắt.

Sắc mặt anh tối sầm lại: “Cô là Cố Tuyết Nhi?”

Cố Tuyết Nhi vốn đã rất căng thẳng, thấy anh như vậy thì càng hoảng, nói năng cũng bắt đầu lắp bắp: “V… vâng là em.”

Ánh mắt Lục Lý Thịnh lóe lên sự tối tăm, nhưng bản lĩnh xử lý tình huống lâu năm giúp anh nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Ngồi đi.”

Lục Lý Thịnh không cử động, Cố Tuyết Nhi đành tự kéo ghế ngồi xuống. Vì tay hơi run nên còn tạo ra tiếng “rít” chói tai.

Sau khi ngồi xuống, cô không dám ngẩng đầu nhìn Lục Lý Thịnh, khí thế xung quanh anh khiến người khác thấy sợ.

Ngược lại, Lục Lý Thịnh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt cô, sau khi quan sát kỹ thì phát hiện Cố Tuyết Nhi này đúng là có chút giống “Cố Tuyết Nhi” kia.

Chỉ là người lừa anh nói cô ấy tên là “Cố Tuyết Nhi” đó – đẹp và tinh tế hơn hẳn.

Lục Lý Thịnh lạnh nhạt hỏi: “Nhà cô có anh chị em gì không?”

Cố Tuyết Nhi nghĩ đến người chị xấu xí của mình, gật đầu: “Em có một người chị.”

Lục Lý Thịnh nheo mắt lại, xem ra không sai rồi.

“Chị cô tên gì?”

Cố Tuyết Nhi nghĩ một chút rồi trả lời: “Cố Kiều Kiều.”

Cô từng nghe mẹ kể, lúc mới sinh chị cô vốn tên là Kiều Kiều ( 嬌嬌: xinh đẹp, nũng nịu. Đây mới là tên của chị Kiều nhé!), nhưng vì vết bớt trên mặt ngày càng lớn và xấu, cả nhà cảm thấy cái tên đó không xứng với chị ấy nữa nên mới đổi thành Cố Kiều Kiều (喬喬: cao. Hai từ âm Hán Việt và cách đọc giống nhau nhưng nghĩa khác nhau nha).

Sau khi nắm được thông tin, Lục Lý Thịnh không muốn tốn thêm thời gian: “Được rồi, về bảo với ba cô một câu.”

Cố Tuyết Nhi tò mò ngẩng đầu, chỉ nghe anh nói: “Tôi muốn đính hôn với Cố Kiều Kiều. Nếu nhà các người đồng ý thì trả lời tôi, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp chuyện đính hôn.”

“Cái gì?” Cố Tuyết Nhi giật mình, mặt cũng không che nổi cảm xúc, “Anh muốn đính hôn với Cố Kiều Kiều?”

Cố Tuyết Nhi suýt nữa viết “Anh có bị gì không vậy?” lên mặt.

Hẹn gặp cô, rồi lại nói muốn đính hôn với chị gái cô.

Chị gái cô – một người xấu xí kinh khủng!

Dưới bàn, móng tay cô đâm vào da thịt, đau đớn khiến cô bớt choáng váng.

Lục Lý Thịnh không hiểu biểu cảm của cô, cũng chẳng muốn hiểu. Anh đưa ra một tấm thiệp mời cho Cố Tuyết Nhi.

“Đây là thành ý của tôi, phiền cô chuyển lại cho ba mình. Ngoài ra, nếu nhà họ Cố đồng ý để Kiều Kiều đính hôn với tôi, tôi có một chi nhánh làm về gỗ, đến lúc đó cho họ đứng tên họ Cố cũng không vấn đề.”

Lục Lý Thịnh không ngờ chỉ muốn có được một cô gái mà lại vướng víu đến mức này.

Điều đó khiến anh càng cảm thấy sốt ruột.

Vì vậy anh không muốn chờ đợi nữa, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cho xong.

Anh tin với điều kiện anh đưa ra, nhà họ Cố sẽ không từ chối được – cũng không thể từ chối.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments