Mat The Bach Tra Tra 39

By Quyt Nho - tháng 6 22, 2025
Views

Chương 115: Nguyễn Minh Hoặc

Cuối hành lang là một quảng trường rộng lớn.

Quảng trường được quét dọn rất sạch sẽ, chỉ có hai lồng kính rất lớn.

Trong một lồng kính nhốt ba người, còn lồng kính kia thì nhốt một người.

Bạch Trà Trà chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra bốn người đó.

Chính là anh trai cô – Nguyễn Đình Tu, cùng ba đồng đội của anh: Nam Cung Dạ, Thất Dạ Tuyết và Nhạc Chính Vũ.

Kỳ lạ là Nhạc Chính Vũ lại bị nhốt riêng trong một lồng kính.

Còn anh cô thì lại bị nhốt chung với Nam Cung Dạ và Thất Dạ Tuyết.

Chẳng phải đáng ra nên nhốt anh cô riêng ra mới đúng sao?

Nếu Nguyễn Đình Tu biết được những gì Bạch Trà Trà đang nghĩ: “Cảm ơn em, nhờ có em, mà bốn mùa đều trở nên ấm áp...” @@

Vừa nhìn thấy Nguyễn Đình Tu, Bạch Trà Trà lập tức lao nhanh đến trước lồng kính đặc chế kia.

“Anh!”

Nguyễn Đình Tu mềm nhũn tựa vào Nam Cung Dạ, khi nhìn về phía Bạch Trà Trà, đôi mắt anh ta hiện ra một màu đỏ sẫm kỳ dị.

Màu đỏ này không giống với Hàn Băng Vũ, nó đậm hơn cả máu, và không chỉ tròng đen mà ngay cả lòng trắng mắt cũng toàn một màu đỏ đậm.

Bạch Trà Trà kinh hãi không thôi, khí tức trên người anh cô và đôi mắt ấy đều rất bất thường!

Khuôn mặt vốn đã tái nhợt càng trở nên trắng bệch, màu môi đỏ như máu.

“Anh! Anh sao vậy!”

Nguyễn Đình Tu nhìn Bạch Trà Trà bằng ánh mắt phức tạp xen lẫn lo lắng.

Anh không nỡ nổi giận với em gái mình, đành trút hết bực dọc lên người Tống Yến.

Nhưng giờ đây ngay cả giọng nói cũng yếu ớt, không còn chút khí lực nào, chẳng mang chút uy hiếp gì.

“Lúc tôi đi không phải đã dặn cậu rồi sao? Trông chừng em gái tôi, không được để nó rời khỏi căn cứ. Cậu hứa với tôi thế nào hả! Sao hai người lại chạy đến đây!”

Tống Yến: “……”

Tôi kéo không nổi cô ấy… lòng Tống khổ mà Tống chẳng dám nói.

Nguyễn Đình Tu tuy chỉ ở bên em gái vài tháng ngắn ngủi, nhưng ít nhiều cũng hiểu phần nào.

Trong lòng anh biết chắc Tống Yến cũng bất đắc dĩ.

Nhưng biết làm sao được, ai bảo cậu ta đụng ngay họng súng, em gái thì không nỡ trách, đành trút giận lên người bạn thân.

Haizz…

Anh thật sự không ngờ mình lại xui xẻo đến thế.

Cái cảm giác yếu ớt bất lực, tùy người chém giết này, kiếp trước là do “em gái giả” Bạch Nhã Ý đem đến cho anh ta. Kiếp này...

“Trà Trà, Nhạc Chính Vũ đã phản bội đại ca! Nếu không, đại ca sao có thể bị bắt làm tù binh chứ!”

Nam Cung Dạ từ trước đến nay không biết giấu lời.

Ánh mắt lạnh lùng đầy thất vọng nhìn chằm chằm vào Nhạc Chính Vũ đang cúi đầu trong lồng kính đối diện, không nói một lời, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Không ai ngờ được, Nhạc Chính Vũ lại phản bội đại ca, đâm sau lưng bọn họ!

Nguyễn Đình Tu cười khổ một tiếng, đúng vậy, cả hai kiếp anh đều bị người ta phản bội.

Kiếp trước là Bạch Nhã Ý – đứa em gái giả, kiếp này là Nhạc Chính Vũ – người bạn đã cùng vào sinh ra tử.

Hai kiếp, anh ta đều bị hại bởi cùng một chiêu trò.

Loại thuốc kỳ lạ này, người thường uống vào thì không sao, nhưng huyết tộc uống vào thì toàn thân mất sức, không thể thi triển bất kỳ kỹ năng nào.

Thức tỉnh từ trong huyết thù, nhưng anh vẫn không phòng được âm mưu đen tối!

Hiện tại, anh khao khát máu hơn bao giờ hết, bản năng huyết mạch gào thét trong cơ thể.

Đôi mắt anh lúc này chắc trông đáng sợ lắm rồi?

Nam Cung Dạ và Thất Dạ Tuyết ngay trước mặt, nhưng anh hoàn toàn không thể cử động, thậm chí ngón tay cũng không nhấc nổi.

Anh có phần thấy may mắn – may mà mình không động đậy được, nếu không nhỡ đâu làm hại họ thì sao?

Giờ thì em gái anh cũng đã đến.

Hương thơm trên người cô càng thêm đậm, khiến dòng máu trong cơ thể anh cuộn trào sôi sục.

Nhưng không được!

Tuyệt đối không thể để em gái thức tỉnh huyết mạch!

Nếu không, chẳng phải sẽ để cho Nguyễn Minh Hoặc toại nguyện sao?

Bạch Trà Trà không nhìn lấy một lần về phía Nhạc Chính Vũ, cô cũng đã nghĩ đến cảnh kiếp trước anh cô bị Bạch Nhã Ý đâm sau lưng, càng thêm xót xa cho anh.

Nhưng lúc này không phải lúc hoài niệm, cô giơ tay đấm mạnh vào lồng kính, muốn phá ra để cứu người.

Đến khi đấm vào mới phát hiện, thứ tưởng là lồng kính này thực ra không phải kính, mà là… nước!

Tiểu Mỹ đứng từ xa nhìn hành động của Bạch Trà Trà, cười khẩy: “Đừng phí công nữa, cô không mở được đâu.”

Bạch Trà Trà không tin, vận dụng dị năng, đấm liên tục, nhưng vẫn vô ích. Nước này đàn hồi cực tốt, vừa đánh vào liền bật ngược trở lại.

“Đừng đấm nữa Trà Trà, vô ích thôi, tôi với Nam Cung đã thử rồi.” Cuối cùng Thất Dạ Tuyết cũng lên tiếng ngăn cô lại.

Bạch Trà Trà ngồi phịch xuống cạnh lồng kính, chỗ gần anh trai cô nhất, hỏi: “Anh, anh có biết người tên là Nguyễn Minh Hoặc không?”

Nguyễn Đình Tu vừa định trả lời thì một tràng cười lớn vang lên từ phía sau.

“Ha ha ha ha, cháu gái đang tìm ta sao?”

Một người đàn ông cao lớn khoác áo choàng đen chậm rãi bước ra từ phía hành lang.

Tiểu Mỹ và Tiểu Lệ lập tức đứng thẳng người, cung kính đón tiếp.

Sau lưng người đàn ông còn có hai gương mặt quen thuộc.

Hàn Băng Vũ và Bạch Nhã Ý.

Người đàn ông cao lớn chỉ vài bước đã đến trước mặt Bạch Trà Trà, ánh mắt hưng phấn nhìn cô, tự giới thiệu: 

“Cháu gái à, ta chính là Nguyễn Minh Hoặc, cháu có thể gọi ta một tiếng chú. Cháu đúng là khiến chú chờ lâu quá rồi!”

Bạch Trà Trà rất không thích ánh nhìn của Nguyễn Minh Hoặc, nhưng giờ đang ở thế yếu, không thể không cúi đầu.

Cô giả vờ ngây thơ nhìn về phía Nguyễn Đình Tu, ngơ ngác hỏi: “Anh, nhà mình còn có người chú tên là Nguyễn Minh Hoặc sao?”

Nguyễn Đình Tu liếc Nguyễn Minh Hoặc với ánh mắt chán ghét, rồi nhanh chóng quay sang nhìn Bạch Trà Trà, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng: “Không có em à, đó là kẻ đã bị trục xuất khỏi huyết tộc từ hàng trăm năm trước!”

Nói đến đây, anh hơi ngập ngừng rồi tiếp tục: “Em gái, anh còn chưa kịp nói với em, chúng ta không phải là con người, mà là huyết tộc.”

Dù anh không nói, thì Nguyễn Minh Hoặc cũng sẽ nói, vậy thà để chính anh nói ra.

Sắc mặt Bạch Trà Trà vẫn bình tĩnh, thần sắc không có chút dao động.

Nghe tin mình không phải con người mà là huyết tộc, cô cũng chẳng phản ứng gì.

Nguyễn Đình Tu ngẩn người, chần chừ hỏi: “Em… em biết rồi sao?”

Bạch Trà Trà lắc đầu. Cô tuy có một chút suy đoán, nhưng chưa từng chắc chắn.

Giờ thì đã rõ rồi.

Trái lại, Nguyễn Minh Hoặc lại tức giận: “Cháu trai à, cháu không đúng rồi! Chuyện quan trọng như vậy mà cháu lại không nói cho cháu gái ta biết!”

Mắng xong Nguyễn Đình Tu, hắn lại quay sang Bạch Trà Trà, cố làm ra vẻ từ ái: “Cháu gái à, anh cháu đã không nói cho cháu thân phận cao quý này, thì để ta nói thay cho!”

Tiếc là Bạch Trà Trà không thèm để ý, lạnh giọng: “Tôi không có người chú nào hết. Việc nhà tôi không cần người ngoài như ông lo. Anh tôi không nói, nhất định là vì muốn tốt cho tôi. Giờ tôi chỉ muốn nghe chính miệng anh tôi nói!”

Nguyễn Minh Hoặc sống mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên bị một cô bé làm cho bẽ mặt như vậy.

Con nhãi thối này, thật sự giống hệt cha nó, đáng ghét!

Bàn tay giấu trong áo choàng của hắn khẽ siết chặt.

Thật muốn bẻ gãy cái cổ mảnh mai kia, hút cạn máu con nhãi thối này!

Chờ thêm chút nữa, đợi con nhãi này thức tỉnh! Sắp rồi, rất nhanh thôi. Hừ! Cứ để nó sống thêm chút nữa!

Hắn lạnh mặt, không thèm giả vờ nữa.

Trầm giọng ra lệnh: “Nguyễn Đình Tu, cháu nói cho nó biết đi.”

Chương 116: Không Phải Huyết Thống Thuần Chủng

“Nguyễn Minh Hoặc đúng là một kẻ điên rồ từ đầu đến chân.”

Nguyễn Đình Tu mở miệng là nói câu này khiến Nguyễn Minh Hoặc tức đến mức suýt phát điên.

Hắn giận dữ quát: “Mi nói vớ vẩn gì đó! Mi chán sống rồi à? Đừng tưởng ta không làm gì được mi!”

Tiểu Mỹ và Tiểu Lệ đứng hai bên nhanh chóng an ủi cơn giận của Nguyễn Minh Hoặc.

“Chủ thượng bớt giận, đừng chấp nhặt với lũ vô dụng này.”

Nam Cung Dạ thì thầm không biết sống chết: “Chủ với chẳng thượng, thời đại nào rồi chứ.”

Tiểu Lệ lập tức rút cây gậy dài màu vàng ra, định xông tới dạy dỗ Nam Cung Dạ.

Nhưng bị Nguyễn Minh Hoặc ngăn lại.

“Chúng ta đi trước, lát nữa quay lại.”

Đám nhóc này đứa nào cũng khiến người ta bực mình.

Dù sao thì đây cũng là địa bàn của hắn, bọn họ không trốn thoát được. Đợi đến khi con nhãi kia thức tỉnh, hắn chỉ cần đến thu hoạch thành quả cuối cùng là được.

Khi đến tầng hầm thứ tư, Tiểu Mỹ mới không hiểu hỏi:

“Chủ thượng, cần gì phải nhẫn nhịn như vậy? Giết quách đi, rút sạch máu hắn, truyền cho con nhãi kia để nó thức tỉnh là xong.”

Nguyễn Minh Hoặc sau khi rời tầng âm thứ năm, tâm trạng tốt hơn hẳn, không giận nữa, nhẫn nại đáp: 

“Mi hiểu gì chứ, máu phải là tình nguyện cho mới có thể khiến người khác thức tỉnh. Máu cưỡng ép đối với đồng tộc sẽ là kịch độc.”

Hắn muốn để Nguyễn Đình Tu giúp Bạch Trà Trà thức tỉnh, chứ không phải giết chết con bé.

“Đi thôi, đi xem ba kẻ kia thế nào rồi.”

……

Sau khi Nguyễn Minh Hoặc dẫn theo Tiểu Mỹ và Tiểu Lệ rời đi, Hàn Băng Vũ và Bạch Nhã Ý vẫn ở lại.

Họ phớt lờ những người còn lại.

Nguyễn Đình Tu vào thẳng vấn đề.

“Em gái, kẻ tên Nguyễn Minh Hoặc này là người cùng thế hệ với bố mẹ chúng ta, nhưng hắn không phải huyết tộc thuần huyết. Mấy trăm năm trước, huyết thống của Huyết tộc còn chưa suy yếu như bây giờ. Hắn từng phạm điều cấm của dòng tộc, săn giết loài người, bị trục xuất khỏi Huyết tộc. Theo tộc quy, tổ tiên đã áp đặt cấm chế, hắn vĩnh viễn không được coi là người Huyết tộc nữa.”

“Giờ không biết hắn dùng cách gì, quả thực không còn là Huyết tộc, mà đã trở thành một giống loài mới – Vua Zombie.”

“Mục đích hiện giờ của hắn chắc chắn là muốn dùng sức mạnh huyết mạch của hai anh em chúng ta để phá giải cấm chế, quay lại làm người Huyết tộc.”

“Bởi vì trên thế giới này, huyết mạch hoàng tộc thuần huyết chỉ còn lại chúng ta mà thôi.”

“Chỉ cần em không thức tỉnh, hắn sẽ không làm gì được em.”

Bạch Trà Trà không ngốc, chỉ cần suy luận một chút là hiểu được phần lớn.

Cô sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu, hỏi:

“Tại sao Nguyễn Minh Hoặc lại chắc chắn rằng em sẽ thức tỉnh?”

Không đợi Nguyễn Đình Tu trả lời, cô đã lẩm bẩm:

“Nếu hắn dám chắc em sẽ thức tỉnh, chắc chắn vì em có lý do bắt buộc phải thức tỉnh. Rốt cuộc là lý do gì mà bắt buộc em phải thức tỉnh mới được?”

Sau một hồi cân nhắc, ánh mắt cô dừng lại trên người Nguyễn Đình Tu.

Nếu nói trên đời này có ai khiến cô phải thỏa hiệp, thì chỉ có thể là anh trai cô.

“Anh? Có phải Nguyễn Minh Hoặc đã làm gì anh nữa không?”

Nguyễn Đình Tu gật đầu.

“Sau khi anh bị trúng chiêu trò của hắn thì đã yếu đi, hắn đã dùng ám thị tinh thần lên anh. Hắn là Vua Zombie mang dị năng hệ tinh thần cực mạnh.”

“Đợi khi thuốc trong người anh hết tác dụng, ám thị tinh thần sẽ phát huy hiệu quả.”

“Anh đã sớm thức tỉnh rồi, thực lực thực sự có thể đấu ngang với Nguyễn Minh Hoặc, thậm chí còn có sức ép từ huyết mạch thuần huyết khiến hắn kiêng dè. Nếu không phải vì uống nhầm thứ không nên uống, thì đã không ra nông nỗi này.”

“Lúc đầu, anh sợ em không thể chấp nhận sự thật mình không phải con người mà lại là huyết tộc trong truyền thuyết, nên định đợi khi em hoàn toàn tin tưởng anh, sẽ tìm cơ hội nói rõ rồi giúp em thức tỉnh. Nhưng bây giờ rõ ràng là không đúng lúc.”

“Khi thuốc hết tác dụng, anh đảm bảo có thể kháng lại ám thị tinh thần trong vòng năm phút. Đến lúc đó, anh có cách đưa mọi người ra ngoài.”

Câu cuối cùng này, Nguyễn Đình Tu cố ý hạ giọng, chỉ để Bạch Trà Trà và Nam Cung Dạ nghe thấy.

Bạch Trà Trà không trả lời ngay, mà nhìn về phía Nam Cung Dạ và Thất Dạ Tuyết, hỏi: “Em và anh trai là ma cà rồng, hai người không thấy sợ à?”

Nam Cung Dạ vừa định lên tiếng thì Nhạc Chính Vũ, kẻ vẫn cúi đầu nãy giờ bỗng nói: “Không phải tộc ta, lòng ắt khác! Mấy con quái vật các người, đều đáng chết!”

Nam Cung Dạ nhìn chằm chằm Nhạc Chính Vũ, thất vọng nói: “Hóa ra đây là lý do cậu phản bội đại ca? Chỉ vì biết đại ca không phải người?”

Nhạc Chính Vũ âm u nói:

“Người kia nói thuốc kia với loài người vô hiệu, chỉ có tác dụng với ma cà rồng. Tôi đã bỏ thuốc vào nước và cơm mà bốn chúng ta dùng, tất cả đều ăn uống, nhưng chỉ có Nguyễn Đình Tu có phản ứng. Giờ chính hắn cũng thừa nhận mình không phải con người, vậy thì tôi không sai! Tôi không phản bội ai cả! Vì Nguyễn Đình Tu vốn không phải người!”

Thất Dạ Tuyết đỏ hoe mắt, nghẹn ngào nói:

“Chính Vũ, sao cậu lại nghĩ như vậy? Ai mà chẳng biết người thân của cậu chết vì bị zombie cắn, chúng tôi hiểu nỗi hận trong lòng cậu. Nhưng người thân chúng tôi chẳng phải cũng như vậy sao? Những điều đó không phải do đại ca gây ra, chẳng liên quan gì tới đại ca cả. Trái lại, đại ca luôn bảo vệ chúng ta, bảo vệ loài người mà? Cậu như vậy là lấy oán trả ơn!”

Nhạc Chính Vũ cười gằn, hoàn toàn khác với con người thường ngày.

“Nhưng người kia vốn là một trong bọn chúng! Virus zombie cũng là do người kia tạo ra! Nếu không có bọn chúng, con người làm sao rơi vào tình cảnh này? Đừng nói gì nữa, tôi không hối hận với những gì mình làm. Lũ quái vật đó đều đáng chết!”

Bạch Trà Trà liếc nhìn sắc mặt Nguyễn Đình Tu, dù mặt anh luôn nhợt nhạt, nhưng cô vẫn cảm nhận được lời nói của Nhạc Chính Vũ đã khiến anh tổn thương.

Cô cau mày phản bác:

“Dù chúng tôi là quái vật, thì quái vật cũng có tốt có xấu, giống như con người các anh, chẳng phải cũng vậy sao?”

Nghĩ đến tất cả những gì cô từng thấy khi đi khắp căn cứ Đế Đô cùng anh trai, cô lạnh giọng:

“Anh trai tôi từ trước đến giờ đều làm việc vì lợi ích của loài người, cả căn cứ Đế Đô đều thấy rõ, anh ấy không thẹn với lương tâm.

Loại người như cậu, đâm lén đồng đội, không phân rõ đúng sai, đúng là cặn bã. Không có tư cách phán xét anh tôi!”

Nói xong, cô không thèm nhìn Nhạc Chính Vũ nữa, mà quay sang hỏi Nguyễn Đình Tu:

“Anh, mắt anh toàn màu đỏ sẫm, hơn nữa ngày càng đỏ hơn, đang dần chuyển thành màu đỏ máu. Có phải… anh đang muốn hút máu không?”

Nguyễn Đình Tu đang tựa vào Nam Cung Dạ, lặng lẽ quan sát phản ứng của cậu ấy khi nghe câu đó. Thấy Nam Cung Dạ không hề tỏ ra sợ hãi, anh âm thầm thở phào rồi đáp:

“Đúng vậy, nhưng anh có thể kiềm chế được.”

“Hay là… em lấy gì đó cho anh ăn? Anh đói rồi.”

Thất Dạ Tuyết vừa nghe Nguyễn Đình Tu nói đói, lập tức lục túi xách nhỏ mang theo bên người, lấy ra một miếng bánh quy nén.

Cô bóc ra, đưa đến miệng anh.

Nguyễn Đình Tu lắc đầu:

“Khô quá, anh muốn ăn chút trái cây.”

Bạch Trà Trà lập tức hiểu được ý anh trai.

Chắc chắn anh đang nói đến thực phẩm trong không gian của cô.

Không lạ khi thực phẩm từ không gian của cô không có tác dụng gì đặc biệt với người thường, nhưng với ma cà rồng lại có tác dụng đặc biệt chăng?

Cô nghĩ một lát, rồi lấy ra một ly nước ép trái cây dị năng từ trong không gian.

Dù anh trai từng nói trái dị năng chỉ chủ nhân không gian ăn mới tăng được dị năng, nhưng loại trái cây này không chỉ tăng dị năng, mà còn chữa lành vết thương.

Nếu có thể loại bỏ hoàn toàn thuốc trong cơ thể anh, thì tốt quá rồi.

Chương 117: Bầy Chuột

“Làm sao em đưa nước cho anh được?”

Dù sao giữa họ còn ngăn cách bởi một lớp kính chắn.

Thất Dạ Tuyết tiến lên nói: “Nước này chỉ có thể giam giữ người, không thể giam giữ vật. Em cứ đặt cốc xuống đất rồi đẩy vào.”

Bạch Trà Trà làm theo lời Thất Dạ Tuyết, quả nhiên đẩy được chiếc cốc vào bên trong.

Thất Dạ Tuyết mở nắp cốc, lập tức ngửi thấy mùi trái cây nồng nàn.

Cô đưa cốc lại gần miệng của Nguyễn Đình Tu, cho anh uống hơn nửa cốc.

Nguyễn Đình Tu lập tức cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều, như thể các ngón tay đã có lại sức mạnh, anh lặng lẽ siết chặt thành nắm đấm.

???

Thức ăn trong không gian quả thực có tác dụng đặc biệt với ma cà rồng, ví dụ như có thể khống chế cơn khát máu của họ.

Vì thế không gian này được xem là báu vật của tộc họ.

Hoàng tộc thuần huyết dựa vào thức ăn trong không gian để kìm hãm ham muốn hút máu, sống và làm việc như người bình thường.

Giống như cha mẹ họ vậy, vì sống lâu nên cứ vài chục năm lại phải chuyển đến nơi ở mới, tất cả đều nhờ vào thức ăn trong không gian giúp họ không khác gì người thường.

Nhưng không ngờ còn có thể giải được độc mà anh trúng.

Không đúng.

Thức ăn bình thường chắc chắn không có tác dụng này. Có lẽ vừa rồi anh không uống nước trái cây thông thường, mà là loại nước ép từ quả dị năng mà em gái nói?

Anh chỉ biết sau khi em gái kế thừa không gian, cây trái dị năng bên trong đã tiến hóa.

Không ngờ lại tiến hóa lợi hại đến mức này.

Anh lặng lẽ hồi phục sức lực, uống nốt phần còn lại của cốc nước ép dị năng.

Nam Cung Dạ là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường ở Nguyễn Đình Tu.

Trước tiên là đôi mắt của anh không còn màu đỏ, mà đã trở lại thành đen tuyền.

Tiếp theo, sương mù đen bắt đầu bao phủ toàn bộ bên trong lồng kính.

Đó là dị năng hệ bóng tối của Nguyễn Đình Tu!

Bạch Trà Trà, người vẫn luôn theo dõi anh trai, cũng nhận ra sự thay đổi.

Trong lòng cô mừng rỡ, tốt quá rồi!

Không ngờ quả dị năng lại thật sự hữu hiệu!

“Không xong rồi! Các người đã cho Nguyễn Đình Tu uống cái gì thế, sao hắn lại hồi phục rồi? Mau cầu cứu Chủ Thượng!”

Bạch Nhã Ý phản ứng đầu tiên, lập tức thét lên rồi rút lui về phía thang máy.

Người khác còn có thể coi thường, nhưng Nguyễn Đình Tu thì đủ sức đánh ngang tay với Chủ Thượng!

Hàn Băng Vũ ánh mắt lạnh băng, không cam lòng liếc nhìn lồng kính một cái, cuối cùng vẫn đành chạy theo sau Bạch Nhã Ý.

Lúc rời đi còn “gào” lên một tiếng để triệu tập đồng loại.

Hắn vất vả mới sống đến cấp chín, không muốn chết uổng phí như vậy.

Trong lồng kính, sương mù đen dày đặc.

Một tiếng “ầm” vang lên dữ dội.

Lồng kính nổ tung từ bên trong, hóa thành vô số giọt nước bắn tung tóe ra khắp nơi.

Nguyễn Đình Tu dẫn theo Nam Cung Dạ và Thất Dạ Tuyết bước ra.

Toàn bộ cửa các căn phòng hai bên hành lang tầng hầm tầng năm đều đã mở ra.

Tại lối ra vào, đứng đầy zombie cấp tám có tròng mắt màu tím.

Bạch Trà Trà phấn khích hét lên: “Giết hết bọn chúng! Tinh hạch cấp tám này là của chúng ta!”

Sương mù đen của Nguyễn Đình Tu bao phủ toàn bộ tầng hầm năm, vậy mà Bạch Trà Trà và mọi người vẫn có thể nhìn rõ mồn một bên trong.

Cô thả Đậu Bao từ trong không gian ra ngoài.

Đậu Bao gầm một tiếng, biến thành một con hổ biến dị khổng lồ, thân hình chiếm gần hết quảng trường.

Xem chừng nó còn có thể to hơn nữa.

Bạch Trà Trà vội vàng ngăn lại.

Đánh nữa là phá thủng trần nhà, zombie phía trên sẽ rơi xuống, địch càng lúc càng nhiều.

Đậu Bao lại thu nhỏ cơ thể một chút, rồi lao vào giữa đám hơn hai mươi con zombie cấp tám.

Vừa lao vừa gầm rống liên tục.

Cả tầng ngầm chấn động dữ dội.

Bạch Trà Trà rất quen thuộc với tiếng gầm này của Đậu Bao. Khi còn ở rừng Đông Lâm, nó thường xuyên dùng âm thanh này để gọi đàn em.

Cô linh cảm có chuyện.

Chấn động mặt đất mỗi lúc một lớn, như thể sắp xảy ra động đất.

Nam Cung Dạ kinh ngạc hét lên: “Chuyện gì thế?!”

Vừa dứt lời, bốn bức tường tầng hầm năm bắt đầu xuất hiện từng cái hố lớn.

Chuột, gián kéo đến như thủy triều, từng con đều to lớn vượt ngoài tưởng tượng.

Hơn hai mươi con zombie cấp tám cũng bắt đầu gào rú lên hỗn loạn.

Lần này là tiếng gào thét kinh hoàng.

Dù là zombie cấp tám cao cấp, nhưng cũng không thể chống lại được bầy chuột!

Chuột biến dị, gián biến dị di chuyển cực nhanh, răng sau khi tiến hóa trở nên vô cùng sắc nhọn, nơi chúng đi qua chẳng khác nào bão châu chấu càn quét.

Đậu Bao che chở cho nhóm Bạch Trà Trà trốn tạm vào một góc để tránh bị thương.

Lồng kính nơi Nhạc Chính Vũ bị giam đã bị chuột biến dị phủ kín dày đặc.

Tiếng răng gặm kính vang lên ken két vô cùng chói tai.

Chiếc lồng mà đến Bạch Trà Trà cũng không phá nổi, vậy mà thật sự bị lũ chuột gặm ra một cái lỗ lớn, rất nhanh đã có chuột xếp hàng chui vào.

“A a a ——”

Tiếng hét thảm thiết của Nhạc Chính Vũ vô cùng bi thương, đẩy bầu không khí tầng hầm năm lên tới đỉnh điểm.

Lũ chuột và gián biến dị đều tránh xa góc của Đậu Bao.

Chúng điên cuồng lao về phía những zombie cấp tám, cắn xé điên loạn.

Xác chuột biến dị, xác gián biến dị, tiếng gào thảm thiết của zombie cấp tám.

Dù là cấp tám cao giai, nhưng cũng không chống đỡ nổi trước làn sóng chuột biến dị ùn ùn kéo đến từ ngoài tường.

Đậu Bao lại gầm thêm vài tiếng, rồi rời khỏi vị trí bảo vệ người phía sau, tự mình lao vào trận chiến.

Nó vừa giúp lũ chuột biến dị nuốt chửng dị năng do zombie cấp tám giải phóng, vừa bắt một con zombie yếu ớt, moi ra một viên tinh hạch cấp tám rồi bỏ vào miệng nhai nuốt.

Sau khi Nguyễn Đình Tu khôi phục thực lực, mấy con zombie cấp tám này căn bản không đáng để anh bận tâm.

Vừa nãy chủ yếu là bị hành động kỳ quái của Đậu Bao làm kinh ngạc, cộng thêm việc thấy Nhạc Chính Vũ bị ăn sống như vậy khiến anh có chút ngẩn người.

Giờ tỉnh táo lại, áp chế huyết mạch của ma cà rồng thuần chủng trực tiếp khiến lũ zombie cấp tám run rẩy nằm rạp xuống đất cầu xin tha mạng.

Huyết đằng của Bạch Trà Trà lại càng không chút kiêng dè mà tàn sát khắp nơi, những sợi dây leo dày đặc phủ khắp tầng lầu.

Bất kể là xác chuột biến dị, gián biến dị hay zombie, huyết đằng đều không tha, ăn sạch không chừa thứ gì!

Những dây leo to lớn liên tục nuốt máu thịt để gia tăng sức mạnh, mạch gân uốn lượn như sống dậy, dòng chất lỏng đỏ tươi chảy tràn trong đó.

Bạch Trà Trà cảm thấy dị năng hệ mộc của cô chỉ mới cấp bảy, nhưng huyết đằng thì e rằng đã đạt đến cấp chín.

Không hề phù hợp với năng lực hiện tại của cô...

May mà cho dù huyết đằng có mạnh đến đâu, vẫn nằm trong sự kiểm soát của dị năng hệ mộc của cô.

Nhưng hiện tại huyết đằng ăn uống thỏa thích quá đà, Bạch Trà Trà đành phải lấy ra chiếc rìu tấn công ma quỷ của mình, đích thân đi móc sọ zombie.

Thấy tên nào là đập chết tên đó.

Tống Yến – người luôn im lặng đứng cạnh Bạch Trà Trà – ra tay còn mãnh liệt hơn cả cô.

Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi biết Bạch Trà Trà và bạn nối khố là ma cà rồng, anh càng không hài lòng với sức mạnh của bản thân.

Cho nên anh cũng nóng lòng muốn thăng cấp, nâng cao thực lực.

Còn chuyện người và ma cà rồng có thể kết hôn hay không, đầu óc anh căn bản chưa từng nghĩ tới.

Bạn thân hay Bạch Trà Trà, dù là ai, thì cũng đều đã quen biết và ở bên nhau bao lâu nay, cho nên thân phận của họ với anh mà nói không còn quan trọng nữa.

Hơn nữa...

Anh mơ hồ nhớ rằng, hình như ma cà rồng có thể khiến con người "biến đổi"? Vậy anh có thể xin gia nhập tộc ma cà rồng của họ không nhỉ...

Suy nghĩ của Tống Yến quả thật đã chạy hơi xa.

Nhưng thực lực của anh trong loài người, đúng là đứng đầu tuyệt đối.

Dù sao thì Nguyễn Đình Tu và Bạch Trà Trà cũng không phải ‘người’ bình thường.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments