Chương 43: Va chạm
Phó Hi nhận lấy ly nước nóng từ tay Đường Điềm, ngón tay anh vô tình chạm phải tay cô.
Đường Điềm không nhận ra điều đó, nhưng Phó Hi lại hơi nhướng mày, im lặng uống nước.
Trợ lý nam cũng nhận lấy một ly nước nóng, không ngờ mình cũng có phần, lại còn được cô chuẩn bị chu đáo như vậy…
Những hiểu lầm và coi thường trước kia khiến hắn ta cảm thấy xấu hổ, tự thấy mình thật nhỏ mọn.
Hắn ta tranh thủ chụp mấy tấm ảnh Phó Hi uống nước nóng để làm tư liệu, vì bình thường Phó Hi toàn uống đồ lạnh, hiếm khi dùng nước nóng thế này.
Đường Điềm cố gắng làm tốt công việc của mình, cô hỏi Phó Hi: “Phó tiên sinh có muốn ăn trái cây không?”
Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã hai tiếng trôi qua từ bữa sáng.
Phó Hi lười nhác đáp: “Mở ra xem thử đi.” Rõ ràng là không quá muốn ăn.
Nghe vậy, Đường Điềm mở túi giữ nhiệt, lấy ra một giữ nhiệt và mở nắp cho anh xem.
Vì chuẩn bị trái cây cho bốn người, cô dùng bốn hộp riêng biệt để tiện dùng, tránh việc người về trước ăn hết khiến người về sau không có phần. Dù sao thì họ cũng đều là cậu ấm, quen sống trong nhung lụa.
Phó Hi chú ý đến điều đó, nhướng mắt hỏi: “Em chuẩn bị à?”
Đường Điềm gật đầu: “Không biết có hợp khẩu vị của Phó tiên sinh không?”
Cô nhớ Phó Hi khá thích ăn dâu tây, cherry và mãng cầu, nên đã chọn đúng theo khẩu vị anh.
Phó Hi nói: “Tạm được, em cũng chu đáo đấy.” Nói xong anh cầm nĩa xiên một miếng mãng cầu đưa lên miệng.
Đường Điềm mỉm cười lịch sự, xem ra đúng là hợp khẩu vị anh thật.
Ở khu trượt tuyết, kỹ thuật của Liễu Hiểu Chi không tệ. Vụ cô ta cố tình bỏ lại Đường Điềm ở sân bay đã bị phát hiện, chiều hôm qua chị Ngô gọi điện nhắc cô ta phải từ chức sau khi trở về nước.
Liễu Hiểu Chi không cam lòng, không nỡ rời xa mấy vị tiên sinh.
Đúng dịp lần này đi trượt tuyết, cô ta cho rằng đây là cơ hội lật ngược thế cờ. Người nên bị đuổi không phải là cô ta – người thật lòng mến mộ các tiên sinh – mà phải là Đường Điềm.
Liễu Hiểu Chi bám sát phía sau Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn, chờ đợi thời cơ. Kỹ thuật trượt tuyết của Bùi Giác quá tốt, hoàn toàn có thể đi thi đấu, nên cô không thể chen vào từ phía anh.
Trong phòng nghỉ VIP, Phó Hi ở lại một lúc rồi lại cầm ván trượt rời đi.
Trước khi ra ngoài, anh hỏi Đường Điềm có muốn thử trượt không, nhưng cô từ chối vì sợ lạnh, không muốn ra ngoài.
Phó Hi không ép, mang theo trợ lý rời khỏi phòng.
Đường Điềm ngẩng đầu xem chương trình hài đang phát trên tivi, vừa uống nước nóng vừa chờ họ chơi xong quay về.
Trên đường trượt cấp cao, Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn cách nhau không xa, đều có trợ lý đi cùng.
Liễu Hiểu Chi cũng theo sát gần đó. Qua kính bảo hộ, Thẩm Yến Lễ nhìn thấy cô ta, anh liếc quanh một vòng mà không thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó.
Anh nhớ lại lúc rời khỏi phòng nghỉ, tất cả mọi người đều đã thay đồ trượt tuyết, chỉ có Đường Điềm vẫn mặc áo khoác đen.
Thẩm Yến Lễ nhận ra Đường Điềm vẫn ở trong phòng nghỉ, cảm thấy không còn hứng thú trượt nữa. Tính ra anh cũng đã chơi được một lúc lâu.
Anh khom người trượt xuống một dốc tuyết, trợ lý vất vả đuổi theo mới kịp.
Cùng lúc đó, một du khách phía sau chuẩn bị trượt ngang qua trợ lý thì bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau.
Vốn đã trượt rất nhanh, cú đẩy khiến tốc độ của người đó tăng vọt. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, du khách không kịp phanh lại và đâm sầm vào trợ lý của Thẩm Yến Lễ.
Trợ lý lúc đó đang đứng rất gần Thẩm Yến Lễ, bị đẩy và ngã mạnh từ phía sau, chắc chắn sẽ đè trúng anh.
Với tốc độ ở đường trượt cấp cao như vậy, người đụng người thì không gãy xương mới là lạ.
Mặt trợ lý tái mét, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ: Toang rồi!
Đúng vào thời khắc nguy cấp, Liễu Hiểu Chi kịp thời kéo trợ lý sang một bên. Trợ lý đổi hướng và ngã nhào xuống tuyết, còn cô ta nhẹ nhàng đổ người về phía Thẩm Yến Lễ.
Thẩm Yến Lễ nhíu mày, thấy cô ta đau đớn rên rỉ, mặt trắng bệch.
“Mắt cá chân của tôi…”
Liễu Hiểu Chi nhăn nhó, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô nói với Thẩm Yến Lễ:
“Thẩm tiên sinh, tôi… chân tôi bị trật rồi.”
Thẩm Yến Lễ không nói gì, lập tức gọi nhân viên khu trượt tuyết đến đưa cô rời khỏi đường trượt cấp cao và mời bác sĩ riêng đến chữa trị.
Trong phòng nghỉ VIP, Đường Điềm bất ngờ thấy vài nhân viên khu trượt tuyết đưa cáng vào.
Cô lập tức đứng dậy đi tới.
Người nằm trên cáng là Liễu Hiểu Chi, đang được đặt tạm ở một góc chờ bác sĩ riêng đến khám.
Cô ta nằm đó, mặt mày trắng bệch, có vẻ đang cố chịu đau.
Đường Điềm biết trượt tuyết có thể dẫn đến chấn thương nghiêm trọng, tạm thời gác lại mâu thuẫn trước đó, cô rót một cốc nước ấm đưa qua.
“Uống chút nước ấm đi.”
Liễu Hiểu Chi ngơ ngác, đảo mắt nhìn quanh. Ngoài nhân viên khu trượt tuyết, không thấy các tiên sinh hay trợ lý nào cả.
Biểu cảm cô khó tin, không hiểu sao Đường Điềm lại tử tế đến vậy. Chẳng phải cô nên hả hê mới đúng sao?
Liễu Hiểu Chi còn chưa kịp định thần thì cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến. Lúc nào không hay, cốc nước đã được Đường Điềm đặt vào tay cô ta.
Không lâu sau, Thẩm Yến Lễ mặc đồ trượt tuyết màu xanh đậm bước vào, dáng người cao ráo khiến bộ đồ như được may đo riêng.
Anh đặt ván trượt sang một bên, tháo găng tay rồi đi tới chỗ cáng của Liễu Hiểu Chi.
Trợ lý bị ngã trước đó đang ôm bụng đau, mặt nhăn nhó đứng bên cạnh Thẩm Yến Lễ nhưng không dám lên tiếng.
Thẩm Yến Lễ nói với Liễu Hiểu Chi bằng giọng trầm: “Còn hai phút nữa là bác sĩ đến.”
Liễu Hiểu Chi cố gắng nở nụ cười dịu dàng: “Không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vẫn cảm ơn Thẩm tiên sinh đã gọi bác sĩ riêng cho tôi.”
Anh đáp lại lạnh nhạt: “Cô bị thương khi đang làm việc, là tai nạn lao động nên tôi phải có trách nhiệm.”
Liễu Hiểu Chi đỏ mặt mỉm cười, nghĩ rằng mình không những không bị đuổi mà còn “gặp họa được phúc”.
Thẩm Yến Lễ liếc về phía Đường Điềm đang đứng gần đó, im lặng nhìn cô.
Ánh nhìn đó khiến Đường Điềm hiểu lầm. Cô cảm nhận rõ ánh mắt của anh, tưởng rằng anh đang trách móc mình — Liễu Hiểu Chi đi theo họ ra ngoài thì gặp nạn, còn cô lại ở trong phòng nghỉ tận hưởng sự ấm áp.
Cô thầm nghĩ: Có lẽ tình tiết trong truyện lại sắp sửa "tấn công" cô theo một cách khác.
Nhưng trong tình huống này, Thẩm Yến Lễ không lên tiếng, cô cũng không dám khẳng định anh nghĩ gì…
Không lâu sau, bác sĩ riêng đến rồi bắt đầu kiểm tra và điều trị chấn thương mắt cá cho Liễu Hiểu Chi.
Lúc này, Bùi Giác và Ôn Thiệu Hàn một trước một sau bước vào phòng nghỉ. Bùi Giác hỏi Thẩm Yến Lễ về tình huống xảy ra tai nạn.
Ôn Thiệu Hàn thì hiếm khi trầm mặc, không nói lời nào.
Chương 44: Eo mềm
Thẩm Yến Lễ kể lại sơ qua quá trình xảy ra sự việc, trợ lý ngồi bên cạnh không nhịn được mà lẩm bẩm vài câu:
“Tôi đã hỏi tên du khách nam đó, anh ta nói lúc đó vốn có thể lướt qua bên cạnh rất suôn sẻ, nhưng lại bị ai đó đẩy từ phía sau, không kịp phanh lại nên đâm trúng tôi.”
Vừa lẩm bẩm, trợ lý vừa xoa bụng: “Khu vực đó lại đúng lúc không có camera giám sát, đúng là xui xẻo, nếu không có Liễu Hiểu Chi kéo tôi một cái, chắc tôi đã đâm thẳng vào tiên sinh rồi. Lần này đâm mạnh đến mức suýt úp mặt xuống đất, may mà chỉ trúng bụng.”
Trợ lý vẫn còn sợ hãi, đưa tay sờ mặt, nghĩ mà lạnh sống lưng — nếu phản ứng không nhanh, e rằng sống mũi đã bị gãy.
Bùi Giác và Thẩm Yến Lễ đều không phải người đơn giản, ngược lại, họ có sự nhạy bén và quan sát hơn người.
Thực ra, Thẩm Yến Lễ đã sớm nhận ra điều bất thường. Vì mọi thứ xảy ra quá đúng lúc, từng bước trong kế hoạch của Liễu Hiểu Chi đều không có kẽ hở, chỉ duy nhất cô ta tính sót một điều.
Chỗ đó tuy không có camera… nhưng lại có người.
Ôn Thiệu Hàn vẫn im lặng, không an ủi Liễu Hiểu Chi vì trong lúc xảy ra sự việc, anh và trợ lý đang ở gần đó. Trợ lý lúc ấy đang quay vlog, vừa khéo ghi lại toàn bộ quá trình.
Chỉ có thể nói, Liễu Hiểu Chi quá nóng vội.
Bùi Giác phần nào đã đoán được mọi chuyện, anh nhìn Liễu Hiểu Chi đang nằm trên cáng trông đáng thương, chuyện này bắt nguồn từ Thẩm Yến Lễ, vậy thì để Thẩm Yến Lễ xử lý.
Còn chuyện bồi thường tai nạn lao động, cứ làm theo quy định, cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Đường Điềm nghe trợ lý lẩm bẩm cũng không phản ứng gì, cô vẫn nghĩ đây chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.
“Nghe nói cô bị trẹo chân?” — một giọng nói vang lên.
Liễu Hiểu Chi ngẩng đầu dịu dàng, nhưng chỉ trong tích tắc, nét mặt cô ta thoáng cứng đờ — vì Phó Hi đang đứng ngay sau lưng Đường Điềm, khoảng cách giữa họ rất gần.
Liễu Hiểu Chi đáp: “Thẩm tiên sinh đã mời bác sĩ đến chữa trị rồi, Phó tiên sinh không cần lo lắng cho tôi.”
Đường Điềm bỗng nghe thấy tiếng Phó Hi ở sau lưng, cô giật mình quay đầu lại, sao anh đi mà chẳng phát ra tiếng động gì?
Vừa quay lại đã bắt gặp đôi mắt đào hoa lấp lánh ý cười của Phó Hi, anh còn cố tình nháy mắt với cô.
Phó Hi nhìn Đường Điềm, nhưng lại trả lời Liễu Hiểu Chi: “Sau này nghỉ ngơi cho tốt.”
Liễu Hiểu Chi khẽ gật đầu, nhưng cô ta không thể cười nổi. Dù trong lòng không đặt nặng chuyện Phó Hi, cô ta cũng không muốn để Đường Điềm có cơ hội tiếp cận anh.
Đường Điềm đứng giữa vòng vây, chỉ muốn thoát ra ngoài — phía trước cách một bước rưỡi là Bùi Giác, bên phải là Thẩm Yến Lễ, bên trái là ghế sofa, sau lưng là Phó Hi.
Bất ngờ phát hiện bản thân bị vây kín, cô liền chọn cách ngồi xuống ghế, nhường chỗ cho họ.
Không ngờ Phó Hi cũng rất tự nhiên ngồi cạnh cô, gần đến mức quần áo cả hai dính sát vào nhau.
Đường Điềm cảm thấy có gì đó không ổn. Với kiểu người như Phó Hi, có đùa cũng không thể quá trớn như thế. Cô cắn môi, nhanh chóng đứng dậy đi sang bên còn lại, không dám nhìn thẳng vào anh.
Cô sợ Phó Hi thật sự có ý gì đó với mình.
Phó Hi thấy Đường Điềm né tránh mình, bực mình “chậc” một tiếng nhưng không tiếp tục ép sát. Anh sợ sẽ dọa cô chạy mất.
Người vẫn luôn âm thầm quan sát Đường Điềm lại cảm thấy cảnh đó rất vừa mắt. Hình ảnh Đường Điềm né tránh Phó Hi khiến Thẩm Yến Lễ vô cùng hài lòng. Gương mặt lạnh lùng của anh cũng dịu lại đôi phần.
Cùng lúc đó, Đường Điềm đứng bên cạnh chứng kiến Liễu Hiểu Chi được bác sĩ nẹp cố định chân phải. Tuy không quá nghiêm trọng, nhưng cũng cần nghỉ ngơi ít nhất một tháng.
Liễu Hiểu Chi được đỡ lên xe, trở về biệt thự nghỉ dưỡng trước.
Đường Điềm nghĩ rằng nhóm Bùi Giác cũng sẽ về theo, định lên xe cùng, nhưng bị Phó Hi kéo cổ áo giữ lại.
Cô ngơ ngác nhìn cánh cửa xe đóng lại, còn tai nghe thấy tiếng Phó Hi bật cười:
“Em lên xe đi đâu vậy?”
Đường Điềm lí nhí hỏi: “Không phải mọi người về rồi sao?”
Phó Hi cười thả cô ra: “Liễu Hiểu Chi bị thương về nghỉ ngơi, còn chúng ta thì đâu có ai bị gì.”
Đường Điềm vô cùng lúng túng. Trời lạnh khiến đầu óc cô vốn đã chậm càng thêm trì trệ.
Phó Hi giơ tay gõ nhẹ trán cô qua lớp mũ dày: “Ngốc quá.”
Dù có đội mũ nhưng cô vẫn thấy đau. Cô trừng mắt nhìn anh, cố tình lướt qua rồi giẫm lên chân anh một cái. Không ngờ tuyết trơn, chẳng những giẫm hụt mà còn suýt ngã sõng soài.
May mà Thẩm Yến Lễ kịp thời đỡ lấy, cô mới không ngã nhào xuống đất.
Phó Hi đứng tại chỗ cười đến đau cả bụng, Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn cũng không nhịn được cười.
Đường Điềm đỏ bừng cả mặt, sống hai đời cô chưa từng xấu hổ như vậy. Cô kéo mũ trùm kín mít, không muốn nhìn ai.
Bùi Giác thấy cô bị đông cứng đến mức đầu óc trì trệ, chỉ biết bất lực lắc đầu. Cô thật sự không hợp với hoạt động trượt tuyết.
“Không sao chứ?”
Giọng trầm ấm của Thẩm Yến Lễ vang lên ngay sát tai cô, gần đến mức như đang thì thầm bên tai.
Đường Điềm hoảng hốt, hít một hơi lạnh, lúc tỉnh táo lại mới phát hiện tay anh vẫn đang đỡ eo cô — bởi vì mặc quá dày nên lúc đầu không nhận ra họ đang tiếp xúc gần như vậy.
“Tôi… tôi không sao, vừa rồi cảm ơn anh.”
Vừa nói, cô vừa vội gỡ tay anh ra khỏi eo mình, bước vài bước giữ khoảng cách với anh.
Ánh mắt Thẩm Yến Lễ nhìn cô càng thêm sâu.
Trên đường về biệt thự nghỉ dưỡng, Liễu Hiểu Chi ngồi trên xe chợt nhớ ra điều gì đó, sắc mặt khó coi hẳn.
Hiện giờ đang ở nước ngoài, chân cô ta lại bị thương, chẳng phải là… tạo điều kiện cho Đường Điềm hay sao!
Tính toán đủ đường, cuối cùng lại quên mất điểm này. Cô ta tức giận nhìn cái chân phải đang được nẹp cố định, chẳng khác gì “dâng người trên đĩa” thẳng cho Đường Điềm.
Liễu Hiểu Chi tức đến nghẹt thở. Không có cô ta ở đó, chưa biết Đường Điềm sẽ giở chiêu trò gì.
Không được! Cô ta nhất định phải tìm cách!
Tại khu trượt tuyết, Đường Điềm không ngờ họ vẫn muốn tiếp tục trượt. Buổi trưa ăn tại nhà hàng trong khu trượt tuyết.
Trong lúc ăn, cô ngồi ăn cùng các trợ lý. Trước đó, Phó Hi, Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn từng mời cô ăn chung nhưng cô đều từ chối.
Cô vốn đã muốn giữ khoảng cách với họ, sao còn có thể ngồi ăn chung bàn?
Thấy cô từ chối, họ cũng không ép.
Khoảng hơn bốn giờ chiều, khi ánh hoàng hôn buông xuống, cả nhóm định đi cáp treo ngắm hoàng hôn rồi về biệt thự nghỉ dưỡng.
Đường Điềm cũng phải đi cùng họ.
Trên đường đến điểm lên cáp treo, cô cố tình tránh xa Thẩm Yến Lễ và Phó Hi, đi chậm lại, lùi về phía sau nhóm trợ lý.
Cô không định ngồi cùng cáp treo với các nhân vật chính, chỉ muốn đi cùng nhóm trợ lý nam.
Vừa đến nơi, Phó Hi đã tìm cô.
“Cô ấy đâu?”
Phó Hi vừa tách đám trợ lý ra đã nắm lấy tay cô, kéo sát về phía mình.
Anh cúi người, ghé sát vào tai cô cười khẽ: “Trốn sau mấy trợ lý mà nghĩ tôi không tìm được em sao?”
Chương 45: Nho nhã chỉ là ngụy trang
Đường Điềm không ngờ tâm tư của mình lại bị nhìn thấu dễ dàng như thế. Cô ngoài miệng thì không chịu thừa nhận: “Phó Hi, anh nghĩ nhiều rồi, sao tôi lại phải trốn tránh các anh chứ.”
Phó Hi cúi mắt, khoé môi cong lên cười nhạt, cũng không vạch trần lời cô nói, chỉ chăm chú nhìn cô, khiến Đường Điềm bỗng cảm thấy bất an.
Cô né tránh ánh nhìn từ anh, đúng lúc đó, một người đàn ông cao lớn không kém chen vào giữa cô và Phó Hi, ngăn cách hai người.
Thẩm Yến Lễ lạnh nhạt lên tiếng: “Đừng nói nữa, vào trước đi.”
Anh đi sau lưng cô, trông có vẻ thong thả đẩy cô đi, nhưng thực tế là đang dùng một tay ôm lấy cô.
Đường Điềm nghĩ anh sợ chậm trễ giờ lên cáp treo nên cũng bắt đầu sốt ruột, nhanh chóng ngồi vào trong.
Vì vậy cô không nhận ra được cử chỉ của Thẩm Yến Lễ là đẩy cô hay là đang ôm cô.
Cô ngồi ở vị trí trong cùng bên tay trái, Thẩm Yến Lễ theo sau ngồi ngay bên cạnh.
Phó Hi không vui lắm, ngồi đối diện Đường Điềm, ánh mắt nhìn lướt qua Thẩm Yến Lễ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như đang suy đoán điều gì đó.
Bùi Giác ngồi xuống cạnh Phó Hi, còn Ôn Thiệu Hàn thì ngồi bên cạnh Thẩm Yến Lễ.
Cửa cáp treo đóng lại, từ từ đưa họ lên cao.
Đường Điềm ngắm nhìn nửa bầu trời nhuộm ánh hoàng hôn rực rỡ. Càng lên cao, cảnh sắc càng hùng vĩ.
Nhưng cô lại càng không dám nhìn xuống. Hai tay cô vô thức nắm chặt lan can, toàn thân căng cứng. Gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ lo lắng qua lớp mũ trùm đầu.
Cáp treo khẽ lắc một cái khiến Đường Điềm suýt kêu lên, nhưng cố kìm lại.
Cô sợ đến mức tim đập thình thịch. Chứng sợ độ cao đúng là không thể khắc phục nổi, ít nhất với cô là vậy.
Bất chợt cô phát hiện Phó Hi đang dùng điện thoại quay cô, vừa quay vừa cười thích thú.
Trong đầu Đường Điềm hiện lên cảnh tượng Phó Hi sau này sẽ lấy đoạn video này ra cười nhạo cô vì nhát gan.
Cô sợ đến nỗi không thốt nên lời, cũng chẳng hơi sức đâu mà cản anh quay nữa.
“Em sợ à?” – Thẩm Yến Lễ ngồi bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.
Cô gật đầu căng cứng: “Tôi hơi sợ độ cao.”
Phó Hi đối diện nghe thấy thế thì cười khẽ: “Nhìn em thế kia đâu phải là ‘hơi’.”
Cô muốn lườm anh, nhưng đúng lúc đó cáp treo lại rung lên lần nữa, khiến cô sợ đến nín bặt.
Phó Hi có chút xót xa: “Em sợ thế sao không nói sớm? Nếu biết, bọn tôi đã chọn đường khác rồi. Ngắm hoàng hôn lúc nào chẳng được.”
Đường Điềm cố gắng trấn an mình: “Không sao đâu, sợ một lúc là qua.”
Phó Hi hơi sững người, có vẻ không ngờ cô sợ đến mức đó mà lại không hề làm nũng hay than phiền.
Bùi Giác lúc này mới liếc nhìn Đường Điềm đang cố gắng chịu đựng nỗi sợ, rồi lại thản nhiên quay mặt ra ngoài ngắm cảnh, gương mặt điển trai vẫn lạnh lùng như thường, không mấy để ý đến sự sợ hãi của cô.
Cáp treo nhanh chóng đến điểm cao nhất. Đường Điềm run rẩy đứng dậy chuẩn bị xuống, Bùi Giác và Ôn Thiệu Hàn là hai người đầu tiên bước xuống.
Ôn Thiệu Hàn lịch sự đưa tay ra nhắc nhở cô: “Bước cẩn thận.”
Lúc xuống cáp treo, Đường Điềm không còn quá sợ, nhưng Ôn Thiệu Hàn đã đưa tay ra, nếu cô làm ngơ trước mặt bao nhiêu người thì cũng không phải phép.
Thế là cô đổi sang nắm lấy cổ tay anh. Nhưng không biết vì sao, bàn tay cô lại bị anh nắm trọn lấy.
Cô vội mượn lực bước xuống, vì phía sau vẫn còn người nên không tiện chậm chạp.
Ôn Thiệu Hàn vẫn đứng yên tại chỗ, bàn tay như mất cảm giác vì sự mềm mại trong lòng tay.
Đường Điềm không để ý đến biểu cảm thoáng qua của anh, cũng không nhận ra người vẫn luôn lặng lẽ bảo vệ mình phía sau là Thẩm Yến Lễ.
Tâm trí cô đều dồn hết vào việc chống chọi nỗi sợ độ cao, không còn sức đâu mà chú ý đến chuyện khác.
Vừa bước xuống, gió liền thổi làm chiếc mũ của cô phồng lên. Cô định đưa tay siết chặt dây mũ thì nhận ra tay vẫn còn bị Ôn Thiệu Hàn nắm.
Tay anh rất ấm, không như tay cô vốn lạnh lẽo.
Cô thử rút tay ra, nhưng vẫn bị giữ chặt.
Cô ngạc nhiên: “Ôn tiên sinh?”
Ôn Thiệu Hàn từ tốn buông tay: “Tay cô lạnh thật.”
Đường Điềm đang nghi hoặc, nghe câu nói ấy lại phân tâm: “Tôi vốn khí huyết kém, vừa rồi có làm anh lạnh không?”
Anh dịu dàng cười: “Không sao đâu.”
Đường Điềm định nói thêm, nhưng cơn gió bất chợt thổi đến khiến cô không mở nổi mắt. Trên đỉnh núi gió rất lớn, may mà tuyết đã ngừng từ trưa, nếu không giờ này lên đây thật là khổ sở.
Cô vội kéo mũ lại, siết dây chặt hơn. Lúc ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt là bóng dáng cao lớn của Ôn Thiệu Hàn đang âm thầm chắn gió giúp cô.
Trong lòng Đường Điềm dâng lên thiện cảm. Có vẻ những gì viết trong truyện chưa chắc đã là thật. Ôn Thiệu Hàn là người lịch thiệp và nhã nhặn, đâu giống như kiểu “giả vờ nho nhã” như mô tả.
Sau khi cảm ơn anh, cô lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm. Dù có sợ độ cao, cô cũng không muốn uổng công đến đây.
Khi chuẩn bị rời khỏi đỉnh núi, Đường Điềm phát hiện Phó Hi sắc mặt u ám. Trong cáp treo anh còn vui vẻ quay video cô, không biết từ lúc nào đã mất hết hứng thú với cảnh vật trước mắt, trông như bị bóng tối bao phủ.
Đường Điềm vẫn luôn ghi nhớ mô tả trong truyện về tính cách thất thường của Phó Hi – nói chung là rất đáng sợ.
Giờ cô cố giữ yên lặng, hầu như không nói chuyện với ai để tránh rước họa không đáng có.
Điều khiến cô sợ hãi nhất lại đến — để quay về biệt thự nghỉ dưỡng, vẫn phải ngồi cáp treo xuống núi.
Cô đứng bên mấy trợ lý, hít sâu mấy hơi.
Vài trợ lý lên cáp treo trước cô. Khi Đường Điềm chuẩn bị bước vào thì trợ lý của Bùi Giác ngăn lại, chỉ về chiếc cáp phía sau:
“Cô đi cùng Bùi tổng và các tiên sinh.”
Không đợi cô phản ứng, cửa cáp đã đóng sập lại.
Đường Điềm: “…” Lẩn kiểu gì cũng không thoát được.
Cô đành đến chiếc cáp phía sau, chịu đựng ánh mắt của bốn người đàn ông, ngượng ngùng đến mức không dám ngẩng đầu, ngồi xuống chỗ sát bên cạnh.
0 comments