Mat The Bach Tra Tra 41

By Quyt Nho - tháng 6 24, 2025
Views

Chương 121: Kẻ rình sau lưng

Nam Cung Dạ nhìn về phía Nguyễn Đình Tu, nghiêm túc gật đầu: 

“Em đã nghĩ kỹ rồi, em muốn trở thành huyết bộc của đại ca.

Trên đời này em đã không còn người thân, là đại ca đã cứu em, cho emmột lần sống nữa, cho nên em muốn mãi mãi đi theo đại ca.

Đại ca là ma cà rồng, vậy thì xin hãy biến em thành ma cà rồng. Em tuyệt đối không hối hận!”

Nguyễn Đình Tu nhìn Nam Cung Dạ, sắc mặt phức tạp.

Sau tận thế, anh đã cứu không biết bao nhiêu người.

Cuối cùng còn ở lại bên cạnh, chỉ có ba người: Nam Cung Dạ, Nhạc Chính Vũ và Thất Dạ Tuyết.

Nhạc Chính Vũ đã phản bội anh.

Thất Dạ Tuyết là con gái, nên anh ít nói chuyện với cô ấy nhất.

Nam Cung Dạ bề ngoài lạnh lùng, nhưng thực ra lại là người nói nhiều.

Cậu cũng là người duy nhất nguyện ý đi theo anh.

Nguyễn Đình Tu chỉ suy nghĩ một lúc, liền gật đầu đồng ý: “Được.”

Nam Cung Dạ vô cùng vui mừng.

Nguyễn Đình Tu quay sang nhìn Bạch Trà Trà, nói: “Em gái, em hãy xóa ký ức cho Tống Yến đi, anh đưa Nam Cung về phòng.”

Rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại hai người là Tống Yến và Bạch Trà Trà.

Tống Yến xác nhận lại lần nữa: “Em thật sự đồng ý thử quen với anh sao?”

“Phải nói chính xác là sau khi tận thế kết thúc.”

“Nếu tận thế không kết thúc thì sao?”

Bạch Trà Trà nói: 

“Không đâu, chúng ta cùng nhau cố gắng, tận thế nhất định sẽ kết thúc! Em và anh trai sẽ đi giết Nguyễn Minh Hoặc, anh và Vân Dịch tập trung nghiên cứu thuốc giải virus zombie, hai hướng cùng làm, chắc chắn được!”

Sự tự tin của Bạch Trà Trà khiến Tống Yến bị lây sang, gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng nở một nụ cười: “Được.”

“Em nhất định phải nhớ lời hứa với anh đó!”

Bạch Trà Trà biết Tống Yến đang nói đến chuyện nếu hai người có thể thật sự ở bên nhau thì cô phải chủ động nói cho anh biết chuyện mình là ma cà rồng.

Cô gật đầu.

“Bắt đầu thôi.”

Tống Yến nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, anh đã quên hết chuyện liên quan đến ma cà rồng, nhưng vẫn nhớ Bạch Trà Trà đã đồng ý với anh rằng sau khi tận thế kết thúc, sẽ thử bắt đầu với anh.

“Vậy anh đi tìm Vân Dịch đến viện nghiên cứu đây.”

Bây giờ Tống Yến không chờ đợi nổi, chỉ muốn mau chóng nghiên cứu ra thuốc giải virus zombie, chấm dứt tận thế.

Bạch Trà Trà không giữ anh lại, để anh rời đi.

Lại phải chờ rất lâu, Nguyễn Đình Tu và Nam Cung Dạ mới từ trong phòng đi ra.

Nam Cung Dạ vô cùng phấn khích nhảy đến trước mặt Bạch Trà Trà, đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.

Bạch Trà Trà lấy từ không gian ra một hộp trái cây sấy khô đưa cho Nam Cung Dạ, cười nói: “Ăn hết rồi thì đến tìm em lấy tiếp.”

Vừa nói, cô lại lấy ra một giỏ hoa quả tươi, là một giỏ trúc đầy trái cây mới hái.

“Đừng tiếc không ăn, để lâu sẽ hỏng đấy.”

Nam Cung Dạ không khách sáo, lập tức nhận lấy, xách trên tay.

“Cảm ơn em Trà Trà.”

Đại ca đã nói với cậu, thức ăn chị Trà Trà đưa có thể giúp bọn họ khống chế ham muốn hút máu.

Nam Cung Dạ hỏi: “Anh có thể cho Dạ Tuyết ăn không?”

Bạch Trà Trà gật đầu: “Tất nhiên là được.”

Nam Cung Dạ vui vẻ ăn một miếng trái cây, chờ mắt khôi phục lại bình thường.

“Đại ca, ma cà rồng sợ ánh nắng đúng không? Sao anh không sợ?”

Nam Cung Dạ bỗng nghĩ ra vấn đề này.

Nguyễn Đình Tu cười nói: “Bởi vì anh là ma cà rồng thuần chủng, nên không sợ. Em là huyết bộc của anh, đương nhiên cũng không sợ.”

Nam Cung Dạ biết mình cũng không sợ ánh sáng mặt trời, hoàn toàn yên tâm, mắt vừa khôi phục liền vui vẻ rời đi.

Lúc này Nguyễn Đình Tu mới quay sang hỏi Bạch Trà Trà: “Em gái, khi nào chúng ta đi tìm Nguyễn Minh Hoặc?”

“Mai nhé, tối nay em muốn nâng cấp thêm dị năng khác.”

Hiện tại Bạch Lộ và Vân Dịch cũng đều đã là dị năng giả cấp tám.

Tối hôm đó khi mọi người cùng ăn cơm, nghe tin Bạch Trà Trà và Nguyễn Đình Tu muốn quay về giết Nguyễn Minh Hoặc.

Hai người kia lập tức đòi đi cùng, nhưng bị Bạch Trà Trà từ chối.

“Bạch Lộ, cậu hãy đi theo Thất Dạ Tuyết ở bên ông nội Tống, hỗ trợ căn cứ tiêu diệt zombie, khôi phục sản xuất. Mọi việc đã sắp xếp xong hết rồi.”

“Vân Dịch, anh cùng Tống Yến quay lại viện nghiên cứu trong căn cứ để tìm ra thuốc giải virus zombie. Việc nghiên cứu không có hai người thì không được, càng sớm có kết quả càng tốt.”

“Ngày mai em với anh trai sẽ mang theo Đậu Bao và Nam Cung Dạ cùng đến thành phố D, mọi người không cần lo, chúng em nhất định sẽ bình an trở về.”

Bạch Trà Trà sắp xếp mọi chuyện rất rõ ràng.

Tống Yến thực ra cũng muốn cùng đến thành phố D, nhưng cuối cùng vẫn quyết định ở lại căn cứ để nghiên cứu thuốc giải.

Biết được thực lực của Bạch Trà Trà và Nguyễn Đình Tu rất mạnh, mọi người không nói gì thêm.

Tối đến.

Bạch Trà Trà lại đưa anh trai và Đậu Bao vào không gian.

Chỉ là cô vào để nâng cấp.

Anh trai cô và Đậu Bao thì vào để hưởng thụ.

Sau khi cây dị năng được nâng cấp, quả dị năng quả nhiên mạnh hơn nhiều.

Bạch Trà Trà nhân lúc này một hơi nâng tất cả dị năng thể năng và kim, mộc, thủy, hỏa, thổ lên cấp chín.

Sau khi luyện tập và nâng cấp xong, cô gọi Nguyễn Đình Tu cùng thu hoạch vật tư trong không gian.

Vốn dĩ cô có thể dùng dây leo thu hoạch rất nhanh, nhưng lại cố tình dẫn anh trai cùng làm thủ công.

Không ngờ Nguyễn Đình Tu lại thích thú với việc thu hoạch vật tư, còn chủ động đề nghị sau này để anh vào không gian lo việc thu hoạch và phân loại.

Bạch Trà Trà dở khóc dở cười, cuối cùng đành đồng ý.

Nguyễn Đình Tu nhìn thấy dãy biệt thự dưới chân núi trong không gian, liền xin cô một căn.

“Sau này biệt thự này là của anh nhé. Đợi khi tận thế kết thúc, chúng ta có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào trong không gian, nơi đây có núi, có nước, có biển, có đồ ăn, lại còn an toàn, không hổ là bảo vật gia truyền.”

Bạch Trà Trà gật đầu liên tục, điều này, anh trai cô nghĩ giống hệt cô, đúng là anh em ruột.

Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn.

Nam Cung Dạ lái xe, Nguyễn Đình Tu ngồi ghế phụ.

Bạch Trà Trà và Đậu Bao ngồi ghế sau. Ba người một hổ xuất phát đến thành phố D.

Tổng hành dinh của Nguyễn Minh Hoặc giờ đã trở thành một đống hoang tàn.

May là hắn vẫn còn cứ điểm ở các trung tâm thương mại gần đó.

Hôm ấy.

Sau khi Nguyễn Minh Hoặc từ dưới lòng đất lên, việc đầu tiên là tìm kiếm hai anh em Bạch Trà Trà.

Từ zombie biết được họ đã chạy về căn cứ Đế Đô, hắn cũng không vội.

Bởi vì hắn biết, hai người đó nhất định sẽ quay lại tìm hắn.

Quả nhiên, như hắn dự đoán.

Hàn Băng Vũ mang đến tin tức mới nhất do zombie truyền về.

Cặp anh em kia đang trên đường đến thành phố D.

Dám đến tìm hắn, thì con nhỏ đáng ghét kia chắc chắn cũng đã thức tỉnh rồi.

Nguyễn Minh Hoặc nở nụ cười âm hiểm.

Ly rượu trong tay bị hắn bóp nát, chất lỏng đỏ tươi tràn ra khắp tay, lẫn cả những mảnh thủy tinh cắm vào da thịt.

Nhưng hắn như không hề cảm thấy gì, nụ cười vẫn quỷ dị.

Hai đứa nhóc này tự tìm cái chết! Vậy thì đừng trách hắn không khách khí!

Hắn ra lệnh cho Hàn Băng Vũ: “Thông báo xuống dưới, không được ngăn cản, để cho chúng vào!”

“Vâng.”

Hàn Băng Vũ đáp lời rồi rời đi.

Hắn kéo thấp vành mũ, lưỡi đỏ lè liếm môi, nhếch miệng cười.

Trước khi để chúng gặp chủ thượng, hắn – thuộc hạ trung thành – tất nhiên phải thay chủ thượng giải quyết bớt phiền phức.

Hắn gào rú gọi hai tiếng, lập tức có hai con zombie cấp tám đến bên cạnh.

“Các ngươi dẫn đàn em đi tiêu diệt căn cứ Đế Đô!”

Sau khi ra lệnh xong, hai con zombie cấp tám lập tức biến mất.

Hắn đương nhiên biết vì sao chủ thượng không cho đụng đến người trong căn cứ.

Vì chủ thượng xem thường bọn zombie, cho rằng đó là loài thấp kém.

Dù chính hắn ta là vương của zombie, hắn vẫn căm ghét thân phận này, cho nên mới muốn bắt hai anh em kia để quay về làm huyết tộc.

Vì vậy hắn muốn giữ lại những người sống sót trong căn cứ để sau này làm túi máu di động.

Nếu không phải chủ thượng quá mạnh, hắn thật sự muốn giết Nguyễn Minh Hoặc để thay thế!

Chủ thượng đã xem thường zombie, thì còn tư cách gì thống trị chúng?

Hắn dứt khoát mượn sức của hai anh em kia, giết chết Nguyễn Minh Hoặc!

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

Loài người gì chứ, ma cà rồng gì chứ, dị năng giả gì chứ, tất cả đều phải chết!

Để hắn làm con chim sẻ kia, tạo ra đội quân zombie lớn hơn, thống trị thế giới!

Chương 122: Áp Chế Huyết Mạch

Vành đai ngoại ô ban đầu của thành phố D đầy rẫy zombie cấp ba.

Nhưng hiện giờ không rõ có chuyện gì xảy ra, không nhìn thấy lấy một con zombie.

Chẳng lẽ bọn chúng đều trốn đi rồi sao?

Nam Cung Dạ lái xe chạy thẳng vào bên trong, suốt dọc đường không gặp lấy một zombie nào.

Dù là cấp cao hay cấp thấp.

“Thật quá kỳ quái.”

Nam Cung Dạ không nhịn được buột miệng than.

Bốn người một đường thuận lợi tiến vào trung tâm thành phố.

Hoàn toàn không cần mất công tìm kiếm.

Người đứng chắn trước xe bọn họ chính là Nguyễn Minh Hoặc, dáng vẻ ung dung kiêu ngạo.

Phía sau hắn là Bạch Nhã Ý, Tiểu Mỹ và Tiểu Lệ.

Mấy ngày trước, Tiểu Mỹ và Tiểu Lệ còn là zombie cấp tám, lần này gặp lại cả hai đã lên cấp chín.

Nguyễn Minh Hoặc vén chiếc áo choàng đen, lộ ra gương mặt của một người đàn ông trung niên.

Rõ ràng đã sống vài trăm năm, nhưng bề ngoài chỉ trạc bốn mươi tuổi.

Cả người trông chẳng khác gì người bình thường, hoàn toàn không nhận ra hắn là Vua Zombie.

Đó chính là điểm khác biệt giữa Vua Zombie và các zombie khác.

Đôi con ngươi màu đen giống hệt người thường.

Hắn phấn khích nói: “Ta đã chờ ngày này quá lâu rồi.”

Vừa nói xong, sóng tinh thần vô hình như cơn sóng biển ập về phía Bạch Trà Trà và Nguyễn Đình Tu.

Nguyễn Đình Tu lập tức giải phóng màn sương đen dày đặc, ngăn cản đợt tấn công của sóng tinh thần.

Bạch Trà Trà thả Đậu Bao ra, để Nam Cung Dạ và Đậu Bao ngăn chặn Bạch Nhã Ý cùng Tiểu Mỹ và Tiểu Lệ.

Nguyễn Minh Hoặc và Nguyễn Đình Tu đã giao chiến, Bạch Trà Trà không hành động hấp tấp.

Cô đứng bên cạnh, tập trung quan sát.

Cô cần tìm thời cơ thích hợp nhất để phối hợp với anh trai tung ra đòn chí mạng.

Quả nhiên đúng như Nguyễn Đình Tu đã nói.

Anh và Nguyễn Minh Hoặc đánh nhau chỉ có thể hòa.

Bạch Trà Trà lặng lẽ phóng thích tinh thần lực, từ bên ngoài bắt đầu bao vây hai người đang đánh nhau dữ dội trong vòng tinh thần của mình.

Nguyễn Minh Hoặc như cảm nhận được điều gì, liền chia ra một luồng tinh thần lực để thăm dò, lại vô tình bị phản công.

Hắn kinh hãi biến sắc: “Sao tinh thần lực của ngươi lại mạnh đến vậy!”

Theo tính toán của hắn, dù Bạch Trà Trà có thức tỉnh huyết mạch Ma Cà Rồng, dị năng vừa mới đạt cấp tối đa cũng không thể so được với dị năng đã đạt đỉnh mấy trăm năm của hắn.

Bạch Trà Trà mới chỉ vừa max cấp, sao dị năng đã mạnh đến thế?

Dù chỉ là một luồng tinh thần lực của hắn bị tiêu diệt, nhưng cũng khiến Nguyễn Minh Hoặc bắt đầu căng thẳng.

Bạch Trà Trà là biến số trong kế hoạch của hắn.

Nếu để hai anh em họ nắm bắt cơ hội, hôm nay chưa chắc hắn đã có thể thắng. Phải tốc chiến tốc thắng.

Nghĩ thông suốt, Nguyễn Minh Hoặc liền không giữ lại nữa, tinh thần lực mãnh liệt như cuồng phong lao về phía Nguyễn Đình Tu.

Trước tiên phải loại bỏ một người.

Với hàng trăm năm tu luyện, tinh thần áp chế của hắn gần như có thực thể, Nguyễn Đình Tu là người ở gần nhất, cảm nhận rõ ràng nhất.

Màn sương đen xung quanh dày đặc đến mức gần như hóa thành mưa, nhưng Nguyễn Đình Tu vẫn cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, năng lượng trong cơ thể hỗn loạn.

Miễn cưỡng chống đỡ khiến khóe miệng anh rỉ máu.

Tất cả xảy ra cực nhanh.

Dù sao thì Nguyễn Minh Hoặc cũng không phải tay vừa.

Bạch Trà Trà ngay lập tức xông tới chắn trước Nguyễn Đình Tu.

Tinh thần lực của cô không giống sự bá đạo hung hăng của Nguyễn Minh Hoặc, mà như đại dương bao la ôm trọn mọi thứ.

Từng đợt sóng dữ dội ập đến, trông có vẻ dịu dàng vô hại, nhưng sức mạnh thì vô cùng lớn.

Nguyễn Minh Hoặc bị những đợt sóng tinh thần dồn dập ép lùi lại hai bước.

Không chỉ vậy.

Trong làn sóng đó còn vươn ra vô số sợi tơ tinh thần, như xúc tu của bạch tuộc nhào về phía hắn.

Nguyễn Minh Hoặc hoảng hốt, đây là dị năng tinh thần gì vậy, sao lại kỳ lạ đến thế!

Hắn vội vàng lùi về sau, đồng thời giơ tay túm lấy Bạch Nhã Ý, người đang trợ giúp Tiểu Mỹ và Tiểu Lệ tăng cường dị năng, rồi ném thẳng cô ta vào lưới tơ tinh thần.

Bạch Nhã Ý hoàn toàn chết lặng, không kịp phản ứng, cả người bị tơ tinh thần đâm xuyên như cái rổ.

Sợi tơ đó vừa đâm xuyên đầu cô ta, liền móc lấy viên tinh hạch cấp chín đỏ như máu trong đầu cô ra.

Bạch Nhã Ý không ngờ rằng mình lại rời cuộc chơi một cách chóng vánh như vậy.

Người chủ thượng mà cô ta tin tưởng lại đưa cô ra làm lá chắn!

Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến điều này.

Tại sao lại là cô ta, không phải Tiểu Mỹ hay Tiểu Lệ? Chỉ vì cô chỉ là hệ hồi phục hỗ trợ thôi sao?

Cô ta đã chết.

Đến chết, Bạch Nhã Ý vẫn không cam lòng vì mình không có dị năng tấn công.

“Đậu Bao! Ăn đi!”

Con hổ biến dị khổng lồ lập tức biến mất tại chỗ.

Đây là sự ăn ý giữa nó và Bạch Trà Trà, nó hiểu ngay ý cô.

Nó dịch chuyển tức thời tới viên tinh hạch cấp chín, nuốt chửng nó rồi lại biến mất.

Nguyễn Minh Hoặc nhận ra tình hình không ổn, hắn đã đánh giá thấp thực lực sau khi thức tỉnh của Bạch Trà Trà.

Nghĩ rằng lần này nên rút lui, quay về tính toán lại rồi quay lại sau.

Không ngờ vừa lùi được vài chục mét, hắn đã đâm vào một tấm lưới tinh thần do những sợi tơ vô hình đan lại.

Cả người đau nhức, như thể xương bị đâm thủng.

Tinh thần lực của hắn chống đỡ, nhưng lại bị lưới tinh thần của Bạch Trà Trà ăn mòn.

“Chuyện gì vậy? Không thể nào! Không thể nào!”

Nguyễn Minh Hoặc bắt đầu sụp đổ. Hắn đã âm mưu tính toán hàng trăm năm chỉ vì ngày hôm nay, vì thế mà chấp nhận trở thành sinh vật hèn mọn mà hắn từng khinh thường – một zombie.

Vậy mà hắn lại không đánh bại nổi một con nhóc vừa mới thức tỉnh?

Hắn không cam lòng, bắt đầu triệu hồi đại quân zombie của mình.

Nhưng chờ mãi vẫn không có lấy một con zombie nào xuất hiện, dù là cấp thấp nhất.

Trái lại, Hàn Băng Vũ – người đã biến mất từ lâu, lại bất ngờ xuất hiện.

Đây là zombie hệ độc mà Nguyễn Minh Hoặc từng nhặt được, vì dị năng đặc biệt nên mới được ban cho địa vị hiện tại, trở thành zombie cấp chín ở cạnh hắn.

Nguyễn Minh Hoặc tức giận nhìn chằm chằm Hàn Băng Vũ: “Đại quân zombie của ta đâu rồi?!”

Đôi mắt đỏ như máu của Hàn Băng Vũ lạnh lùng vô cảm, hắn bật cười khinh bỉ, giọng giễu cợt: 

“Ta đã phái đi làm nhiệm vụ cả rồi. Giờ ngoài chúng ta ra, trong thành phố D này không còn một con zombie nào. Ngươi khỏi tốn công triệu hồi nữa.”

Nói xong, hắn lập tức phong tỏa ngũ giác, không để Nguyễn Minh Hoặc bắt được, liền bỏ chạy tiếp.

Trong không khí còn vang vọng tiếng cười ha ha của Hàn Băng Vũ.

Chơi chính là cảm giác kích thích và hồi hộp.

Hàn Băng Vũ đánh cược rằng đám người này giờ không có thời gian lo đến hắn, chỉ cần hắn không bị Nguyễn Minh Hoặc khống chế là có thể thoát thân.

Và hắn đã thắng.

Giờ đây Nguyễn Minh Hoặc bị tinh thần lực của Bạch Trà Trà trói chặt, mục tiêu hàng đầu của cô là giết chết hắn, hoàn toàn không rảnh đuổi theo Hàn Băng Vũ.

Giết Nguyễn Minh Hoặc xong, xử lý tên biến thái Hàn Băng Vũ kia cũng chưa muộn!

Nhờ có Bạch Trà Trà gia nhập, áp lực của Nguyễn Đình Tu giảm đi rất nhiều.

Lợi dụng lúc Nguyễn Minh Hoặc tinh thần bất ổn, Bạch Trà Trà không chỉ phóng thích toàn bộ dị năng tinh thần, mà còn vô thức giải phóng cả áp chế huyết mạch.

Dù Bạch Trà Trà và Nguyễn Đình Tu là anh em ruột, nhưng không gian bí cảnh đã lựa chọn cô, nên cô – người mang dòng máu vương giả Ma Cà Rồng – áp chế huyết mạch tự nhiên còn mạnh hơn cả Nguyễn Đình Tu.

Đó cũng là lý do vì sao khi xưa, Nguyễn Đình Tu từng nói với cô rằng: “Em là người đứng đầu trong gia tộc.”

Nguyễn Minh Hoặc lập tức cảm thấy như có núi Thái Sơn đè xuống, đến mức không ngẩng đầu nổi.

Chương 123: Tinh Hạch Cấp Mười

Ngoài Nguyễn Minh Hoặc, những người có mặt khác bất kể là ma cà rồng hay zombie, đều cảm nhận được cảm giác khó chịu không nói thành lời.

Nguyễn Đình Tu cũng vô cùng kinh ngạc. Tuy em gái anh ta đã thức tỉnh huyết mạch, nhưng không ngờ cô lại có thể nhanh chóng khống chế uy áp đến vậy.

Hơn nữa, uy áp của Bạch Trà Trà lại có tác dụng rất mạnh đối với zombie.

Vốn dĩ tinh thần lực của cô đã rất mạnh, lại thêm áp chế về huyết mạch.

Kết hợp với dị năng hệ bóng tối của Nguyễn Đình Tu làm suy yếu dao động năng lượng của đối phương.

Nguyễn Minh Hoặc nhanh chóng bị đè ép đến mức không thể ngóc đầu dậy nổi.

Ngay cả Tiểu Mỹ và Tiểu Lệ cũng bị ảnh hưởng.

Nam Cung Dạ nhân cơ hội phản công, lập tức tiêu diệt hai con zombie.

Đậu Bao cũng chạy ra lần nữa.

Chưa đợi Bạch Trà Trà lên tiếng, thân hình to lớn của nó đã lao đến Nguyễn Minh Hoặc.

Miệng hổ mở rộng, cắn đứt cổ hắn ta.

Hai móng vuốt sắc nhọn nhuốm máu xé toang hộp sọ Nguyễn Minh Hoặc.

Một tinh hạch màu đen bọc trong chất lỏng không rõ nguồn gốc bị móc ra.

Đậu Bao nhăn mặt ghét bỏ, lắc lắc móng vuốt rồi đưa tinh hạch cho Bạch Trà Trà.

Bạch Trà Trà dùng dị năng hệ thủy rửa sạch tinh hạch, sau đó cất đi.

Cô nghiêm giọng: “Em vừa mới lên cấp chín, dao động năng lượng chưa ổn định, cái này để chị giữ giúp em, vài hôm nữa mới cho ăn.”

Đậu Bao tỏ vẻ ấm ức, gật đầu như gà mổ thóc.

Nam Cung Dạ cũng nhân lúc đó moi được hai viên tinh hạch cấp chín của Tiểu Mỹ và Tiểu Lệ.

“Gã đàn ông lúc nãy đã chạy rồi.”

Bạch Trà Trà lấy một chai nước trái cây tăng cường dị năng từ không gian đưa cho Nguyễn Đình Tu.

“Nguyễn Minh Hoặc đã chết, nhiệm vụ chính lần này của chúng ta đã hoàn thành. Nhưng toàn bộ zombie ở thành phố D đã tản ra, em lo căn cứ sẽ gặp chuyện, nên chúng ta hãy quay về trước đã.”

Nguyễn Đình Tu cũng nghĩ vậy.

Ba người nghỉ ngơi một chút rồi lập tức quay về căn cứ.

Trên đường trở về, zombie xuất hiện ngày càng nhiều.

Từ xa đã thấy căn cứ hỗn loạn vô cùng.

Vô số zombie vây quanh căn cứ Đế Đô, đang điên cuồng công phá.

Các dị năng giả của căn cứ đang liều mạng chém giết zombie.

Ngay cả Tống Yến và Vân Dịch vốn nên ở viện nghiên cứu, cũng đều tham chiến.

Tình hình vô cùng hỗn loạn.

Bạch Trà Trà ban đầu định bảo Đậu Bao triệu hồi đám dị thú ở rừng Đông Lâm đến giúp.

Nhưng sau đó cô đổi ý.

Cô quyết định thử tự mình làm.

Nếu như uy áp huyết mạch của cô cũng có tác dụng với zombie, vậy nếu kết hợp với khả năng khống chế tinh thần của cô, chẳng phải có thể điều khiển chúng sao?

Tinh thần lực hùng hậu nhanh chóng lan rộng, Bạch Trà Trà mở to mắt đầy ngạc nhiên vui mừng.

Quả nhiên được!

Bạch Trà Trà ra lệnh cho đám zombie đang vây công căn cứ rút lui.

Quả nhiên, zombie bắt đầu rút đi.

Tuy các dị năng giả trong căn cứ thấy chuyện rút lui này vô cùng kỳ lạ, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Số lượng zombie quá nhiều, họ thực sự không thể trụ nổi nữa rồi.

Rút lui là tốt nhất.

Tống Yến và Vân Dịch từ xa cũng nhìn thấy ba người Bạch Trà Trà trở về.

Mọi người một lần nữa tụ tập tại nhà Bạch Trà Trà.

“Vua zombie đã chết, nhưng Hàn Băng Vũ đã chạy thoát. Cuộc vây công lần này chắc chắn do hắn ta chỉ huy.

Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra Hàn Băng Vũ và giết hắn, nếu không sớm muộn gì hắn cũng trở thành vua zombie thứ hai.”

Tất nhiên, Bạch Trà Trà cũng có tư tâm.

Bởi vì Hàn Băng Vũ luôn đi theo Nguyễn Minh Hoặc, có khả năng biết thân phận ma cà rồng của cô và anh trai.

Cho nên phải sớm trừ khử hắn, diệt trừ hậu họa.

“Điều quan trọng nhất hiện giờ là nghiên cứu thuốc giải virus zombie. Nếu đám zombie ngoài kia còn có hy vọng biến lại thành người thì quá tốt. Chỉ cần còn một tia hy vọng, chúng ta cũng không được bỏ cuộc.”

Về việc nghiên cứu virus zombie, Tống Yến và Vân Dịch là người có tiếng nói nhất.

Tống Yến nói: “Đã có manh mối, chỉ cần thêm chút thời gian.”

Nguyễn Đình Tu nói: “Vậy tiếp theo, tôi sẽ phụ trách tìm và giết Hàn Băng Vũ, các cậu cứ toàn tâm nghiên cứu thuốc giải. Căn cứ này có tôi quay về rồi, không cần lo lắng nữa.”

Bạch Lộ và Thất Dạ Tuyết đã chuẩn bị sẵn thức ăn. Mọi người ăn xong thì giải tán.

Trong những ngày tiếp theo, Bạch Trà Trà cuối cùng cũng được sống những ngày nhàn nhã.

Mỗi ngày cô đều kiên trì rèn luyện, chưa từng lơi là, vì vậy tất cả dị năng của cô đều đã đạt cấp tối đa.

Khí chất của cô cũng thay đổi rất nhiều.

Ngày càng lạnh lùng, cao quý.

Trước đây cô từng chuyển một vườn rau nhỏ vào sân, toàn bộ rau đều được chuyển từ trong không gian ra.

Giờ đây đã chứng minh, rau không thể phát triển trong không gian nhưng đặt ra ngoài thì vẫn có thể tiếp tục sinh trưởng và cho ra hạt giống.

Mỗi ngày Bạch Trà Trà đều nghe nhạc, ngủ, nghiên cứu món ăn ngon, trồng rau, tắm nắng, chọc Đậu Bao, tưới hoa...

Nguyễn Đình Tu mỗi ngày đều dẫn đội ra ngoài làm nhiệm vụ, tiện thể tìm kiếm Hàn Băng Vũ.

Tống Yến và Vân Dịch thì gần như sống hẳn trong viện nghiên cứu, đã lâu không thấy mặt.

Bạch Lộ, Thất Dạ Tuyết thì mỗi ngày theo Nguyễn Đình Tu đi làm nhiệm vụ.

Người nhàn nhã nhất trong toàn bộ căn cứ chính là Bạch Trà Trà.

Nhưng cô lại là chiến lực ẩn giấu mạnh nhất.

Thấm thoắt một năm trôi qua.

Hàn Băng Vũ quả nhiên đã trở thành thành vua zombie thứ hai.

Hắn không dám trêu chọc căn cứ Đế Đô, nên thường xuyên dẫn đại quân zombie tấn công các căn cứ nhỏ.

Gần đây, căn cứ Đế Đô nhận được vô số lời cầu cứu từ các căn cứ nhỏ.

Dù trước đây đã có rất nhiều căn cứ nhỏ gia nhập Đế Đô, nhưng bên ngoài vẫn còn rải rác rất nhiều căn cứ chưa được thống nhất.

Suốt một năm qua, nhờ nỗ lực của căn cứ Đế Đô, cả thành phố nơi căn cứ tọa lạc đã hoàn toàn nằm trong quyền kiểm soát.

Hoạt động sản xuất trong căn cứ cũng đã trở lại bình thường.

Lãnh đạo cấp cao của căn cứ sau khi thảo luận đã quyết định triển khai cứu viện cho các căn cứ cầu cứu.

Đồng thời liên lạc với căn cứ thành phố A.

Tất cả vì liên kết những thế lực có thể tập hợp được.

Căn cứ A quyết định di cư toàn bộ đến căn cứ Đế Đô.

Tất cả căn cứ lấy căn cứ Đế Đô làm trung tâm, dần dần mở rộng ra bên ngoài.

Tích hợp tất cả tài nguyên và lực lượng, xây dựng kế hoạch mười năm.

Tình huống xấu nhất là dùng mười năm để phát động cuộc chiến tranh giành lãnh thổ với zombie.

Diệt sạch toàn bộ zombie, giành lại đất đai bị chiếm giữ.

Không lâu sau khi kế hoạch mười năm được công bố, Nguyễn Đình Tu mang về một tin tốt.

Hàn Băng Vũ đã sa lưới.

Nguyễn Đình Tu hớn hở mang tinh hạch của Hàn Băng Vũ trở về.

Từ đây, trên thế gian này không còn ai biết thân phận ma cà rồng của bọn họ nữa.

Nguyễn Đình Tu ném viên tinh hạch zombie cấp mười xuống gốc cây dị năng trong không gian của Bạch Trà Trà.

Suốt một năm qua, tất cả tinh hạch mà anh săn được đều ném vào gốc cây dị năng để nâng cấp nó.

Nhưng có vẻ như cây đó đã đạt cấp tối đa, luôn giữ ở mức 60 quả, không hề tăng thêm.

Nếu viên tinh hạch zombie cấp mười này vẫn không thể khiến cây dị năng thăng cấp, chứng tỏ từ nay về sau nó cũng không cần tinh hạch nữa.

Bạch Trà Trà và Nguyễn Đình Tu chờ rất lâu, khi vào lại không gian, phát hiện quả nhiên cây dị năng không nâng cấp.

Nhưng sương mù dày đặc quanh những dãy núi trùng điệp trong không gian đã hoàn toàn tan biến!


  • Share:

You Might Also Like

0 comments