CHƯƠNG 311: Ngươi đắc tối nhiều người như vậy
Người dịch: Danh Vu
—
“Ngu Chiêu sư tỷ.”
“Vệ sư muội, Ninh sư muội, Sa sư đệ…”
Bên ngoài Thái Bạch thư viện.
Ngu Chiêu và mọi người Vệ Anh lần lượt cúi người làm lễ với đối phương.
Sau khi hoàn thành lễ nghi, Vệ Anh lại giới thiệu các đệ tử khác với Ngu Chiêu, sau đó là phần tán dương đầy lễ phép.
Ngu Chiêu nhướn mày.
Nàng sao cứ cảm thấy Vệ Anh như đang kéo dài thời gian?
Ngay khi nghĩ đến đây, một khí tức quen thuộc nhanh chóng tiến lại gần họ.
Ánh mắt Ngu Chiêu hiện lên sự ngạc nhiên, sau đó là nàng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“Quý sư đệ, đã lâu không gặp.”
“Ngu, Ngu sư tỷ, đệ đến muộn.”
Khi nhìn thấy Ngu Chiêu, Quý Hàn Châu cảm thấy tim đập thình thịch không ngừng.
Hắn nắm chặt năm ngón tay, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh trên gương mặt.
“Không muộn, đệ đến đúng lúc lắm.”
Có lẽ vì lý do làm khách tại Thái Bạch thư viện nên Quý Hàn Châu không mặc đạo bào của đệ tử Thiên Kiếm Môn, mà mặc một bộ quần áo màu xanh thẫm, làm giảm đi khí chất sắc bén trên khuôn mặt hắn, trông vừa điềm tĩnh lại nội liễm.
Ngu Chiêu không khỏi cảm thán trong lòng về thời gian trôi qua quá mau, mới ngày nào là là thiếu niên bốc đồng, lỗ mãng, giờ đây đã có thể tự tin đứng vững một phương.
Sau khi nhóm người chào hỏi xong, họ thẳng tiến đi vào trong Thái Bạch thư viện.
Nhờ Vệ Anh và những người khác không ngừng quảng bá, tin tức Ngu Chiêu sẽ đến làm khách đã lan truyền khắp nơi trong Thái Bạch thư viện.
Vừa bước vào Thái Bạch thư viện, Ngu Chiêu đã nhận được sự chú ý từ bốn phương tám hướng.
Có người thán phục về tu vi của Ngu Chiêu, có người lại thán phục về sự trẻ trung của nàng, còn có người chú ý hơn đến việc Quý Hàn Châu cũng nằm trong nhóm, họ khá ngạc nhiên.
Ngu Chiêu tất nhiên sẽ không để ý đến ánh mắt của họ, dưới sự dẫn dắt của Vệ Anh, nàng đến trúc xá ở phía sau thư viện.
Tại trúc xá, nàng đã gặp mặt Mặc Tâm viện trưởng và một số trưởng lão của Thái Bạch thư viện.
Mặc Tâm viện trưởng và các trưởng lão đã tham dự cuộc thị đấu Tu Chân giới, nên khi các lão nhìn thấy Ngu Chiêu cũng cảm thán không ngớt.
Trong số các đệ tử tham gia thi đấu, có mỗi Ngu Chiêu là người đầu tiên và duy nhất kết Anh.
Hơn nữa, nàng còn rất trẻ.
Trẻ đến mức khiến cho một số trưởng lão không thể không sinh lòng ghen tị.
Họ đã gặp vô số thiên tài. Nhưng chưa từng có ai như Ngu Chiêu mang lại cho họ áp lực lớn đến vậy.
Thậm chí khiến họ cảm thấy không lâu nữa sẽ có nguy cơ bị Ngu Chiêu vượt qua.
Mặc Tâm viện trưởng cũng ghen tị, nhưng đối tượng ghen tị của ông không phải là Ngu Chiêu, mà là Tễ Nguyên Tông chủ.
Ông ghen tị vì Ngũ Hành Đạo Tông lại xuất hiện một thiên tài kiệt xuất, vinh quang của Ngũ Hành Đạo Tông ít nhất sẽ kéo dài thêm vài trăm năm.
Nhưng Ngu Chiêu hiện tại dù xuất sắc đến đâu cũng chỉ là một đệ tử ngoại tông, sau khi nói chuyện vài câu với Mặc Tâm viện trưởng và nhận được khích lệ, nàng chủ động lui ra.
Nàng đã đến Thái Bạch thư viện, có thể bất cứ lúc nào hỏi Mặc Tâm viện trưởng, không cần phải vội vàng.
Vệ Anh và những người khác tự nhiên cũng không biết ý định thực sự của Ngu Chiêu, chỉ nghĩ rằng nàng đi du lịch, sau đó dẫn nàng đi tham quan một vòng quanh Thái Bạch thư viện, rồi mới đưa nàng vào phòng khách.
Cũng không biết có phải Vệ Anh cố tình hay không, hay là vì Thái Bạch thư viện chỉ có Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu là hai đệ tử ngoại tông, mà chỗ ở của Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu lại sát nhau, chỉ cách một bức tường.
Quý Hàn Châu sinh lòng tôn kính Vệ Anh với sự sắp xếp này và cũng sâu sắc cảnh tỉnh hành vi không đúng mực của bản thân khi trước đây vì Lý Cảnh Nhượng mà giận chó đánh mèo lên đệ tử của Thái Bạch thư viện.
Sau khi Vệ Anh và những người khác rời đi, Quý Hàn Châu đang phân vân không biết có nên gõ cửa phòng bên cạnh hay không, thì cửa phòng của hắn đã vang lên trước.
Quý Hàn Châu nhanh chân bước hai bước, mở cửa ra.
Quả nhiên, bên ngoài chính là người mà hắn luôn mong ngóng.
“Ngu sư tỷ!”
“Ta có thể vào không?”
“Đương nhiên có thể.”
Quý Hàn Châu nghiêng người để Ngu Chiêu vào phòng.
Ngu Chiêu cũng không khách khí với Quý Hàn Châu, lập tức ngồi xuống, từ túi trữ vật không gian lấy ra một bình rượu trái cây nhỏ, đặt lên bàn.
“Gặp lại bằng hữu nơi đất khách, phải nâng ly chúc mừng chứ.”
“Ngu sư tỷ nói rất phải.”
Quý Hàn Châu ngồi đối diện Ngu Chiêu, chủ động lấy dụng cụ rót rượu.
Sau vài ly rượu, hai người bắt đầu nói chuyện nhiều hơn.
Ngu Chiêu biết Quý Hàn Châu trở về tông môn đã rất chăm chỉ luyện kiếm, Quý Hàn Châu cũng biết Ngu Chiêu đã gặp phải nhiều khó khăn trong quá trình đột phá cảnh giới.
Khi cuộc trò chuyện đi vào sâu hơn, tâm trạng của Quý Hàn Châu bắt đầu sa sút.
Hắn tự cho rằng trong thời gian này đã cố gắng đủ, cố gắng đến mức ngay cả mẫu thân hắn cũng không nhìn nổi, nhất quyết hối thúc hắn ra khỏi cửa đi giao lưu.
Tuy nhiên, so với trải nghiệm của Ngu Chiêu, sự khổ luyện của hắn lại trở nên tầm thường, không có gì đặc sắc.
Hắn nghĩ có lẽ ngay từ đầu hắn đã sai lầm, chỉ chăm chăm vào khổ luyện mặc dù có thể nâng cao kiếm thuật, nhưng không thể nào có được khí phách và dũng khí để đấu với người và trời.
Trong lúc Quý Hàn Châu trầm tư, cuối cùng nghe thấy Ngu Chiêu đột nhiên hỏi về tình hình của Cửu Hoa Kiếm Tôn.
Hắn có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn cười nói: “Mẫu thân… Cửu Hoa Kiếm Tôn mọi thứ đều tốt, ngài ấy gần đây lại nghĩ ra một bộ kiếm pháp mới, cả ngày tìm chưởng môn của bọn họ so kiếm, bận rộn không ngừng.”
Ngu Chiêu cười phá lên.
Quý Hàn Châu trông thấy tiếng cười phát ra từ nội tâm của nàng, trong lòng của hắn cảm thấy kì lạ.
Mẫu thân của hắn quả thật rất yêu thích Ngu Chiêu , chỉ là không có cơ hội cùng Ngu Chiêu gặp mặt, theo lý mà nói hai người cũng chưa có quen biết.
Mà không biết vì sao, trong thoáng chốc vừa rồi hắn cảm thấy Ngu Chiêu nhìn hắn với ánh mắt không giống như đang nhìn với bằng hữu mà mang theo ánh mắt của trưởng bối từ ái nhìn vãn bối.
Quý Hàn Châu nhịn không được rùng mình một cái.
Mẫu thân của hắn vẫn còn đó, sư tỷ đến cùng nhìn hắn như vậy là có ý gì!
Thiên Kiếm Môn cách xa đó vạn dặm.
Cửu Hoa Kiếm Tôn đang chống nạnh cười to, bất chợt cảm thấy mũi có chút ngứa, tiếng cười im bặt, lông mày không nhịn được mà nhíu lại.
Bà hoài nghi nhìn về phía Trùng Dương chưởng môn đang buồn bực ở phía đối diện.
“Chương môn, thua cũng đã thua rồi, chẳng có gì là to tát cả, dám ở trong lòng mắng sư tỷ, cũng quá là nhỏ mọn đi, thật là làm cho người sư tỷ đây thất vọng.”
Trùng Dương chưởng môn còn đang đắm chìm trong dư vị phiền muộn vì thua kiếm, nghe được Cửu Hoa Kiếm Tôn còn hắt nước bẩn lên người, lão lúc này giơ chân:”Cửu Hoa, ta lúc nào mắng tỷ, tỷ đây là nói xấu! Tỷ còn chà đạp lên tôn nghiêm của ta!Vũ nhục nhân cách cao quý của ta! Xin lỗi, nhất định phải xin lỗi!”
Cửu Hoa Kiếm Tôn thấy hắn thực sự là tức giận:”Thật không phải là đệ đang mắng tỷ?”
Trùng Dương chưởng môn hận không thể chỉ tay lên trời mà thề, chứng minh không phải là mình.
Ông cùng lắm chỉ dám ở trong lòng oán thầm kiếm quyết của Cửu Hoa Kiếm Tôn cùng bà như nhau, đều ngang ngược bá đạo.
Cái này không phải là mắng, đây chỉ là trần thuật sự thật.
“Vậy thì tốt, là tỷ đã hiểu lầm đệ, xin lỗi.”
Cửu Hoa Kiếm Tôn dứt khoát nhận lỗi, lại sờ cằm suy tư:”Vậy là ai đang mắng ta?”
Trùng Dương chưởng môn ở bên cạnh, hừ một tiếng đầy mỉa mai, “Ai mà biết được, người mà tỷ đắc tội nhiều như vậy, có thể xếp hàng từ đỉnh núi đến chân núi Thiên Kiếm.”
“Cũng đúng.”
Cửu Hoa Kiếm Tôn năm xưa nổi tiếng là người hiếu chiến.
Dù là đệ tử tinh anh của “Một tông hai môn bốn phái”, hay những tán tu tiếng tăm lẫy lừng tại Tu Chân Giới, bà đều đã thách đấu, có thắng có thua, tất nhiên thắng chiếm phần lớn.
Thời gian đó, bà mỗi ngày đều cảm thấy mũi ngứa, tai nóng, không biết bao nhiêu người xếp hàng chửi bà.
Chỉ là thời gian về sau, bà cũng đã rất lâu không có cảm giác tương tự.
Hôm nay chắc hẳn là đối thủ cũ mà bà đã đánh bại trước đây, không biết sao lại đột nhiên nhớ đến, lại kéo bà ra để mắng chửi một trận đây.
Hừ, đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn còn nhớ mãi như vậy, thật nhỏ mọn.
0 comments