Vo Tinh Dao Chuong 313

By Quyt Nho - tháng 6 24, 2025
Views

Chương 313: Vệ sư tỷ, lời ấy thật sự thích hợp sao?

Diệp Tụng Tâm đồng tử co rút, thoáng chốc bày ra vẻ áy náy, “Ngũ sư huynh, muội xin lỗi, không phải muội cố ý bại lộ thân thế huynh đâu, chẳng qua là vì lo lắng cho huynh nên mới…”

Thấy Quyền Dã vẫn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt như muốn khoét thấu lòng người, Diệp Tụng Tâm đành tiếp tục tìm cớ: “Là… là Tam sư huynh nói với muội.”

“Hừ, ta đoán ngay là hắn!”

Quyền Dã siết chặt nắm tay, vang lên tiếng răng rắc đầy phẫn nộ.

Chuyện thân thế của hắn, ngoài sư tôn ra, chỉ có Tô Minh hay biết. Mà sư tôn từ khi trở về Ngũ Hành Đạo Tông đã bế quan không ra, vậy thì kẻ tiết lộ chẳng thể là ai khác ngoài Tô Minh!

“Ngũ sư huynh, huynh đừng trách Tam sư huynh, là muội năn nỉ huynh ấy nói cho muội biết vì lo lắng cho huynh. Nếu có lỗi, thì là do muội.”

Diệp Tụng Tâm nói ra một cách trượng nghĩa đường hoàng, ánh mắt sáng ngời đầy chân tình.

Quyền Dã dĩ nhiên không nỡ trách tiểu sư muội một lòng nghĩ đến mình, đành đem toàn bộ phẫn uất trong lòng dồn lên đầu Tô Minh, âm thầm thề rằng lần này nhất định phải cho hắn một bài học nhớ đời.

“Tiểu sư muội, đây là chuyện riêng giữa ta và hắn, muội không cần nhúng tay.”

“Ngũ sư huynh…”

“Ta mệt rồi, muội về đi.”

Quyền Dã trả lại thiệp mời cho Diệp Tụng Tâm, sau đó quay người trở vào phòng, đóng cửa lại.

Hắn cần một nơi yên tĩnh để tự mình tiêu hóa tin dữ mà Diệp Tụng Tâm vừa mang đến.

Diệp Tụng Tâm đứng trước cánh cửa đóng chặt thật lâu, rồi quay người rảo bước đến nơi ở của Tô Minh.

Không bao lâu sau, Tô Minh tiễn nàng ta ra cửa, sắc mặt nặng nề, lông mày nhíu chặt, viết rõ ba chữ: không vui.

“Tam sư huynh, Ngũ sư huynh vốn là người như vậy, huynh đừng chấp nhặt với huynh ấy, cũng đừng nói với huynh ấy chuyện muội từng tới.”

“Tiểu sư muội, ta tự biết chừng mực.” Tô Minh đáp nhàn nhạt.

Diệp Tụng Tâm khẽ thở dài một tiếng, rồi rời đi.

Tô Minh thì nhìn về hướng nơi Quyền Dã cư ngụ, cười lạnh đầy khinh miệt.

Tên yêu quái chết tiệt, ta chờ ngươi đến tìm ta!

Bộp bộp bộp!

Tiếng đập cửa dữ dội phá tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng.

Ngu Chiêu mở mắt ra, thần thức quét một vòng ra ngoài.

Nàng chậm rãi thở ra một hơi dài, thong thả đứng dậy, từng bước bước đến mở cửa.

“Lý sư thúc, có chuyện gì chỉ giáo?”

Ngoài cửa là một nam nhân gầy gò, mặc đạo bào màu lam đậm, chòm râu dê lốm đốm, khẽ nhếch môi cười: “Ngu Chiêu sư điệt, nơi đây chỉ có ta và ngươi, cần gì còn phải khách sáo như vậy?”

Ngu Chiêu ngạc nhiên: “Vãn bối thật lòng không rõ, xin sư thúc giải thích rõ hơn.”

“Ngươi dựa vào đại hội luận đạo lần trước, dẫm lên đầu một đám thiên kiêu trẻ tuổi để nổi danh khắp tu chân giới. Thế mà cháu ta, Cảnh Nhượng, lại chẳng may bỏ mạng giữa chừng. Hôm nay ta đến đây là để thân chinh lĩnh giáo bản lĩnh của ngươi!”

Ngu Chiêu: “?”

Nàng có nghe nhầm không?

Nàng tham gia là phần thi cá nhân, còn Lý Cảnh Nhượng lại dự phần thi tổ đội, cả hai căn bản không cùng bảng, chưa từng đối mặt, hơn nữa Lý Cảnh Nhượng cũng đâu phải chết trong tay nàng. Vậy mà vẫn đổ hết tội lên đầu nàng?

Chẳng trách người này là thúc thúc ruột của Lý Cảnh Nhượng, ngu ngốc giống nhau đúng là huyết thống khó chối.

Ngu Chiêu im lặng, còn Lý Đạt lại hiểu lầm nàng đang lo sợ. Hắn cười lạnh tiếp lời: “Ta cũng là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ giống ngươi, nhưng vì xét đến chuyện tuổi tác lớn hơn, ta có thể áp chế hai thành tu vi để cùng ngươi luận đạo, như vậy cũng không thể nói là lấy lớn hiếp nhỏ.”

“Nếu ngươi còn điều gì chưa yên lòng, có thể cứ nói, ta đều có thể đáp ứng.”

Ngu Chiêu trầm mặc trong chốc lát, thành thật hỏi lại: “Lý sư thúc, chuyện sư thúc muốn cùng vãn bối luận đạo, đã bẩm báo lên chưởng môn hay các vị trưởng lão trong thư viện chưa?”

“Chuyện giữa ta và ngươi, cần gì kinh động đến bề trên? Dù sao cũng là khách, ít nhiều cũng phải lưu lại cho ngươi vài phần thể diện.”

Nghe đến nửa câu đầu, Ngu Chiêu còn gật đầu tán thưởng, nghĩ bụng tên này cũng không ngu lắm. Nhưng đến khi nghe hết câu, nàng suýt nữa bị chọc cười vì giận.

Một câu “lĩnh giáo” hắn nói đi nói lại mấy lần, trong lòng thì sớm mặc định nàng sẽ thua thảm bại.

Lý Đạt, rốt cuộc lấy đâu ra tự tin rằng hắn chắc chắn sẽ thắng?

“Lý sư thúc, không lâu trước đây, Thái Bạch Thư Viện đã cùng Thiên Kiếm Môn tổ chức một lần giao lưu luận đạo, ta thấy hoạt động ấy vô cùng ý nghĩa. Vì thế, chúng ta hoàn toàn có thể tiếp nối tinh thần đó, lại tổ chức một cuộc luận đạo giữa Ngũ Hành Đạo Tông và Thái Bạch Thư Viện.

Chỉ là lần này, Ngũ Hành Đạo Tông chỉ có mình ta đến, chi bằng để ta thay mặt tông môn, cùng Thái Bạch Thư Viện tỷ thí một phen. 

Về phần người sẽ giao đấu với ta, ngoài Lý sư thúc ra, e rằng không ai xứng đáng hơn. Lý sư thúc thấy thế nào?”

Lý Đạt kinh ngạc nhìn Ngu Chiêu.

Nếu đã lấy danh nghĩa hai đại tông môn để tổ chức luận đạo, tự nhiên không thể chỉ có hai người bọn họ đối chiến kín đáo.
Lời Ngu Chiêu rõ ràng là muốn trận tỷ thí này được tiến hành công khai dưới sự chứng kiến của toàn bộ Thái Bạch Thư Viện.

“Ngươi… không sợ sao?”

Ngu Chiêu khẽ mỉm cười, không đáp.

Lý Đạt trông thấy nụ cười ấy, rõ ràng ôn hòa, nhưng chẳng hiểu vì sao lòng lại thoáng rúng động.

Nàng dám thẳng thắn đưa ra đề nghị như vậy, chứng tỏ đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Nhớ lại mấy người Vệ Anh sau khi trở về, hết lời ca ngợi Ngu Chiêu, gần như nâng nàng lên tận mây xanh. Trong lòng Lý Đạt liền sinh ra vài phần do dự.

Hắn lại liếc nhìn Ngu Chiêu một lần.

Tức thì lửa giận bốc lên đầu.

Chỉ thấy Ngu Chiêu khoanh tay trước ngực, cằm khẽ nhướng, mí mắt hơi cụp, dáng vẻ khinh thường lộ rõ không chút che giấu.

“Được! Ta sẽ lập tức bẩm báo với các vị trưởng lão. Một canh giờ sau, gặp nhau tại võ trường trước sơn môn!”

“Lý sư thúc, đi thong thả.”

Ngu Chiêu ung liếc nhìn bóng lưng Lý Đạt rời đi, trong lòng thầm nghĩ: Có lẽ thời gian đến bái phỏng viện thủ Mặc Tâm có thể dời sớm hơn một chút rồi.

Tin tức Lý Đạt và Ngu Chiêu chuẩn bị tỷ thí nhanh chóng lan rộng khắp Thái Bạch Thư Viện, tạo thành cơn chấn động lớn.

Trong đó, phản ứng của mấy người Vệ Anh là kịch liệt nhất.

Bọn họ tuy chưa tận mắt chứng kiến cảnh Ngu Chiêu đối đầu với ba lão quái Nguyên Anh kỳ, nhưng chỉ nhìn kết quả thôi cũng đủ hiểu nàng tuyệt đối không phải là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bình thường.

Kẻ nào dùng con mắt thế tục để đánh giá Ngu Chiêu, nhất định sẽ chuốc lấy thảm bại.

Lý Đạt thì cười nhạt khinh thường.

Trong mắt hắn, Vệ Anh mấy người căn bản đã thần thánh hóa Ngu Chiêu quá mức.

Không thể phủ nhận Ngu Chiêu là thiên tài, nhưng hắn Lý Đạt chẳng phải cũng là tinh anh được toàn bộ thư viện khen ngợi hay sao?

Dù cho nàng có nhỉnh hơn hắn đôi chút, thì bằng vào tích lũy và kinh nghiệm tu hành nhiều năm của hắn, cũng đủ để san bằng cách biệt ấy.

Nói cho cùng, chẳng qua nàng may mắn không tham gia phần thi tổ đội, mới có thể dễ dàng vượt lên giữa một đám tán tu ô hợp.

Nếu đổi lại là đệ tử tinh anh của bất kỳ tông môn nào, e rằng cũng làm được như thế.

Lý Đạt ngứa mắt nhất chính là việc từ trên xuống dưới trong thư viện đều coi Ngu Chiêu như kỳ tài trăm năm khó gặp, đem đệ tử nhà mình so ra đều kém hơn.

Hắn phải chứng minh cho mọi người thấy rằng, ít nhất thì Lý Đạt hắn không hề thua kém Ngu Chiêu!

Vệ Anh cùng mấy người khác nói rát cả miệng cũng chẳng lay chuyển được suy nghĩ của hắn, rốt cuộc cũng hiểu câu: “Lời khuyên tốt chẳng cản nổi kẻ tìm đường chết.”

Đã thế, cứ để hắn tự mình lĩnh giáo phong thái của Ngu Chiêu là rõ.

Chỉ hy vọng đụng đầu vào tường rồi, hắn còn nhớ mà biết đau.

Một canh giờ trôi qua.

Võ trường trước sơn môn đã đông nghẹt người, chen vai thích cánh, kéo đến như trẩy hội.

Trừ mấy vị trưởng lão danh vọng cao trong viện cùng viện thủ Mặc Tâm Viện, những ai nghe được tin đều đã đến đông đủ.

Từ sau khi kết đan thành anh, Lý Đạt đã lâu không được cảm thụ cảm giác được vạn người chú mục, nhất thời tinh thần bay bổng, mắt híp lại, lòng lâng lâng ngạo khí.

Còn Ngu Chiêu thì ung dung đứng cạnh mấy người Vệ Anh, nhỏ giọng trò chuyện.

Có đệ tử hiếu kỳ ghé tai lại nghe, khóe miệng lập tức co giật.

Vệ sư tỷ, tỷ nói thế có hơi quá rồi chăng?

Nàng ấy rốt cuộc đã nói gì?

Cũng chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là dặn Ngu Chiêu tuyệt đối đừng vì nể mặt mà nương tay, nhất định phải đánh cho Lý Đạt tỉnh mộng, càng nặng càng tốt, để hắn khỏi làm ra chuyện hồ đồ.

Ngu Chiêu vốn là người nhiệt tình thích giúp người, tất nhiên sẽ không cự tuyệt đề nghị của Vệ Anh, mỉm cười đồng ý vui vẻ.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments