Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 88 89

By Quyt Nho - tháng 6 24, 2025
Views

Chương 88: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 37

Cố Hoa Nhuận nhìn thiệp mời mà Cố Tuyết Nhi mang về trong lúc khóc lóc, trong lòng đã chẳng còn chút ý định nào muốn “lấy lại công bằng” cho con gái nữa.

Việc người mà nhà họ Lục đang tìm thật ra là Cố Kiều Kiều – điều đó không còn quan trọng.

Bọn họ quen nhau như thế nào, cũng không quan trọng.

Điều quan trọng chính là tấm thiệp mời này!

Lục Lý Thịnh đưa ra là thiệp mời thương hội Hải thị mới nhất!

Loại thiệp mời này chỉ lưu hành nội bộ, người ngoài có đem hàng trăm triệu cũng không mua nổi một tấm.

Mười cái công ty gỗ Cố thị cũng không sánh nổi với Thương hội Hải thị.

Những ai có tư cách tham gia thương hội này đều là các ông lớn trong ngành, mỗi kỳ tổ chức đều đạt giao dịch lên tới hàng trăm tỷ!

Nếu công ty gỗ Cố thị được tham gia thương hội này, chỉ cần mấy ông lớn kia rơi rớt cho chút gì thôi cũng đủ để công ty Cố thị sống khoẻ mấy năm.

Cố Hoa Nhuận nhìn thiệp mời, vui sướng đến mức hai mắt liên tục đảo quanh.

Nhìn thấy Cố Tuyết Nhi vẫn còn đang khóc trong lòng Trương Dĩnh, ông ta khẽ ho một tiếng, cố nén sự phấn khích trong giọng nói: 

“Tuyết Nhi, con cũng đừng buồn quá. Nhà họ Lục đúng là không có mắt, lại đi chọn chị con. Tuyết Nhi nhà ta xuất sắc thế này, sau này nhất định sẽ gặp được người tốt hơn.”

Cố Tuyết Nhi nức nở: “Nhưng con thích Lục Lý Thịnh mà!”

Trương Dĩnh dỗ con: “Chị con trông thế thôi, chưa biết dùng thủ đoạn gì nữa. Nói không chừng nhà họ Lục nhìn thấy bộ mặt thật của nó sẽ hối hận thôi.”

Ngay cả bà – người làm mẹ – cũng không ưa nổi gương mặt đó, huống chi thiên chi kiêu tử như Lục Lý Thịnh.

Cũng không trách bà không có tình cảm – Cố Kiều Kiều xưa nay trong nhà giống như người vô hình. Bao năm nay rời khỏi nhà họ Cố, không ai nhắc đến cô nữa.

Ngoài quan hệ máu mủ, họ với cô còn chẳng bằng hàng xóm.

Hàng xóm ít nhất còn chào hỏi khi gặp nhau. Còn Cố Kiều Kiều, họ đã bốn năm không gặp.

Lần này đột ngột xuất hiện, thật đúng là một "niềm vui bất ngờ".

Ánh mắt Cố Hoa Nhuận lại đảo quanh. Ông ta nghĩ rằng, con gái lớn nếu đã lọt vào mắt Lục Lý Thịnh, nếu có thể gả vào nhà họ Lục thì ông có thể được lợi bao nhiêu chứ?

Nghĩ đến công ty mà Lục Lý Thịnh từng hứa, trong lòng ông ta như lửa đốt.

Nhưng thấy đứa con gái nhỏ được nuông chiều bao năm đang đau lòng như vậy, Cố Hoa Nhuận dỗ dành: “Ngày mai để mẹ con dẫn con đi mua sắm, thích gì cứ mua, Hermes cũng được!”

Cố Tuyết Nhi vừa nghe lập tức ngừng khóc – Lục Lý Thịnh tạm thời không có được, nhưng Hermes thì sắp có ngay!

Cô nhào vào lòng Cố Hoa Nhuận làm nũng: “Cảm ơn ba! Ba là người yêu con nhất!”

Hermes cô phải có, mà Lục Lý Thịnh – cô cũng muốn!

Cô tin rằng Lục Lý Thịnh chỉ bị con nhỏ xấu xí đó mê hoặc nhất thời. Đợi đến lúc anh thấy được bộ mặt kia, nhất định sẽ hối hận!

Cố Hoa Nhuận hiền từ xoa đầu cô, nhưng trong lòng lại đang tính toán làm sao trả lời nhà họ Lục để đạt lợi ích lớn nhất.

Đúng lúc đó, người trung gian lại gọi đến hỏi tình hình. Cố Hoa Nhuận cười tít mắt nói đồng ý để Cố Kiều Kiều đính hôn với Lục Lý Thịnh, nhưng cũng nói thêm rằng: 

“Con bé từ nhỏ đã được nuông chiều, tuổi còn nhỏ mà đã đính hôn thì vợ chồng tôi thấy không nỡ.”

Người trung gian nghe là hiểu ý ngay, thuật lại nguyên văn cho phu nhân nhà họ Lục. Bà ta lại càng thấy nhà họ Cố nhỏ mọn, tầm mắt hạn hẹp.

Không chỉ nhỏ mọn, mà còn nông cạn.

Sau này chỉ có thể coi là thông gia bình thường.

Tuy nhiên phu nhân nhà họ Lục cũng không chấp nhặt chuyện này, phất tay liền chuyển luôn một triệu tệ tiền đặt cọc.

Bà chỉ có một yêu cầu – phải nhanh chóng đính hôn.

Ngày tốt đã được chọn xong – thứ Bảy tuần sau chính là ngày lành, thích hợp để đính hôn.

Cố Hoa Nhuận nhận được một triệu tệ thì cười đến nỗi không mở mắt nổi – một triệu tệ lận! Công ty ông ta mấy năm cũng chẳng kiếm được ngần ấy lợi nhuận ròng!

“Trương Dĩnh, ngày mai em dẫn Tuyết Nhi đi mua sắm xong thì đến chỗ Kiều Kiều đưa con bé về. Thứ Bảy tuần sau hai đứa đính hôn rồi, em chuẩn bị váy cưới với mấy thứ linh tinh cho nó luôn đi.”

“Nhưng mà...” Trương Dĩnh không vui, “Không thể để quản gia Trần đi sao?”

Sắc mặt Cố Hoa Nhuận trầm xuống: “Chuyện báo tin đính hôn cho con thì phải là mẹ nó làm, dù thế nào cũng phải đưa nó về.”

Cố Hoa Nhuận đã ra lệnh, Trương Dĩnh dù không tình nguyện cũng đành đồng ý.

Trên mặt hiện rõ vẻ không vui.

Nếu có thể, bà thật sự không muốn gặp lại Cố Kiều Kiều. Ngần ấy năm rồi, Trương Dĩnh vẫn không muốn chấp nhận khuôn mặt âm dương ấy lại là con mình sinh ra.

888 thấy ký chủ đã chuẩn bị hạ màn, liền tranh thủ lập công, báo lại cho Cố Kiều Kiều toàn bộ chuyện vừa xảy ra ở nhà họ Cố.

Cố Kiều Kiều không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bụng Đại Bạch Bạch, đáy mắt lạnh lẽo, khẽ nở nụ cười nhạt.

Cô mở WeChat, đăng một tấm ảnh phong cảnh lên trang cá nhân với dòng chữ:
“Muốn đi du lịch.”

Bài viết này được cô cài đặt chỉ cho Thẩm Cận Dịch và Cố Khê Văn xem.

Điện thoại lại nhận được tin nhắn của Lục Lý Từ – từ sau khi xác định mối quan hệ, anh trở nên rất bám người, cứ cách vài phút lại nhắn một lần.

Anh đã nói nhiều lần rằng muốn gặp mặt.

Cố Kiều Kiều vẫn kiên quyết từ chối, thái độ rất dứt khoát.

Lục Lý Từ: “Kiều Kiều, hai năm trước chúng ta từng gặp ở Đại học Hải Thị, em cũng học ở Hải Đại đúng không? Hay là gặp mặt đi?”

Cố Kiều Kiều: “Em không muốn gặp. Giữ như bây giờ không tốt hơn sao?”

Lục Lý Từ: “Nhưng anh rất muốn gặp em mà.”

Cố Kiều Kiều nhận được tin nhắn của Thẩm Cận Dịch, liền không trả lời Lục Lý Từ nữa.

Thẩm Cận Dịch: “Kiều Kiều muốn đi Thanh Bình Sơn à?”

Cố Kiều Kiều: “Ừ ừ, muốn đi.”

Thẩm Cận Dịch: “Khi nào muốn đi? Anh đi cùng em nhé?”

Cố Kiều Kiều xóa bài đăng kia xong mới nhắn lại: “Anh không bận à?”

Thẩm Cận Dịch: “Không bận không bận.”

Cố Kiều Kiều: “Vậy mai mình đi luôn nhé? Tự nhiên thấy muốn đi.”

Thẩm Cận Dịch: “Được! Sáng mai anh đến nhà đón em. Mình cùng đi phượt nhé.”

Cố Kiều Kiều: “Okiii~”

Cố Kiều Kiều: [ảnh mèo dễ thương.jpg]

Thẩm Cận Dịch nhìn điện thoại không kìm được bật cười. Hôm qua không gặp được Cố Kiều Kiều còn thấy bực bội, không ngờ ngày mai lại được đi phượt cùng cô rồi!

Cố Khê Văn bước vào liền thấy Thẩm Cận Dịch đang cười ngu, lặng lẽ đi vòng ra sau nhìn điện thoại vài cái.

Phượt?

Ngày mai?

Ánh mắt Cố Khê Văn lóe lên, cậu vỗ vai Thẩm Cận Dịch khiến anh giật mình nhảy dựng lên.

“Má ơi! Cố Khê Văn! Cậu đi đường không phát ra tiếng à?!”

Cố Khê Văn cười khẩy: “Cậu đang mơ gì vậy, tôi bước vào mà tiếng động lớn lắm đấy.”

Thẩm Cận Dịch nhún vai tỉnh bơ: “Có gì đâu, tôi xem video hài trên điện thoại nên cười chút thôi.”

Cố Khê Văn cũng rất biết cách diễn, thuận miệng hỏi: “Mai rảnh không? Qua chỗ tôi thử mấy món mới?”

Thẩm Cận Dịch mỉm cười: “Không đi được, mai tôi bận rồi.”

“Vậy à.”

Cố Khê Văn cũng cười, sau khi về nhà liền đổi sang xe địa hình, rồi chạy đến khách sạn gần khu nhà của Cố Kiều Kiều.

Không cho anh chơi cùng hả? Vậy thì để anh... “tình cờ gặp” nhé.

Chương 89: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 38

Lục Lý Từ phiền não nhìn chằm chằm vào điện thoại, lại như vậy nữa rồi. Mỗi lần anh ngỏ ý muốn gặp mặt thì Cố Kiều Kiều đều từ chối, có khi như bây giờ, cô ấy thậm chí còn không thèm trả lời.

Anh không hiểu, rõ ràng hai người đã từng gặp nhau ở Đại học Hải Thị rồi, tại sao bây giờ lại không thể gặp mặt nữa?

Lục Lý Thịnh vừa ngân nga vừa trở về nhà, thấy Lục Lý Từ đang ngồi một mình uống rượu, tâm trạng đang tốt nên không khỏi quan tâm đến em trai.

“Làm sao thế? Trông giống người đang khổ vì tình vậy.”

Lục Lý Thịnh ngồi đối diện, cũng rót cho mình một ly rượu.

Lục Lý Từ uống một ngụm lớn: “Anh, cô gái mà em thích đã đồng ý làm bạn gái em rồi, nhưng em muốn gặp cô ấy thì cô ấy lại không chịu…”

Chỉ là yêu qua mạng thôi, yêu đương một thời gian rồi lại chẳng có kết quả.

“Hay là để anh điều tra giúp em?” Lục Lý Thịnh đề nghị.

Anh quen với ông chủ nền tảng chơi game thuê mà trước đây từng dùng để chơi với Cố Kiều Kiều, tra cứu cũng chỉ là chuyện một câu nói.

Lục Lý Từ chần chừ, uể oải nói: “Việc này không hay lắm thì phải?”

Lục Lý Thịnh cụng ly với anh: “Có gì mà không hay? Làm vậy thì hai người sẽ nhanh chóng gặp được nhau thôi.”

Tính cách anh ta vốn như vậy, chẳng bao giờ dây dưa dài dòng, cũng không lo trước sợ sau.

Người mình để ý, thì phải nỗ lực theo đuổi cho bằng được.

Tính cách của Lục Lý Từ thì hoàn toàn trái ngược. Trông thì cao lớn mạnh mẽ, nhưng thực ra lại do dự và hơi nhút nhát.

Lục Lý Thịnh dụ dỗ: “Chỉ khi gặp mặt rồi thì bạn gái mới thực sự là bạn gái được chứ.”

Lục Lý Từ tim khẽ động, cuối cùng gật đầu.

Lục Lý Thịnh uống cạn ly rượu, giữa chân mày là vẻ phóng khoáng tự tại.

“Lý Từ, với địa vị của nhà họ Lục chúng ta, rất nhiều chuyện không cần phải băn khoăn hay phiền não đâu, em hiểu chứ?” Anh ta khẽ ám chỉ.

Lục Lý Từ lờ mờ hiểu.

Lục phu nhân xuống lầu lấy nước uống, thấy hai cậu con trai đang uống rượu thì tò mò hỏi: “Hai anh em các con rảnh rỗi thật đấy nhỉ?”

Lục Lý Thịnh mỉm cười: “Chẳng phải đã xác định ngày đính hôn rồi sao, vui quá nên uống vài ly.”

“Đính hôn?” Lục Lý Từ ngơ ngác hỏi, ai đính hôn?

Phu nhân nhà họ Lục vỗ đầu: “Ôi chao, mẹ quên chưa nói với Lý Từ, anh con sẽ đính hôn vào thứ bảy tuần sau đấy.”

Lục Lý Từ sững sờ, mới có hai ba ngày không về nhà mà thế giới đã thay đổi rồi sao?

Lục Lý Thịnh tràn đầy niềm vui: “Mẹ, Lý Từ cũng có bạn gái rồi.”

“Cái gì?” Phu nhân nhà họ Lục vui mừng.

Gần đây sao nhà họ lại có vận đào hoa liên tục thế này?

Lục Lý Từ ngượng ngùng nói: “Con quen một cô gái trên mạng, tụi con mới vừa xác định quan hệ.”

Phu nhân nhà họ Lục hơi thất vọng. Yêu qua mạng à, vậy thì thôi.

Lục Lý Thịnh nhìn ra điều đó, anh cười nói: “Cô gái đó cũng là sinh viên Đại học Hải Thị, nhìn cũng khá xinh.”

Lục Lý Từ gật đầu đồng tình: “Ừ ừ, Cố Kiều Kiều là một cô gái rất tốt!”

“Cố?”

Cố Kiều Kiều, Cố Kiều Kiều...

Cả hai con trai của bà đều có duyên với họ Cố nhỉ.

Ba người nói chuyện thêm vài câu nữa, Lục Lý Thịnh hỏi thăm người bạn kia, sáng mai sẽ gửi thông tin của Cố Kiều Kiều cho anh.

Phu nhân nhà họ Lục còn đùa rằng phải nhanh chóng hẹn gặp mặt, gặp rồi còn có thể dẫn cô gái đó đến tham dự lễ đính hôn của anh trai.

Lục Lý Từ hăng hái gật đầu!

Chu Khánh Diễn lại quay về biệt thự.

Những ngày gần đây anh luôn không kiềm chế được bản thân, tan làm là lái xe về đây, thà tốn thời gian trên đường còn hơn không được trở lại.

Thế nhưng về đến biệt thự rồi lại thấy trống trải. Trước kia thích sự yên tĩnh nơi này, còn giờ thì thấy cô đơn, tất cả chỉ vì Cố Kiều Kiều đã ở đây một tuần.

Chu Khánh Diễn cảm thấy dạo này mình cứ như một ông già thích hoài niệm, nhìn thấy hành lang là sẽ nghĩ đến dáng vẻ Cố Kiều Kiều tiễn và đón anh đi làm.

Thấy bếp là nhớ tới cảnh Cố Kiều Kiều bị cay đến khóc không chỉ một lần.

Thấy giường trong phòng ngủ thì lại càng nghĩ nhiều hơn.

Chu Khánh Diễn chưa từng nghĩ bản thân là người lý trí kiềm chế mà cũng có ngày như thế này.

Chuông cửa vang lên, anh nhanh chân ra mở cửa, nhưng mở ra rồi lại thất vọng.

Thì ra là nhân viên giao hàng.

Anh vốn không mua đồ online bao giờ, nhưng tên người nhận lại là anh, Chu Khánh Diễn đành ký nhận, mở hộp trước mặt người giao hàng.

Bên trong là một chiếc hộp nhỏ, mở ra thấy một tờ giấy và một mặt dây chuyền bằng gỗ.

Trên tờ giấy có ghi: Gửi từ Kiều Kiều.

Cảm ơn nhân viên giao hàng xong, Chu Khánh Diễn đóng cửa lại, tay vô thức siết chặt hơn một chút.

Cô ấy lại nghĩ đến việc gửi quà cho anh, xem ra trong lòng vẫn nhớ tới anh.

Khí chất quanh người Chu Khánh Diễn dịu lại, hàng lông mày cũng giãn ra.

Anh nhìn mặt dây chuyền, thấy trên đó khắc tên mình.

Khóe môi Chu Khánh Diễn cong lên nở nụ cười, anh lập tức tìm dây đeo rồi xỏ mặt dây chuyền gỗ vào, đeo lên cổ.

Chờ hoàn thành dự án trong tuần này, anh sẽ đi “bắt” cô mèo nhỏ kia về.

Cố Khê Văn đặt báo thức sáu giờ sáng, vị thiếu gia này chưa từng thấy thế giới lúc sáu giờ sáng trông như thế nào.

Anh trả phòng, ngồi vào xe. Để tránh bị Thẩm Cận Dịch phát hiện, anh còn đặc biệt lái một chiếc xe địa hình mới mua.

Từ hơn sáu giờ đến hơn chín giờ, Cố Khê Văn mới thấy xe của Thẩm Cận Dịch dừng lại trước cổng khu chung cư, không lâu sau Cố Kiều Kiều mặc đồ thể thao màu trắng xuất hiện.

Đây là lần đầu tiên Cố Khê Văn nhìn thấy Cố Kiều Kiều. Cô ấy đeo khẩu trang nên không thấy rõ mặt, nhưng mái tóc dài uốn nhẹ cho thấy chắc chắn là một mỹ nhân.

Thân hình nhỏ nhắn, trông có phần gầy yếu.

Cố Khê Văn âm thầm nghĩ, chăm chú nhìn Cố Kiều Kiều lên xe của Thẩm Cận Dịch.

Cô ấy mở cửa ghế sau, chắc là người bên trong nói gì đó nên lại đóng lại, mở cửa ghế phụ, hai phút sau xe khởi động, Cố Khê Văn lập tức bám theo.

Anh rất thông minh, luôn giữ khoảng cách vài chiếc xe, ẩn sau các xe khác.

Núi Thanh Bình cách Hải Thành không xa, lái xe khoảng hai ba tiếng là tới, có thể lái xe đến tận lưng chừng núi.

Ngọn núi này vẫn chưa được khai thác, nên ít người đến du lịch.

Đến giờ ăn trưa, Cố Khê Văn thấy hai người họ dừng lại bên vệ đường ăn trưa, sợ bị phát hiện nên anh không dám đi ăn, chỉ ăn tạm bánh mì và sữa mua từ sáng.

Lúc ăn trưa, Cố Kiều Kiều không ăn cùng Thẩm Cận Dịch. Cô nói mình quá xấu, sợ dọa anh ta mất cả hứng ăn.

Thẩm Cận Dịch thấy khó hiểu nhưng nhìn ánh mắt đáng thương của cô thì cũng đồng ý.

Ăn xong, hai người lại tiếp tục lên đường, khoảng một tiếng nữa là đến núi Thanh Bình.

Khi bắt đầu vào đoạn đường núi, hai người không còn nói chuyện nữa. Đường núi khó đi, Thẩm Cận Dịch cũng không dám phân tâm.

Ai ngờ vẫn xảy ra sự cố.

Xe bị chết máy.

“Kiều Kiều, em cứ ngồi trong xe chờ nhé, anh xuống xem thử.” Thẩm Cận Dịch xuống xe kiểm tra, tiện thể xem có xe nào khác đi ngang qua không.

Cố Kiều Kiều cũng xuống xe: “Dịch ca ca ơi, làm sao bây giờ?”

Thẩm Cận Dịch quyết định cho chiếc xe này vào danh sách đen, lúc quan trọng lại dở chứng.

“Anh gọi cho công ty sửa xe vậy.” Có lẽ sẽ phải đợi một lúc.

Cố Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Cố Khê Văn từ xa nhìn thấy xe của Thẩm Cận Dịch dừng lại, hai người cũng xuống xe.

Anh mừng thầm, cơ hội đến rồi đây!

Cố Khê Văn gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, lái xe tiến lại gần hai người.

Thấy vẻ mặt mơ hồ của Cố Kiều Kiều và Thẩm Cận Dịch, Cố Khê Văn vui vẻ hạ kính xe xuống.

“Ồ? Trùng hợp quá Thẩm Cận Dịch? Cậu cũng đi núi Thanh Bình à?” Anh dừng lại một chút, rồi ánh mắt chuyển sang Cố Kiều Kiều. 

“Cô gái này là ai vậy?”

Đôi mắt hồ ly của cô đang tò mò nhìn anh ta, trong mắt đầy vẻ thuần khiết và sạch sẽ.

Không tệ, đôi mắt này, anh ta cũng thích.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments