Chương 92: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 41
Sau khi gọi điện cầu cứu xong, Thẩm Cận Dịch vẫn giữ nguyên tư thế quỳ bò trên mặt đất, suốt một khắc đồng hồ không nhúc nhích.
Anh buông tay, ngồi phịch xuống đất, thất thần nhìn bàn tay mình.
Lúc đến thì vẫn còn yên ổn kia mà?
Chớp mắt một cái, cô gái anh thích đã không còn.
Anh em cũng chẳng còn.
Thẩm Cận Dịch lấy tay che mặt, đôi tay vẫn run rẩy không ngừng, giống như trái tim vẫn luôn treo lơ lửng trong ngực anh, không cách nào trở về vị trí cũ.
Chỉ cần hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra là khiến anh nghẹt thở. Anh tự trách, hối hận.
Trách bản thân vì sao lại không có năng lực kéo bọn họ lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ rơi xuống!
Mãi đến khi đội cứu hộ lên tới đỉnh núi, có người hỏi về tình hình, Thẩm Cận Dịch mới miễn cưỡng thoát khỏi sự giằng xé đau đớn.
Anh lấy điện thoại ra xem giờ, bọn họ đã rơi xuống đó được một tiếng đồng hồ rồi.
Mũi Thẩm Cận Dịch cay cay, viền mắt cũng đỏ ửng.
Lúc này anh nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat.
[Làm việc thiện tích đức mỗi ngày.]
Thẩm Cận Dịch đột nhiên có linh cảm xấu.
Trong số bọn họ, đừng thấy Chu Khanh Diễn là giáo sư, là người làm thầy dạy học.
Thực ra, kẻ tàn nhẫn nhất chính là Chu Khanh Diễn.
Ba của Chu Khanh Diễn là người phong lưu, thời trẻ có không ít con riêng. Sau này những đứa con riêng đó từng đứa một tìm đến tranh giành với Chu Khanh Diễn về quyền thừa kế nhà họ Chu.
Thế nhưng, không một ai có kết cục tốt đẹp.
Thẩm Cận Dịch nhíu mày, gõ chữ: [Đừng quá đáng quá.]
Anh không dám nói chuyện Cố Khê Văn và Cố Kiều Kiều rơi xuống vách núi, dù sao sau lưng liên lạc với người mà Lục Lý Từ thích là điều không quang minh chính đại.
Giờ còn xảy ra chuyện như vậy nữa.
Lục Lý Thịnh thấy tin nhắn của Thẩm Cận Dịch thì sững người, trong mắt lóe lên vẻ thú vị. Từ bao giờ Thẩm Cận Dịch lại trở thành người tốt như vậy?
Nghĩ nghĩ, dù gì cũng phải nể mặt anh em. Lục Lý Thịnh cho người gỡ bài đăng xuống.
Nhân dịp thứ Bảy mọi người đều rảnh, anh tiện thể thông báo tin vui của mình.
[Tuần sau thứ Bảy tôi đính hôn, hai ngày nữa sẽ gửi thiệp mời cho mọi người.]
Thẩm Cận Dịch chẳng có tâm trạng quan tâm, chỉ trả lời một chữ [Ừm].
Chu Khanh Diễn nhớ tới con mèo nhỏ bỏ chạy, cũng chẳng có tâm trạng, cũng trả lời một chữ [Ừm].
Lục Lý Thịnh hơi nhíu mày, lạnh nhạt như vậy sao?
Còn Cố Khê Văn đâu rồi?
Cố Khê Văn cứ tưởng mình chắc chắn phải chết, không ngờ anh và Cố Kiều Kiều lại rơi xuống một bệ đá nhô ra.
Dù toàn thân đau nhức, nhưng anh vẫn thở phào nhẹ nhõm.
“Kiều Kiều? Kiều Kiều?” Cố Khê Văn khẽ gọi cô gái trong lòng.
Lúc rơi xuống, anh đã ôm chặt lấy Cố Kiều Kiều, tự mình hứng chịu toàn bộ cú va chạm khi chạm đất.
Cố Kiều Kiều đầu hơi choáng, yếu ớt đáp lại một tiếng, biểu thị bản thân vẫn còn sống.
Cô được bảo vệ rất tốt, cơ thể không bị thương, nhưng thân thể này quá yếu, cú rơi từ trên cao cộng thêm chấn động khi tiếp đất, cô không ngất đi là nhờ sức mạnh ý chí đang gắng gượng.
Tạm thời không thể cử động được.
Cố Khê Văn lại thở phào thêm lần nữa. Khi tinh thần căng thẳng được thả lỏng, cơn đau từ khắp nơi trên cơ thể bắt đầu truyền lên não.
Trước mắt tối sầm, anh ngất đi, nhưng cơn đau khiến ý thức anh vẫn duy trì tỉnh táo.
“Ký chủ, có cần tôi cho cô một viên đan dược không?” 888 hỏi.
Cố Kiều Kiều trong lòng ừ một tiếng. Tuy cô đã chặn cảm giác đau, nhưng cơ thể thật sự quá yếu.
Uống xong đan dược, nghỉ ngơi một lát, sức lực của cô dần hồi phục.
Cố Kiều Kiều vùng vẫy rời khỏi lòng Cố Khê Văn, gắng sức chống người dậy. Cô gấp gáp vỗ nhẹ hai cái vào mặt Cố Khê Văn, giọng nghẹn ngào hỏi: “Văn ca ca? Văn ca ca, anh sao rồi?”
Cố Khê Văn nghe được giọng cô, nhưng không thể đáp lại.
Cố Kiều Kiều lấy điện thoại ra định gọi cứu trợ, nhưng không có tín hiệu.
Cô lau nước mắt, kiên cường nói: “Văn ca ca, anh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không sao cả!”
Cố Kiều Kiều đứng lên. Cô không biết Cố Khê Văn bị thương ở đâu, cũng không dám đỡ bừa, sợ vô tình gây thêm tổn thương cho anh.
Đột nhiên một tiếng “rắc” vang lên, Cố Kiều Kiều cảm thấy một trận chấn động — bệ đá này bắt đầu nứt ra!
“Văn ca ca!” Cố Kiều Kiều kinh hô, cũng không kịp nghĩ gì nữa, ngồi xuống, đặt cánh tay của Cố Khê Văn lên vai mình, dùng hết sức nâng anh dậy.
Hai người bắt đầu chao đảo, chỗ đứng dưới chân sắp vỡ vụn.
Giờ cách duy nhất là tiến sâu vào trong, tìm nơi vững chắc hơn để đứng.
Cố Khê Văn cố gắng mở mắt, thấy sắc mặt Cố Kiều Kiều tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra liên tục, rõ ràng việc kéo anh đi rất tốn sức.
Một luồng ấm áp trào lên trong tim, khoảnh khắc ấy, anh chợt thấy cô thật đẹp.
Đẹp đến mức anh không muốn để cô cùng mình đi vào chỗ chết nữa.
“Kiều Kiều, đừng lo cho anh nữa.” Anh khàn giọng, dùng hết sức để nói một câu.
Cố Kiều Kiều hơi khựng lại: “Không thể nào. Em sẽ không bỏ mặc anh đâu. Văn ca ca, thay vì suy nghĩ linh tinh, không bằng liều mạng chạy một phen!”
Giọng cô yếu ớt nhưng đầy sức mạnh: “Văn ca ca, em đếm 3, 2, 1, chúng ta cùng chạy nhé.”
Trong ánh mắt kiên định của cô, Cố Khê Văn gật đầu.
“3.”
“2.”
“1.”
Cả hai dồn chút sức lực cuối cùng, trong tiếng sụp đổ ầm ầm, suýt chút nữa thì rơi xuống, nhưng họ đã ngồi phịch xuống nơi vững chắc.
Cả hai thở hổn hển, cảm giác sống sót sau tai nạn khiến họ không kìm được mà ôm chầm lấy nhau.
Nước mắt của Cố Khê Văn cuối cùng cũng không kìm được tuôn trào. Đây là lần đầu tiên anh khóc kể từ khi trưởng thành, nhưng không phải vì sống sót.
Mà là vì cô gái ngốc nghếch đang ở trong lòng anh.
Tình cảm trong lòng anh dâng lên đến đỉnh điểm, Cố Khê Văn nghiêm túc mở lời: “Kiều Kiều, lấy anh nhé.”
Cơ thể Cố Kiều Kiều cứng đờ, cô vùng khỏi vòng tay anh.
Cô khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Cố Khê Văn sững người, hiển nhiên không ngờ tới câu hỏi này.
Cố Kiều Kiều thấy anh không nói gì, tiếp tục hỏi: “Là vì em vừa mới cứu anh sao?”
“Không sao cả, nếu đổi lại là người khác em cũng sẽ cứu.”
“Hơn nữa…”
“Em chỉ coi anh là bạn thôi.”
“Gương mặt em như thế này, cũng không xứng được người khác yêu thích. Bởi vì chẳng có ai sẽ không để ý đến gương mặt em cả.”
Trái tim Cố Khê Văn vừa chua xót vừa đau đớn. Anh thừa nhận, nếu chưa xảy ra chuyện hôm nay, nếu biết trước bộ dạng của Cố Kiều Kiều…
Anh có lẽ sẽ tức giận, sẽ phẫn nộ, sẽ cảm thấy mình bị lừa.
Cố Kiều Kiều bỗng nghĩ tới điều gì, căng thẳng nhìn Cố Khê Văn, khẩn cầu: “Văn ca ca, anh có thể đừng nói cho Từ ca ca biết diện mạo của em được không... Em không muốn anh ấy biết gương mặt em trông thế nào…”
Trái tim Cố Khê Văn càng thêm chua xót, “Em rất thích Lục Lý Từ sao?”
“Vâng!” Cố Kiều Kiều gật mạnh đầu, “Bởi vì anh ấy là người đầu tiên trên thế giới này đưa tay giúp đỡ em!”
Cố Khê Văn không nói được lời nào nữa. Đúng là đồ ngốc…
Chương 93: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 42
Vào lúc hoàng hôn, cuối cùng hai người cũng đợi được đội cứu hộ.
Ngay khi cả hai được kéo lên, Thẩm Cận Dịch lao đến ôm chặt lấy Cố Kiều Kiều: “Kiều Kiều! Kiều Kiều!”
Cố Kiều Kiều mỉm cười, vỗ nhẹ lưng anh, ngược lại còn an ủi: “Không sao, không sao, chúng ta mệnh lớn phúc dày, đều bình an vô sự rồi.”
Thẩm Cận Dịch ôm lấy cô không buông, còn không ngừng xin lỗi, trách bản thân không nắm chặt lấy cô.
Cố Kiều Kiều kiên nhẫn an ủi, cho đến khi nhân viên cứu hộ nói rằng thương tích của Cố Khê Văn khá nghiêm trọng, cần nhanh chóng chuyển đến bệnh viện, lúc này hai người mới tách ra.
“Dịch ca ca, ở nhà em còn có việc, không thể theo đến bệnh viện được...” Cố Kiều Kiều do dự mở miệng.
Tay cô vẫn luôn che lấy mặt.
“Kiều Kiều, em cũng đến bệnh viện kiểm tra đi được không?”
Cố Kiều Kiều lắc đầu: “Thân thể em không sao, chỉ bị hoảng sợ thôi, về nhà ngủ một giấc là ổn rồi.”
Thẩm Cận Dịch nhìn Cố Khê Văn đang hôn mê nằm trên cáng, rồi lại nhìn sang Cố Kiều Kiều.
Cố Kiều Kiều ân cần nói: “Anh đi cùng Văn ca ca đến bệnh viện đi, em xuống núi cùng xe của đội cứu hộ là được. Đừng lo cho em.”
Thẩm Cận Dịch vẫn không yên tâm, khẽ dặn dò vài câu với nhân viên cứu hộ, sau đó mới nói với Cố Kiều Kiều:
“Họ sẽ đưa em về tận nhà, đến nơi thì gửi tin nhắn cho anh nhé.”
Cố Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu.
Khi về đến nhà, cửa đang mở sẵn, Trương Dĩnh giận dữ đứng đợi.
“Cô còn biết đường về nhà à? Với cái mặt như vậy mà không chịu ngoan ngoãn ở nhà, còn dám chạy ra ngoài?”
Vừa thấy mặt cô, bà ta đã mắng xối xả.
Chờ cả buổi chiều, bà ta đã sớm mất kiên nhẫn.
Cố Kiều Kiều cúi đầu, không nói một lời.
“Tôi đang nói chuyện với cô đấy, điếc rồi à hay là câm? Hay đến cả lễ phép cơ bản cũng không có?”
Trương Dĩnh càng mắng dữ hơn. Vốn dĩ bà ta đã không muốn đến đón Cố Kiều Kiều, lần này phải chờ cả buổi, lại càng bất mãn hơn.
Cố Kiều Kiều vẫn im lặng không đáp, Trương Dĩnh giận đến chẳng buồn nói thêm, ra lệnh thẳng: “Đi thôi, về nhà họ Cố với tôi. Từ giờ sẽ sống ở đó.”
Lúc này Cố Kiều Kiều mới ngẩng đầu nhìn bà ta, trong mắt đầy đau khổ.
“Tại sao chứ?”
Trương Dĩnh không thèm liếc cô lấy một cái: “Về rồi ba cô sẽ nói cho cô biết. Quần áo không cần mang theo, ở nhà có sẵn.”
Đến lúc đó cứ lấy quần áo cũ Cố Tuyết Nhi không mặc nữa đưa cho cô, chọn đại cái nào cũng hơn những gì cô đang mặc.
Cố Kiều Kiều không phản kháng, chỉ lặng lẽ cúi đầu đi theo Trương Dĩnh về nhà họ Cố.
Trên đường, cả hai không nói với nhau một lời, chẳng giống mẹ con xa cách nhiều năm, mà giống như người dưng.
Về đến nhà họ Cố, Cố Hoa Nhuận và Cố Tuyết Nhi đều có mặt. Cố Tuyết Nhi ngọt ngào gọi Cố Kiều Kiều là “chị”.
Cố Hoa Nhuận trông hiền hậu, tỏ ra là một người cha tốt.
“Kiều Kiều, xin lỗi con, mấy năm nay ba bận làm ăn nên mới lơ là con. Sau này hãy về sống ở nhà, cả nhà mình cùng nhau sống cho tốt.”
Cố Kiều Kiều thầm cười lạnh trong lòng, chẳng buồn giả vờ với cái gia đình này nữa, lãng phí biểu cảm thật nực cười.
Cô chỉ đáp: “Dạ.”
Cố Hoa Nhuận rót cho cô một ly trà:
“Kiều Kiều, ba đã tìm cho con một mối hôn sự rất tốt. Nhà trai rất có điều kiện, vị công tử họ Lục kia cũng là người trẻ tuổi xuất sắc. Tuần sau, hai nhà sẽ tổ chức lễ đính hôn. Con thật có phúc, đến cả em gái con cũng ghen tỵ với con đấy.”
Cố Kiều Kiều nghe xong, thản nhiên nói: “Vậy thì để em ấy cưới đi.”
Ba người còn lại lập tức sững sờ, Cố Tuyết Nhi trừng mắt nhìn cô đầy oán hận.
Cố Hoa Nhuận gượng cười: “Nhà họ Lục thích là con cơ mà, Kiều Kiều của chúng ta.”
Cố Kiều Kiều lạnh mặt: “Con có bạn trai rồi. Con sẽ không đính hôn với người khác.”
Sắc mặt Cố Hoa Nhuận trầm xuống. Trương Dĩnh định mắng lớn nhưng bị ông ta ngăn lại.
“Kiều Kiều, bây giờ con còn nhỏ, đâu biết được bạn trai có đáng tin không? Mối hôn sự mà nhà ta sắp đặt, nếu bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời. Đừng bướng bỉnh nữa được không?”
Cố Hoa Nhuận mềm giọng khuyên bảo, nhưng thấy Cố Kiều Kiều vẫn không động lòng, liền trở mặt lạnh giọng:
“Mấy ngày này cứ ở nhà chuẩn bị cho lễ đính hôn đi, không được đi đâu cả.”
Một câu nói đã coi như giam lỏng Cố Kiều Kiều trong nhà.
Cô lại trở về căn phòng nhỏ quen thuộc. Có lẽ đã lâu không ai vào, trên bàn phủ đầy bụi.
Cố Kiều Kiều cười lạnh. Biết rõ cô sẽ quay lại, vậy mà không buồn sai người dọn dẹp.
Hôm nay quá mệt, cô lật chăn lên, tấm ga giường vẫn sạch sẽ, liền nằm xuống.
Cô lấy điện thoại ra, chụp một tấm trần nhà trắng toát rồi đăng lên trang cá nhân:
[Lại quay về cái lồng giam này rồi.]
Bài đăng này vẫn được cài đặt không cho Giang Cẩm Dục nhìn thấy.
Một lát sau, cửa phòng cô bị mở ra, người bước vào là Cố Tuyết Nhi.
Trên mặt cô ta mang theo nụ cười không rõ ý:
“Chị à, đây là quần áo mẹ bảo em mang cho chị, đồ lót đều là mới đấy. Còn đồ bên ngoài thì em mặc qua vài lần rồi, chị không ngại chứ?”
Cố Kiều Kiều nhắm mắt, như thể đã ngủ.
Cố Tuyết Nhi hừ lạnh, ném đống quần áo lên giường rồi “rầm” một tiếng đóng sầm cửa.
Cố Kiều Kiều lại lấy điện thoại, đăng một dòng trạng thái nữa:
[Ở cái nhà này, tôi vĩnh viễn là người thừa thãi.]
Cô ngáp một cái, thiết lập một loạt bài đăng hẹn giờ, từ nửa đêm đến rạng sáng.
00:00 [Ở trong nhà này mỗi một giây, tôi đều thấy không thở nổi.]
01:00 [Tôi rất ngoan mà, tại sao lại mắng tôi? Tại sao lại nhốt tôi lại?]
02:00 [Tại sao bỏ rơi tôi, giờ lại lôi tôi về cái lồng này?]
03:00 [Đau khổ quá.]
04:00 [Giá như tôi chưa từng đến thế giới này thì tốt biết mấy.]
Tình trạng tinh thần của nguyên chủ vốn đã không ổn định, lớn lên trong môi trường như vậy, tâm lý không lệch lạc mới là lạ.
Ngoài bệnh tim bẩm sinh, cô còn mắc chứng lo âu và trầm cảm mức độ trung bình.
Trong đống thuốc cô từng uống có cả thuốc điều trị các vấn đề này.
Hiện giờ bị Trương Dĩnh đưa về tay không, thuốc cũng không còn.
Có lẽ họ cũng đã quên mất cô cần uống thuốc rồi chăng.
Cố Kiều Kiều nhắm mắt lại, với cái gia đình này, cô không cần làm gì, tự nhiên sẽ có người thay cô ra tay.
Cô đặt tay lên ngực, thì thầm: “Cố gắng… cố gắng thêm chút nữa…”

0 comments