Bao mau nhom nhac nam 58 59 60

By Quyt Nho - tháng 6 27, 2025
Views

Chương 58: Đoạt Lấy Cô *

Khi Đường Điềm vừa định mặc áo lót vào, đôi tay thon dài, xinh đẹp như tác phẩm nghệ thuật của Thẩm Yến Lễ vòng qua từ sau lưng cô.

Cô hoàn toàn không đề phòng, vừa ngửa cổ định kêu khẽ thì môi đã bị anh tìm đến. Đôi môi của anh chặn lấy tiếng thở của cô, môi răng khẽ mở ra, đúng lúc thuận lợi để anh xâm nhập, đầu lưỡi của hai người quấn lấy nhau đầy ám muội.

Chiếc áo con một lần nữa rơi xuống, cô mềm nhũn tựa vào vòng tay rộng lớn, nóng bỏng phía sau lưng.

Nhiệt độ cơ thể anh như muốn hòa tan cô.

Vừa mới tỉnh táo đôi chút, ý thức của Đường Điềm lại bắt đầu trở nên mơ hồ, trong đầu trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ nổi.

Lúc này, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ. Phó Hi đi rồi lại quay lại.

“Lễ ca, anh thực sự không nghe thử sao? Tôi không chờ nổi nữa rồi!”

Giọng Phó Hi rất lớn, xuyên qua cả cánh cửa.

Thẩm Yến Lễ dừng lại một chút khi đang hôn cô, môi lưỡi quấn quýt của họ chững lại trong giây lát. Bên ngoài, tiếng Phó Hi ngày càng to hơn, khuôn mặt anh tuấn của anh thoáng qua nét giận dữ.

Anh buông đôi tay vẫn đang vòng dưới xương quai xanh của cô ra, nhẹ nhàng đặt Đường Điềm – người đang bị hôn đến mơ màng – nằm xuống giường, khẽ hôn lên khóe môi cô.

Trước khi đắp chăn cho cô, ánh mắt đỏ hoe của anh liếc nhìn vị trí trái tim của cô, yết hầu không kiểm soát được mà trượt lên xuống vài lần.

Anh lại bước xuống giường, mặc vào chiếc áo khoác ban nãy. Dù không còn mỹ nhân ôm trong lòng, cảnh tượng vừa rồi vẫn hiện rõ trước mắt anh, như đang dụ dỗ Thẩm Yến Lễ tiếp tục thưởng thức thêm vài lần nữa.

Đường Điềm cắn chặt môi dưới bị hôn đến đỏ bừng, cố gắng chịu đựng cảm giác bức bối, cuống cuồng mặc lại quần áo.

Cô đi đến cửa phòng ngủ, đợi Phó Hi rời đi sẽ lập tức rời khỏi phòng Thẩm Yến Lễ. Cô thật sự quá nhạy cảm... không chịu đựng nổi nữa rồi.

Phó Hi vẫn đứng ngoài cửa, không ngừng ngó vào trong. Thấy bên trong không chút động tĩnh, anh nhíu mày đầy âm u rồi rời đi.

Tiếng cửa đóng lại vang lên, Đường Điềm lập tức từ trong phòng ngủ bước ra.

Thẩm Yến Lễ thấy gương mặt cô đỏ bừng xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào anh mà chỉ cầm khay thức ăn anh đã vứt trên sofa, cố gắng giữ khoảng cách.

Việc cô chạy ra khỏi phòng ngủ dường như không làm anh bất ngờ.

Anh bước nhanh về phía cô bằng đôi chân dài: “Sao lại ra đây?”

Đường Điềm nghe thấy giọng nói khàn khàn mang theo ham muốn của anh, chỉ cảm thấy tai mình nóng ran.

“Thẩm... Thẩm tiên sinh, tôi... tôi muốn về phòng nghỉ ngơi.”

Thấy anh đang tiến lại gần, cô hoảng hốt vòng qua bàn ăn, chạy nhanh về phía cửa, không dám quay đầu lại, vặn tay nắm cửa rồi bước ra ngoài.

Đường Điềm vội vã đi về phía thang máy, đến khi xuống tầng một mới đặt khay trở lại bếp.

Rồi lập tức quay về phòng, đóng cửa lại, cô giơ tay bịt miệng, không dám tin rằng chuyện như vậy lại xảy ra.

Thẩm Yến Lễ lại... lại...

Đường Điềm cắn môi, ánh mắt long lanh vẫn còn đọng lại những rung động ướt át.

Cô phải mất một lúc mới hoàn toàn thoát khỏi cơn bức bối trong người.

Vẫn còn tim đập dồn dập, cô cầm áo ngủ vào phòng tắm, cởi bộ đồ chuẩn bị giặt ra, lúc cầm lấy chiếc áo lót mới phát hiện mấy chiếc móc phía sau đã bị kéo đứt chỉ, sắp bung ra.

Ký ức chưa xa khiến mặt cô đỏ bừng, chiếc áo lót như nóng bỏng tay, cô lập tức ném nó vào thùng rác.

Cô điều chỉnh nhiệt độ nước, đôi môi sưng lên vì bị hôn chạm vào nước nóng có chút tê tê.

Cô cầm vòi sen làm ướt khăn, lấy khăn ấm đắp lên chỗ trước ngực.

Đêm đó, Đường Điềm nằm trên giường, tâm trí hoàn toàn bị Thẩm Yến Lễ chi phối.

Nhất là khoảnh khắc như tan chảy trong lòng bàn tay anh, khiến cô muốn quên đi cũng thật khó khăn.

Mỗi lần nhớ lại, cô lại cắn môi, cố gắng kìm nén dư âm mà anh để lại.

Nửa đêm, cô ngủ rất say, có lẽ vì quá mệt, giấc mơ ám ảnh mấy ngày gần đây cũng không còn, đêm đó cô ngủ một mạch không mộng mị.

Sáng sớm, khi trời còn mờ sáng Đường Điềm đã dậy. Cô chăm chú đánh răng, suy nghĩ cách làm thế nào để tránh mặt Thẩm Yến Lễ hiệu quả nhất.

Cô còn phải ở nước ngoài hai ngày nữa là được về nước rồi. Về đến biệt thự trong nước, cô không cần lo chuyện ăn uống hằng ngày của Thẩm Yến Lễ nữa, cũng không phải vào phòng anh.

Lo lắng không yên, Đường Điềm đẩy xe thức ăn đến bếp lấy bữa sáng, rồi rót thêm một ly cà phê – là dành cho Bùi Giác, người nghiện công việc.

Lên đến tầng hai, cô điều chỉnh lại thứ tự giao đồ ăn, trước tiên là mang cho Bùi Giác, sau đó là Ôn Thiệu Hàn, tiếp theo là Phó Hi, cuối cùng mới đến... Thẩm Yến Lễ – người càng nguy hiểm càng để sau cùng.

Đường Điềm đẩy xe vào phòng Phó Hi, anh đang cầm tay cầm chơi game trong phòng khách, trông có vẻ hơi bực bội.

Thấy cô bước vào, anh liếc cô từ đầu đến chân, ánh mắt u ám như phủ một tầng bóng tối.

“Tối qua...”

Hai chữ đầu trong câu hỏi đã khiến tay Đường Điềm run lên, may mà cô nhanh chóng trấn tĩnh lại, động tác trôi chảy đặt bữa sáng lên bàn.

Không rõ là cố tình hay vô ý, Phó Hi ngừng một nhịp rồi hỏi tiếp: “Mấy giờ em tan ca?”

Đường Điềm giữ vẻ mặt bình thản đáp: “Tám rưỡi.”

Ngoài câu trả lời ấy, cô không nói thêm một chữ nào. Phó Hi dường như vẫn còn hứng thú với cô, nếu để anh biết tối qua Thẩm Yến Lễ đã... làm điều đó với cô, thật khó tưởng tượng anh sẽ phản ứng ra sao. Nhất là với tính cách nắng mưa thất thường của anh, càng khiến cô khó đoán.

Nếu Phó Hi và Thẩm Yến Lễ đánh nhau, cô cũng không biết mình sẽ rơi vào hoàn cảnh gì. Sau bốn tháng, liệu cô có thể thoát khỏi thế giới trong truyện này hay không cũng chưa rõ.

Phó Hi im lặng nhìn cô, Đường Điềm nghĩ anh đang dò xét biểu cảm của mình để tìm ra sơ hở, nên cô cố gắng giữ nét mặt thật ổn định, tuyệt đối không để lộ chút gì bất thường.

Thấy anh không hỏi gì thêm, cô nói: “Phó tiên sinh, mời dùng bữa.”

Rồi đẩy xe rời khỏi phòng anh.

Vừa đóng cửa xong chưa được một phút, Phó Hi lập tức ném mạnh tay cầm game vào ghế sofa.

“Khốn kiếp!”

Ngay cả khi tức giận đến cực điểm, anh cũng sợ làm Đường Điềm vừa mới bước ra ngoài bị dọa sợ, nên chiếc tay cầm chỉ ném vào sofa mềm, không phát ra tiếng động.

Phó Hi duỗi chân, hai tay chống lên đầu gối, sắc mặt nặng nề đến mức không ai dám đến gần.

Dù nói Thẩm Yến Lễ đã đi trước một bước, nhưng anh không muốn dọa Đường Điềm sợ, cũng sợ cô không chịu nổi...

Trong thời gian ngắn tới đây, anh sẽ đoạt lại cô từ tay Thẩm Yến Lễ.

Chương 59: Ràng Buộc *

Đường Điềm đứng trước cửa phòng của Thẩm Yến Lễ, cô nín thở chăm chú lắng nghe. Chỉ cần tối nay không mang sữa lên nữa, thì... chắc anh sẽ không như tối hôm qua nữa nhỉ?

Cô gõ nhẹ vài tiếng, bên trong lập tức vang lên giọng của Thẩm Yến Lễ, khiến tim Đường Điềm run lên một nhịp.

Cô đẩy cửa bước vào. Thẩm Yến Lễ dường như đã có thói quen đọc sách vào mỗi buổi sáng. Lúc này, thân hình cao ráo lạnh lùng của anh đang đứng trước cửa sổ sát đất, tay trái cầm sách, tay phải cầm cốc nước.

Anh như hòa làm một với khung cảnh núi tuyết bên ngoài cửa sổ, giống như một bức tranh sống động hiện ra trước mắt Đường Điềm.

Thẩm Yến Lễ nhấp vài ngụm nước ấm, sau đó đặt cốc xuống bàn bên cạnh.

Đường Điềm đẩy xe thức ăn đến bàn ăn, động tác bày biện bữa sáng nhanh đến mức gần như tạo ra tàn ảnh.

Đặc biệt là khi nghe tiếng rèm bị kéo, cửa sổ sát đất hoàn toàn bị che khuất.

Nhưng cho dù cô có nhanh đến đâu, cũng không thể ngăn được bước chân Thẩm Yến Lễ đang tiến lại gần.

"Thẩm... Thẩm tiên sinh... mời dùng bữa."

Bữa sáng còn chưa bày xong, cô đã vội vàng nói câu đó.

Vừa đặt đĩa xuống bàn, tay còn run nhẹ nắm lấy tay cầm xe thức ăn, mới vừa đẩy đi được một chút thì vòng eo đã bị một đôi tay to đẹp ôm lấy, nhẹ nhàng kéo cô lại gần anh.

"Chào buổi sáng, em đã ăn sáng chưa?"

Môi nóng của Thẩm Yến Lễ khẽ áp vào vành tai nhạy cảm của cô, giọng khàn trầm thấp vang lên.

Anh biết rõ cô nhạy cảm, nhưng vẫn cố tình áp sát.

Đường Điềm cố gắng kìm lại cảm giác mềm nhũn vì bị khiêu khích, cảm thấy bản thân như bị hương trầm và nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể anh bao bọc chặt chẽ, không có chút kẽ hở nào để thoát thân.

Cô lắp bắp: "Thẩm... Thẩm tiên sinh, tôi vẫn chưa..."

Cô muốn nói rằng mình vẫn chưa đồng ý làm bạn gái anh, như vậy thì không ổn. Vốn định dùng lý do này để trì hoãn một chút.

Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, Thẩm Yến Lễ đã hôn lên đôi môi mềm của cô, sau đó hơi tách ra, giọng vừa thấp vừa ám muội vang lên: "Chưa ăn sáng thì cùng ăn với anh."

Eo cô bị anh siết chặt đến mức không thể động đậy, hoàn toàn không cho cô cơ hội trốn thoát.

Cô cuống lên, vội vàng nói: "Tôi không có ý đó, ý tôi là..."

Câu nói lại chưa kịp dứt, Thẩm Yến Lễ đã nhân cơ hội ấy, cúi xuống hôn lên môi cô lần nữa, đầu lưỡi nhỏ bị anh chiếm giữ, mút lấy không buông.

Lòng bàn tay anh nóng rực, Đường Điềm bị hôn đến mơ màng, không còn sức phản kháng, tiếng rên yếu ớt cũng bị nuốt chửng trong nụ hôn quấn quýt và tê dại ấy.

Thẩm Yến Lễ đè cô lên bàn ăn, nụ hôn ngày càng sâu hơn.

Tà áo trên của cô lộ ra một khoảng da trắng mịn.

Tay anh dù trắng cũng không trắng bằng làn da mềm mại như sữa của cô, khi bàn tay đặt lên eo cô, làn da cô trắng hơn hẳn một bậc.

Cái vuốt ve của anh nóng đến mức như có thể thiêu cháy.

Áo nhỏ sau lưng cô trở nên lỏng lẻo, khiến cô ngửa cổ, hé môi ra, càng thuận tiện cho anh ngấu nghiến chiếc lưỡi thơm mềm. Cô rên nhẹ vài tiếng, anh càng hôn mạnh và sâu hơn.

Đầu óc cô trở nên mơ hồ, như tan chảy trong lòng anh. Mỗi khi cô ngửa cổ rên rỉ, đôi tay giữ lấy chiếc áo mỏng của cô cũng dần mất lực mà buông thõng.

Đường Điềm mềm mại như nước, lại vô cùng nhạy cảm. Bị anh hôn mãnh liệt và vuốt ve như vậy, cô sao có thể chịu nổi?

Có lẽ sợ cô nghẹt thở, Thẩm Yến Lễ mới chịu buông đôi môi bị anh hôn đến đỏ mọng quyến rũ ấy.

Tay anh rút ra từ trong áo, sau đó vững chãi bế bổng cô lên. Cơ thể cô rời khỏi mặt đất, vẫn vững vàng dính sát vào người anh.

Anh đặt cô ngồi xuống ghế sofa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mơ màng xuân ý của cô, ánh mắt lộ vẻ xót xa, chăm chú nhìn đôi môi sưng đỏ vì bị hôn của cô.

Anh trầm giọng nói: "Hôm nay không hôn nữa, đợi môi em hết sưng đã."

Đường Điềm mơ màng gật đầu, hoàn toàn không để ý đến chiếc áo nhỏ lỏng lẻo bên trong áo ngoài đã rơi xuống đất. Thậm chí cô còn vô thức cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì không bị bó chặt lấy thân thể.

Áo ngoài bị xốc lên, Đường Điềm mơ màng đưa tay tìm cánh tay rắn chắc của anh, khiến cơ thể mảnh mai đầy đặn của cô rung lên đôi chút.

Ngay trước khi cô lay động, bàn tay đẹp đẽ của Thẩm Yến Lễ đã vén nhẹ vạt áo màu xanh nhạt, kéo chiếc áo len dồn lên đến xương quai xanh.

Đôi mắt sâu như vực thẳm của anh không rời khỏi cảnh tượng trước mặt, đặc biệt là khi thân thể cô rung lên, trong mắt anh như tràn đầy máu đỏ.

Anh khàn giọng, đầy bệnh hoạn nhưng cũng đau lòng nói: "Bé con tội nghiệp."

Lời anh lướt qua tai Đường Điềm, cô vô thức nghĩ rằng anh đang nói môi cô bị hôn đến đáng thương. Sự tỉnh táo dần quay lại, cô chầm chậm mở mắt ra, dù cơ thể vẫn mềm nhũn nhưng cô cố giãy giụa trong khoảng nửa phút.

Cô hoảng loạn nói: "Tôi... tôi phải đi làm rồi."

Nhưng lại phát hiện Thẩm Yến Lễ bỗng rơi vào im lặng đáng sợ, lúc này cô mới nhận ra cảm giác nguy hiểm mà bối rối cúi đầu xuống.

Ngay khoảnh khắc ấy, tay cô vô lực đặt lên vai anh.

Đường Điềm ngửa cổ, cắn môi dưới, đôi mắt hơi mở ra ánh lên tia xuân mơ hồ.

Hai tay cô ôm lấy sau gáy anh và mái tóc đen dày.

Trong phòng vang lên tiếng hôn cuồng nhiệt, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng nuốt khan rõ ràng.

Anh hôn rất lâu, Đường Điềm run giọng cố gắng ngăn cản: "Tôi... tôi... ưm... tôi phải... đi làm... ưm..."

Cô nhìn lên trần nhà phòng khách, rất khó khăn mới nói ra được những lời ấy.

Thẩm Yến Lễ cuối cùng cũng buông cô ra, ánh mắt dừng lại ở dưới xương quai xanh, vẫn mang theo vẻ yêu thương.

"Xin lỗi, nhìn em tội nghiệp quá, nên anh không nhịn được."

Đường Điềm cắn môi, không dám nghĩ sâu về lời nói đó, mặt cô đỏ ửng lên vì xấu hổ.

Cô cũng dần lấy lại chút lý trí, vội nhân cơ hội đẩy anh ra, vừa đi về phía xe đẩy thức ăn vừa chỉnh lại áo.

Nhưng... cảm giác bên trong áo có gì đó trống rỗng, như thiếu mất thứ gì đó.

Đường Điềm dừng bước, quay đầu lại, đôi mắt long lanh nước nhìn anh.

Thẩm Yến Lễ cầm chiếc áo nhỏ trong tay, từ tốn đứng dậy, giọng điềm đạm: "Mặc vào rồi hẵng ra ngoài."

Đường Điềm lại nghe thấy anh trầm giọng nói: "Để anh giúp em."

Chương 60: Theo ý em *

Da mặt Đường Điềm đỏ bừng, cô lùi lại theo bản năng. Anh… anh sao lại… hư đến mức này chứ...

"Thẩm tiên sinh, anh đưa áo nhỏ cho tôi trước đã."

Lúc này, Thẩm Yến Lễ đã bước đến trước mặt cô, giơ tay ôm lấy eo cô.

Anh cúi xuống, hôn lên đôi môi mềm của cô.

Giọng anh khàn khàn: "Lúc nãy ‘thương’ em quá lâu, sợ em làm đau chính mình."

Đường Điềm tất nhiên hiểu ‘thương’ trong miệng anh có nghĩa gì, vì vậy mặt cô đỏ bừng, bắt đầu giãy giụa.

"Anh để… tôi tự làm được không?"

Giọng Thẩm Yến Lễ không nhanh không chậm: "Lúc nào cũng không chịu nghe lời."

Rõ ràng lời lẽ và giọng điệu của anh rất bình thường, nhưng lại khiến Đường Điềm cảm thấy lành lạnh khắp người.

Cô vẫn đang vùng vẫy, anh lại nói: "Ngoan, mặc xong anh cho em ra ngoài."

Nói xong, anh lại hôn lên môi cô một lần nữa.

Đường Điềm xấu hổ đến không chịu nổi, cố nén sự thẹn thùng, khẽ ngước mắt nhìn anh: "Thật không?"

Thẩm Yến Lễ đáp: "Ừm, lúc nãy đúng là anh không nên hôn quá lâu."

Vừa nghe thấy chữ “hôn”, những hình ảnh quá mức mãnh liệt lại hiện lên trong đầu, để được anh buông tha, cô đành cúi gằm mặt không dám nhìn, khẽ gật đầu đồng ý.

Thẩm Yến Lễ thấy cô thẹn thùng đến mức tay chân không biết để đâu, không nhịn được lại hôn lên môi cô, nhưng lần này không hôn sâu.

Anh trầm giọng nói: "Ngoan."

Bàn tay to, đẹp đẽ của anh vén gấu áo ngoài màu xanh của cô lên, Đường Điềm run rẩy giữ lấy tay anh.

"Anh… anh định…"

Thẩm Yến Lễ cười khẽ: "Không cởi thì sao mặc được?"

Đường Điềm hoảng đến đờ người, nhưng anh nói cũng không sai, cô đành từ từ buông tay ra.

Thẩm Yến Lễ cởi áo ngoài cho cô, rồi đặt áo lên bàn bên cạnh. Lúc này, Đường Điềm đã xoay người quay lưng về phía anh trong hoảng loạn.

Anh nhìn vào tấm lưng mong manh của cô, khung xương yếu ớt và gầy gò, sao lại trắng mịn như ngọc thế này…

Yết hầu Thẩm Yến Lễ trượt lên xuống vài lần, giọng càng khàn hơn: "Quay lưng lại thì sao mặc được?"

Đường Điềm vì muốn anh mặc áo cho nhanh, đành e dè quay lại, né tránh ánh mắt anh.

Thẩm Yến Lễ nhìn cô đầy yêu thương: "Em cứ như đậu hũ non ấy, chạm nhẹ một cái là đỏ hết cả lên."

Đường Điềm ngượng đến mức cắn môi, anh… anh đâu phải chỉ chạm nhẹ.

Anh ra hiệu: "Tay đưa vào hai bên, mặc vào."

Đường Điềm chỉ đành làm theo. Thẩm Yến Lễ đặt dây áo lên vai cô, đầu ngón tay lướt nhẹ qua da thịt mịn màng của cô, khiến toàn thân cô run lên, không dám nhìn anh.

Thẩm Yến Lễ thấy vậy, im lặng một lúc rồi nói: "Sợ em mặc thấy khó chịu, anh dỗ ‘nó’ một chút, như vậy em sẽ thấy dễ chịu hơn."

Khi Đường Điềm phản ứng lại, tay anh đã buông dây áo ra.

Da thịt cô run rẩy, không dám lên tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt long lanh như nước mùa xuân nhìn anh.

Cô không biết ánh mắt quyến rũ ấy lại khiến Thẩm Yến Lễ càng thêm kích động.

Bàn tay phải của anh nhẹ nhàng di chuyển xuống eo cô, ôm chặt lấy cô, giọng anh bình tĩnh: "Áo nhỏ này có chật không?"

Nếu không phải vì cơ bắp trên cánh tay trái và mu bàn tay nổi gân, thì không ai có thể nhận ra được vẻ ngoài bình tĩnh ấy chỉ là giả vờ.

Đường Điềm mím chặt môi, lông mi run rẩy, nhẹ lắc đầu.

Thẩm Yến Lễ lại cúi đầu hôn cô, nuốt trọn âm thanh ngượng ngùng của cô, dịu dàng quyến luyến cuốn lấy lưỡi cô.

Khi ý thức của cô hoàn toàn bị anh chiếm lĩnh, anh khàn giọng nói: "Hôn thêm một chút nữa, lát mặc sẽ không khó chịu."

Đường Điềm thậm chí không nhận ra anh vừa nói gì, cho đến khi nụ hôn ấy chuyển sang nơi khác.

Thẩm Yến Lễ hôn suốt gần nửa tiếng mới lững thững mặc lại áo nhỏ cho cô, rồi mặc tiếp chiếc áo xanh.

Lúc này Đường Điềm đã bị anh hôn đến mức chân mềm nhũn.

Hơi thở nóng bỏng của anh bao trùm lấy cô, anh ôm cô vào lòng, khàn giọng hỏi:

"Nửa tháng nữa, em có thể chuẩn bị sẵn sàng không?"

Đường Điềm mê mê man man dựa vào lồng ngực anh, chớp mắt nửa tỉnh nửa mơ mà chưa hiểu anh đang nói gì.

Cho đến khi anh ghé sát tai cô, nói một câu đầy nóng bỏng: "Khi nào thì anh có thể… em?"

Đường Điềm không ngờ anh lại thốt ra lời thô như thế, chẳng khác gì Phó Hi cả.

"Tôi… tôi cần bốn tháng để chuẩn bị." Cô lại lấy kế hoãn binh ra dùng.

Thẩm Yến Lễ nhíu mày: "Bốn tháng?"

Đường Điềm yếu ớt gật đầu, thầm nghĩ: Kế hoãn binh đúng là hữu dụng.

Nhưng ngay sau đó, anh lại bật cười khẽ.

Thẩm Yến Lễ ôm cô chặt hơn, nhẹ giọng nói: "Đường Điềm, em biết anh sẽ không đợi lâu như thế."

Đường Điềm cảm nhận được điều gì đó, hoảng sợ muốn vùng ra nhưng lại không dám, vì sợ lại khiến anh mất kiểm soát lần nữa.

"Thẩm tiên sinh, tôi… tôi thật sự cần thời gian để chấp nhận, tôi… tôi chưa từng yêu đương bao giờ, nên xin anh cho tôi chút thời gian chuẩn bị."

Thẩm Yến Lễ hôn lên trán cô: "Anh biết. Cho em một tháng."

Đường Điềm lắc đầu: "Bốn tháng, cũng là để chứng minh tình cảm của anh với tôi có thật hay không..."

Thẩm Yến Lễ lại siết chặt tay, nhưng giọng vẫn thong thả: "Bốn tháng lâu quá."

Lần này cô thật sự hoảng, Thẩm Yến Lễ không dễ bị dụ như Phó Hi.

Anh dịu giọng: "Hai tháng."

Đường Điềm trong cơn hoảng loạn, lập tức nghĩ ra một cách. Cô ôm chặt eo anh, nũng nịu nói: "Bốn tháng, trong khoảng thời gian đó… em để anh hôn, không chạy nữa."

Nói xong, cô run rẩy, lúng túng đặt môi lên môi anh.

Thẩm Yến Lễ dường như rất thích cách này của cô, gương mặt anh tuấn dịu dàng hẳn.

"Được, theo ý em."


  • Share:

You Might Also Like

0 comments