Mat The Bach Tra Tra 40

By Quyt Nho - tháng 6 23, 2025
Views

Chương 118: Bỏ Trốn

Toàn bộ tầng hầm năm đã sớm biến thành địa ngục trần gian.

Tay chân đứt lìa, máu tươi, chất lỏng không rõ nguồn gốc vừa đục vừa đặc, mùi tanh tưởi, mùi hôi thối...

Vừa mới rời đi không bao lâu, Nguyễn Minh Hoặc quay lại đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

“Các ngươi thật to gan!”

Đáp lại lời hắn là một tiếng “rầm” vang trời.

Trung tâm thành phố giống như vừa bị ném một quả bom nguyên tử.

Tòa nhà sụp đổ hoàn toàn.

Số lượng chuột biến dị quá nhiều, lại to lớn, tràn vào tầng hầm hầm năm không ngớt, còn có vô số con khác đã rời khỏi khu vực này, đào hang chạy loạn khắp nơi.

Móng của tòa nhà bị phá hủy bởi lũ chuột biến dị, cả tòa nhà đương nhiên sụp đổ theo.

Toàn bộ tầng hầm năm của tòa nhà là căn cứ bí mật của Nguyễn Minh Hoặc.

Chỉ trong một đêm đã bị hủy diệt hoàn toàn.

Bạch Trà Trà và những người khác lập tức dùng dị năng tạo ra một lớp khiên hình vuông kín mít, bao trùm cả nhóm bên trong.

Lớp khiên bị chôn vùi sâu dưới lòng đất.

May mắn là họ vẫn rất an toàn.

Bạch Trà Trà một mình bao phủ khiên bằng nhiều lớp bảo vệ với thuộc tính khác nhau, Thất Dạ Tuyết còn dùng dị năng băng để bọc thêm một lớp.

Đợi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Tống Yến sử dụng dị năng không gian kết nối lớp khiên, tiến hành chuyển đổi không gian, đưa cả nhóm thoát khỏi lòng đất và tái hiện cách đó cả cây số trên mặt đất.

Bên cạnh Nguyễn Minh Hoặc, Tiểu Mỹ và Tiểu Lệ đều là zombie hệ kim. Dù kịp thời dùng dị năng để bảo vệ đồng đội, nhưng vẫn không có năng lực như Tống Yến.

Họ chỉ đành bị kẹt lại dưới lòng đất.

Nguyễn Minh Hoặc phát ra sóng âm vô hình gọi zombie cấp cao xung quanh đến cứu viện.

Vài zombie hệ thổ cấp bảy lập tức tới nơi, bắt đầu đào đất giải cứu.

Trong lúc Nguyễn Minh Hoặc vẫn đang đợi cứu viện dưới lòng đất, nhóm Bạch Trà Trà đã nhanh chóng rời khỏi thành phố D.

Không lâu sau khi họ rời đi, bốn zombie khác cũng lảo đảo chạy ra.

Chính là: Hứa Tử Nguyên, Trần Văn Kha, Liêu Hiểu Vũ và Ngô Tình Tình.

Bốn người không muốn khuất phục Nguyễn Minh Hoặc, càng không muốn làm tay sai cho hắn, nên bị Hàn Băng Vũ bỏ lại ở tầng hai.

Tầng hai là nơi nuôi nhốt zombie cấp năm.

Bọn họ đã chiến đấu sinh tử trong đó, cuối cùng vẫn không địch lại lũ zombie, bị cắn thành zombie cấp năm.

Zombie từ cấp bảy trở lên mới có tư cách sống dưới tầng hầm.

Zombie dưới cấp sáu chỉ được hoạt động trên mặt đất.

May mắn vì cấp bậc thấp, không được ở dưới lòng đất họ mới có thể nhân lúc tòa nhà sụp đổ mà trốn thoát.

“Bây giờ chúng ta đã là zombie, không thể quay lại căn cứ thành phố A, nhưng càng không thể ở lại thành phố D, chúng ta không phải đối thủ của Nguyễn Minh Hoặc.”

Trần Văn Kha từng nghĩ đến việc nhẫn nhục để sống sót, nhưng đã trốn thoát thì không còn đường lui nữa.

Anh ta điềm tĩnh nói ra suy nghĩ của mình.

Mọi người đều nghĩ giống vậy, bốn người quyết định đổi thân phận, trước mắt cứ sống sót với thân phận zombie.

Họ vẫn còn ý thức con người nên không thể ăn thịt thối hoặc thịt người như những zombie khác.

Nhưng họ có thể tiếp tục săn lùng zombie, ăn tinh hạch của chúng để thăng cấp và bổ sung năng lượng.

Sau này nếu bị Hàn Băng Vũ tìm thấy, họ cũng phải có khả năng chiến đấu.

Đi xe quá chậm, Tống Yến liên tục sử dụng dịch chuyển không gian để đưa mọi người đến điểm trú tạm.

Dị năng tiêu hao quá nhiều khiến sắc mặt Tống Yến trắng bệch.

Bạch Trà Trà lấy một ly nước trái cây tăng cường dị năng từ không gian cho anh uống.

Thời điểm này rất nguy hiểm, cạn kiệt dị năng có thể mất mạng.

Bạch Lộ và Vân Dịch thấy họ bình an trở về thì vô cùng xúc động.

“Trà Trà, em không sao chứ?”

“Không sao, mọi người mau thu dọn, chúng ta tranh thủ thời gian quay về căn cứ.”

Lê Thư Nam và nhóm của anh ta có chút do dự, anh hỏi: “Bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng tôi cũng phải quay về căn cứ à?”

Bạch Trà Trà gật đầu, nói với Lê Thư Nam: “Anh cũng mau dẫn đội quay về căn cứ thành phố A đi, thành phố D có zombie cấp cao, các anh không phải đối thủ của chúng, đừng chết oan uổng.”

Nghĩ đến khả năng căn cứ đang bị bao vây bởi zombie, Lê Thư Nam cũng không chần chừ nữa, lập tức gọi đồng đội rời đi.

Ngoài trời mưa đã ngớt, mọi người lần lượt lên xe rời khỏi.

Khi về đến căn cứ đế đô, đám zombie đã rút lui.

Người sống sót trong căn cứ đang sửa chữa tường thành.

Cả nhóm đến nhà Bạch Trà Trà ở rừng trúc.

Bạch Lộ lấy sẵn nguyên liệu nấu lẩu, rửa sạch nguyên liệu, mời mọi người cùng ăn.

Sau bữa ăn, Nam Cung Dạ và Thất Dạ Tuyết rời đi.

Mỗi người bọn họ đào được hai viên tinh hạch cấp tám, chuẩn bị trở về hấp thụ năng lượng để thăng cấp.

Dù Vân Dịch và Bạch Lộ không vào thành phố D, Bạch Trà Trà vẫn chia cho mỗi người một viên tinh hạch cấp tám.

Cả hai ôm tinh hạch cảm ơn rối rít, phấn khích đến mức không biết nói gì, sau đó cũng mang về nâng cấp.

Tống Yến tự mình đào được bốn viên tinh hạch cấp tám, không cần nhận thêm từ Bạch Trà Trà, anh đã đủ dùng.

Anh ăn xong liền trở về tiến cấp.

Hơn mười viên tinh hạch cấp tám còn lại đều ở chỗ Bạch Trà Trà.

Đậu Bao bây giờ cũng đã lên cấp tám.

Tống Yến và những người khác sau khi hấp thụ năng lượng từ tinh hạch cấp tám cũng có thể thăng cấp tám.

Cô dùng một viên để nâng tinh thần lực của mình lên cấp tám, còn lại đều đem chôn dưới gốc Cây Dị Năng.

Năng lượng của tinh hạch cấp tám cực kỳ dồi dào.

Cô tin rằng Cây Dị Năng sẽ tăng thêm hai cấp nữa.

Sau khi phân chia xong tinh hạch, Bạch Trà Trà nhìn về phía Nguyễn Đình Tu đang thất thần.

Những người khác đều đã rời đi, trong nhà chỉ còn lại Bạch Trà Trà và Nguyễn Đình Tu.

Cô hỏi: “Anh, anh có muốn tinh hạch cấp tám không?”

Nguyễn Đình Tu lắc đầu: “Anh sau khi thức tỉnh huyết mạch thì đã đạt cấp tối đa, không dùng được nữa.”

Nói xong, anh nhìn cô, hỏi: “Em có muốn thức tỉnh không?”

Bạch Trà Trà không trả lời trực tiếp, mà hỏi ngược lại:

“Anh, bây giờ anh có đánh lại Nguyễn Minh Hoặc không?”

Nguyễn Đình Tu ngẩn người một lúc rồi mới mím môi nói: “Miễn cưỡng đánh ngang cơ thôi. Nếu không giở trò bẩn thì ai cũng không làm gì được ai, mà đó là còn nhờ anh có khả năng áp chế huyết mạch của hắn.”

Nói trắng ra là: Nguyễn Đình Tu không đánh lại Nguyễn Minh Hoặc, dù cố gắng ép bằng huyết mạch thì cũng chỉ có thể hòa nhau.

“Hắn là quái vật sống mấy trăm năm rồi, anh đã rất giỏi rồi, anh vẫn còn trẻ mà.”

Bạch Trà Trà thể hiện sự thông cảm.

Cô tin chỉ cần cho anh thời gian, anh sẽ càng mạnh mẽ hơn.

Nhưng Nguyễn Đình Tu lại không lạc quan như vậy: “Nguyễn Minh Hoặc thuộc hệ tinh thần, rất khó đối phó. Hơn nữa zombie thăng cấp quá nhanh, dị năng giả loài người căn bản không đuổi kịp.”

Lần này họ gặp may. Lần sau, dù Nguyễn Đình Tu cầm chân được Nguyễn Minh Hoặc, những dị năng giả bên này cũng không đánh lại lũ zombie dưới trướng hắn.

“Trừ phi có thể giết chết Nguyễn Minh Hoặc.”

Chương 119: Thức Tỉnh

Ai mà không muốn giết Nguyễn Minh Hoặc chứ.

Bạch Trà Trà hỏi: “Có cách nào không?”

Nguyễn Đình Tu khó xử nhìn cô.

Bạch Trà Trà trầm ngâm nói: “Anh, để em thức tỉnh đi. Có phải chỉ cần em thức tỉnh thì chúng ta có thể ngang tài ngang sức với Nguyễn Minh Hoặc không?”

“Đúng vậy. Nhưng sau khi em thức tỉnh, chúng ta cũng sẽ rất nguy hiểm. Nguyễn Minh Hoặc sẽ không còn điều gì phải kiêng kỵ nữa, hắn sẽ dốc toàn lực để lấy máu của anh em mình.”

Bạch Trà Trà mỉm cười: “Chỉ cần chúng ta đồng lòng giết hắn là xong, nếu không cứ để hắn quấy phá như vậy, loài người e rằng sẽ diệt vong mất.”

“Anh à, em không thích tận thế. Em muốn nó kết thúc sớm, để có thể cùng anh sống những ngày bình yên.”

“Nguyễn Minh Hoặc vốn là người trong huyết tộc của chúng ta. Tuy giờ đã không còn là ma cà rồng, nhưng hắn làm vậy là để trả thù huyết tộc. Nếu đã vậy, thì để huyết tộc chúng ta chấm dứt tận thế này đi.”

“Đừng quên, anh à, chúng ta còn phải báo thù cho ba mẹ nữa! Nếu không vì Nguyễn Minh Hoặc, ba mẹ đâu vì phải hiến tế cứu em mà chết!”

Nguyễn Đình Tu bị thuyết phục bởi lời em gái.

Cô nói đúng. Anh cũng muốn báo thù cho ba mẹ.

“Em gái, sau khi thức tỉnh rồi thì không thể quay lại được nữa. Trước đây dòng máu trong người chúng ta được ba mẹ phong ấn lại, mới có thể sống như người bình thường. Nhưng với năng lực của chúng ta hiện giờ, không thể tự phong ấn được nữa, chỉ có thể giả vờ như người bình thường. Em nghĩ kỹ chưa?”

Bạch Trà Trà gật đầu thật mạnh: “Em nghĩ kỹ rồi, anh.”

“À đúng rồi, Nam Cung Dạ, Thất Dạ Tuyết và Tống Yến, em có thể xóa ký ức liên quan đến thân phận của hai anh em ta trong đầu họ.”

Nguyễn Đình Tu trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu: “Thôi, ba người họ hiện tại vẫn có thể tin được. Ngày mai tìm họ nói chuyện, xem họ phản ứng thế nào đã.”

Bạch Trà Trà tôn trọng ý kiến của anh trai: “Vâng, vậy thì anh, bắt đầu đi.”

“Ừ.” Đôi mắt của Nguyễn Đình Tu bắt đầu thay đổi, toàn bộ tròng mắt chuyển sang màu đen tuyền.

Anh trầm giọng: “Nhắm mắt lại, ngủ một giấc là được.”

Bạch Trà Trà ngoan ngoãn nhắm mắt, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.

Cô cảm nhận được anh trai đứng dậy, đi tới trước mặt mình, cúi người, hơi thở ấm áp phả lên cổ cô.

Cô không biết anh trai sẽ dùng cách gì để khiến cô thức tỉnh, nên dù cổ có hơi ngứa, cô vẫn cố nhịn không động đậy.

Đột nhiên, một cơn đau nhói truyền tới từ cổ, rồi cô ngất đi.

Răng nanh sắc nhọn của Nguyễn Đình Tu đâm sâu vào cổ Bạch Trà Trà, khi cô ngất đi, anh đỡ lấy cô.

Tim Bạch Trà Trà bắt đầu đập mạnh, máu toàn thân lưu chuyển nhanh chóng, gân xanh khắp người giật liên hồi.

Máu đỏ tươi chảy từ cổ xuống, khiến làn da vốn trắng như tuyết của cô càng thêm rực rỡ lạ thường.

Mái tóc phía sau cô dài ra thấy rõ bằng mắt thường.

Sắc mặt Bạch Trà Trà càng lúc càng tái nhợt, môi đỏ thắm, ngũ quan mang đậm nét đặc trưng của ma cà rồng.

Nguyễn Đình Tu bế ngang cô lên, đưa về giường trong phòng, đắp chăn cẩn thận rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.

……

Sáng hôm sau, Bạch Trà Trà tỉnh dậy vì khát. Cô chép miệng, chợt cảm giác có gì đó được đưa vào miệng.

Theo bản năng cô cắn một cái, một dòng chất lỏng ấm nóng ngọt ngào tràn vào khoang miệng.

Cô vội uống thêm hai ngụm, cuối cùng mới mơ màng mở mắt.

“Anh?”

Hiện ra trước mắt là dáng người cao lớn của Nguyễn Đình Tu, và khuôn mặt yêu dị tái nhợt của anh.

“Là anh đây. Dậy ăn sáng đi.”

Nguyễn Đình Tu giấu tay ra sau lưng, trên cánh tay còn rõ dấu răng, đang nhanh chóng phục hồi.

“Em gái, em đã thức tỉnh rồi.”

Lúc này Bạch Trà Trà mới nhớ lại chuyện trước khi ngất đi.

Cô bật dậy, thấy cơ thể không có chút khó chịu nào.

Chân trần bước đến trước gương toàn thân.

Cơ thể như phát triển thêm, đường cong rõ ràng hơn. Tóc cũng dài ra nhiều. Dường như còn cao lên nữa.

Dễ nhận thấy nhất là đôi mắt đỏ sẫm toàn phần, nhưng đang dần chuyển sang màu đen thuần.

Không còn lòng trắng, cả mắt là một màu đen, trông khá kỳ dị.

Bạch Trà Trà mỉm cười, đây mới là con người thật của cô.

Đã là ma cà rồng thì phải chấp nhận thân phận ma cà rồng.

Phải gánh vác trách nhiệm đi kèm với thân phận đó.

Nhìn kỹ bản thân thêm vài lần, Bạch Trà Trà nhanh chóng tiếp nhận thực tại.

Nguyễn Đình Tu bước tới đứng cạnh cô.

Hai đôi mắt đen tuyền nhìn nhau vài giây, rồi cùng bật cười.

Nguyễn Đình Tu nói: 

“Khi muốn hút máu, mắt sẽ chuyển thành đỏ sẫm. Chỉ cần ăn thức ăn trong không gian của em thì có thể đè nén được cơn thèm máu.

Lúc em mới tỉnh, anh đã cho em uống máu của anh. Sau này chắc không cần nữa.

Khi không còn khát máu, mắt sẽ sớm chuyển thành màu đen thuần.

Chỉ cần em không muốn hút máu nữa, em hoàn toàn có thể điều khiển đôi mắt trở lại như người bình thường.”

Nói xong, đôi mắt của Nguyễn Đình Tu dưới ánh nhìn của cô, trở lại y hệt người thường.

Bạch Trà Trà cũng làm theo, biến mắt mình về dáng vẻ bình thường.

“Anh, đi vào không gian với em một lát nhé.”

“Được.”

Lần này Nguyễn Đình Tu không từ chối, Bạch Trà Trà kéo tay anh cùng bước vào không gian.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Đình Tu vào không gian, Bạch Trà Trà dẫn anh tham quan khắp nơi, sau đó để anh tự do hoạt động.

Cô đi đến dưới gốc cây dị năng, đếm số quả dị năng.

Tổng cộng có 60 quả.

Sau khi cô thức tỉnh, cây dị năng đã nâng cấp đến cấp tối đa.

Tinh thần lực của cô cũng không cần dùng tinh hạch nâng cấp nữa, đã lên đến cấp tối đa.

Có thể nói không hề khoa trương, hiện tại chỉ cần liếc mắt, cô đã có thể giết người.

Tuy nhiên các dị năng hệ thể năng và Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ cần dùng quả dị năng để nâng cấp thì vẫn chưa thay đổi gì.

Chỉ có cây dị năng được nâng cấp, còn những dị năng kia vẫn cần cô tự mình sử dụng quả để tăng cấp.

Kêu cô ăn một lúc 60 quả thì thật sự không nổi, nên cô chỉ trích xuất năng lượng bên trong quả để hấp thu.

Đây là điều cô chỉ phát hiện ra sau khi thức tỉnh.

Lúc cầm quả trong tay, cơ thể tự động hấp thu năng lượng bên trong, không cần ăn vào bụng như trước nữa.

Sau khi hấp thu toàn bộ năng lượng của số quả hôm nay, dị năng hệ thể năng và năm hệ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều đã tăng lên cấp 8.

Cô có linh cảm rằng chẳng bao lâu nữa sẽ đạt cấp tối đa.

Bởi vì bây giờ những quả dị năng đều là quả cấp tối đa, năng lượng trong đó không thể so với những quả trước đây.

Tốt rồi, cô lại có thêm phần tự tin để đánh bại Nguyễn Minh Hoặc.

Sau khi nâng cấp xong, cô quay đầu lại thấy anh trai đang ngồi trên ghế tựa dưới cây dị năng, ăn uống no nê.

Trên bàn nhỏ bày đầy đồ ăn thức uống.

Có những món cô nấu sẵn, Nguyễn Đình Tu chọn năm món anh thích, đựng trong năm cái bát nhỏ.

Có đủ loại trái cây, còn có cả rau củ và trái cây sấy do cô làm.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh trai trông thư thái, thoải mái đến vậy.

Bên ngoài, anh là phó căn cứ Đế Đô, lúc nào cũng phải tỉnh táo, cảnh giác, vừa tìm cô vừa báo thù, chắc chắn sống rất mệt mỏi.

Bạch Trà Trà có chút xót xa cho anh, nhưng may là giờ cô đã biết mọi chuyện, cũng có thể san sẻ gánh nặng với anh.

Hãy để hai anh em cùng nhau cố gắng, sớm kết thúc tận thế, quay về cuộc sống bình thường.

Chương 120: Huyết Bộc

*Huyết bộc: Nô bộc của huyết tộc.

Buổi trưa.

Bạch Trà Trà gọi Tống Yến đến.

Nguyễn Đình Tu gọi Nam Cung Dạ và Thất Dạ Tuyết đến.

“Tiểu Yến, Nam Cung, Dạ Tuyết, xin lỗi mọi người. Chúng ta thân thiết như vậy, nhưng tôi lại che giấu thân phận của mình…”

Chưa đợi Nguyễn Đình Tu nói xong, Nam Cung Dạ đã ngắt lời: “Không cần xin lỗi, anh chẳng làm gì sai cả. Nếu không phải vì mạt thế đến, cho dù anh có nói mình là ma cà rồng, chúng tôi cũng chẳng tin đâu.”

Thất Dạ Tuyết gật đầu: “Thân phận của anh có chút đặc biệt, vốn thuộc về truyền thuyết rồi, nên thật sự không cần xin lỗi. Anh không có nghĩa vụ phải nói cho chúng tôi biết.”

Tống Yến cụp mắt xuống, nói ra một câu kinh ngạc: “Đêm qua tôi suy nghĩ cả đêm, tôi muốn hỏi, tôi có thể gia nhập tộc ma cà rồng của cậu không?”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tống Yến, bị lời cậu nói làm chấn động.

Nam Cung Dạ nhìn Tống Yến hai lần, như thể giác ngộ điều gì đó, cũng lên tiếng hỏi: “Ma cà rồng có phải là không già không chết không? Phải hút máu đúng không? Uống máu động vật được không? Hay nhất định phải uống máu người? Bây giờ trên thế giới còn nhiều ma cà rồng không? Bị cắn rồi có thể biến thành ma cà rồng phải không? Đại ca, anh có muốn cắn tôi một phát không?”

Nguyễn Đình Tu: …

Bạch Trà Trà: …

Một lúc lâu sau, Nguyễn Đình Tu mới lấy lại được tiếng nói.

Anh hắng giọng rồi chậm rãi nói: “Ma cà rồng thuần huyết chỉ còn tôi và em gái tôi. Sự tồn tại của ma cà rồng là một bí mật, không thể để lộ, nếu không sẽ đe dọa đến an toàn của tôi và em gái.

Tổ huấn của chúng tôi là không được làm hại con người, cũng không được để lộ thân phận, vì chúng tôi cũng phải sống như người bình thường trên mảnh đất này. Chúng tôi có cách riêng, không cần hút máu cũng có thể sống.

Hôm nay gọi mọi người đến, chủ yếu là hy vọng các bạn có thể quên chuyện này đi. Tôi và em gái có thể xóa đoạn ký ức này của ba người, mong mọi người thông cảm.”

Thực ra bọn họ hoàn toàn có thể âm thầm xóa trí nhớ, nhưng vì là bạn bè thân thiết, Nguyễn Đình Tu cảm thấy bạn bè thì nên tôn trọng lẫn nhau.

Anh muốn đường hoàng nói ra, việc xóa ký ức này chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho họ.

Tống Yến và Nam Cung Dạ đều hiểu rõ dụng ý của Nguyễn Đình Tu nên rất thông cảm.

Thất Dạ Tuyết là người đầu tiên cười nói: “Bắt đầu từ tôi đi, thân phận là gì cũng không quan trọng, quan trọng là anh vẫn là đại ca của chúng tôi. Chúng tôi tin anh.”

Nguyễn Đình Tu gật đầu, nhìn sang Bạch Trà Trà.

Bạch Trà Trà bảo Thất Dạ Tuyết nhắm mắt, thi triển dị năng tinh thần để xâm nhập vào đại não Thất Dạ Tuyết.

Cô bây giờ đã là dị năng tinh thần cấp cao nhất nên thao tác vô cùng dễ dàng.

Rất nhanh đã xóa đi ký ức liên quan đến thân phận của họ.

Thất Dạ Tuyết lập tức mở mắt ra.

Nam Cung Dạ lập tức nhào lên hỏi: “Dạ Tuyết, cậu có biết đại ca chúng ta không phải là người không?”

Thất Dạ Tuyết nhìn cậu một cách khó hiểu, rồi quay sang nói với Nguyễn Đình Tu: “Đại ca, Nam Cung nói anh không phải là người.”

Rõ ràng Thất Dạ Tuyết rất thành thật.

Nam Cung Dạ nhìn Thất Dạ Tuyết với vẻ không thể tin nổi, không ngờ Trà Trà thật sự lợi hại như vậy, xóa được ký ức thật.

Nhưng trong mắt Thất Dạ Tuyết, lại thành ra Nam Cung Dạ không ngờ còn mách lẻo.

Nguyễn Đình Tu bật cười, nói với Thất Dạ Tuyết: “Dạ Tuyết, em về trước đi, tôi còn chút việc với Nam Cung.”

“Vâng.”

Thất Dạ Tuyết gật đầu rồi rời đi.

Bạch Trà Trà hỏi Tống Yến và Nam Cung Dạ: “Hai người ai làm trước?”

Cả hai đều im lặng.

Bạch Trà Trà không thúc giục, đợi họ tự mở miệng.

Một lúc sau, Tống Yến mới lên tiếng: “Trà Trà, có phải em đã thức tỉnh rồi không?”

Bạch Trà Trà cũng không giấu giếm, trực tiếp biến đôi mắt thành màu đỏ của ma cà rồng.

Tống Yến ngây người nhìn đôi mắt đen kịt ấy, một lần nữa mở lời: “Trà Trà, hãy biến anh thành ma cà rồng đi.”

Nguyễn Đình Tu nói: “Tôi và em gái là ma cà rồng thuần huyết, nhưng cậu là con người. Dù có biến cậu thành ma cà rồng thì về bản chất cậu cũng không giống chúng tôi, cậu chỉ có thể trở thành huyết bộc của tôi hoặc em gái tôi. Như vậy cậu vẫn đồng ý chứ?”

Tống Yến gật đầu mạnh, “Tôi đồng ý.”

Bạch Trà Trà thắc mắc: “Tại sao?”

Tống Yến trầm mặc một lúc.

Nguyễn Đình Tu nghiêm giọng nói: “Đây là chuyện cả đời. Nếu thực sự trở thành huyết bộc, sẽ không thể quay lại làm người được nữa. Đây không phải trò đùa. Nếu cậu không nói rõ lý do, thì tốt nhất để Trà Trà xóa ký ức của cậu đi.”

Tống Yến nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch Trà Trà, nói rành rọt: “Vì anh thích em, Trà Trà. Nên anh muốn trở thành huyết bộc của em, được không?”

Nguyễn Đình Tu lập tức đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng vì giận: “Tống Yến, tôi xem cậu như anh em, cậu lại nói cậu thầm mến em gái tôi?”

Anh vừa mới đoàn tụ với em gái chưa được bao lâu, mà đã có người tới tranh giành em gái, chuyện này ai mà chấp nhận nổi?

Bạch Trà Trà cũng sững sờ.

Cô không ngờ Tống Yến lại thích mình.

Nhưng cô thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương.

Thích một người không sai, cô có thể cảm nhận được sự chân thành của Tống Yến. Anh rất nghiêm túc, không phải đùa giỡn.

Chuyện này quá bất ngờ, cô chưa từng nghĩ đến, nhưng cũng không thể làm lỡ dở người khác.

Cô nên thể hiện thái độ rõ ràng để giải quyết chuyện này, không nên coi nhẹ tấm lòng của bất kỳ ai.

Bạch Trà Trà kéo Nguyễn Đình Tu đang nổi giận lại.

Cô nhìn Tống Yến, nghiêm túc đáp: “Tống Yến, chuyện này đến quá bất ngờ. Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, nên hiện tại em không thể cho anh câu trả lời.

Em cũng không chắc anh sẽ thích em được bao lâu. Lỡ sau khi trở thành huyết bộc rồi, anh lại hối hận thì sao?”

Tống Yến nhìn vào mắt cô, kiên định nói: “Anh  sẽ không bao giờ hối hận.”

Dù Tống Yến rất kiên quyết, nhưng Bạch Trà Trà vẫn bình tĩnh đáp: “Vậy thế này đi, em sẽ xóa ký ức của anh trước. Đợi khi mạt thế kết thúc, nếu lúc đó anh vẫn còn thích em , em sẽ thử quen với anh.

Nếu sau này chúng ta thực sự xác định được mối quan hệ, em hứa sẽ chủ động nói lại cho anh biết thân phận thật của em. Nếu lúc đó anh vẫn muốn làm huyết bộc, em sẽ đồng ý, được chứ?”

Bạch Trà Trà có thể nói là đã suy nghĩ rất chu đáo, để lại không gian cho cả hai bên.

Tống Yến không thể phản đối, đành đồng ý.

Anh hiếm khi mới thích một cô gái, sẽ không dễ dàng từ bỏ, nên anh tin rằng mình có thể làm Bạch Trà Trà cảm động.

Những lời vừa rồi của cô cũng mang đến cho anh một chút tự tin.

Vì Trà Trà đã nói, cô đồng ý thử ở bên anh.

Điều đó chứng tỏ anh vẫn còn rất nhiều hy vọng, cô sẵn lòng cho anh một cơ hội là được rồi.

Bạch Trà Trà thực sự có ấn tượng tốt về Tống Yến, nhưng hiện tại vẫn chưa thể nói là thích.

Nhưng nếu sau này thực sự phải chọn một người đàn ông để cùng chung sống, cô sẽ cân nhắc Tống Yến đầu tiên.

Dù sao thì người đàn ông này rất xuất sắc, ngoại hình ưu tú, lại là bạn thân từ nhỏ của anh trai, nhân phẩm tốt, đáng tin cậy, quan trọng nhất là thích cô.

Bên cạnh có một người ưu tú như vậy, cô hà tất phải tìm kiếm đâu xa.

Vì vậy cô đồng ý thử một lần.

Nếu sau này cô thực sự không thể thích Tống Yến, thì cùng lắm là cùng anh trai chuyển đến nơi khác sống, đến lúc đó xóa toàn bộ ký ức của Tống Yến về cô, để anh bắt đầu lại từ đầu.

Bạch Trà Trà nghĩ thông rồi, liền nhìn về phía người luôn im lặng – Nam Cung Dạ: “Anh suy nghĩ xong chưa?”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments