­
­
Mat The Bach Tra Tra 42 - Vườn Của Quýt Nhỏ

Mat The Bach Tra Tra 42

By Quyt Nho - tháng 6 25, 2025
17 Views

Chương 124: Biến Hóa Không Gian

Sau khi sương mù xung quanh không gian tan đi, không gian bí cảnh dường như không có gì thay đổi.

Nhưng chẳng mấy chốc, toàn bộ không gian bắt đầu rung chuyển.

Một ngọn núi gần chân núi đột nhiên nứt ra một khe vực sâu hun hút.

Sự rung động nhanh chóng chấm dứt.

Bạch Trà Trà và Nguyễn Đình Tu cùng nhìn nhau, rồi chậm rãi bước vào trong khe vực.

Cả hai men theo khe vực đi sâu vào bên trong.

Hai bên vách núi cao vút tận mây xanh, phía dưới là làn nước biếc lăn tăn sóng.

Khe vực kéo dài, không biết dẫn đến nơi đâu.

Cả hai đi suốt hai mươi phút mới đến được cuối khe vực.

Không ngờ phía cuối lại là một mảnh đất rộng lớn bát ngát!

Bạch Trà Trà và Nguyễn Đình Tu đều ngỡ ngàng kinh ngạc.

Họ có cảm giác như vừa đặt chân đến một “làng địa cầu” mới.

Chỉ là vùng đất này hoàn toàn trống trải, chưa hề được khai phá.

Khi quay đầu nhìn lại—

Bạch Trà Trà giật mình.

Khe vực lúc nãy sao lại biến mất?

Nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Âm thầm nghĩ đến không gian bí cảnh của mình trong lòng, quả nhiên lập tức quay về dưới gốc cây dị năng.

Nghĩ đến việc rời đi, thì liền trở lại căn nhà trong rừng trúc.

Dù cô nghĩ thế nào cũng không thể trực tiếp đến được mảnh đất kia, nhất định phải thông qua khe vực trong không gian mới đến nơi đó.

Tuy nhiên, bất kể cô đang ở đâu, đều có thể quay về dưới gốc cây dị năng.

Bạch Trà Trà lại chạy ra từ trong khe vực, quay về bên cạnh Nguyễn Đình Tu lần nữa.

Cô kể lại những điều vừa kiểm chứng cho anh trai nghe.

Đứng trên mảnh đất rộng lớn này—

Cô lấy ra tất cả biệt thự mình từng thu thập trong không gian.

Quả nhiên, làm được!

Cô lại dùng tinh thần lực điều khiển rau củ trái cây trong không gian, nhổ cả gốc đem trồng hết lên mảnh đất này.

Lúc ra ngoài vừa rồi, cô còn phát hiện một điều:

Theo lý mà nói, khi cô ở trong không gian, thời gian bên ngoài sẽ đứng yên.

Nhưng khi cô ở trên mảnh đất này rồi ra ngoài, thì thời gian vẫn trôi qua, giống hệt như thời gian ở bên ngoài.

Vì vậy, thực vật trồng trên mảnh đất này hoàn toàn có thể phát triển.

Bạch Trà Trà vui mừng khôn xiết.

Cô phấn khởi lao vào làm việc.

Dù sao không gian của cô mỗi 0 giờ là sẽ được tái thiết lập.

Cô bèn chuyển tất cả cây ăn trái, hoa cỏ, rau củ, lương thực, gia súc gia cầm... trong không gian sang mảnh đất này.

Để chúng sinh sôi nảy nở ở nơi đây.

Như vậy, sẽ có hạt giống mới, có thể trồng ra thêm cây cối, hoa cỏ và nông sản.

Trứng của gà, vịt, ngỗng cũng sẽ nở ra được thêm con non.

Những căn biệt thự thu thập được, Bạch Trà Trà sắp xếp thành từng dãy, xây dựng thành một khu biệt thự trên mảnh đất đó.

Mỗi căn biệt thự đều có số hiệu riêng.

Sau này cô có thể để người mình tin tưởng đến đây nghỉ dưỡng sinh sống.

Cô hoàn toàn có thể xóa hoặc sửa ký ức của người khác, nên không lo họ sẽ tiết lộ điều gì.

Chỉ cần khiến họ tin rằng nơi này là khu nghỉ dưỡng mới khai phá là được rồi.

Thế thì chẳng phải cô quá bá đạo rồi sao!

Cô giống như sở hữu một hành tinh hoàn toàn do chính mình kiểm soát!

Có điều...

Cô có một mảnh đất rộng lớn thế này thì để làm gì?

Thôi kệ, có thêm mảnh đất này cũng chẳng thiệt gì.

Mỗi ngày, Bạch Trà Trà đều chuyển một phần sinh vật bị tái thiết lập trong không gian sang mảnh đất kia.

Theo thời gian trôi đi, nơi đó chẳng còn là mảnh đất trọc nữa.

Còn bên ngoài—

Căn cứ thành phố A đã hoàn toàn chuyển đến địa điểm mới.

Nhờ sự nỗ lực đồng lòng của mọi người, ngày càng có nhiều căn cứ nhỏ cũng chuyển người sống sót tới gần căn cứ Đế Đô.

Hiện tại, những người sống sót đã giành lại được bốn thành phố.

Viện nghiên cứu Đế Đô đã mất ba năm để vượt qua cửa ải cuối cùng, cuối cùng chế tạo ra thuốc giải virus zombie.

Thử nghiệm đã chứng minh rằng: loại thuốc giải này không chỉ có thể giúp con người miễn nhiễm với virus zombie, mà còn có thể giúp zombie khôi phục lại thành người!

Toàn thể những người sống sót đều vỡ òa sung sướng!

Mọi người chạy khắp nơi báo tin, xúc động đến rơi lệ.

Thuốc giải bước vào giai đoạn sản xuất hàng loạt.

Để phát huy hiệu quả tốt hơn, viện nghiên cứu đã trực tiếp biến thuốc giải thành dạng bình xịt.

Dùng máy bay không người lái xịt thuốc lên khắp nơi như xịt thuốc trừ sâu.

Chỉ cần bị xịt trúng, zombie sẽ dần dần khôi phục hình dạng con người.

Tuy nhiên, không phải zombie nào cũng có thể trở lại làm người.

Một số zombie có cơ thể tổn hại nghiêm trọng, đã mất đi cơ quan nội zombie hoàn toàn không thể quay lại làm người.

Những zombie không thể hồi phục, chỉ có cách giết chết và thiêu rụi thành tro.

Tổn thương mà zombie gây ra cho nhân loại là vĩnh viễn.

Tất cả những người sống sót đều hận zombie đến tận xương tủy.

Dưới sự chỉ huy chặt chẽ của quân đội, mọi người lại mất thêm ba năm để thanh trừng zombie.

Sáu năm đã trôi qua.

Kỷ nguyên zombie kinh hoàng cuối cùng đã kết thúc.

Sáu năm qua, mọi người đều bận rộn với việc kết thúc thời kỳ mạt thế.

Hầu hết thời gian đều bôn ba khắp nơi làm nhiệm vụ đặc biệt.

Ngay cả Nguyễn Đình Tu cũng bận rộn với công việc trong căn cứ, không có nhiều thời gian ở cạnh Bạch Trà Trà.

Mọi người thỉnh thoảng mới cùng nhau ăn bữa cơm, sau đó lại vội vã rời đi.

Bạch Trà Trà cũng đã quen với cuộc sống yên bình và tĩnh lặng một mình.

Những năm qua, cô bận rộn chăm sóc mảnh đất trong không gian, dùng tinh thần lực để trồng trọt và thu hoạch.

Lương thực trong không gian đã chất cao như núi.

Gia súc, gia cầm cũng đủ đầy mọi loại.

Cô dựa vào sự hỗ trợ của anh trai, âm thầm đem lương thực và gia cầm từ trong không gian quyên góp cho căn cứ.

Lặng lẽ dùng sức mình giúp đỡ những người sống sót xây dựng lại quê hương.

Chỉ là việc này, ngoài anh trai ra không ai biết cả.

Mọi người chỉ biết trong kho lương thực bỗng xuất hiện rất nhiều đồ ăn, nhưng không ai biết những thứ đó đến từ đâu.

Còn có cả thịt động vật mềm ngọt, không bị biến dị, hương vị nguyên bản...

Thật sự đã giải quyết vấn đề cấp bách của tất cả mọi người.

Thành quả lớn nhất của Bạch Trà Trà chính là tinh thần lực của cô đã mạnh đến mức kinh người.

Không cần bất cứ sự hỗ trợ từ bên ngoài nào để nâng cấp, cô chỉ cần yên lặng dùng tinh thần lực làm nông trên mảnh đất rộng lớn trong không gian, tinh thần lực liền không ngừng tăng lên.

Sáu năm qua, Tống Yến hầu như chỉ quanh quẩn ở viện nghiên cứu, số lần nói chuyện với Bạch Trà Trà đếm trên đầu ngón tay.

Mỗi lần tụ họp, Tống Yến và Vân Dịch cũng đều bận việc mà không có mặt.

Bạch Trà Trà cảm thấy, sáu năm đã trôi qua, dù cả hai vẫn ở cùng một căn cứ thì cũng chẳng còn liên hệ gì với nhau, chắc Tống Yến sớm đã buông bỏ.

Tống Yến năm nay đã hơn ba mươi tuổi, nghe anh trai cô nói, ông nội Tống đã sốt ruột lắm rồi, đang tích cực tìm bạn đời cho anh.

Cô năm nay cũng đã 24 tuổi, hiện tại cảm thấy may mắn vì mình là ma cà rồng, không cần lo lắng về tuổi thọ hay vấn đề kết hôn sinh con như con người.

Bạch Lộ bằng tuổi cô, suốt năm bám theo anh trai làm nhiệm vụ khắp nơi, quen biết không ít người.

Cô ấy xinh đẹp, năng lực lại mạnh mẽ, bây giờ có rất nhiều chàng trai trong căn cứ theo đuổi khiến Bạch Lộ cực kỳ đau đầu.

Cô ấy cảm thấy ai cũng tốt, không biết chọn ai, đến mức hoa cả mắt.

Bạch Trà Trà: ……

Bên cạnh họ thật sự đã thành một cặp.

Thất Dạ Tuyết và Nam Cung Dạ đã ở bên nhau rồi.

Hai người rất xứng đôi, đã bên nhau hai năm nay, tình cảm vẫn luôn ổn định.

Nam Cung Dạ từng nói với anh trai cô, muốn để Thất Dạ Tuyết cũng trở thành ma cà rồng, vì cậu ấy muốn mãi mãi ở bên cô ấy, sợ cô ấy chết đi, để lại cậu cô độc trên thế gian này.

Người đang yêu đúng là khác hẳn thật.

Chương 125: Thử Xem

Tận thế cuối cùng cũng đã kết thúc.

Kế hoạch mười năm đã hoàn thành được một nửa.

Tiếp theo là bốn năm để khôi phục sản xuất.

Tống Yến và Vân Dịch đã bận rộn suốt bao năm, các nhân viên nghiên cứu trong viện cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi.

Tống Yến đứng trước cửa nhà Bạch Trà Trà, cứ đi tới đi lui, cảm giác giống như gần về quê mà lòng bồn chồn lo lắng.

Bao năm qua, vì lời hứa ngày ấy, anh không ngừng nghiên cứu thuốc giải, ngày đêm vất vả.

Bây giờ cuối cùng mọi thứ cũng đã kết thúc.

Đến lúc thực hiện lời hứa năm xưa rồi.

Không biết Bạch Trà Trà có còn nhớ lời hứa đó không, và liệu cô ấy có sẵn lòng thực hiện hay không?

Người đàn ông thanh tú, cao lớn, khiêm nhường và tự chủ, dù gặp khó khăn cũng không lùi bước, nhưng duy chỉ có chuyện liên quan đến Bạch Trà Trà khiến anh do dự.

Cho đến khi cánh cửa bất ngờ được đẩy ra từ bên trong.

Một người phụ nữ mặc đồ đơn giản thoải mái, khuôn mặt lại xinh đẹp lạnh lùng bước ra.

Thấy Tống Yến đang đứng ngoài cửa, tay Bạch Trà Trà khựng lại.

Cô không chắc chắn hỏi: “...Tống Yến?”

Tống Yến ngây người một lúc lâu không kịp phản ứng.

Bạch Trà Trà thay đổi quá nhiều.

Cô gái tinh xảo, xinh đẹp trong trí nhớ anh đã trưởng thành thành một người phụ nữ sắc sảo, khí chất.

Chưa bao giờ như lúc này, Tống Yến lại cảm nhận rõ ràng sự trôi qua của thời gian.

Anh đã quá lâu không gặp Bạch Trà Trà rồi.

Ngẩn người hồi lâu, anh mới nở nụ cười thanh nhã: “Trà Trà, lâu rồi không gặp. Anh rất nhớ em.”

Tai Bạch Trà Trà lập tức đỏ rực như nhỏ máu.

Người đàn ông này sao lại trở nên như thế…

Cô cũng không thể nói rõ được.

Chỉ cảm thấy anh ngày càng cuốn hút hơn.

Khiến người khác đỏ mặt tim đập.

Cô cố giữ bình tĩnh, cũng nở nụ cười: “Lâu rồi không gặp. Sao anh lại đứng ở cửa vậy, mau vào đi.”

Tống Yến vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Anh chăm chú nhìn Bạch Trà Trà, hồi hộp hỏi: “Trà Trà, em còn nhớ lời hứa của chúng ta không?”

Lời hứa?

Bạch Trà Trà lập tức hiểu ra, tất nhiên là cô nhớ.

Dù sao bao năm nay, chỉ có một người đàn ông từng tỏ tình với cô. Càng thấy người khác khoe khoang tình cảm, cô lại càng nhớ rõ người đàn ông duy nhất từng nói yêu cô ấy.

Cô từng nghĩ người đó đã sớm từ bỏ tình cảm ấy rồi chứ.

Cô bình thản gật đầu: “Nhớ chứ.”

Vẻ mặt của Bạch Trà Trà quá điềm nhiên, khiến Tống Yến không đoán được suy nghĩ thật sự của cô, trong lòng cực kỳ căng thẳng.

Anh sợ Bạch Trà Trà sẽ từ chối.

Bao nhiêu năm rồi, liệu cô có đã yêu người khác?

Tống Yến căng thẳng đến mức phải nuốt khan một ngụm nước bọt, cố kiềm chế đôi tay hơi run, cúi đầu hỏi: 

“Bây giờ tận thế kết thúc rồi, em... có nguyện ý... thử hẹn hò cùng anh một lần không?”

Anh giống như một phạm nhân chờ phán quyết tử hình, không dám ngẩng đầu nhìn Bạch Trà Trà.

Một lúc lâu không thấy có hồi âm.

Tống Yến mặt mày tái nhợt, cười tự giễu, quả nhiên là anh quá si tình mù quáng rồi.

Anh gắng gượng nặn ra một nụ cười, cố tìm cách giảm bớt không khí ngượng ngùng.

Ngẩng đầu lên, lại thấy Bạch Trà Trà đang mỉm cười rạng rỡ nhìn anh.

Tống Yến lập tức sững sờ.

Bạch Trà Trà chưa bao giờ thấy Tống Yến như vậy, cô không nhịn được mà nhìn anh kỹ hơn một chút.

Thấy Tống Yến ngẩng đầu, cô mới thực sự bật cười thành tiếng: “Em là loại người thất hứa sao? Tất nhiên là nguyện ý rồi. Anh rất tốt, Tống Yến.”

Tống Yến lập tức vui mừng khôn xiết.

Người đàn ông vừa nãy còn hơi uể oải giờ phút này tràn đầy sức sống.

Anh cẩn trọng hỏi: “Vậy giờ em là bạn gái của anh rồi đúng không?”

Giọng Bạch Trà Trà trong trẻo mang theo nụ cười chắc chắn đáp: “Đúng thế, bạn trai!”

Tống Yến kích động bước tới một bước, ôm chặt cô vào lòng.

“Cảm ơn, cảm ơn em Trà Trà.”

“Hai người đang làm gì đó!”

Đột nhiên một tiếng quát vang lên cắt ngang khoảnh khắc ấm áp của hai người.

Bạch Trà Trà toàn thân cứng đờ.

“Tống Yến, cậu vừa được nghỉ ngơi là liền đến dụ dỗ em gái tôi hả!”

Tống Yến đối mặt với người bạn thân kiêm anh vợ tương lai, nhất thời không biết nên nói gì.

Ngược lại, Bạch Trà Trà lại bật cười.

“Thôi nào anh, đừng giận nữa. Tống Yến giờ là bạn trai em rồi đó. Sau này còn phải gọi anh là anh nữa đó, nghĩ xem, không phải là anh tự dưng có thêm một cậu em trai sao, vui biết bao.”

“Hừ!”

Nguyễn Đình Tu không hài lòng hừ một tiếng, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.

Chỉ cần em gái anh thích là được, ai làm em rể anh cũng được.

Chỉ cần đối xử tốt với em gái anh là được.

Tống Yến là bạn thân của anh, anh hiểu rõ con người cậu ta.

Chỉ là nghĩ đến đứa em gái mà anh yêu thương bị con sói kia tha mất, trong lòng có chút buồn.

Anh không tình nguyện nói: “Còn không mau vào nhà, đứng ôm nhau ngoài cửa thế kia trông ra gì.”

Nói xong, anh quay người đi vào nhà trước.

Tống Yến sờ mũi, cũng bật cười.

Tối hôm đó, Vân Dịch, Bạch Lộ, Nam Cung Dạ, Thất Dạ Tuyết đều đến.

Bảy người trò chuyện rôm rả, bữa ăn hôm đó vô cùng vui vẻ.

Sau bữa cơm, Nam Cung Dạ thông báo, cậu và Thất Dạ Tuyết dự định tổ chức đám cưới vào cuối tháng.

Mọi người lần lượt chúc mừng, chuẩn bị đến cuối tháng uống rượu mừng.

Tống Yến và Vân Dịch nhìn Nam Cung Dạ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ mà không hề giấu giếm.

Tối đó, Nam Cung Dạ chính thức ôm lấy Thất Dạ Tuyết.

Từ nay về sau, cậu không còn phải lo Thất Dạ Tuyết sẽ sớm qua đời nữa.

Cuối tháng, hôn lễ được tổ chức như dự định.

Đây là lễ cưới long trọng đầu tiên trong căn cứ kể từ sau tận thế.

Nam Cung Dạ đã chi rất nhiều cho hôn lễ này.

Tất cả mọi người, dù quen hay không quen đều đến xem.

Bạch Trà Trà và Bạch Lộ làm phù dâu cho Thất Dạ Tuyết.

Lễ cưới tổ chức ngoài trời. Rất nhiều người đến dự.

Bạch Trà Trà đứng trên sân khấu nhìn xuống dưới.

Cô bất ngờ khi thấy Hứa Tử Uyên, Trần Văn Kha, Liêu Hiểu Vũ và Ngô Tình Tình.

Bình thường cô đều ở lại trong rừng trúc, ngoài việc vào không gian ra thì chưa từng đi quanh căn cứ. Nên đây là lần đầu tiên sau chia tay, cô gặp lại bốn người Hứa Tử Uyên.

Bốn người cũng nhìn thấy Bạch Trà Trà. Sau khi biến thành zombie, họ không ăn thịt người mà trốn ở một nơi, sống dựa vào tinh hạch.

Mãi đến khi thuốc giải được nghiên cứu ra, họ mới được cứu.

Sau khi trở lại làm người, họ đến căn cứ Đế Đô.

Dù sao gia đình họ cũng đã theo căn cứ A thị chuyển đến Đế Đô.

Tận thế chấm dứt, mọi người bắt đầu cuộc sống mới.

Không ngờ lần gặp lại sau ngần ấy năm, Bạch Trà Trà đã trở nên xinh đẹp động lòng người như vậy.

Nhìn nhau vài lần, rồi tất cả đều dời ánh mắt.

Không làm phiền nhau, đó là trạng thái tốt nhất giữa họ lúc này.

Ánh mắt Bạch Trà Trà lại chuyển đi nơi khác, bất ngờ nhìn thấy trong đám đông có một người đàn ông da ngăm đang nắm tay một cô gái có khuôn mặt thanh tú, đứng dưới kia vẫy tay với cô một cách điên cuồng.

Xuyên qua đám đông ồn ào và tiếng huyên náo, cô nghe rõ ràng giọng người đàn ông kia hét lớn:

“Bạch tiểu thư! Bạch tiểu thư! Tôi vẫn luôn sống tốt! Bạch tiểu thư, cô còn nhớ tôi không?…”

Bạch Trà Trà bật cười, nụ cười của mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành khiến cả khán đài lặng đi trong giây lát.

Dĩ nhiên cô nhớ.

Người luôn cố gắng sống tốt – Trương Diễm, anh ta vẫn luôn ổn.

Người con gái nắm tay bên cạnh chắc là bạn gái của anh ta nhỉ.

Thật tốt!

Chương 126: Diễn Biến Về Sau

Sau khi hôn lễ ban ngày kết thúc, tối đến mọi người tổ chức một buổi tiệc nhỏ trong rừng trúc.

Giờ đây Nam Cung Dạ và Thất Dạ Tuyết đã kết hôn, sống trong căn phòng nhỏ ở khu căn cứ bảo tồn động thực vật hoang dã không còn phù hợp nữa.

Hơn nữa, cả hai đều đã trở thành ma cà rồng, hàng ngày cần đến thực phẩm trong không gian bí cảnh để kiềm chế cơn khát máu.

Bạch Trà Trà suy nghĩ một hồi, quyết định tặng cho hai người một căn biệt thự làm quà cưới.

Nằm ngay trong rừng trúc, bên cạnh căn của Bạch Lộ.

Cô dùng dị năng tạo ra một căn biệt thự mới y hệt như căn bên cạnh.

Buổi tiệc tối được tổ chức ngay trong rừng trúc.

Mọi người ca hát, nhảy múa, ăn đồ nướng và uống rượu.

Tống Yến còn mang theo máy ảnh, chụp rất nhiều ảnh kỷ niệm cho mọi người.

Một đêm đẹp đẽ như vậy, thời gian trôi qua thật nhanh.

Hôn lễ của Nam Cung Dạ và Thất Dạ Tuyết đã khơi dậy một làn sóng kết hôn trong toàn bộ căn cứ.

Ngày càng có nhiều người sống sót tổ chức hôn lễ theo nhóm.

Bạch Lộ có mối quan hệ tốt, quen biết nhiều người trong căn cứ.

Nhiều cặp đôi có độ tuổi tương đương khi kết hôn đều gửi thiệp mời cho Bạch Lộ.

Mỗi lần như vậy, cô ấy đều dẫn theo Bạch Trà Trà đi uống rượu mừng.

Cô ấy cảm thấy Trà Trà quá “trạch”, cứ ru rú ở nhà mãi thì sẽ bị nghẹn mà hỏng mất.

Tần suất xuất hiện của Bạch Trà Trà ở căn cứ ngày càng nhiều.

Người luôn đi cùng cô ngoài Bạch Lộ, còn có Tống Yến.

Bạch Trà Trà xinh đẹp, đi đến đâu cũng thu hút mọi ánh nhìn.

Thêm vào đó, Tống Yến là cháu nội duy nhất của trưởng căn cứ Tống Vân Thiên.

Thời gian trôi qua, dần dần, ai cũng biết Bạch Trà Trà và Tống Yến đang hẹn hò.

Bạch Trà Trà có giác quan rất nhạy bén, khi đi trong căn cứ thường nghe mọi người thì thầm bàn tán.

Đều là những lời tốt đẹp, khen cô và Tống Yến là trai tài gái sắc, rất xứng đôi, nhìn vào thấy rất đẹp mắt.

Bạch Trà Trà chỉ biết cười bất đắc dĩ. Cô hiểu rõ trong lòng, đây là một chút tiểu xảo của Tống Yến, nhằm tuyên bố chủ quyền với mọi người.

Nhưng cô giả vờ không biết, cũng vui lòng chiều chuộng anh.

Những năm qua, Bạch Trà Trà gần như luôn cô đơn một mình.

Sau khi hai người xác định quan hệ. Ban đầu cô còn lo mình sẽ không quen, cũng sợ tiến độ gần gũi giữa hai người diễn ra quá nhanh.

Nhưng sau đó, cô yên tâm.

Tống Yến là người đàn ông rất ga-lăng và cũng vô cùng tôn trọng cô.

Từ lúc bên nhau tới giờ, hành động thân mật nhất giữa hai người chỉ là ôm và nắm tay.

Tống Yến luôn rất chừng mực, hai người vẫn như trước khi yêu.

Nhưng cũng đã khác.

Vì cô cảm nhận được rất rõ Tống Yến đang âm thầm xuất hiện trong từng góc nhỏ của cuộc sống cô.

Lặng lẽ để cô quen với sự tồn tại của anh.

Từng chút, từng chút một xâm nhập vào cuộc sống của cô, khiến cô dần hình thành thói quen.

Sự quan tâm chăm sóc chu đáo và tình yêu dịu dàng, không khiến người ta khó chịu mà quanh quẩn ở khắp nơi.

Bạch Trà Trà hiểu rất rõ: Tống Yến đã thành công.

Hai người yêu nhau hai năm, mối quan hệ giữa họ mới bắt đầu tiến thêm một bước.

Bên cạnh những cái ôm và cái nắm tay, đã có thêm những nụ hôn.

Hôm đó sau bữa tối, hai người đi dạo trong rừng trúc dưới ánh trăng.

Lúc chia tay, Tống Yến đột nhiên kéo cô vào lòng, hôn cô.

Từ đó về sau, Tống Yến bắt đầu hôn cô thường xuyên.

Đôi khi những nụ hôn ấy suýt vượt quá giới hạn.

Mỗi lúc như vậy, Tống Yến luôn kịp thời dừng lại, kiềm chế bản thân.

Sự trân trọng và bảo vệ lặp đi lặp lại của Tống Yến khiến Bạch Trà Trà ngày càng yêu anh sâu đậm hơn.

Với tình cảm, Bạch Trà Trà luôn rất cẩn trọng. Bởi đó là chuyện cả đời của hai người.

Cô luôn nghĩ rằng, hai người yêu nhau chưa chắc đã hợp để sống trọn đời.

Nên cô cần thời gian để cùng Tống Yến hiểu nhau sâu hơn, hòa hợp hơn – từ tính cách, thói quen, đến quan điểm sống.

Thời gian sẽ cho cô câu trả lời. 

Và Tống Yến đã không khiến cô thất vọng.

Năm Bạch Trà Trà tròn 27 tuổi, cô thực hiện lời hứa khác với Tống Yến.

Chủ động nói với anh về thân thế ma cà rồng của mình.

Quả nhiên, Tống Yến một lần nữa lựa chọn trở thành ma cà rồng.

Sau đêm hôm đó, quan hệ giữa hai người trở nên thân mật hơn bao giờ hết.

Thoáng chốc Bạch Trà Trà đã ở bên Tống Yến được ba năm.

Bạch Lộ cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của bản thân.

Trong số rất nhiều người theo đuổi, cô ấy chọn tới chọn lui. Không ngờ cuối cùng lại "vấp ngã" trước Vân Dịch.

Cô ấy nghĩ, có lẽ mối nhân duyên của hai người bắt đầu từ khi họ cùng thuê chung biệt thự.

Chỉ là cô ấy nhận ra quá muộn, mất biết bao năm mới hiểu rõ.

Chủ yếu vì hai người thường hay cãi nhau chí chóe, khiến Bạch Lộ chưa từng nghĩ Vân Dịch lại thích mình.

Nếu không nhờ Bạch Trà Trà và Tống Yến nhắc nhở, cô ấy vẫn còn mù mờ.

Cô ấy thực sự đã bị thế giới bên ngoài hào nhoáng làm lóa mắt.

Hoàn toàn không nhận ra người đàn ông gần mình nhất, vì muốn giữ lấy ánh nhìn của cô, mà cố tình gây sự, đấu khẩu, đối đầu.

Nhưng tình cảm dù tốt đến mấy, nếu mãi không được hồi đáp, cũng sẽ mệt mỏi.

Vân Dịch suýt nữa thì buông tay.

May mắn là Bạch Lộ đã kịp tỉnh ngộ, hai người không bỏ lỡ nhau.

Mỗi lần nhớ lại mối tình suýt lỡ làng này, Bạch Lộ đều thấy sợ hãi.

Cô ấy phát hiện bản thân cũng thích Vân Dịch, chỉ là cách thể hiện tình cảm của Vân Dịch không đúng, khiến họ thường xuyên cãi vã, và cô đành chôn giấu cảm xúc trong lòng.

Điều đó khiến cô ấy dù có chọn lựa ở bên ngoài thế nào, trong lòng vẫn thấy thiếu một điều gì đó.

Cả hai đều ngốc nghếch, cách thể hiện tình yêu đều có vấn đề…Nhưng may mà họ không lạc mất nhau.

Khi mở lòng với nhau, cả hai đều thấy tiếc nuối, nhưng cũng cảm thấy sự trống rỗng trong lòng cuối cùng đã được người kia lấp đầy.

Năm thứ mười một sau tận thế.

Tống Vân Thiên cuối cùng cũng chính thức về hưu.

Người gặp chuyện vui thì tinh thần càng phấn chấn.

Cụ Tống cuối cùng cũng sống cuộc đời an nhàn dưỡng già, vui không tả xiết.

Hơn nữa, Tống Yến và Bạch Trà Trà cũng đã nên đôi, dưới sự chủ trì của cụ ông, hai người thuận lợi thành hôn.

Ông cảm thấy đời mình đã viên mãn.

Dù là với quốc gia hay với gia đình, ông đều không thẹn với lòng.

Giờ có chết cũng không còn vướng bận gì nữa.

Chỉ còn mong Tống Yến có chí khí, sớm sinh cho ông một đứa chắt để ông chơi đùa.

Tuy vậy, ông cũng không cưỡng cầu. Con cháu có phúc của con cháu.

Thấy cháu nội mình thành gia lập thất, ông đã rất mãn nguyện.

Tổ ấm của họ sau này sống thế nào là chuyện của họ, ông sẽ không can thiệp.

Trải qua tận thế, ông nhìn đời rất thoáng.

Sau khi thành phố hoàn toàn phục hồi, những người sống sót cũng tản đi khắp nơi, ai về quê nấy.

Cùng nhau phấn đấu vì quê hương bị tàn phá của mình.

Căn cứ Đế Đô chính thức tuyên bố giải thể.

Căn cứ vốn được xây dựng trên khu nghỉ dưỡng. Sau khi giải thể, các công trình như tường phòng ngự, kiến trúc hậu tận thế đều được giữ nguyên.

Trở thành di tích căn cứ hậu tận thế cho hậu thế.

Toàn bộ những người sống sót trong căn cứ đều được đưa ra ngoài.

Tự nhiên Bạch Trà Trà và mọi người cũng không thể tiếp tục ở lại.

Cô đem toàn bộ biệt thự trong rừng trúc thu vào không gian.

Những ngôi nhà mà họ đã sống suốt thời gian qua, đã sớm trở thành nơi chứa đầy kỷ niệm.

Cô đem tất cả đặt vào vùng đất bên trong không gian.

Còn dẫn mọi người vào tham quan.

Nguyễn Đình Tu cũng đã rất lâu không vào đây. Lần này quay lại, nơi đây đã thay da đổi thịt hoàn toàn.

Trở thành chốn bồng lai tiên cảnh. Cây cối xanh um, hoa trái thơm lừng. Gió nhẹ thổi qua, hoa đào rụng đầy đất.

Mọi người không tin vào mắt mình.

Vân Dịch trừng mắt, run giọng nói: “Đây, đây… là không gian của Trà Trà?!”

“Ái da! Em cấu anh làm gì thế?!”

Bạch Lộ liếc anh: “Để anh tỉnh lại đấy! Nhìn anh như chưa từng thấy gì ấy! Trà Trà lợi hại thế này, không gian như thế có gì là lạ!”

Nói rồi, cô ấy còn kiêu hãnh ưỡn ngực như thể không gian ấy là của cô vậy.

Cả đám người bị hai người chọc cười.

Ai nấy đều thở phào, giả vờ bình thản: không có gì, chuyện nhỏ thôi, mình chắc chắn không bị kinh ngạc đâu, tuyệt đối không giống Vân Dịch thiếu kiến thức!

Đây là năng lực rất đỗi bình thường của Trà Trà, bọn họ nên bình tĩnh đón nhận.

Aaaaaaa!Nhung vẫn phấn khích lắm!

Mọi người hào hứng chạy vào nhà mình dạo một vòng, rồi lại chạy ra ngoài.

Đi tham quan khắp nơi. Chỗ này ngắm, chỗ kia sờ.

Bạch Trà Trà và Tống Yến cũng nói chuyện ma cà rồng với Vân Dịch, Bạch Lộ và cụ Tống.

Cả ba người cũng hoàn toàn gia nhập vào hàng ngũ của họ.

Cụ Tống giả chết ngoài thế giới, rồi chuyển hẳn vào vùng đất trong không gian của Bạch Trà Trà.

Tống Yến và Nguyễn Đình Tu mua một trang viên siêu lớn ở vùng ngoại ô, tựa lưng vào rừng Đông Lâm.

Để Đậu Bao có thể vào rừng Đông Lâm chơi cùng bạn bè.

Từ đó, mọi người sống cùng nhau trong trang viên này.

Cho đến trăm năm sau, lại đổi thân phận mới và quay trở lại.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments