Vo Tinh Dao Chuong 310

By Quyt Nho - tháng 6 21, 2025
Views

CHƯƠNG 310: Mỗi người đều nỗ lực trên con đường của mình, ngàn dặm tựa như một làn gió

Người dịch: Danh Vu

Ngu Chiêu và Hoa Đồ đồng thời nhìn lại, thì thấy một con chim lớn có mỏ xanh, lông màu đen đỏ đang vỗ cánh bay tới.

Hoa Đồ tức giận nói: “Ngươi đến đây làm gì?”

Con chim mỏ xanh dừng lại trên ngọn cây không xa, kêu lên: “Hoa lão đại, tộc Bạch Khổng Tước vừa sinh ra một con Phụ Hý, đang chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc lớn, Hoa Viêm lão đại gọi ngươi trở về dự tiệc.”

Ngu Chiêu nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên.

Hành động của trưởng tộc Bạch Linh cũng nhanh thật.

Trước tiên đã truyền ra thân phận của Phụ Hý, cho dù thân phận của Quyền Dã bị lộ cũng sẽ không gây ra phản ứng quá lớn.

Dù sao, ngọc quý đã ở trước mắt, ai còn quan tâm đến một hậu duệ của Thanh Long có huyết mạch phức tạp hơn.

“Phụ Hý?”

Hoa Đồ ngạc nhiên đến nỗi suýt nữa thì hàm rớt xuống đất.

Phụ Hý là thần thú trong truyền thuyết so sánh được với rồng, đã tuyệt tích từ ngàn năm trước.

Tộc Bạch Khổng Tước tìm đâu ra Phụ Hý vậy!

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng đó là tin giả, tộc Bạch Khổng Tước là tộc mạnh nhất trong số yêu thú, không có lý do gì để bịa đặt tin giả nhằm lừa gạt bọn họ, lại còn với lý do kỳ lạ như vậy.

Con chim mỏ xanh rất phấn khích, cái mỏ cứng đập vài cái lỗ vào gốc cây, “Đúng là Phụ Hý! Long chi tử trong truyền thuyết! Tin tức đã lan ra, rất nhiều yêu thú đã đang trên đường tới Linh Sơn rồi! Ôi trời!”

Nghe giọng điệu của nó, nếu không phải bị báo đốm ba mắt cưỡng ép đến báo tin, thì giờ này nó cũng đang trên đường đi.

Hoa Đồ hứng thú vô cùng, chuyện lớn liên quan đến toàn bộ yêu tộc như vậy, hắn nhất định sẽ không bỏ lỡ.

Hắn vung đuôi, định rời đi theo con chim mỏ xanh, vừa chạy được hai bước, thì cơ thể đột nhiên đông cứng lại.

Quay đầu lại, Ngu Chiêu nhìn hắn với nụ cười không rõ ý tứ.

“Ha ha ha…”

Hoa Đồ cười khan hai tiếng, nụ cười trên mặt dần dần thu lại.

“Ta phải đi rồi.”

“Ừ, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”

Hoa Đồ tức giận nhảy dựng lên, “Ngu Chiêu! Ta đã đi cùng ngươi cả một đoạn đường như thế, vậy mà ngươi không nỡ lòng nào giữ lại ta một lúc sao!”

Quá là tổn thương cho báo đây. 

Con chim mỏ xanh nhìn Hoa Đồ, rồi nhìn Ngu Chiêu, đôi mắt nhỏ xoay tròn không ngừng.

Ngu Chiêu cười một cái, “Mỗi người đều đang cố gắng theo con đường của mình, ngàn dặm tựa như một làn gió.”

Hoa Đồ im lặng một lúc lâu.

Gãi đầu.

“Câu này có nghĩa là gì vậy?”

Ngu Chiêu: …

“Nghĩa là không cần phải buồn bã vì sự chia ly, có duyên sẽ gặp lại, tạm biệt.”

Hoa Đồ còn chưa kịp nói gì, Ngu Chiêu đã thuận gió mà lên, chỉ còn lại một chút hương thơm nhẹ nhàng.

Hoa Đồ ngẩn ngơ đứng tại chỗ, buồn bã, lẩm bẩm.

“Tạm biệt, Ngu Chiêu.”

Lúc này, con chim mỏ xanh rất không có mắt nhìn nhảy đến trước mặt Hoa Đồ, ngẩng đầu lên, nhìn bên trái, nhìn bên phải.

“Hoa lão đại, ngươi khóc rồi?”

“Thật sự khóc rồi?”

“Đừng khóc nữa, người đã đi xa rồi.”

Hoa Đồ tức giận đến mức nhấc chân lên: “Hôm nay nếu ta không nhổ hết lông đít của ngươi, ta không gọi là Hoa Đồ!”

Con chim mỏ xanh kêu lên một tiếng kỳ quái, vỗ cánh bay thẳng lên.

Hoa Đồ nghiến răng, lao tới, chỉ trong chốc lát, lông màu đen đỏ cùng với tiếng kêu thảm thiết bay tứ tung.

……

Thái Bạch thư viện. 

Vệ Anh nhìn thấy người đứng trước mình là Quý Hàn Châu đến ngày hôm nay là thứ tư, cuối cùng nàng không nhịn được hỏi, “Quý đạo hữu có việc gì tìm ta không?”

Quý Hàn Châu nghiêm mặt, lạnh lùng thốt ra hai chữ, “Không có.”

Vệ Anh vẻ mặt nghi ngờ.

Gần nơi ở tạm thời của đệ tử Thiên Kiếm Môn có một sân luyện công, cớ sao Quý Hàn Châu không luyện kiếm ở đó mà cứ ngày ngày đi qua đi lại bên này? 

Nàng cũng không nghĩ theo hướng khác, chỉ cảm thấy hành động của Quý Hàn Châu thật kỳ quái, không hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của hắn ta.

Quý Hàn Châu mắt nhìn thẳng Vệ Anh đang đi ngang qua bên cạnh. 

Khi vệ Anh nhìn theo bóng lưng của hắn bắt đầu tự nghi ngờ, Quý Hàn Châu đột nhiên dừng lại, quay trở lại.

“Vệ đạo hữu…”

Vệ Anh tinh thần phấn chấn.

Đến rồi, đến rồi.

Cuối cùng cũng đến.

“Lúc ngươi vừa về Thái Bạch thư viện đã từng nói qua Ngu Chiêu sư tỷ của Ngũ Hành Đạo Tông sẽ đến Thái Bạch thư viện làm khách, có phải là thật không?”

“Hả?”

Vệ Anh không ngờ Quý Hàn Châu lại hỏi câu này, ánh mắt nàng ngây ra.

Quý Hàn Châu nhíu mày, “Là giả sao?”

“Đương nhiên không phải.” Vệ Anh hồi phục lại tinh thần, nhìn Quý Hàn Châu với một chút buồn cười, “Ngu Chiêu sư tỷ đã nói với ta, nàng sẽ đến Thái Bạch thư viện làm khách, tuyệt không phải nói suông.”

Chẳng trách các đệ tử khác của Thiên Kiếm Môn sau khi giao lưu luận bàn đã trở về mà Quý Hàn Châu còn ở lại Thái Bạch thư viện, hóa ra là vì Ngu chiêu sư tỷ.

Quý Hàn Châu gật đầu nhẹ, nói một câu cảm ơn rồi thong dong rời đi. 

Khi hắn trở về phòng, vẻ bình thản trên mặt lập tức biến mất, môi mỏng mím chặt, đuôi mắt nhướng cao lên, lộ ra vẻ không yên.

Kể từ khi chia tay tại Phù Không đảo, hắn chưa một lần gặp lại Ngu sư tỷ, cũng không có tin tức gì của nàng, khiến hắn không biết bao nhiêu lần hối hận vì ngày đó chia tay quá vội vàng, không thể cáo biệt đường hoàng.

Trở về Thiên Kiếm Môn, hắn đã dồn hết tâm tư vào việc tu luyện, dự định khi tu vi đạt đến một cấp độ cao hơn, sẽ tìm cơ hội đến Ngũ Hành Đạo Tông.

Nhưng kế hoạch không thể không thay đổi.

Do hôn sự của sư tỷ Liễu Tranh và Lý Cảnh Nhượng bị đổ vỡ, Lý Cảnh Nhượng đột ngột chết bất đắc kỳ tử, quan hệ giữa Thiên Kiếm Môn và Thái Bạch thư viện cũng xuất hiện rạn nứt.

Sau đó, để làm dịu quan hệ giữa hai tông phái, hai vị chưởng môn đã bàn bạc, quyết định tổ chức một hoạt động giao lưu chủ yếu là giao lưu nói chuyện, để đội ngũ do Liễu Tranh dẫn đầu từ Thiên Kiếm Môn đến thăm Thái Bạch thư viện.

Quý Hàn Châu vốn không muốn tham gia, nhưng dưới sự ép buộc và dụ dỗ của mẫu thân hắn là Cửu Hoa Kiếm Tôn, hắn vẫn nhượng bộ.

Hơn nữa, trong lòng hắn cũng tồn tại một suy nghĩ không thực tế.

Biết đâu, biết đâu có thể tình cờ gặp Ngu chiêu sư tỷ trên đường?

Mặc dù biết khả năng tình cờ gặp không lớn, nhưng hắn vẫn mang theo hy vọng lên đường.

Kết quả là trên đường đi không có chuyện gì xảy ra, nhóm của họ trải qua một số trắc trở nhỏ rồi thuận lợi đến Thái Bạch thư viện.

Ngay lúc Quý Hàn Châu đã không còn hy vọng, Vệ Anh cùng một nhóm đệ tử trở về Thái Bạch thư viện, còn mang theo tin tức về Ngu Chiêu.

Trời đất xoay chuyển. 

Quý Hàn Châu lập tức quyết định ở lại Thái Bạch thư viện.

Vì vậy, khi buổi giao lưu kết thúc, các đồng môn lần lượt rời đi, hắn vẫn kiên trì ở lại đây.

Thời gian chờ đợi quá dài, hắn không khỏi cảm thấy sốt ruột, bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của tin tức mà Vệ Anh cung cấp, mới xảy ra chuyện hôm nay.

Giờ đây nhận được câu trả lời chắc chắn, hắn vừa vui mừng vừa lo lắng.

Hắn đã biết tin tức về việc Ngu Chiêu kết Anh

Đối với hắn, Ngu Chiêu giống như một ngọn núi không thể chạm tới, hắn đứng dưới chân núi, cố gắng kiễng chân nhìn lên, nhưng cũng không thấy đỉnh núi.

Nhưng hắn không thể kiềm chế được ham muốn chân thật nhất trong lòng, hắn muốn tiến lại gần hơn với Ngu Chiêu.

Dù không thể đứng cạnh nàng, chỉ cần Ngu Chiêu có thể nhìn thấy hắn, hắn đã thỏa mãn.

Quý Hàn Châu đột ngột mở cửa phòng, cầm kiếm lên, khí thế hừng hực, bước ra khỏi phòng.

Luyện kiếm!

Hắn phải luyện kiếm!

Ba ngày sau.

Quý Hàn Châu cầm kiếm vung ra một đòn chém mạnh mẽ, phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã.

“Quý sư huynh, Vệ sư tỷ mời huynh đến trước núi đón khách!”

Ánh mắt Quý Hàn Châu phát ra ánh sáng chói mắt.

Vệ đạo hữu!

Quá hiểu ý rồi!

Sau này ai dám nói Thái Bạch thư viện và Thiên Kiếm Môn không phải là bạn bè tông môn, ta sẽ một kiếm chém hắn! 


  • Share:

You Might Also Like

0 comments