Thu Bong Chuong 878

By Quyt Nho - tháng 6 19, 2025
Views

Chương 878: Giấc mơ (10)

“Ồ, đó là lồng của Yurika và Mela.” – Phó Diệu Tuyết đáp.

“Yurika... Mela?” – Bạch Ấu Vi ngạc nhiên hỏi – “Là ai vậy?”

“Tôi chưa kể với cô à? Chúng là hai con báo châu Phi tôi nuôi. Lúc nhỏ đáng yêu lắm, nhưng lớn lên thì mùi cơ thể kinh khủng quá, nên tôi chuyển chúng lên căn phòng ở cuối hành lang tầng hai rồi.”

Phó Diệu Tuyết từ phòng thay đồ bước ra, trên người là chiếc đầm dạ hội màu xanh ngọc nhẹ nhàng.

Làn da cô trắng như tuyết, mặc màu tươi sáng như thế càng tôn thêm nét trẻ trung, rạng rỡ.

“Thế nào?” – cô đứng xoay một vòng tại chỗ, cười tươi hỏi Bạch Ấu Vi – “Hôm nay tâm trạng tốt, mặc bộ này thấy hợp ghê.”

Tâm trạng tốt?

Bạch Ấu Vi thầm cạn lời.

Nửa đêm bị trộm đột nhập, suýt nữa thì bị giết, lại còn tận mắt chứng kiến cảnh đầu người nổ tung đầy máu, giờ thì bạn trai tương lai lại bị nhốt trong lồng... mà cô ta còn bảo là “tâm trạng tốt”?

So với Phó Diệu Tuyết, Bạch Ấu Vi cảm thấy bản thân đúng là hiền lành đức hạnh thật.

Có lẽ vì nét mặt cô không được tự nhiên, Phó Diệu Tuyết cau mày hỏi: “Gì thế? Bộ váy này không đẹp sao?”

“Đẹp.” Bạch Ấu Vi liếc qua một cái rồi lơ đãng đáp: “Tôi chỉ đang nghĩ… cô nhốt anh ấy trong phòng mình, vậy vấn đề vệ sinh xử lý sao? Chắc chắn sẽ có mùi rồi.”

Phó Diệu Tuyết tròn mắt: 

“Cô chưa từng nuôi chó à? Nếu đi vệ sinh trong phòng thì phải bị đánh chứ sao~ Chỉ khi nào được dẫn đi dạo thì mới được đi vệ sinh nha!”

Khóe miệng Bạch Ấu Vi giật nhẹ, tâm trạng phức tạp nhìn Phó Diệu Tuyết: “Cô… còn định dẫn anh ấy đi dạo? Dẫn anh ấy đi toilet?”

“Chuyện đó thì tất nhiên có người hầu lo rồi, cô khỏi bận tâm.” – Phó Diệu Tuyết cười, bước đến trước lồng sắt, ngắm nghía “thú cưng” mới. 

“Cún ngoan, tôi đi ăn sáng đây, nhớ ngoan ngoãn nha.”

Đỗ Lai vẫn nhắm nghiền mắt, không nhúc nhích.

Phó Diệu Tuyết cũng chẳng để tâm, xoay người, vỗ nhẹ vai Bạch Ấu Vi, cười nói: “Đi thôi bạn tôi, đến giờ ăn sáng rồi.”

Bạch Ấu Vi liếc nhìn chiếc lồng lần cuối, rồi theo Phó Diệu Tuyết rời khỏi phòng.

...

Lịch sinh hoạt của Phó Diệu Tuyết cực kỳ đều đặn.

Bạch Ấu Vi không rõ cô ấy vốn đã sống quy củ như vậy, hay là dạo này bị gia sư ép buộc mới thành ra thế.

6 rưỡi sáng thức dậy, 7 rưỡi ăn sáng, sau đó có một tiếng rưỡi rảnh rỗi, đến 9 giờ bắt đầu học.

Sau khi dùng bữa sáng, Phó Diệu Tuyết lựa vài món ăn trên bàn, mang về phòng cho “cún cưng”.

Cô ta vui vẻ mang đồ ăn vào, nhưng Đỗ Lai chẳng hề cảm kích, sắc mặt u ám, dựa vào song sắt vàng kim, hỏi thẳng: “Đồng đội của tôi đâu?”

Phó Diệu Tuyết cầm thìa gõ nhẹ vào bát: “Ăn sáng xong tôi sẽ nói cho anh biết.”

Đỗ Lai nhìn cô với ánh mắt chán ghét: “Để tôi tự ăn.”

“Không được đâu.” – Phó Diệu Tuyết mỉm cười. 

“Một con thú cưng xuất sắc thì chỉ ăn thức ăn do chủ cho thôi, còn lại thì không được đụng vào, hiểu chưa?”

Đỗ Lai chẳng hiểu gì, nhưng anh hiểu rõ một điều: chống đối với cô tiểu thư họ Phó này, chỉ có thiệt thân.

Anh đành phải nhẫn nhịn, cố nuốt từng muỗng cháo yến mạch hạt dẻ mà Phó Diệu Tuyết đút.

Vừa đút, cô vừa nói: “Những người đồng đội của anh đó, đêm qua vừa bị bắt vào, hầu như đều khai rồi. Mấy người các anh muốn trộm bản tài liệu tuyệt mật mà ông tôi cất giữ, các anh chắc chắn rằng nó nằm trong phòng chứa báu vật. Cũng có thể nghĩ nếu tiện tay cuỗm vài món cổ vật thì kiếp sau sống sung sướng không cần lo nữa, nên mới trà trộn vào biệt thự, lén lút tìm vị trí phòng báu vật.”

Cô dừng một chút, lại đút thêm cho Đỗ Lai một thìa cháo nữa, rồi cười hỏi: “Nhưng tôi hơi thắc mắc nha, sao các anh không đi vào căn phòng cuối hành lang tầng hai?”

Đỗ Lai lạnh lùng đáp: “Kết cấu biệt thự này bọn tôi đã nghiên cứu kỹ từ trước. Căn phòng đó chắc chắn không phải vị trí khả dĩ để cất giữ báu vật. Cô cố tình nói như vậy là để dụ tôi qua đó rồi nhìn tôi sa lưới.

Phòng chứa báu vật thực sự, nhất định nằm trong thư phòng. Đó là nơi hợp lý nhất.”

Phó Diệu Tuyết cười nhẹ: “Đừng vô tình như vậy chứ, tôi đang cứu anh đó. Anh nghĩ sao? Nếu các anh lấy được tài liệu mật kia và giao cho kẻ đứng sau, liệu họ có để các anh sống yên ổn không? Hay là bị thủ tiêu để bịt đầu mối?”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments