Vo Tinh Dao Chuong 307

By Quyt Nho - tháng 6 15, 2025
Views

Chương 307: Nguyện nghe tiền bối sai khiến

Dây leo vương từ khi khai linh đến nay đã hơn nghìn năm, cứ cách vài năm lại phân nhánh một lần, để mặc đám dây leo mới tự do sinh trưởng.

Ngày nay, tộc dây leo đã hình thành một quần thể khổng lồ, vì thế dinh dưỡng trở thành thứ tài nguyên khan hiếm nhất của bọn chúng.

Cho nên, cho dù Hoa Đồ có trêu chọc tiểu dây leo hay không, thì Dây leo vương sớm muộn cũng ra tay với bọn họ.

Ngu Chiêu nhất thời chưa rõ nội tình, nhưng nhìn khí thế ập đến cuồn cuộn của Dây leo vương, liền biết kiếp nạn này khó lòng thoát khỏi.

Nàng nhanh chóng cân nhắc những con bài chưa lật trong tay mình, kết quả khiến nàng không khỏi chấn động.

Đừng nói Hoa Đồ lúc này có còn đủ sức chiến một trận hay không, cho dù hai người họ hợp lực, cũng chưa chắc là đối thủ của Dây leo vương.

Đã không thể lấy cứng đối cứng, thì chỉ có thể dùng mưu trí để xoay chuyển cục diện.

Làm thế nào để thuyết phục Dây leo vương từ bỏ ý định sát nhân?

— Lợi ích!

Chỉ có lợi ích đủ lớn, mới có thể khiến Dây leo vương thay đổi ý định.

Nhưng nàng có thứ gì trong tay, có thể khiến vị Vương giả của đảo Vạn Hoa động tâm?

Khi nàng còn đang vắt óc suy nghĩ, thì mấy nhánh hoa bên người bỗng chấn động mãnh liệt.

Cành lá và cánh hoa va chạm lẫn nhau, phát ra âm thanh xào xạc không ngừng.

Hương hoa quanh mũi cũng đột nhiên nồng nặc như trào lên.

“Đằng Vương, ngươi đã vượt giới rồi đó.”

Thanh âm thanh lãnh từ một phương hướng vang đến.

Ngu Chiêu đột ngột quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Nơi ấy là một bức tường hoa.

Ánh mắt nàng đảo qua khắp tường hoa, lập tức bị một đóa hoa nhỏ nhắn màu vàng nhạt, dáng vẻ thanh tao đoan nhã hấp dẫn.

Linh giác mách bảo nàng rằng, đóa hoa nhỏ kia tuyệt đối không đơn giản.

Chí ít là ngay cả thần thức nàng cũng không thể nhận ra điểm khác lạ, nếu không phải đóa hoa ấy cất tiếng nói, e rằng nàng cũng chẳng mảy may chú ý.

Quả nhiên, sau khi đóa hoa vàng nhạt kia lên tiếng, khí thế rầm rộ của Dây leo vương liền chậm lại rõ rệt, sau cùng thậm chí còn dừng hẳn.

“Hợp Hoan, giao bọn chúng cho ta, ta lập tức rời đi.”

Hợp Hoan vóc dáng nhỏ bé, so với hình thể đồ sộ của Dây leo vương quả là trời với đất, vậy mà chỉ cần một câu nói đã khiến đối phương dừng bước, đủ thấy – Hoa Yêu mới là chủ nhân chân chính của Vạn Hoa đảo này.

Ngu Chiêu trong lòng nổi lên ý định cầu viện Hợp Hoan, nhưng nghĩ đến việc nàng ta đã chủ động mở miệng bảo vệ bọn họ, nên cũng cố nén tâm tình nôn nóng, im lặng không lên tiếng.

Hoa Đồ vốn định mở miệng nói gì đó, nhưng bị Ngu Chiêu giẫm cho một cái, lập tức ngoan ngoãn nằm im giả chết.

Thanh âm Dây leo vương mang theo phẫn nộ rõ rệt:

“Hợp Hoan, bọn chúng chỉ là kẻ xâm nhập lai lịch bất minh, ngươi vì hai kẻ ấy mà muốn trở mặt với ta sao?”

“Ta không có ý can dự vào ân oán của các ngươi, nhưng có một điều – không được vượt giới.”

Hợp Hoan thản nhiên đáp.

“Ta có thể không vượt giới, vậy ngươi ném bọn chúng qua cho ta là được.”

Dây leo vương tỏ ý nhượng bộ.

Ngu Chiêu và Hoa Đồ tim như nhảy vọt lên cổ.

Chỉ nghe Hợp Hoan dịu giọng nói: “Ta đã nói, ta không muốn can thiệp vào chuyện của các ngươi, đương nhiên cũng sẽ không giúp ngươi.”

“Rõ ràng ngươi muốn giúp bọn chúng chạy trốn!”

Dây leo vương dĩ nhiên không tin lời Hợp Hoan.

Hắn và Hợp Hoan đã làm láng giềng mấy trăm năm, đôi bên tuy không qua lại, nhưng cũng từng xảy ra chuyện tương tự. Những lần trước Hợp Hoan đều mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ duy lần này lại nhất quyết đứng ra che chở hai kẻ ngoại lai này, rõ ràng là có tư tâm.

Lửa giận trong lòng Dây leo vương bừng bừng thiêu đốt, khiến mặt đất một lần nữa rung chuyển ầm ầm.

Thanh âm của Hợp Hoan vẫn bình thản, không gợn chút dao động:
“Đằng Vương, nếu ngươi chưa quên tính tình của ta, hẳn cũng biết nên làm thế nào cho phải.”

— Uy hiếp!

Một lời uy hiếp trắng trợn!

Dây leo vương tức đến run người, song thân hình khổng lồ của nó lại không tài nào tiến thêm một bước.

Sự khiếp sợ đối với Hợp Hoan đã sớm khắc sâu tận xương tủy.

Năm trăm năm trước, nó từng tự phụ rằng bản thân đã là tồn tại tối cao trên Vạn Hoa đảo, liền dẫn dắt hậu duệ mở rộng lãnh thổ, ý đồ khiến dây leo của tộc mình phủ kín khắp mọi ngõ ngách trên đảo.

Kết quả, tại nơi này, nó gặp phải ngăn trở.

Ngày hôm ấy, một nửa con cháu của nó bỏ mạng nơi đây, kẻ sống sót cũng trọng thương đầy mình.

Nó lết tấm thân trọng thương, dẫn theo tộc nhân tháo chạy trong chật vật, từ đó không dám bước qua ranh giới thêm nửa bước.

Về sau, nó phát hiện Hợp Hoan tính tình ôn hòa, thích yên tĩnh, không hiếu sát, chỉ cần không quấy rầy đến nàng, nàng hầu như chẳng bao giờ xuất hiện.

Nhận ra điều ấy, Dây leo vương lại bắt đầu lớn gan, thường len lén xâm nhập vào địa phận của nàng.

Hợp Hoan không lên tiếng, nó lại càng được nước làm tới.

Nhưng lần này, Hợp Hoan lại khác hẳn, cứng rắn đứng ra, khiến ngọn lửa hung hăng của Dây leo vương lập tức bị làn sóng sợ hãi dập tắt sạch sẽ.

“Hừ! Hợp Hoan, lần này xem như ta nể mặt ngươi. Nếu còn có lần sau, hai kẻ đó tuyệt đối không còn vận may mà toàn mạng đâu!”

Rầm rầm rầm!

Dây leo vương bỏ đi còn nhanh hơn lúc đến.

Tiểu dây leo ngơ ngác một hồi, quay đầu nhìn lại đã chẳng còn thấy bóng dáng Dây leo vương, hoảng hốt la lên một tiếng, vội vàng đuổi theo, kết quả lại vấp ngã, suýt nữa tự cuộn mình thành một nút chết.

“Ha ha ha — khụ khụ khụ!”

Hoa Đồ vừa bật cười đã kéo động vết thương, ho khan dữ dội, tưởng chừng muốn ho nội tạng ra ngoài.

Ngu Chiêu lườm hắn một cái đầy chán ghét, sau đó bước lên trước, khom người hành lễ thật cung kính: 

“Đa tạ đại ân của tiền bối!”

“Đa tạ đại ân của tiền bối!”

Đóa hoa nhỏ vàng nhạt thanh nhã khẽ lay động phương hướng, dịu giọng đáp:
“Là các ngươi tự cứu mình.”

Nếu Ngu Chiêu không cố kéo dài thời gian, nếu Hoa Đồ không liều mạng chạy trốn, bọn họ đã chẳng thể bước chân vào được địa giới của Hợp Hoan.

Nếu Hợp Hoan không thấy bọn họ, cũng sẽ chẳng ra tay trợ giúp.

Chung quy, là do chính bọn họ tự cứu lấy mình.

Tuy nàng nói vậy, nhưng Ngu Chiêu và Hoa Đồ đâu ai tin là thật.

Cả hai đều rõ, nếu không có Hợp Hoan, kết cục của họ đã là thịt nát xương tan. Trong lòng vẫn vô cùng cảm kích vị tiền bối này.

Hợp Hoan dường như không ưa những lời khách sáo, bỗng nhiên hỏi:
“Các ngươi lên đảo vì chuyện gì?”

Ngu Chiêu đáp: “Vãn bối vì tìm linh hoa mà đến.”

Sau đó, nàng đem chuyện pháp môn tu luyện cần linh hoa phụ trợ kể rõ không giấu diếm.

Nào ngờ, vừa dứt lời, trước mắt đột nhiên nổi lên cơn cuồng phong, tiếng gió gào rít vang vọng khắp bốn phía, từng cánh hoa bị cuốn lên, bay loạn theo gió, rồi tụ lại thành một vòng xoáy như biển hoa.

Thế nhưng, cơn cuồng phong này chỉ kéo dài chưa đầy năm hơi thở liền ngừng lại đột ngột. Cánh hoa và lá rơi trong không trung cũng rớt xuống như mưa, khiến Hoa Đồ bị vùi lấp dưới lớp hoa vụn.

Trước mặt Ngu Chiêu cũng xuất hiện một đống hoa lớn.

Trong đống hoa ấy có những cánh hoa rách nát, cũng có vô số linh hoa nguyên vẹn, bề mặt mơ hồ tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, khiến người nhìn không khỏi mê say.

Ngu Chiêu kinh ngạc không thôi: “Hợp Hoan tiền bối, đây là...?”

“Đây chính là những linh hoa ngươi đang tìm. Chỉ cần là hoa có trên Vạn Hoa đảo, đều ở cả trong này.”

“Chuyện này...”

Ngu Chiêu không mừng mà trái lại càng thấy bất an.

Từ thái độ của Dây leo vương với Hợp Hoan, nàng có thể đoán ra, vị đại yêu này tuyệt không đơn giản như vẻ ngoài điềm tĩnh kia.

Nàng ấy là tồn tại còn đáng sợ hơn cả Dây leo vương.

Ngu Chiêu suy đoán, tu vi của Hợp Hoan chí ít cũng tương đương tu sĩ Hóa Thần trung kỳ.

Một tồn tại đứng đầu tu chân giới như thế lại thân thiện ôn hòa với nàng, thậm chí còn chủ động thỏa mãn yêu cầu của nàng — thế nào cũng thấy không bình thường.

Ngu Chiêu hỏi dò một cách cẩn trọng: “Hợp Hoan tiền bối, chẳng hay... người có chuyện gì cần vãn bối hỗ trợ chăng?”

So với một sự trọng thị vô cớ, Ngu Chiêu càng nghiêng về khả năng — Hợp Hoan tìm nàng là có điều toan tính.

Nàng dè dặt cất lời, liền nghe Hợp Hoan khẽ cười:

“Ngươi quả thật nhạy bén. Quả nhiên, ta có một chuyện, muốn nhờ ngươi thay ta làm.”

Ngu Chiêu thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Vãn bối nguyện nghe tiền bối sai khiến.”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments