Thu Bong Chuong 871

By Quyt Nho - tháng 6 16, 2025
Views

Chương 871: Giấc mơ (3)

Những người giúp việc bên cạnh lập tức bước lên dọn dẹp, động tác nhanh nhẹn, thuần thục. Mọi thứ diễn ra ngăn nắp, im lặng như thường lệ, hệt như thể cảnh tượng này đã xảy ra không ít lần, chẳng ai còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.

Joanna lạnh mặt nhìn Phó Diệu Tuyết: 

“Không chỉ thất lễ trên bàn ăn, mà còn mắng chửi bừa bãi, thậm chí đến cả đồ ăn cũng không biết tôn trọng tối thiểu. Nếu đã vậy thì bữa trưa hôm nay, tiểu thư khỏi cần ăn nữa.”

Bà ta bình tĩnh dặn dò người giúp việc: “Dọn sạch chỗ ngồi của tiểu thư đi, đừng để mảnh sứ và thủy tinh vỡ làm cô ấy bị thương.”

Mọi người đồng loạt đáp: “Vâng ạ”, rồi tiếp tục công việc dọn dẹp.

Phó Diệu Tuyết hừ lạnh một tiếng, giống như một công chúa kiêu ngạo và bướng bỉnh: “Không ăn thì không ăn! Có gì to tát đâu!”

Cô ta đứng dậy bỏ đi.

Joanna nhắc: “Lớp học buổi tối bắt đầu từ ba giờ chiều, mong tiểu thư đừng đến trễ.”

Phó Diệu Tuyết chẳng thèm để ý, sải bước rời đi mang theo cơn giận cuồn cuộn, chẳng mấy chốc đã khuất khỏi tầm mắt của Joanna.

Bàn ăn giờ chỉ còn lại Joanna và Bạch Ấu Vi.

Bạch Ấu Vi suy nghĩ một chút, rồi đặt dao nĩa xuống, lịch sự hơi cúi người chào Joanna: “Tôi ăn xong rồi, xin phép cáo lui.”

Sau đó cô cũng rời khỏi phòng ăn, đi về phía mà Phó Diệu Tuyết vừa bỏ đi.

Bạch Ấu Vi nhận ra, người gia sư tên Joanna này không hề đơn giản. Toàn bộ người làm trong biệt thự đều nghe theo lời bà ta điều khiển. 

Dù Phó Diệu Tuyết có ngang ngược và khó chiều cỡ nào thì cũng không thể không chịu sự quản thúc của bà ta.

Chỉ là cô không rõ, vòng lặp giấc mơ này kéo dài bao lâu. Nếu mỗi ngày đều sống trong môi trường áp lực cao như vậy, thì việc đưa Phó Diệu Tuyết ra ngoài chắc cũng không phải quá khó.

Bạch Ấu Vi lần theo hướng đi, đến được khu vườn.

Phó Diệu Tuyết đã vặt hết mấy luống cúc vàng bên đường, trông rõ ràng là đang bực bội lắm.

Khi Bạch Ấu Vi tìm thấy cô ta thì cô ta đang ngồi trên một băng ghế dài bằng gỗ trong vườn, tay vẫn vặt hoa, mặt mày tối sầm.

Không cần đoán cũng biết, lúc này ai mà bén mảng đến gần có khả năng sẽ bị vạ lây ngay lập tức.

Tất nhiên Bạch Ấu Vi sẽ không làm kẻ xui xẻo đó.

Nhiệm vụ của cô là đưa Phó Diệu Tuyết rời khỏi đây, không phải là dỗ cho cô ấy vui. Vì vậy cô đi tới một góc khác trong vườn, kiếm một chiếc ghế khác rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, tiện thể quan sát tình hình.

Không ngờ thật sự có người gan to bằng trời bước tới gần.

Bạch Ấu Vi trông thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi tới chỗ Phó Diệu Tuyết bắt chuyện.

Anh ta mặc đồng phục công nhân màu cam, tay đeo găng vải thô, trông như một người làm vườn trong biệt thự.

Bạch Ấu Vi có chút tò mò xen lẫn hả hê: Không biết Phó Diệu Tuyết sẽ chửi người ta te tua hay là… đấm luôn một trận?

Kết quả lại ngoài dự đoán: Phó Diệu Tuyết… cười.

Tiếng cười trong vắt như chuông bạc, vang vào tai Bạch Ấu Vi khiến cô không thể tin nổi.

Lúc này, cô thấy người đàn ông kia tháo mũ ra, để lộ gương mặt quen thuộc.

Anh ta biến ra một bông hồng đẹp mắt từ trong chiếc mũ, cài lên tai Phó Diệu Tuyết. Phó Diệu Tuyết cười không ngừng, còn đưa tay định kéo chiếc mũ anh ta, nhưng bên trong chẳng có gì.

Bạch Ấu Vi từ xa chứng kiến cảnh đó, kinh ngạc đến ngây người.

Hóa ra… Phó Diệu Tuyết và Đỗ Lai quen nhau như vậy.

Một người là tiểu thư con nhà thế lực xã hội đen, người kia lại là… công nhân làm vườn?

Khoan đã, Đỗ Lai làm sao lại xuất hiện ở nơi thế này trong vai trò một người làm vườn?

Phó Diệu Tuyết lật úp chiếc mũ lưỡi trai lại, mắt sáng rực nhìn Đỗ Lai: 

“Em biết rồi! Chắc chắn là anh giấu sẵn hoa hồng trong mũ từ trước đúng không? Bây giờ mũ hết hoa rồi, anh còn biến ra nổi không?”

Đỗ Lai cười: “Anh thì biến không ra được nữa, nhưng tiểu thư xinh đẹp như em ở đây, có khi cái mũ này lại chịu nghe lời đấy.”

Anh lật mũ lại, những ngón tay dài thon nhè nhẹ gõ lên vành mũ, nghiêm túc hỏi:
“Mũ ơi mũ, mày có món quà nào muốn tặng tiểu thư không?”

Phó Diệu Tuyết bị anh chọc cười: “Anh thôi diễn trò được rồi đó…”

“Tiểu thư à, mũ nói nó có quà muốn tặng em đấy.” Đỗ Lai mỉm cười, “Giờ thì, mời em đưa tay vào trong mũ nhé —”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments