­
­
Vo Tinh Dao Chuong 308 - Vườn Của Quýt Nhỏ

Vo Tinh Dao Chuong 308

By Quyt Nho - tháng 6 16, 2025
15 Views

Chương 308: Chẳng lẽ tiền bối Hợp Hoan muốn ta cứu nó?

“Đi theo ta.”

Hoa Đồ nghe tiếng gọi, cố gắng ngoi đầu khỏi đống cánh hoa lả tả, nhưng trước mắt đã chẳng còn bóng dáng của Ngu Chiêu và Hợp Hoan.

Hắn bĩu môi, mặt mày rầu rĩ.

Lại bị ghét bỏ nữa rồi.

Ngu Chiêu theo sau Hợp Hoan, xuyên qua biển hoa vô biên vô tận.

Nét mặt nàng vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại âm thầm suy tính dụng ý của Hợp Hoan khi gọi nàng đến.

Hợp Hoan sống nơi Vạn Hoa đảo, vốn cách biệt với thế tục, lại có thực lực đến độ khiến Dây leo vương cũng phải kiêng dè, thì trên đời này còn việc gì nàng ta không giải quyết được mà cần tìm đến mình?

Huống chi, Hợp Hoan lại như nắm chắc rằng nàng có thể làm được — niềm tin ấy từ đâu mà ra?

Ngu Chiêu suy nghĩ một hồi, vẫn chẳng có manh mối nào, bèn dứt khoát không nghĩ nữa — dù sao cũng chỉ chốc lát nữa là sẽ biết được nguyên do.

Cứ thế đi suốt chừng một nén hương.

Hợp Hoan rốt cuộc dừng lại.

Trước mặt họ là một vách tường hoa kín mít bốn bề, chính giữa hơi nhô lên, tròn như hình cầu, cực kỳ bắt mắt.

Trên không trung vang lên một tiếng thở dài khe khẽ, nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy.

“Đây chính là chuyện ta muốn nhờ ngươi giúp, ngươi vào xem sẽ rõ.”

Ngu Chiêu khẽ gật đầu, nhấc chân tiến về phía vách hoa.

Tường hoa cảm ứng được khí tức của nàng, liền tự động rút cành nhường ra một lối đi.

Ánh mắt Ngu Chiêu khẽ lóe, giây sau đã bước vào bên trong.

Chỉ thấy trong lớp tường hoa rực rỡ đủ sắc, bên trong là một khoảnh đất phì nhiêu ẩm ướt, ở giữa mọc lên một gốc linh thực, chiều cao còn chưa tới đầu gối nàng.

Gốc linh thực này nếu đặt bên ngoài thì chẳng ai để mắt, bởi nó vô cùng bé nhỏ, chẳng có cành lá gì cả, chỉ trơ trọi một nhánh cây khẳng khiu lay động giữa gió.

Trên đỉnh nhánh cây có một nụ hoa nhỏ chưa bằng móng tay, lại còn cúi rũ xuống, trông như sắp tàn lụi đến nơi, chỉ một cơn gió là sẽ ngã rạp.

Ngu Chiêu khẽ nhíu mày: “Ta có thể đến gần quan sát kỹ hơn chăng?”

“Đương nhiên.”

Ngu Chiêu tiến lên thêm mấy bước, cẩn thận quan sát.

Thân cây linh thực xanh biếc, tưởng như đang lúc sung mãn, song nụ hoa héo úa và sắc vàng khô nhàn nhạt nơi gốc lại tiết lộ tình trạng thật sự của nó.

Điều khiến Ngu Chiêu càng kinh ngạc là — từ linh thực này, nàng cảm nhận được hai luồng khí tức hoàn toàn đối lập: một bên sinh cơ dồi dào, một bên tử khí trầm lặng.

Hai luồng khí ấy hẳn đã giao tranh vô số lần, giờ tạm thời duy trì thế cân bằng mong manh.

Nhưng trạng thái này không thể kéo dài, bởi tử khí đang âm thầm bành trướng, liệu còn có thể giữ được cân bằng hay không, chưa ai dám chắc.

Điều duy nhất có thể khẳng định là — sự tranh đấu giữa hai luồng khí sẽ khiến linh thực vốn đã bên bờ sụp đổ này chịu tổn hại trầm trọng.

Có khi, chưa kịp phân thắng bại, linh thực ấy đã phải đón lấy kết cục tử vong.

Ngu Chiêu thấp giọng: “Chẳng lẽ tiền bối Hợp Hoan muốn ta cứu lấy nó?”

Đó là khả năng duy nhất mà nàng có thể nghĩ đến.

“Đúng vậy.”

Hợp Hoan nhẹ nhàng đáp lời.

Khóe mắt Ngu Chiêu khẽ giật.

Nàng chợt hiểu ra vì sao lúc trước giao cho Tinh Du việc ngăn cản linh mạch của Thất Tinh Môn bị đánh cắp, đối phương lại lộ ra thần sắc khó tả đến thế.

Quả thật, việc được giao đã vượt quá năng lực của chính mình, chỉ có thể cười khổ, nghi hoặc mà chẳng thể từ chối.

Ngu Chiêu từng chăm sóc linh dược, đại khái có thể đoán ra tình trạng của gốc linh thực trước mắt.

Chẳng qua là trong quá trình trưởng thành từng chịu tổn thương, hoặc bị tác động bởi yếu tố bên ngoài, khiến trong thể nội đọng lại một luồng tử khí bá đạo, không cách nào sinh trưởng bình thường.

Phương pháp giải quyết đại thể chia làm hai: hoặc là nghĩ cách rút tử khí ra khỏi thể nội, hoặc là tăng cường sinh khí, lấy sinh khí áp chế và tiêu trừ tử khí.

Hai cách tưởng như đơn giản, song thực chất lại vô cùng phức tạp.

Tử khí có thể lưu lại trong linh thể, chứng tỏ đôi bên đã đạt tới trạng thái dung hợp nhất định, muốn rút tử khí ra, ắt sẽ gây tổn hại đến linh thực.

Mà gốc linh thực trước mắt lại đã suy yếu đến mức không chịu nổi chút va chạm nào nữa.

Còn phương pháp kia, độ khó cũng chẳng kém cạnh.

Sinh khí là căn nguyên của vạn vật.

Thiếu thì diệt, dư thì loạn — đều đi ngược với đạo cân bằng.

Hiện tại nếu tùy tiện rót sinh khí vào, ắt sẽ phá vỡ trạng thái đang giữ, khơi dậy vô vàn biến số không thể lường trước.

Tiến không được, lùi chẳng xong. Quả thực là một bài toán vô giải.

“Hợp Hoan tiền bối, ta...”

Ngu Chiêu khẽ cười khổ, đang định mở lời thì nghe Hợp Hoan lên tiếng:

“Ta tìm ngươi, tất nhiên là tin tưởng ngươi có thể giải quyết được chuyện này. Ngươi từng dùng qua linh dược đặc biệt ẩn chứa sinh khí, đúng không?”

Tâm thần Ngu Chiêu khẽ động.

Hợp Hoan lại nói tiếp: 

“Tu vi của ngươi hiện tại chưa đủ để luyện hóa toàn bộ, bởi vậy trong thể nội vẫn còn lưu lại lượng lớn tinh hoa của thảo mộc. Ta có thể giúp ngươi hấp thu phần dư thừa đó, song ta sẽ giữ lại một phần — xem như thù lao cho việc ta từng cứu ngươi.”

Ngu Chiêu thoáng sửng sốt, rồi dường như chợt hiểu ra điều gì.

Nàng từng kết anh thành công dưới tác dụng của Trường Sinh Quả, nhưng lại vô thức bỏ qua một sự thật — dược hiệu của Trường Sinh Quả vốn không chỉ đơn giản như vậy.

Năm xưa, thân thể Thôi Ngọc bị độc phá hủy hoàn toàn, vậy mà nhờ Trường Sinh Quả, vẫn có thể hồi sinh.

So sánh ra thì sự đột phá của nàng lại có phần tầm thường.

Thì ra dược hiệu của Trường Sinh Quả vẫn còn sót lại trong cơ thể nàng, chỉ chờ nàng từ từ hấp thu.

Sau một thoáng trầm ngâm, Ngu Chiêu liền hạ quyết định.

“Ta đồng ý. Nhưng ta có một thỉnh cầu.”

“Ồ? Nói ta nghe thử xem.” Giọng Hợp Hoan đột nhiên hạ thấp một bậc.

Ngu Chiêu vờ như không nghe ra ý lạnh trong giọng nàng, điềm đạm nói:
“Tiền bối có thể lấy đi phần tinh hoa thảo mộc cần dùng trong thể nội của ta, nhưng không cần trợ giúp ta luyện hóa phần còn lại. Vãn bối mới vừa đột phá, tâm cảnh chưa vững, không tiện hấp tấp tiến thêm bước nữa. Đa tạ hảo ý của tiền bối, lòng này xin ghi tạc.”

Kẻ ngoài chỉ thấy nàng phong quang, nào hay quá trình kết anh lại hung hiểm biết bao. Hết tầng này đến tầng khác của ảo cảnh suýt chút khiến nàng tâm trí cuồng loạn.

Chỉ cần lỡ một bước, ắt sẽ thân vong đạo diệt.

Sau chuyện ấy, Ngu Chiêu đã tự nhủ — nếu tâm cảnh chưa được trui rèn một lần nữa, tuyệt chẳng dám tùy tiện đột phá cảnh giới.

Không ngờ Ngu Chiêu lại đưa ra yêu cầu như vậy, Hợp Hoan trầm mặc chốc lát, giọng nói trở nên hòa nhã dịu dàng hơn.

“Đã là thân thể của ngươi, tất nhiên nên do ngươi làm chủ.”

“Vậy xin tiền bối bắt đầu.”

Ngu Chiêu ngồi xếp bằng, thần sắc bình thản, tâm thần buông lỏng, tư thái ung dung tự tại.

“Ngươi... ngươi không lo ta sẽ động tay động chân trong thể nội của ngươi sao?”

“Nếu tiền bối thật lòng muốn ra tay, đâu cần thương lượng với ta? Lẽ tự biết mình ấy, vãn bối vẫn còn.”

Hợp Hoan đã có thể nhìn ra trong cơ thể nàng có tinh hoa thảo mộc, tự nhiên cũng có vô vàn biện pháp để cướp đoạt.

Song nàng lại lựa chọn một phương thức ôn hòa nhất, cũng là cách tôn trọng Ngu Chiêu nhất.

Ngu Chiêu sao có thể lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?

“Ngươi rất khá.”

Hợp Hoan buột miệng khen ngợi.

Nàng vốn cũng từng nghĩ đến việc dùng cách khác để lấy tinh hoa từ người Ngu Chiêu, nhưng sau khi chứng kiến đủ loại hành động của nàng từ lúc bước vào Vạn Hoa đảo, cuối cùng đã quyết định lựa chọn một giao dịch đôi bên cùng có lợi.

Mà phản ứng của Ngu Chiêu quả nhiên không khiến nàng thất vọng.

Quá trình rút tinh hoa thảo mộc cũng không đau đớn như Ngu Chiêu tưởng, có lẽ là do Hợp Hoan tiền bối đã giúp nàng che lấp cảm giác thống khổ.

Khi nàng còn chưa hay biết, tiếng nói ôn nhu của Hợp Hoan đã vang bên tai:

“Xong rồi.”

“Cảm tạ ngươi, Ngu Chiêu.”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments