Chương 25: Nhìn chằm chằm cô ấy
Có một khoảnh khắc, Phó Hi cảm thấy ngạc nhiên. Cô gái trước mặt khác hẳn với cô cách đây không lâu—thật sự đã nghĩ thông suốt? Chứ không phải đang dùng chiêu “lấy lùi làm tiến”, giả vờ buông tay để câu dẫn?
Liễu Hiểu Chi nhận nhiệm vụ giao sữa sáng mai. Cô ta không tin Đường Điềm không tức giận, vì rõ ràng mình đã cướp mất cơ hội được tiếp cận hai vị tiên sinh.
Cô ta đang đợi Đường Điềm lộ ra vẻ giận dữ để nhân cơ hội “diễn một màn”, khiến Thẩm Yến Lễ và Phó Hi thấy rõ bản chất thật của Đường Điềm.
Nhưng khi Liễu Hiểu Chi quay đầu lại, nét mặt của Đường Điềm chẳng hề thay đổi, vẫn mỉm cười lịch sự như cũ.
Cô nói: “Nếu không còn việc gì nữa, tôi tan làm trước nhé.”
Nói xong, cô dứt khoát quay người rời đi, thật sự đã sợ mấy người này đến mức không muốn dây dưa thêm.
Lần này, cả Thẩm Yến Lễ và Phó Hi đều không ngăn cản cô.
Liễu Hiểu Chi vốn đã chuẩn bị sẵn màn “diễn xuất”, giờ thấy Đường Điềm bỏ đi thì nghẹn lại trong lòng, tức muốn chết mà không thể thể hiện ra.
Cô ta không ngờ Đường Điềm lại rời đi dễ dàng như vậy? Không giận vì mất cơ hội tiếp cận Thẩm Yến Lễ? Phản ứng này không giống với con người trước đây của cô.
Liễu Hiểu Chi đoán chắc rằng Đường Điềm đang giấu một chiêu gì đó…
Thẩm Yến Lễ nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Đường Điềm không rời mắt. Tuy bề ngoài không lộ vẻ khó chịu, nhưng những biểu cảm nhỏ trên gương mặt điển trai ấy đã để lộ sự bất mãn trong lòng anh.
Anh không nói một lời, rảo bước về phía thang máy.
Liễu Hiểu Chi định nói gì đó với anh, nhưng anh đã đi mất.
Phó Hi nhìn Liễu Hiểu Chi, nửa cười nửa không: “Cô làm khá đấy.”
Liễu Hiểu Chi không ngờ được khen, liền ngượng ngùng gật đầu.
Phó Hi cũng không nán lại lâu, nhanh chân đuổi theo Thẩm Yến Lễ, khoác vai anh, tỏ vẻ an ủi: “Lễ ca, Hiểu Chi là người dính anh nhất đấy. Sáng mai cô ấy mang sữa tới cho anh, chẳng phải hợp lý quá còn gì? Tôi nhớ rõ anh ghét Đường Điềm nhất mà.”
Thẩm Yến Lễ không để ý đến cậu ta, Phó Hi là kiểu người mặt dày. Cậu ta lại nghi hoặc hỏi: “Khi nào thì anh có thói quen dậy sớm để uống sữa nóng thế?”
Bình thường toàn uống vào bữa sáng thôi mà.
Thẩm Yến Lễ vẫn im lặng. Có vẻ tâm trạng anh thực sự không ổn.
Đêm khuya, Thẩm Yến Lễ đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ra màn đêm đen kịt bên ngoài.
Trong đầu anh hiện lên phản ứng trước và sau khi nghe về tiền thưởng người giúp việc của Đường Điềm. Anh không nhịn được bật cười. Cảm giác khó chịu vì “bị Phó Hi cướp mất Đường Điềm” cũng vơi đi phần nào.
Tầng một biệt thự, Đường Điềm sau một ngày mệt mỏi trở về phòng, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, tắm rửa xong liền cuộn mình trong chăn điều hòa, ngủ một mạch đến sáng.
……
Sáng sớm, tại bể bơi, Đường Điềm đẩy xe vào khu vực hồ bơi. Phó Hi đã đứng sẵn ở mép hồ trong bộ áo choàng tắm.
Vừa thấy cô, vẻ mặt lười biếng nhàm chán của Phó Hi như có chút hứng thú trở lại.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Phó Hi, Đường Điềm ngạc nhiên dừng lại—sao anh ta đến sớm vậy?
Cô khẽ chào: “Chào Phó tiên sinh.”
Phó Hi chỉ cười mà không nói gì, ánh mắt dõi theo cô tiến lại gần. Đường Điềm biết tính anh thích trêu chọc người khác, chắc lại đang nghĩ ra câu gì để châm chọc đây.
Cô lặng lẽ bận rộn, chuẩn bị khăn tắm, khăn lau và đồ uống cho anh.
Phó Hi từ từ lại gần, rồi cất tiếng:
“Vì sao cô lại từ chối Văn Tấn Sở?”
Không chỉ Bùi Giác thấy khó hiểu, ngay cả Phó Hi cũng tò mò chuyện cô từ chối Văn Tấn Sở.
Trong thoáng chốc, Đường Điềm sững người, còn phải nghĩ xem Văn Tấn Sở là ai, sau đó mới nhớ ra là người đàn ông trong buổi tiệc hôm đó—người đã nhặt muỗng bánh giúp cô.
Tại sao cả Bùi Giác và Phó Hi đều hỏi về chuyện đó? Cô từ chối thì có gì khó hiểu đến vậy sao?
Đường Điềm ngẩng đầu nhìn Phó Hi, đôi mắt trong veo đầy thắc mắc: “Không có lý do gì cả.”
Phó Hi chạm vào ánh mắt như làn nước của cô, thoáng sững lại. Cô... không giống như đang nói dối.
“Đối với tôi mà nói. các vị tiên sinh hay ngài Văn và mấy người xin phương thức tiên lạc của tôi trong buổi tiệc đó… và tôi thuộc về hai thế giới khác nhau, chẳng có khả năng liên quan đến nhau.”
Giọng cô bình tĩnh, những gì nói ra đều là suy nghĩ thật lòng.
Không hiểu vì sao, Phó Hi cứ nhìn cô, trầm mặc vài giây.
Anh khẽ “chậc” một tiếng. Cô có vẻ là thật sự đã nghĩ thông suốt.
Đường Điềm bắt đầu chuẩn bị đồ uống cho anh.
Phó Hi hỏi tiếp: “Sao lại nghĩ như vậy?” Mới không lâu trước cô còn ra sức quyến rũ anh, giờ đột nhiên lại tỉnh ngộ?
Đường Điềm đậy nắp chai xong mới trả lời: “Vì tôi nhận ra, thế giới của người bình thường có nỗ lực, có bình dị, có may mắn, có kiên cường… nhưng tuyệt nhiên không có cổ tích.”
Nói xong cô lại tiếp tục làm việc. Nếu có thể tránh được kết cục như trong truyện đã là quá tốt, cô chưa bao giờ mơ tưởng đến việc được dính líu đến mấy công tử quyền thế này. Giờ cô muốn tránh còn không kịp.
Phó Hi lặng lẽ nhìn cô, những lời cô vừa nói, anh chưa từng nghĩ sẽ nghe được từ miệng một cô gái từng cố gắng quyến rũ mình.
Ánh mắt anh nhìn cô trở nên sâu xa. Cô… thật sự khiến anh thấy hứng thú.
Âm thanh nước bắn lên vang vọng quanh hồ bơi. Đường Điềm ngồi trên ghế dài ngáp ngắn ngáp dài. Hôm qua mệt mỏi, sáng nay lại dậy sớm.
Cô thầm nghĩ giá mà có một ngày nghỉ, được ngủ đến trưa thì thật hạnh phúc.
Vừa nghĩ đến đó, cô mới sực tỉnh, nhận ra bể bơi lúc này yên tĩnh đến lạ. Cô giật mình, vội vàng nhìn quanh.
Phó Hi đang nằm úp người ở mép hồ, đôi mắt đào hoa hẹp dài của anh ta nhìn chằm chằm vào bàn chân cô.
Cô thấy lạ, liền gọi: “Phó tiên sinh?”
Phó Hi chậm rãi hạ mi mắt, che đi thứ cảm xúc nặng nề trong ánh nhìn.
“Cho tôi một ly đá.”
Đường Điềm lập tức đứng dậy, rót một ly đồ uống ướp lạnh đưa cho anh.
Cô không hề biết, khi Phó Hi đang nhấp ngụm đồ uống, ánh mắt anh ta lại rơi trên đôi chân trắng mịn pha chút hồng của cô…
Suốt buổi sáng tại hồ bơi, ngoài vài câu ban đầu Phó Hi hỏi cô, hai người hầu như không trò chuyện gì thêm.
Chỉ là… thỉnh thoảng Đường Điềm cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình có phần phức tạp và khó hiểu, nhưng cô nghĩ chắc là do mình tưởng tượng thôi.
Những lời cô nói sáng nay, Phó Hi dường như đã nghe lọt tai. Sau đó, anh không còn trêu chọc cô như trước nữa.
Đến giờ ăn trưa, Đường Điềm đang dùng bữa thì bàn bên cạnh có Lưu Huệ Hoa, Liễu Hiểu Chi và một người giúp việc mới ngồi xuống.
Cô ăn uống yên tĩnh, nhưng bàn bên cạnh thì rôm rả không ngớt, có vẻ vừa xảy ra chuyện gì đó lớn.
Đường Điềm vốn không thích hóng truyện, nên thường là người biết tin sau cùng.
Lúc này, một người ngồi xuống cạnh cô, cô quay lại nhìn—là Tống Vũ.
Tống Vũ tỏ ra vô cùng phấn khích, vừa đặt khay xuống đã vội nói: “Chị Đường Điềm, nghe nói mấy hôm nữa các tiên sinh sẽ đi nghỉ ở nước ngoài, đi bằng máy bay riêng luôn đó! Quản gia bảo sẽ mang theo hai người giúp việc.”
Đường Điềm nhìn sang bàn của Liễu Hiểu Chi và Lưu Huệ Hoa, thì ra là vậy. Bảo sao hôm nay Lưu Huệ Hoa—người xưa nay luôn khó chịu với Liễu Hiểu Chi—lại thân thiết như vậy.
“Chị Đường Điềm, chị nói quản gia sẽ chọn ai đi cùng nhỉ?”
Đường Điềm lắc đầu: “Còn tùy vào quản gia thôi.” Dù sao thì cô cũng không muốn đi.
Tống Vũ rất muốn đi, nhưng cô ấy biết mình là người mới, còn chưa quen biệt thự, đừng nói gì đến thói quen của các tiên sinh.
“Em nghĩ chắc chắn có chị.”
Tống Vũ thì thầm đoán, còn nháy mắt tinh nghịch.
Đường Điềm cười lắc đầu: “Chắc chắn không có chị đâu.”
Tống Vũ không hiểu, chị Đường Điềm làm việc vững vàng như thế, sao lại không được chọn?
“Tại sao chứ?”
Đường Điềm cười bí ẩn: “Lúc quản gia chọn người thì em sẽ biết.”
Bên kia, Lưu Huệ Hoa vẫn đang nói chuyện với Liễu Hiểu Chi. Suất đi nghỉ ở nước ngoài lần này, cô ta nhất định phải giành được.
Lưu Huệ Hoa liếc nhìn Đường Điềm đầy cảnh giác. Cô ta biết rõ, người có khả năng được chọn cao nhất chính là Liễu Hiểu Chi và Đường Điềm.
Cho nên… cô ta mới cố lấy lòng Liễu Hiểu Chi, dù không hề biết rằng bản thân Liễu Hiểu Chi cũng suýt nữa đã mất đi công việc này. Nếu không nhờ Thẩm Yến Lễ giúp đỡ, cô ta đã bị chị Ngô sa thải từ lâu.
Sáng hôm sau, trong buổi họp của các giúp việc, Đường Điềm đã đoán sai. Cô tưởng quản gia sẽ chọn người, không ngờ người đến biệt thự chọn lại chính là chị Ngô.
Chuyện vốn tưởng chắc chắn, giờ lại trở nên khó đoán.
Chị Ngô cũng thấy e dè. Hôm sau buổi tiệc lần trước, tiểu thư nhà họ Phương và em họ của Ôn Thiệu Hàn là Ôn Ngải đã đến văn phòng của chị, nói người giúp việc chị chọn có tâm địa không trong sáng.
Đặc biệt là người tên Liễu Hiểu Chi, ánh mắt nhìn tới những khách nữ đầy địch ý, nếu không biết sẽ tưởng biệt thự này là của cô ta, dáng vẻ rõ ràng coi hai vị tiểu thư là tình địch.
Khi đó, chị Ngô dù khách sáo tiễn hai vị tiểu thư đi, nhưng trong lòng lo lắng không yên, cuối cùng quyết định sẽ sa thải Liễu Hiểu Chi.
Chị phần nào nhìn ra tâm tư của cô ta, nhưng vì chưa thấy hành động vượt giới hạn nên vẫn giả vờ không thấy. Không ngờ cô ta lại không biết điều đến thế trong buổi tiệc.
Lý do đến giờ chị Ngô vẫn chưa sa thải Liễu Hiểu Chi là vì… Thẩm Yến Lễ đã gọi điện. Anh nói từng nợ cô ta một ân tình nên lần này bỏ qua đi.
Chị Ngô không hiểu nổi cậu Thẩm thì có thể nợ Liễu Hiểu Chi cái gì. Nhưng anh đã nói vậy thì đành bỏ ý định sa thải.
Lần này chọn người đi cùng, chị nhất định phải chọn hai người sẽ không gây chuyện.
Chương 26: Kỳ Nghỉ
Tối hôm qua, khi quản gia hỏi ai muốn đi theo các tiên sinh ra nước ngoài, Đường Điềm đã chủ động giơ tay rất hăng hái. Cô tỏ vẻ sốt sắng, nghĩ rằng làm vậy thì quản gia sẽ không chọn mình.
Bởi vì lần trước cô thấy Lưu Huệ Hoa cũng giơ tay tích cực như thế, nhưng cuối cùng quản gia lại chọn cô – người im lặng đứng một bên, khiến cô đảm nhận việc theo hầu các vị tiên sinh khi họ bơi.
Đường Điềm đoán rằng quản gia thường chọn những người ít có tính toán, nên lần này cô cố tình làm ngược lại. Không ngờ… người tới chọn lại là chị Ngô.
Đường Điềm không hiểu rõ chị Ngô, cũng không biết tiêu chuẩn chọn người của chị ấy là gì. Nếu cô giơ tay, lỡ chị Ngô chọn cô thật thì biết làm sao?
Ánh mắt của chị Ngô dừng lại trên người Liễu Hiểu Chi, cô ta xấu hổ cúi đầu xuống.
Dù là người giúp việc mới hay cũ, ai cũng nhìn chị Ngô với ánh mắt đầy hy vọng.
Ngay cả Liễu Hiểu Chi - người suýt chút nữa bị đuổi việc cũng vậy. Năm ngoái cô ta đã được chọn nên năm nay đương nhiên cô ta cũng muốn đi.
Chỉ có Đường Điềm đứng đơ ra như tượng, dáng vẻ chẳng khác nào học sinh sợ bị giáo viên gọi tên trên lớp, chỉ dám cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.
Chị Ngô nhìn thấy biểu cảm của cô thì buồn cười, không rõ là cô có muốn đi hay không. Gần đây không nghe nói Đường Điềm gây chuyện gì, có vẻ đã biết sửa sai.
“Lưu Huệ Hoa, cô theo các tiên sinh ra nước ngoài.”
Lưu Huệ Hoa mừng rỡ khôn xiết, cố gắng che giấu niềm vui đang dâng trào trong lòng, sợ chị Ngô lại đổi ý.
Đường Điềm không dám cử động, vì chị Ngô đang đi về phía cô.
May mà chị Ngô dừng lại trước mặt Tống Vũ.
“Cô là Tống Vũ? Lần trước nhận thưởng người mới là cô đúng không?”
Tống Vũ gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn chị Ngô đầy mong chờ.
Chị Ngô nói: “Suất còn lại là của cô.”
“Cảm ơn chị Ngô!”
Tống Vũ vui vẻ vô cùng. Được đi chơi ở nước ngoài cùng các tiên sinh, còn được ngồi máy bay riêng, an toàn lại được đảm bảo, làm người hầu ở biệt thự này đúng là có phúc.
Cuối cùng, chị Ngô lại liếc nhìn Đường Điềm. Cô vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn không ra là muốn đi hay không.
“Được rồi, chuyện này quyết định vậy đi.”
Chị Ngô quay người định rời đi, liếc mắt thì thấy Đường Điềm cuối cùng cũng thở phào một tiếng rất nhỏ.
Chị Ngô dừng bước, lại quay sang nhìn Lưu Huệ Hoa, chợt nhớ ra chuyện trước đó cô ta từng làm khó người mới là Tống Vũ. Suy đi tính lại, việc sắp xếp hai người này cùng đi thật sự không ổn.
Chị quay sang nhìn Đường Điềm, cô lại phát hiện chị chưa đi, lập tức trở lại dáng vẻ không dám thở mạnh.
Hành động của Đường Điềm rất nhỏ, người thường khó mà nhận ra, nhưng chị Ngô thì luôn âm thầm chú ý cô nên mới phát hiện được.
“Đợi đã, Lưu Huệ Hoa đổi thành Đường Điềm, Tống Vũ vẫn giữ nguyên.”
Chị Ngô thay đổi quyết định, Lưu Huệ Hoa nghe xong không chịu nổi.
“Chị Ngô, rõ ràng lúc đầu chị chọn tôi, sao lại đổi ý?”
Cô ta rất tức giận, tại sao lại đổi thành Đường Điềm?!
Đường Điềm chỉ thấy đau đầu. Rõ ràng vừa mới né được, sao lại quay về chỗ cũ rồi?
Chị Ngô cũng kiên nhẫn giải thích lý do: “Trước kia gây khó dễ cho người mới là Tống Vũ, không phải cô sao?”
Khí thế của Lưu Huệ Hoa lập tức xẹp xuống, không dám nói thêm lời nào. Tự cô tự đưa mình vào đường cụt, trách ai được?
Lúc này, Đường Điềm giơ tay xin phát biểu.
Chị Ngô tỏ vẻ hài lòng, thầm nghĩ: Biết lễ phép, không tệ.
“Cô có chuyện muốn nói?”
Đường Điềm gật đầu: “Chị Ngô, tôi không thích hợp đi, mong chị chọn người khác.”
Lập tức, đám người hầu nhìn cô như nhìn quái vật. Một cơ hội tốt như vậy mà cô lại từ chối?!
Đường Điềm không hiểu vì sao chị Ngô không chọn Liễu Hiểu Chi. Trong nguyên tác, lần nào Liễu Hiểu Chi cũng đi theo các tiên sinh ra nước ngoài. Nơi nào có nam chính, nơi đó có nữ chính.
Nhưng chị Ngô lại nói: “Chuyện này quyết định vậy đi, cô và Tống Vũ cùng đi.”
Rõ ràng không để cô có cơ hội từ chối.
Đường Điềm: “…” Cuối cùng, dù trốn tránh cỡ nào thì cô – nhân vật phản diện độc ác – vẫn phải đi.
Cô còn nhớ trong truyện, nguyên chủ đã cùng Liễu Hiểu Chi ra nước ngoài, nơi đó xảy ra rất nhiều chuyện, khiến mối quan hệ giữa Liễu Hiểu Chi và các nam chính phát triển vượt bậc.
Nguyên chủ vì thế mà hoàn toàn biến chất, bắt đầu tìm mọi cách hãm hại nữ chính Liễu Hiểu Chi, không ngừng quyến rũ các tiên sinh, cuối cùng bị đuổi khỏi biệt thự, còn bị vạch trần, trở thành đối tượng bị xã hội ghét bỏ.
Kỳ nghỉ ở nước ngoài là bước ngoặt. Đường Điềm cảm thấy lần đi này nhất định sẽ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, nên cô mới cố gắng tránh né.
Vẻ mặt Đường Điềm có chút hoảng hốt, cô rõ ràng là không muốn đi.
Nhưng chị Ngô lại rất cần một người như vậy – càng không muốn tiếp cận các tiên sinh thì càng đáng tin.
Cuộc họp buổi sáng kết thúc, chị Ngô vỗ nhẹ cánh tay gầy gò của Đường Điềm: “Làm tốt vào, tháng này thưởng cho cô và Tống Vũ nửa tháng lương.”
Mắt Đường Điềm sáng lên, nhưng rồi lại chợt tối xuống. So với mạng sống, nửa tháng lương có là gì.
Còn Tống Vũ thì mừng rỡ khi nghe được thưởng: “Cảm ơn chị Ngô! Em nhất định sẽ chăm sóc các tiên sinh thật tốt!”
Chị Ngô gật đầu cười, cuối cùng liếc nhìn gương mặt ê chề của Đường Điềm thì hài lòng rời đi.
Liễu Hiểu Chi ban đầu cũng nghĩ mình sẽ được chọn nhưng không ngờ chị Ngô chẳng buồn nhắc tới tên cô. Cô ta không được đi, dựa vào đâu Đường Điềm lại được đi?
Mới gần đây thôi, Đường Điềm còn bị đuổi ra khỏi phòng vì dám quyến rũ Bùi tiên sinh, giờ cô ta lại có tên trong danh sách? Tại sao?
Liễu Hiểu Chi tìm đến chị Ngô khi chị ấy đang chuẩn bị rời đi, gương mặt cô ta đầy vẻ uất ức đáng thương: “Chị Ngô, chuyện hôm đó chỉ là hiểu lầm thôi, hôm đó em chỉ là tâm trạng không tốt.”
Chị Ngô chẳng buồn nghe giải thích, lần xử lý này cũng xem như cảnh cáo cô ta, tốt nhất là đừng ôm ảo tưởng với các tiên sinh nữa.
“Chị Ngô, em không có tên trong danh sách lần này cũng không sao, nhưng… Đường Điềm vừa bị Bùi tiên sinh đuổi khỏi phòng, chị thật sự muốn để cô ta đi theo sao?”
Câu nói này khiến chị Ngô chú ý, nhìn Liễu Hiểu Chi, ra hiệu cô ta nói tiếp.
Cô ta nghĩ rằng chị Ngô đã nghe lọt tai, cân nhắc kỹ rồi nói tiếp: “Ở nước ngoài không giống ở đây, không có chị quản lý, không có ai kiềm chế, Đường Điềm sẽ làm gì… chẳng ai biết được.”
Chị Ngô bật cười, vỗ nhẹ cô ta một cái: “Đường Điềm biết sai mà sửa, giờ làm việc hay bình thường cũng không có vẻ gì là muốn quyến rũ các tiên sinh cả.”
“Được rồi, tôi còn việc, đi trước.”
Chị Ngô chỉ có chút thời gian ghé qua, chị ấy bận nhiều việc, không rảnh để lo mấy chuyện này.
Câu “Đường Điềm chắc là sợ bị đuổi việc nên mới làm bộ như bây giờ” của Liễu Hiểu Chi mắc nghẹn trong cổ, không kịp nói ra, đành nuốt xuống.
Còn bên kia, Tống Vũ đang phấn khích nhẩm tính trong đầu: nửa tháng lương! Vậy tháng này cô ấy sẽ được…
Tống Vũ quay sang định chia sẻ với Đường Điềm, nhưng lại thấy sắc mặt cô ấy trông rất u ám.
“Chị Đường Điềm, chị thật sự không muốn đi nước ngoài nghỉ dưỡng cùng các tiên sinh sao?”
Tống Vũ không hiểu vì sao cô lại từ chối. Đây rõ ràng là một việc tốt, người khác cầu còn không được, vậy mà cô lại cứ tìm cách từ chối.
Đường Điềm gật đầu, tâm trạng nặng nề. Đến nước này rồi, cô chỉ có thể nhanh chóng chấp nhận sự thật, nghĩ xem làm sao để tránh được số phận bị "xử đẹp".
Nếu cẩn thận từng li từng tí, chắc là… có thể tránh được những chuyện không lường trước, đúng không?
Đường Điềm lại nghĩ, trong cốt truyện, kỳ nghỉ ở nước ngoài nữ chính Liễu Hiểu Chi luôn là người được chọn. Nhưng lần này lại không có nữ chính, liệu có nghĩa là kết cục của vai phản diện như cô cũng có thể thay đổi?
Câu trả lời không ai biết. Đường Điềm vẫn còn nhiều lo lắng, cô thật sự rất muốn tránh khỏi kết cục trong nguyên tác.
Giờ ăn trưa, Phó Hi là người đầu tiên đến phòng ăn. Anh ngồi xuống với dáng vẻ thư thái, chờ những người khác đến.
Đường Điềm và Lưu Huệ Hoa đến sau.
Phó Hi đang chờ xem Đường Điềm sẽ đứng sau lưng ai. Hôm nay Ôn Thiệu Hàn ra ngoài từ sáng đến giờ vẫn chưa về, anh muốn xem nếu không có Ôn Thiệu Hàn thì Đường Điềm sẽ chọn đứng sau ai.
Nhưng Đường Điềm không nghĩ ngợi gì như anh tưởng, cô đi thẳng tới đứng sau lưng Bùi Giác.
Chỉ vì Lưu Huệ Hoa đã đứng sau lưng Phó Hi, còn phía sau Thẩm Yến Lễ thì mặc định là chỗ của Liễu Hiểu Chi, nên cô đương nhiên sẽ không chọn Thẩm Yến Lễ.
Phó Hi liếc nhìn sau lưng mình, ánh mắt không mấy vui vẻ dừng lại trên người Đường Điềm phía đối diện.
Bùi Giác bước vào phòng ăn, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Đường Điềm vài giây rồi mới dời đi.
Anh từ tốn ngồi xuống, Đường Điềm đưa khăn ấm cho anh, anh nhận lấy, lau tay rồi bắt đầu dùng bữa.
Khi đang ăn, ánh mắt anh vô thức liếc thấy bàn tay nhỏ nhắn, trắng mịn của cô đang nhẹ nhàng bày biện món ăn trước mặt mình.
Bàn tay trắng trẻo mềm mại, cổ tay mảnh như thể chỉ cần bóp nhẹ là gãy, đầu ngón tay hơi ửng hồng… khiến người ta chỉ muốn cắn nhẹ một cái, nhìn cô hoảng loạn ngượng ngùng…
Bùi Giác khựng lại một chút, hơi nhíu mày rồi nhanh chóng dời mắt đi như không có gì xảy ra.
Chương 27: Không thể rời mắt
Suốt bữa ăn, hương hoa nhè nhẹ thoảng ra từ người Đường Điềm khiến Bùi Giác cứ mãi vương vấn không thôi.
Đường Điềm thì chỉ chăm chăm vào công việc, đối diện là Phó Hi cứ nhướng mày nhìn cô, nhưng cô hoàn toàn phớt lờ như không thấy gì.
Cô mà nhìn Phó Hi thêm một cái, anh ta thể nào cũng gây chuyện.
Thẩm Yến Lễ vốn đã quen với việc mỗi lần ngẩng đầu là thấy Đường Điềm đối diện. Hôm nay vừa nhìn lên thì chẳng thấy ai cả, bóng dáng Đường Điềm bị thân hình cao lớn, điển trai của Bùi Giác che khuất.
Anh khẽ mím môi, liếc mắt nhìn cô vài cái rồi cũng chẳng nhìn thêm nữa.
Trời dần về đêm, khi Ôn Thiệu Hàn trở về thì bên ngoài trời lất phất mưa, hơi nước tràn ngập trong không khí khiến quần áo ai nấy đều ẩm ướt.
“Đường Điềm, cô ra đón Ôn tiên sinh đi.”
Quản gia vội sai Đường Điềm cầm ô ra đón Ôn Thiệu Hàn. Cô cầm ô ở cửa, chạy chầm chậm ra màn mưa, vừa kịp lúc Ôn Thiệu Hàn xuống xe.
Ôn Thiệu Hàn rất cao, dù Đường Điềm cao tận mét sáu tám, nhưng đứng cạnh anh vẫn thấy thấp hơn hẳn.
Cô cố hết sức nâng cao cây ô, cố che mưa cho Ôn Thiệu Hàn.
Còn bản thân cô thì chẳng để ý, cơn mưa phùn nghiêng nghiêng rơi ướt hết lưng áo mỏng, ướt cả xuống dưới lưng.
Ôn Thiệu Hàn liếc thấy, ánh mắt lướt qua gương mặt nghiêng chăm chú của cô, như thể chẳng phát hiện ra lưng mình đã bị thấm ướt.
Anh đưa tay nhận lấy ô, nghiêng sang che cho cô nhiều hơn.
Ôn Thiệu Hàn nhẹ nhàng lịch sự: “Không cần vội, cứ đi chậm thôi.”
Đường Điềm hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, rồi bước chậm lại. Cô lập tức cúi đầu nhìn đường đi, trời mưa trơn trượt, cô không thể ngã nhào trước mặt Ôn Thiệu Hàn, nếu không lại bị nói là cố tình quyến rũ anh.
Tầng hai biệt thự, Thẩm Yến Lễ và Phó Hi đang nhâm nhi rượu, cả hai đều nhìn xuống cảnh tượng ở tầng dưới.
Phó Hi trêu chọc Ôn Thiệu Hàn: “Khi nào thì Hàn ca lại biết quan tâm người khác vậy?”
Thẩm Yến Lễ dõi mắt theo bóng dáng mảnh mai dưới chiếc ô: “Chuyện Văn Tấn Sở tìm Đường Điềm là do cậu giải quyết?”
Hôm đó Phó Hi chỉ nói với Thẩm Yến Lễ rằng Đường Điềm đã từ chối Văn Tân Sở, hai người không bàn thêm gì nữa.
Phó Hi không phủ nhận: “Tiện tay thôi, không tính là giúp đỡ.”
“Thủ đoạn của Văn Tấn Sở, cậu và tôi đều rõ, nếu một cô gái đẹp hiếm có như Đường Điềm rơi vào tay anh ta…”
Phó Hi nói đến đây thì ngừng lại, cả hai đều hiểu hậu quả sẽ như thế nào.
Thẩm Yến Lễ mím môi, ánh mắt vẫn dán chặt vào bãi cỏ phía dưới giờ đã vắng bóng người.
Phó Hi tiếp lời: “Tuy tôi không đánh giá cao kiểu phụ nữ như Đường Điềm – biết dùng nhan sắc để quyến rũ – nhưng Văn Tân Sở để ý đến cô ấy là do chúng ta mà ra. Bảo vệ cô ấy là điều nên làm.”
Nếu cô không làm ở căn biệt thự này, đã chẳng gặp phải Văn Tấn Sở.
Thẩm Yến Lễ im lặng lắng nghe.
Phó Hi như nghĩ ra điều gì, khẽ cười: “Không ngờ Đường Điềm lại từ chối Văn Tấn Sở. Nếu cô ấy không đủ tỉnh táo, tôi cũng chẳng giúp nổi.”
Những gì cô nói hôm qua ở bể bơi, anh vẫn nhớ rõ mồn một.
Phó Hi nói tiếp với vẻ đầy hứng thú: “Anh biết hôm qua cô ấy nói gì với tôi không?”
Bùi Giác đang xử lý công việc công ty trên ghế sofa dường như chẳng quan tâm đến câu chuyện của họ.
Thẩm Yến Lễ nhấp một ngụm rượu, rời mắt khỏi tầng dưới, ra hiệu cho Phó Hi tiếp tục.
Phó Hi thuật lại nguyên văn những lời Đường Điềm đã nói, nói xong, anh vừa cười vừa nhìn đầy hứng thú, rõ ràng hiện tại Đường Điềm rất hợp khẩu vị của anh.
Thẩm Yến Lễ lại trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: “Với nhận thức tỉnh táo như thế, cô ấy từ chối Văn Tấn Sở cũng chẳng có gì lạ.”
Phó Hi vẫn thấy kỳ lạ: “Dạo trước cô ấy đối xử với chúng ta ra sao, anh và tôi đều thấy rõ, còn cả chuyện của Bùi ca nữa. Người này thay đổi quá nhanh.”
Anh nhất định phải tìm cơ hội hỏi Đường Điềm. Văn Tấn Sở dù về ngoại hình, gia thế hay địa vị xã hội đều không thua kém gì bốn người họ, sao trước kia cô cố gắng tiếp cận bọn họ, nhưng lại có thể thẳng thừng từ chối Văn Tấn Sở?
Thẩm Yến Lễ không trả lời, chỉ cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tầng một đại sảnh, Đường Điềm nhận lấy ô từ tay Ôn Thiệu Hàn rồi đặt vào giá ô.
Bộ đồng phục cô mặc đã bị mưa làm ướt phần lưng, chất liệu mềm mại dính sát vào cơ thể, phác hoạ rõ đường cong đầy mê hoặc, khiến người ta chẳng thể rời mắt.
Ánh mắt Ôn Thiệu Hàn dừng lại nơi tấm lưng cô vài giây, sau đó cởi áo vest khoác lên vai cô.
Sự ấm áp đột ngột khiến cô sững người, theo phản xạ liếc nhìn chiếc áo vest khoác trên vai mình.
“Ôn tiên sinh?”
Cô quay người, bối rối nhìn anh.
Ôn Thiệu Hàn dịu dàng nói: “Cô về phòng thay bộ đồng phục khác đi.”
Đường Điềm lúc này mới nhớ ra phần lưng bị ướt, váy đồng phục bị dính mưa dính chặt vào người đúng là không ổn thật.
Cô vội vã gật đầu, xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng anh.
“Cảm ơn Ôn tiên sinh, đợi áo vest giặt khô rồi tôi sẽ mang lên cho anh.”
Khuôn mặt tuấn tú của Ôn Thiệu Hàn mỉm cười, sắc đỏ trên vành tai cũng đã tan hết.
Đường Điềm vội chạy về phòng, đứng trước gương nhìn phần lưng ướt sũng của mình, trông cứ như đang cố tình quyến rũ vậy.
Mặt cô đỏ au, may là chỉ mình Ôn Thiệu Hàn nhìn thấy, nếu không thì thật sự mất mặt.
Cô nhanh chóng thay một bộ đồng phục khác, mang áo vest của Ôn Thiệu Hàn đến khu vực giặt khô, dán nhãn ghi “Ôn Thiệu Hàn” rồi treo lên móc.
Sau đó cô đến quầy trái cây chuẩn bị hoa quả. Mấy vị tiên sinh đều đang ở tầng trên, cần mang đĩa hoa quả lên đó.
Đường Điềm bày xong đĩa hoa quả, Liễu Hiểu Chi đặt lên xe đẩy, chẳng nói năng gì mà tự mình đẩy xe rời khỏi quầy.
Đường Điềm không thể hiện thái độ gì, cũng chẳng buồn cũng chẳng vui. Điều cô muốn chính là để Liễu Hiểu Chi không nhìn thấu cô. Việc này cô cầu còn chẳng được, tốt nhất là nên tránh mấy công việc phải tiếp cận các tiên sinh kia.
Sắp đến giờ tan ca, Đường Điềm đi chấm công ra về, vừa xoay cổ cho đỡ mỏi thì nghe thấy tiếng khóc của Tống Vũ.
Cô khựng lại, bước nhanh về phía trước rồi dừng lại ở góc hành lang.
Cách đó mấy bước, Tống Vũ đang khóc đến mắt đỏ hoe trước mặt quản gia, giọng cô ấy nghẹn ngào, dù đứng gần vẫn nghe không rõ mấy.
“… là lỗi của tôi… quản gia… tôi không thể đi được…”
Đường Điềm không nghe rõ lắm, cũng không tiện bước lại gần, chỉ có thể đứng nguyên một chỗ mà lo lắng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại khóc dữ vậy?
Quản gia thở dài: “Chuyện này tôi sẽ giao cho người khác, sau này cẩn thận hơn là được, đừng tự trách.”
Tống Vũ vừa khóc vừa gật đầu. Quản gia vừa rời đi, cô ấy đã thấy Đường Điềm, liền nhào vào lòng cô khóc nức nở.
Đường Điềm chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy, dịu giọng hỏi: “Sao vậy? Ai bắt nạt em à?”
Tống Vũ ngẩng đầu lên, lau nước mắt rồi kể lại chuyện vừa xảy ra.
“Em… em cũng không biết sao nữa, cái ly tối nay trơn quá, em sơ ý làm rơi ly ngay trước mặt mấy vị tiên sinh.”
Ly sữa nóng suýt nữa đổ lên chân Bùi tiên sinh, lúc đó Tống Vũ sợ tái mặt, định nhặt mảnh vỡ thì bị Ôn tiên sinh đứng gần đó ngăn lại.
“Chị Đường Điềm, sao em lại vụng về thế này.” Tống Vũ vừa khóc vừa trách bản thân luôn hậu đậu.
Đường Điềm đưa khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Ai bảo em mang sữa lên?”
Cô nhớ là Liễu Hiểu Chi mang đĩa trái cây, còn sữa thì lúc sau do Lưu Huệ Hoa mang đi, sao cuối cùng lại thành Tống Vũ?
“Chị Huệ Hoa bảo em ngày mai sẽ đi du lịch nước ngoài cùng mấy vị tiên sinh, nói muốn cho em một cơ hội để làm quen trước.”
Tống Vũ lúc đó thật lòng cảm ơn Lưu Huệ Hoa, nào ngờ… cái ly đó trơn như vậy.
Đường Điềm hỏi tiếp: “Vì chuyện này nên em không được đi nước ngoài nữa à?”
Tống Vũ nghẹn ngào gật đầu: “Quản gia nói năm nay em không được đi nữa, sẽ chọn người khác.”
Đường Điềm thầm thở dài. Điều cô lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra, vòng đi vòng lại vẫn là cô và Liễu Hiểu Chi được chọn.
Trước đây Trịnh Lệ Ngọc bị Liễu Hiểu Chi sai đi làm chuyện nguy hiểm, giờ thì Lưu Huệ Hoa thế chỗ Trịnh Lệ Ngọc, người hưởng lợi vẫn là Liễu Hiểu Chi.
Đường Điềm chỉ có thể an ủi Tống Vũ. Cô cũng muốn nhường suất đi, nhưng nếu lên tiếng với quản gia thì bà ấy sẽ càng kiên quyết hơn. Phía chị Ngô thì gần như không thể bàn được gì.
Dù vậy, Đường Điềm vẫn đến tìm quản gia.
“Quản gia, tôi…”
Cô còn chưa nói hết, quản gia đã đoán được cô định nói gì, vội ngăn lại: “Đường Điềm à, đừng từ chối nữa. Giờ mấy người giúp việc làm việc ổn định không còn nhiều, cô mà không đi thì tôi biết cậy nhờ ai?”
Quản gia thở dài, tiếp lời: “Tống Vũ làm rơi ly ngay trước mặt mấy vị tiên sinh, suýt đổ lên người Bùi tiên sinh, cô ấy không thể đi được.”
Đường Điềm định lên tiếng, cuối cùng lại nói: “Tống Vũ không phải lần đầu mang sữa hay cà phê cho mấy vị tiên sinh. Theo lý mà nói, cô ấy không nên xảy ra lỗi sơ đẳng như vậy. Cô ấy nói cái ly trơn lắm.”
Quản gia là người dày dạn kinh nghiệm, sao không nhận ra có vấn đề? Nhưng… Tống Vũ vẫn còn non tay, liên tục bị người khác tính kế, gặp sự cố cũng chưa xử lý vững vàng.
Quản gia nói: “Tôi biết, nên mới bảo cô ấy đừng tự trách.”
Đường Điềm nghẹn lời. Cũng đúng, với tuổi này, quản gia nhìn người là biết ngay có chuyện gì mờ ám.
“Cô thì khác, cô vững vàng hơn. Cô đi thì tôi và chị Ngô mới yên tâm.”
Những ngày qua, người khiến quản gia hài lòng nhất không phải là Liễu Hiểu Chi mà lại là Đường Điềm. Điều đó vượt ngoài dự đoán của cả bà và chị Ngô.
Đặc biệt là trong buổi tiệc hôm đó, không ngờ người duy nhất không dao động trước đám con nhà quyền thế lại là Đường Điềm – người mà mọi người hay đàm tiếu nhiều nhất.
Đại thiếu nhà họ Văn không phải người dễ đối phó, nếu để anh ta biết Đường Điềm cố ý kiếm cớ từ chối mình chứ không phải vì quy định của người giúp việc, thì ngược lại sẽ càng khơi dậy ham muốn chinh phục của anh ta – chuyện này sẽ rất rắc rối.
May mà Phó tiên sinh đã kịp thời nhắc nhở ông, để ông ra quy định mới cho tất cả người giúp việc trước khi đại thiếu nhà họ Văn hỏi tới.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, mai còn phải dậy sớm, nghỉ sớm đi.”
Quản gia nói xong thì rời đi, Đường Điềm đứng lặng một chỗ, hàng mày thanh tú phủ một lớp lo âu. Xem ra lần này vẫn không tránh được.
0 comments