Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 80 81

By Quyt Nho - tháng 6 20, 2025
Views

Chương 80: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 29

Ngay khoảnh khắc bờ môi anh chạm xuống, Cố Kiều Kiều hơi ngẩng mặt lên một chút, khiến nụ hôn cuối cùng của Chu Khanh Diễn rơi xuống cằm cô.

Cố Kiều Kiều vừa cởi nút áo sơ mi đã bị cô cọ cho nhàu nát của Chu Khanh Diễn, vừa cất giọng ngọt như mật: “Chu tiên sinh, trên người anh nồng mùi rượu quá, anh có thể đi tắm trước được không?”

Chu Khanh Diễn nhìn cô chằm chằm, rồi bật cười trầm thấp từ cổ họng, giọng cười trầm ấm gợi cảm khiến Cố Kiều Kiều bất giác đỏ mặt.

Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc cổ trắng trẻo thon dài của cô, cuối cùng không nhịn được để lại vài vết hôn nhàn nhạt trên đó.

Cố Kiều Kiều khẽ rên một tiếng, mê người vô cùng.

Mặt nạ lạnh lùng của Chu Khanh Diễn cuối cùng cũng rơi xuống. Trong lòng anh thầm rủa một tiếng, rồi nhanh chóng bế Cố Kiều Kiều đi vào phòng ngủ.

Cô gầy quá, cả người treo trên người anh mà chẳng có cảm giác nặng gì.

Nhưng tại nơi cơ thể hai người tiếp xúc, Chu Khanh Diễn có thể cảm nhận rõ ràng rằng tuy cô gầy, nhưng hai điểm mềm mại ấy lại vô cùng đầy đặn.

Chu Khanh Diễn đặt Cố Kiều Kiều lên giường, ánh mắt rực cháy, nhìn cô đầy sâu thẳm và nóng bỏng.

Hơi thở của anh phả lên mặt cô, mùi rượu mơ ngọt nồng lan toả trong không khí.

Cố Kiều Kiều không dám nhìn thẳng vào mắt anh, e thẹn cụp mi.

Chu Khanh Diễn lại bật cười khẽ hai tiếng rồi đứng dậy: “Chờ anh.”

Anh từng nói mình không phải người tốt, cho dù cô đã có bạn trai thì sao chứ, người anh thích, chỉ có thể là của anh.

Từ nhỏ đến lớn, những gì anh muốn đều phải là của anh.

Thấy Chu Khanh Diễn đi vào phòng tắm, Cố Kiều Kiều đưa tay nghịch lọn tóc trước ngực, cười quyến rũ, cô gọi 888: “888, đổi cho tôi một búp bê thế thân.”

888 reo lên vui vẻ: “Đinh! Ký chủ cuối cùng cũng nhớ đến tôi rồi!!!”

Cố Kiều Kiều khẽ cười: “Sao có thể quên được tiểu Thống đáng yêu của chúng ta chứ~”

888 mặt mũi đỏ ửng, không chịu nổi không chịu nổi, nó là một hệ thống mà còn sắp phải yêu luôn ký chủ của mình rồi!!

“Ký chủ!” Giọng 888 hơi to, sau đó chuyển thành giọng điện tử: “Cấm trêu ghẹo hệ thống.”

Cố Kiều Kiều mới thu lại vẻ đùa giỡn: “Đổi thêm vài con búp bê thế thân bỏ vào balô hệ thống cho tôi, sắp tới nếu không có chuyện gì thì đừng xuất hiện.”

888 khóc lóc uất ức, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng điểm của Cố Kiều Kiều để đổi thêm vài búp bê thế thân cho cô.

Nó thật sự quá thiếu cảm giác tồn tại trong thế giới nhỏ này, đợi sang thế giới tiếp theo phải chọn kỹ một chút để tăng sự tồn tại lên mới được!

Không thì ký chủ sớm muộn gì cũng quên mất còn có một cái Thống như nó (๑•́ ₃ •̀๑)

Chu Khanh Diễn chỉ mất năm phút để tắm xong, chưa bao giờ anh lại sốt ruột đến vậy. Từ sau khi gặp Cố Kiều Kiều, ranh giới và nguyên tắc của anh liên tục bị phá vỡ.

Chu Khanh Diễn trên người còn mang theo hơi nước, không mặc áo mà chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông.

Vai rộng eo thon, tám múi cơ bụng, Cố Kiều Kiều còn thấy một giọt nước trượt từ ngực anh xuống, men theo đường nhân ngư rồi biến mất dưới lớp khăn tắm.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, tóe ra tia lửa điện.

Cố Kiều Kiều đỏ bừng mặt, nũng nịu nói: “Anh… anh sao không mặc áo vậy!”

Trước đây mỗi tối đều mặc đồ dài, giờ không diễn nữa à?

Chu Khanh Diễn cúi người, hai tay chống lên hai bên mặt cô, khàn giọng hỏi: “Em thích không?”

Cố Kiều Kiều giống như chú thỏ ngây thơ, mặt đỏ bừng lên: “Chu tiên sinh, thì ra anh là người không đứng đắn như vậy à? Còn là thầy giáo nữa chứ, hứ!”

Chu Khanh Diễn nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, không nhịn được hôn lên má cô, ánh mắt ngày càng sâu, dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô.

Ngay khi anh chuẩn bị hôn xuống, bỗng cảm thấy một thoáng choáng váng, vài giây sau mới trở lại bình thường.

“Cố Kiều Kiều” vòng tay trắng nõn qua cổ anh, tay còn khẽ di chuyển, khiến Chu Khanh Diễn bỏ qua cảm giác khác thường đó, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô.

Trong phòng đầy vẻ ái muội.

Cố Kiều Kiều không hề có hứng thú xem “thuyền” của Chu Khanh Diễn và búp bê thế thân của mình, cô đã đeo khẩu trang, đội mũ, đeo balô rời khỏi khu biệt thự.

Không ngoài dự đoán, ở cổng khu nhà có một chiếc Cayenne màu đen quen thuộc.

Người trong xe thấy cô, hừ nhẹ một tiếng rồi xuống xe, nhìn cô với vẻ tức giận, nhưng trong mắt lại chất chứa nhớ nhung gần như tràn ra ngoài.

Cố Kiều Kiều khẽ gọi: “Dục ca ca đến rồi à.”

Giang Cẩm Dục nhìn cô quấn kín mít, chỉ để lộ đôi mắt hồ ly hơi đỏ, không nhịn được khẽ gõ nhẹ lên trán cô một cái.

“Đồ vô lương tâm, lúc cần thì gọi ‘Dục ca ca’, không cần thì định không liên lạc với anh nữa luôn à?” Giang Cẩm Dục thật sự không giận nổi cô.

Ban ngày hôm nay, anh thấy Cố Kiều Kiều lại đăng ảnh lên vòng bạn bè, chín tấm ảnh, kèm dòng trạng thái: [Một tuần báo ân viên mãn kết thúc~]

Trước đây, Giang Cẩm Dục từng cho người đi điều tra tòa kiến trúc trong bức ảnh hoàng hôn mà cô đăng, nhưng không tìm ra được ở đâu.

Giờ thấy cô đăng chín bức, có một tấm khiến anh lập tức nhận ra vị trí của Cố Kiều Kiều.

Trong bức ảnh đó có một bức điêu khắc với hình thù kỳ quái, chính là do anh thiết kế, là tác phẩm anh tự tay tạo ra.

Lúc đó anh còn chưa rời khỏi nhà họ Giang, khi nhà họ xây khu biệt thự này, cha anh bảo anh thiết kế vài bức tượng, trong đó có một cái xuất hiện trong ảnh của Cố Kiều Kiều.

Anh định nhắn tin hỏi cô vì sao lại ở đó, cũng muốn hỏi cô vì sao lại không liên lạc với anh.

Thậm chí anh còn định đến gặp mặt cô để hỏi trực tiếp.

Đang lúc anh gõ tin nhắn rồi lại xóa, đột nhiên có một tin mới nhảy vào màn hình.

Cố Kiều Kiều: [Dục ca ca, tối nay có thể đến đón em một chút không?]

Giang Cẩm Dục chẳng kịp suy nghĩ liền trả lời ngay: [Được.]

Nhìn chữ “Được” mình vừa gửi, Giang Cẩm Dục thầm chửi một tiếng, một tuần giận dỗi và ấm ức của anh giờ thành trò hề hết sao?

Chưa chắc cô nhóc vô tâm đó có biết anh vì cô mà phiền đến mất ăn mất ngủ không.

Anh cũng từng nghĩ sẽ mặc kệ Cố Kiều Kiều, coi như hôm đó chỉ là người lớn hẹn nhau “giải quyết nhu cầu”, có gì to tát đâu.

Nhưng anh không nỡ.

Anh bị cô hạ cổ rồi, nên khi nhận được tin nhắn thì hành động còn nhanh hơn suy nghĩ.

Giang Cẩm Dục khẽ dùng đầu lưỡi ấn vào má, rồi nhắn thêm một câu: [Mấy giờ.]

Cố Kiều Kiều: [Chín giờ nhé? Dục ca ca có rảnh không?]

Cố Kiều Kiều: [Không phải cố ý làm phiền anh đâu… chỉ là em không có bạn bè nào, chỗ này cũng không có xe buýt đi ngang.]

Cố Kiều Kiều: [Lần trước em đến là đi taxi, còn gặp phải một tài xế trông có vẻ có ý đồ xấu nữa.]

Cố Kiều Kiều: [Nên em không dám gọi taxi ban đêm nữa...]

Nhìn những dòng tin nhắn cô gửi, ánh mắt Giang Cẩm Dục ngày càng lạnh lẽo, tài xế kia anh nhất định sẽ điều tra.

Còn người được cô gọi là “ân nhân” kia rốt cuộc là ai?

Giang Cẩm Dục: [Anh rảnh, đã nói với em rồi, anh có thể ở bên em 24/7, lúc nào cần cứ nói.]

Giang Cẩm Dục: [Tiểu công chúa, anh bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chờ lệnh.]

Giang Cẩm Dục đã thông suốt rồi.

Anh không cứu được bản thân.

Vậy thì khỏi cứu nữa.

Chương 81: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 30

Cô nở nụ cười lấy lòng, dịu dàng nói: “Dục ca ca à, em nào có làm lơ anh đâu chứ~”

“Tuần này em bận mà~ Anh xem, vừa xong việc là liên lạc với anh liền đó~”

Cô kéo dài giọng ngọt ngào, còn khẽ lắc cánh tay anh.

Ngay khoảnh khắc đó, mọi cơn giận của Giang Cẩm Dục đều tiêu tan.

Hai người lên xe, suốt đoạn đường rời khỏi khu vực đó không ai lên tiếng.

Cố Kiều Kiều len lén liếc sang nhìn, Giang Cẩm Dục đang chăm chú lái xe, nghiêng mặt tạo nên một góc nghiêng đầy cuốn hút.

Khí chất của anh rất đặc biệt, là sự hòa quyện giữa vẻ chín chắn của người đàn ông trưởng thành và nét trẻ trung của thiếu niên. Lúc im lặng trông anh rất điềm đạm, nhưng mỗi khi mở miệng lại mang theo chút nghịch ngợm.

Giang Cẩm Dục cảm nhận được ánh nhìn của cô, tay đang đặt trên vô lăng cũng hơi động đậy: “Sao vậy? Bỗng thấy anh đẹp trai đến nỗi không mở mắt ra được hả?”

Cố Kiều Kiều nghiêm túc gật đầu: “Ừm! Dục ca ca rất đẹp trai.”

Lời khen mặt dày của cô khiến tai Giang Cẩm Dục bất giác đỏ lên.

Anh lại nghe thấy cô nói: “Anh không muốn hỏi em gần đây đang làm gì ở đây sao?”

Trong lời nói của cô có chút dò xét, Giang Cẩm Dục vờ như không để tâm: “Có hỏi thì em sẽ nói thật không?”

Đúng lúc đó đèn đỏ, xe dừng lại. Giang Cẩm Dục quay sang nhìn cô.

Cố Kiều Kiều làm ra vẻ người từng trải, khẽ thở dài rồi nửa thật nửa đùa: “Mấy ngày nay em đi làm thêm trả nợ.”

“Không phải trả ơn sao?”

Cố Kiều Kiều chớp chớp mắt: “Với em thì ơn cũng là nợ mà.”

Cô nhanh chóng đổi chủ đề: “Dục ca ca à, đèn xanh rồi kìa!”

Giang Cẩm Dục khẽ cười, cô gái nhỏ này thật vô tâm, đến lý do dối anh cũng không buồn nghĩ cho tử tế.

“Về chỗ anh nhé?” Giang Cẩm Dục nói đầy ẩn ý.

Cố Kiều Kiều ngượng ngùng gật đầu.

Giang Cẩm Dục lái xe một tay, tay còn lại nắm lấy tay cô.

Anh đột nhiên nghiêm túc nói: “Kiều Kiều, có lẽ em nên thử tin anh một lần. Anh không quan tâm em đẹp hay xấu, quá khứ ra sao.”

Ánh mắt anh sâu thẳm, nhìn về bóng đêm phía trước: “Anh biết trong lòng em có nhiều chuyện. Anh sẽ đợi em chấp nhận anh. Có thể cho anh một cơ hội không?”

Anh muốn dùng chân tình đổi lấy chân tình— Dù đó là một canh bạc lớn.

Không gian trong xe bỗng trầm lắng. Đúng lúc Giang Cẩm Dục càng lúc càng căng thẳng, thì—

Giọng nói dịu dàng của Cố Kiều Kiều vang lên: “Được.”

Lần này giọng cô không còn ngọt ngào mà trở nên nghiêm túc hơn nhiều: “Nhưng Dục ca ca có thể đợi em một thời gian không?”

Tim Giang Cẩm Dục như nở hoa trong khoảnh khắc, khóe môi anh không ngừng cong lên, ánh mắt tràn ngập niềm vui.

Anh siết tay cô chặt hơn một chút: “Được! Anh đợi em.”

Cố Kiều Kiều nhìn tình hình giao thông, nhanh chóng nghiêng người hôn lên má anh.

Giang Cẩm Dục cảm thấy mình như nồi nước sôi đang bốc hơi, niềm vui và kích động muốn trào ra khỏi lồng ngực.

Anh không kìm được mà tăng tốc, nhưng không lái về căn hộ cao tầng lần trước mà rẽ vào một khu biệt thự.

Anh cũng có một căn nhà ở đây.

Dù không ở thường xuyên, nhưng luôn có người giúp việc dọn dẹp theo giờ, nên không lo bụi bặm.

Xe dừng trước biệt thự số 1, Cố Kiều Kiều quay đầu nhìn, trầm trồ: “Thiết kế biệt thự ở đây đẹp thật đấy.”

Giang Cẩm Dục giúp cô tháo dây an toàn, thuận miệng nói: “Thích à? Vậy tặng em luôn.”

Hả?

Không phải chứ?

Cố Kiều Kiều không khỏi thầm khâm phục cái đầu “não yêu đương” của anh — mấy chục triệu tệ mà nói cho là cho. Nhà anh đào được mấy cái mỏ vậy trời?

Cô tinh nghịch: “Không cần đâu~ Dù có tặng em cũng không có tiền đóng phí quản lý đâu~”

Giang Cẩm Dục cười, tháo mũ cô xuống, hôn lên trán cô: “Vậy thì ở bên anh, tiền và nhà của anh đều là của em.”

Cố Kiều Kiều cũng hôn lại anh một cái: “Nếu Dục ca ca nói vậy… cũng không phải không thể~”

Nghe giọng nói mê hoặc của cô, Giang Cẩm Dục cười gian: “Nếu đã nghèo thế thì đừng xuống xe nữa, chúng ta ở trên xe luôn…”

Anh còn chưa nói xong, Cố Kiều Kiều đã hiểu ý.

Cô vội vàng đẩy anh ra, nhảy khỏi xe, không quên lấy theo ba lô.

Giang Cẩm Dục bật cười, xuống xe mở cửa.

Anh nắm tay cô bước vào biệt thự, vừa đóng cửa đã không kiềm chế được mà bế cô lên.

“Á!” Cố Kiều Kiều bị nhấc bổng, hoảng hốt kêu nhỏ, chiếc ba lô rơi xuống đất, đồ đạc văng tung tóe.

Giang Cẩm Dục rất muốn hôn cô, nhưng vì cô vẫn đeo khẩu trang nên đành hôn lên làn da trắng mịn nơi cổ.

Cố Kiều Kiều đẩy anh ra: “Đừng… Đồ của em rơi rồi…”

Giang Cẩm Dục khàn giọng: “Lát nữa nhặt cũng được.”

“Không, em phải dọn trước đã.”

Anh đành thả cô xuống, giúp cô nhặt đồ.

Cố Kiều Kiều phản ứng rất mạnh, vội vàng ngồi xuống, một tay nhặt đồ, một tay đẩy anh: “Không cần! Để em tự làm.”

Giọng cô gấp gáp đến mức biến âm.

Giang Cẩm Dục nghi ngờ nhìn cô, trong này có bí mật gì sao?

Cố Kiều Kiều luống cuống nhặt đồ nhét vào ba lô, không để ý có một hộp thuốc rơi ra.

Giang Cẩm Dục mắt tinh nhìn thấy, cúi xuống nhặt lên xem, đồng tử lập tức co lại, sững sờ.

Gương mặt anh hiện rõ vẻ không thể tin được.

Anh chớp mắt, lại nhìn tên thuốc, rồi nhìn dòng chỉ định.

Trái tim vừa nóng hổi của anh phút chốc lạnh đi, nhịp tim dồn dập.

Anh nhớ lại lần trước đưa Cố Kiều Kiều đi tiêm vaccine, có một bác sĩ chào hỏi cô, hỏi cô có phải bị bệnh tim không.

Dòng suy nghĩ trong anh dần rõ ràng, anh nhìn cô đầy xót xa và hối hận.

Tại sao đến giờ anh mới phát hiện ra…

Cố Kiều Kiều vừa quay đầu đã thấy Giang Cẩm Dục đang cầm hộp thuốc, cô hoảng hốt giật lấy, nhét vào ba lô.

Cô lúng túng, sắc mặt cũng tái nhợt vài phần.

Giang Cẩm Dục kéo tay cô—lạnh buốt, kéo cô ngồi xuống sofa, ôm chặt vào lòng.

“Ngốc nghếch.” Anh thở dài.

Chỉ một câu khiến Cố Kiều Kiều không kiềm được nước mắt, cô gục vào lòng anh khóc nức nở.

Giang Cẩm Dục dịu dàng vuốt tóc cô: “Vất vả cho bảo bối của anh rồi.”

Anh không hỏi cô những năm qua có khổ không, cũng không hỏi cô đã vượt qua như thế nào, càng không trách sao cô không nói.

Anh chỉ nói: em đã vất vả rồi.

Cố Kiều Kiều khóc càng lúc càng lớn, như muốn trút hết tủi thân năm tháng trước đây.

Nước mắt cô tuôn trào không dứt.

Giang Cẩm Dục đau lòng siết chặt vòng tay.

Anh thì thầm vỗ về: “Ngoan, đừng khóc nữa, có anh ở đây rồi.”

Một lúc sau, Cố Kiều Kiều mới ngừng khóc.

Từ sau khi cô nhận ra khóc không giúp cô giành được chút thương hại nào, cô đã rất lâu không khóc như vậy.

Cố Kiều Kiều ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, hàng mi dài vẫn còn đọng lệ.

Khẩu trang đã bị nước mắt làm ướt, dán chặt vào gương mặt cô.

Nhìn ánh mắt đầy xót xa của Giang Cẩm Dục, cô bỗng nảy sinh suy nghĩ buông bỏ hết thảy—đã để anh biết mình là người không khỏe mạnh, thì sao không để anh thấy luôn gương mặt thật này?

Biết đâu, khi anh nhìn thấy vết bớt xấu xí, anh sẽ dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô thì sao?


  • Share:

You Might Also Like

0 comments