Chương 877: Giấc mơ (9)
Đỗ Lai chắc chắn sẽ không chết. Bằng không thì đâu có những rắc rối về sau giữa anh ta và Phó Diệu Tuyết.
Bạch Ấu Vi âm thầm đi theo, thấy Đỗ Lai được đưa vào một căn phòng. Không lâu sau, hai người đàn ông mang theo hộp y tế vội vã đến nơi, được vệ sĩ dẫn vào trong.
Cánh cửa phòng vừa hé mở, cô đã kịp nhìn thấy bên trong được trang bị đầy đủ thiết bị y tế chuyên nghiệp và đèn mổ.
Xem ra, biệt thự này thường xuyên có khách không mời mà đến, và cũng thường xuyên có người bị thương, đến mức phải chuẩn bị cả một phòng y tế đầy đủ như bệnh viện dã chiến.
Bên ngoài có vệ sĩ canh gác, Bạch Ấu Vi không vào mà chỉ đứng chờ.
Người trong biệt thự thấy cô như không thấy gì, chẳng ai thèm hỏi vì sao cô lại có mặt ở đây.
Cô đứng ngoài chờ một lúc thì nghe thấy tiếng “ting” nhỏ như viên bi rơi vào cốc thủy tinh, sau đó lại chờ thêm cả tiếng đồng hồ nữa, các bác sĩ mới từ trong phòng đi ra.
Bạch Ấu Vi tiếp tục đợi.
Cô chờ đến khi trời bắt đầu hửng sáng, ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện phía đông chân trời.
Trong sân, người hầu bắt đầu quét lá rụng, phía bếp cũng có tiếng động phát ra, chắc là đang chuẩn bị bữa sáng. Bạch Ấu Vi cúi đầu nhìn đồng hồ — giấc mơ của Phó Diệu Tuyết đã kéo dài đến 19 tiếng đồng hồ.
Quá lâu rồi…
Bạch Ấu Vi bắt đầu nghi ngờ, không biết hệ thống mê cung có phải xem Phó Diệu Tuyết là "quốc vương" nên cố tình nâng độ khó không?
Nếu thật như vậy thì… cái hệ thống này cũng quá mất nết rồi đấy?
Đúng 6 giờ 30 sáng, Đỗ Lai được nằm trên giường bệnh, do hai vệ sĩ đẩy ra khỏi phòng, hướng về phía thang máy.
Bạch Ấu Vi lúc này mới biết thì ra trong biệt thự này còn có cả thang máy. Cô âm thầm nhíu mày, lặng lẽ đi theo sau giường bệnh, đến tận phòng của Phó Diệu Tuyết.
Người hầu ngoài cửa khẽ gõ cửa: “Cô chủ, người đã được đưa tới rồi ạ.”
Một lúc sau, cửa phòng mở ra. Phó Diệu Tuyết tóc dài rũ xuống, mặc váy ngủ lụa hồng trắng, xuất hiện sau cánh cửa.
Cô vừa mới thức dậy, trong mắt vẫn còn chút mơ màng và cáu kỉnh, cất tiếng hỏi:
“Còn sống không đấy? Nếu chết trong phòng tôi, các người cũng chuẩn bị chết theo đi.”
Vệ sĩ có vẻ đã quen với kiểu ăn nói của cô chủ, bình tĩnh đáp: “Đạn đã được lấy ra, bác sĩ đã xử lý vết thương và dùng thuốc chống nhiễm trùng. Chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm, sẽ nhanh chóng hồi phục thôi ạ.”
“Ừm…” Phó Diệu Tuyết ngáp một cái, “Đẩy vào đi.”
Vệ sĩ đẩy giường bệnh của Đỗ Lai vào phòng Phó Diệu Tuyết. Bạch Ấu Vi cũng nhân cơ hội bước vào theo —
Phòng của Phó Diệu Tuyết cực kỳ sang trọng, khắp nơi đều toát lên vẻ kiêu sa, đắt tiền như công chúa hoàng tộc. Nhưng điều khiến Bạch Ấu Vi sửng sốt không phải là sự xa hoa, mà là… góc phòng có đặt một cái lồng khổng lồ!
Cái lồng đó có màu vàng kim, phần đế hình tròn, những thanh sắt được tạo hình như dây leo xoắn quanh nhau, mỗi chi tiết đều vô cùng tinh xảo, dưới ánh sáng sớm chiếu vào trông như một tác phẩm nghệ thuật.
Đỗ Lai vừa được đưa vào phòng, liền bị đeo vòng cổ rồi nhốt vào trong chiếc lồng đó.
Anh ta vẫn còn hôn mê, nhưng đã chính thức trở thành “chó” của Phó Diệu Tuyết.
Vệ sĩ và người hầu làm xong việc thì lần lượt lui ra, chỉ còn lại mình Bạch Ấu Vi vẫn chưa rời đi.
Phó Diệu Tuyết hình như cũng chưa phát hiện ra điều gì bất thường, mãi đến khi đóng cửa mới quay đầu nhìn Bạch Ấu Vi, nghi hoặc đánh giá cô rồi nói:
“Lạ thật… rõ ràng cô không nên có mặt ở đây, nhưng không hiểu sao, tôi thấy cô ở trong phòng tôi lại thấy rất bình thường.”
“Vì chúng ta là bạn mà.” Bạch Ấu Vi đáp tỉnh bơ.
Phó Diệu Tuyết gật gù như chợt hiểu ra: “Ừ… cô nói đúng, chúng ta là bạn… Tôi hiếm khi có được một người bạn, vậy cô cứ ở lại đây đi.”
Cô không nói thêm nữa mà đi vào phòng thay đồ để thay quần áo.
Bạch Ấu Vi thu lại ánh mắt, lại quay sang nhìn Đỗ Lai.
Cách một lớp song sắt, cô nhận ra lông mi anh khẽ run lên một chút. Trong lòng cô lập tức nghi ngờ — có khi nào Đỗ Lai đã tỉnh rồi, chỉ là chưa biết nên đối phó với Phó Diệu Tuyết thế nào nên giả vờ bất tỉnh?
Bạch Ấu Vi suy nghĩ một lát, rồi lên tiếng hỏi Phó Diệu Tuyết đang thay đồ trong phòng: “Phòng của cô sao lại đặt cái lồng này vậy?”
0 comments