Thu Bong Chuong 872

By Quyt Nho - tháng 6 16, 2025
Views

Chương 872: Giấc mơ (4)

Phó Diệu Tuyết nửa tin nửa ngờ, trong lòng lại không giấu được sự mong chờ:
“Không lẽ thật sự có gì bên trong sao? Rõ ràng là rỗng mà.”

Chiếc mũ lưỡi trai úp lên tay cô. Cô đưa tay vào sờ thử, rồi nghi hoặc nhìn Đỗ Lai:
“...Chẳng có gì cả mà.”

Đỗ Lai mỉm cười: “Tiểu thư à, cái mũ này đang làm nũng với cô đấy, cô phải vuốt ve nó, hôn nó một cái.”

Phó Diệu Tuyết lập tức sa sầm mặt, tỏ vẻ khó chịu: “Cái mũ bẩn thế này mà cũng xứng để tôi hôn sao?”

Đỗ Lai sững người một chút, sau đó cười cười, dỗ dành: 

“Thân phận tiểu thư cao quý như vậy, tất nhiên là chẳng thèm làm chuyện đó rồi. Haiz, tôi cũng thấy cái mũ này đang nằm mơ giữa ban ngày đây. Nhưng mà cái mũ này tính khí kỳ lắm, tâm trạng không tốt thì không biến ra được gì. Vậy phải làm sao đây? Hay là… tiểu thư thổi cho nó một hơi? Tiểu thư là tiên nữ hạ phàm, có một hơi tiên khí của cô, nó nhất định sẽ tràn đầy sinh lực.”

Phó Diệu Tuyết bật cười khúc khích, ánh mắt sáng rực liếc nhìn Đỗ Lai:
“Cái miệng của anh làm bằng gì vậy, nói chuyện nghe lọt tai thật đấy. Làm người làm vườn thì hơi uổng. Hay tôi điều anh vào nhà làm việc nhé? Ít nhất cũng đỡ phải phơi nắng dầm sương ở đây.”

Đỗ Lai cúi đầu rất khiêm nhường: “Cô thấy tôi hợp làm gì thì tôi làm cái đó.”

“Chậc, cũng biết cách ăn nói phết.” Phó Diệu Tuyết cười cười, “Vậy thì phải xem cái mũ này biểu hiện ra sao đã. Biểu hiện tốt, tôi thưởng cho anh; còn biểu hiện tệ… tôi ném anh xuống biển cho cá ăn, được không?”

Từ xa, Bạch Ấu Vi nghe thấy, khóe miệng khẽ giật.

Câu nói đó, thật đúng kiểu Phó Diệu Tuyết — mới một giây trước còn cười nói vui vẻ, giây sau đã dọa ném người ta xuống biển, điên thật, mà cũng chỉ có Đỗ Lai mới chịu đựng nổi cô ấy.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Bạch Ấu Vi, Đỗ Lai cúi xuống, cười nói với Phó Diệu Tuyết: 

“Chỉ cần có thể khiến tiểu thư vui vẻ, để tôi làm mồi cho cá cũng cam lòng.”

Bạch Ấu Vi trợn mắt: Ha, đúng là hai kẻ điên.

Phó Diệu Tuyết nhẹ nhàng thổi một hơi vào chiếc mũ lưỡi trai, sau đó nhìn Đỗ Lai:
“Xong rồi, tới lượt anh đó.”

Đỗ Lai nói: “Tiểu thư, mời cô lật chiếc mũ lên.”

Phó Diệu Tuyết lật mũ lại — đột nhiên một bó hoa hồng đỏ thật lớn bật lên ngay trước mặt!

“Wow!” Cô lộ rõ vẻ ngạc nhiên, ôm bó hoa hồng đỏ trong tay, thì từ bên dưới lại hiện thêm một bó hoa hồng trắng!

“Sao lại còn nữa?!” Phó Diệu Tuyết vội ôm thêm bó hoa trắng, rồi lại thấy xuất hiện thêm một bó hoa hồng phấn. Cô ôm không xuể, đành đứng dậy. Chiếc mũ cũng rơi xuống đất, từng đóa hoa hồng nối tiếp nhau tuôn ra khỏi mũ, như thể trải thành một tấm thảm hoa dưới chân váy cô.

“Á á á!… Nhiều quá! Nhiều hoa hồng quá!”

Phó Diệu Tuyết vui sướng tột cùng.

“Làm sao cái mũ nhỏ vậy lại đựng được nhiều hoa thế này?!” Cô ném mấy bó hoa trong tay đi, phấn khích tìm chiếc mũ trong đống hoa: 

“Tôi phải xem anh giở trò thế nào!”

Cô lục tìm khắp nơi mà vẫn không thấy. Gần như quỳ cả người xuống trong đống hoa để tìm.

“Mũ đâu rồi?… Mũ đi đâu mất rồi? Rõ ràng lúc nãy rơi ngay dưới chân tôi mà!”

Đỗ Lai đỡ cô dậy, mỉm cười nói: “Tiểu thư, mũ ở đây này.”

“Ở đâu?” Phó Diệu Tuyết nhìn anh, sau đó sững người, rồi nở nụ cười rạng rỡ:
“A, sao nó lại lên đầu anh rồi? Anh đội nó từ lúc nào vậy?”

“Ừm, lạ nhỉ.” Đỗ Lai cười, “Không biết là lúc nào nó quay lại nữa.”

Phó Diệu Tuyết tất nhiên hiểu đây là trò ảo thuật. Đỗ Lai chắc chắn sẽ không dễ dàng tiết lộ bí quyết. Nhưng dù là trò dàn dựng, cô vẫn thấy rất vui.

“Anh làm tốt đấy. Sau này vào nhà làm việc đi.” Cô phủi nhẹ mấy cánh hoa dính trên váy, vui vẻ hỏi, “Nói xem, anh muốn làm gì? Phục vụ bàn trong phòng ăn, đứng gác hành lang, phụ bếp, hay là… tài xế thì sao? Anh biết lái xe không?”

Đỗ Lai cười đáp: “Tùy tiểu thư sắp xếp, chỉ cần không phải lên tầng ba là được.”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments