Thu Bong Chuong 873

By Quyt Nho - tháng 6 17, 2025
Views

Chương 873: Giấc mơ (5)

"Sao lại thế?" – Phó Diệu Tuyết tròn mắt hỏi.

Đỗ Lai đáp: 

"Nghe người giúp việc khác nói, phòng chứa báu vật nhà họ Phó nằm ở tầng ba. Ai tự ý tới gần sẽ bị xử lý. Trước kia từng có một con mèo của người hầu chạy lên đó, cô ấy đuổi theo lên tầng ba… rồi không bao giờ quay xuống nữa."

Nói tới đây, Đỗ Lai bật cười: "Tiểu thư à, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa, tầng ba thì thôi, miễn cho tôi."

"Sao lại không xuống được? Chết rồi thành ma à?" – Phó Diệu Tuyết tặc lưỡi tỏ vẻ hiếu kỳ – "Nhà tôi mà cũng có mấy lời đồn thú vị như vậy à? Còn gì nữa không?"

"Có chứ." – Đỗ Lai tiếp lời – "Nghe nói trong phòng báu vật của ông Phó có cất giữ một xác ướp của Pharaoh Ai Cập. Cứ sau 2 giờ đêm, tầng ba lại vang lên những tiếng động lạ… đó là lúc Pharaoh đang cào vào quan tài của mình."

"Há há há há! Xác ướp luôn!" – Phó Diệu Tuyết ôm bụng cười – "Nói nhảm thế mà cũng nói được! Ông tôi sao có thể cất giữ xác người? Nhưng mấy món đồ chôn theo thì đúng là có sưu tầm thật. Xác ướp thì chắc chắn không có đâu… À, tôi nhớ ra rồi, có phải mấy bộ áo giáp cổ không? Lúc nhỏ, ông nội hay dọa tôi, nói trong đó có ma đấy~"

Đỗ Lai mỉm cười: "Có thể là thế. Mấy chuyện này đều là truyền miệng thôi, không thể coi là thật được."

"Đúng vậy, không đáng tin." – Phó Diệu Tuyết gật đầu – "Tầng ba làm gì có phòng chứa báu vật nào. Tôi ở trên đó mà. Sau này anh theo tôi, làm người canh gác cho tôi đi."

Đỗ Lai cúi người làm lễ: "Tuân lệnh, tiểu thư."

"Nhưng mà…" – Phó Diệu Tuyết nở nụ cười bí ẩn – "Có một chỗ, anh tuyệt đối không được đến. Không cẩn thận thì mất mạng đấy."

Đỗ Lai thành thật hỏi: "Chỗ nào vậy?"

"Phòng cuối hành lang bên phía đông tầng hai." 

Ánh mắt Phó Diệu Tuyết hẹp lại, nụ cười cũng thu về: "Ông nội cấm tất cả mọi người lại gần. Ngay cả tôi cũng không được bước vào. Nghe nói bên trong có cơ quan giết người. Anh tuyệt đối đừng dại dột mà bước vào."

Đỗ Lai ngoan ngoãn gật đầu: "Tiểu thư đã nói không được vào, tôi tất nhiên sẽ không vào."

Phó Diệu Tuyết mỉm cười hài lòng: "Xem như anh cũng biết điều đó~ Nào, biến thêm mấy trò ảo thuật đi. Một lát tôi còn phải lên lớp buổi tối."

Từ xa, Bạch Ấu Vi thầm lẩm bẩm. Một căn phòng nếu chẳng có gì, thì tự dưng cài đặt cơ quan để làm gì chứ? Lại còn loại có thể giết người?

Càng cẩn thận canh phòng, càng chứng tỏ trong đó có thứ gì rất quan trọng.

Chẳng lẽ cái “phòng báu vật” mà Đỗ Lai nói không nằm ở tầng ba, mà chính là căn phòng tầng hai đó? Hoặc là… căn phòng ấy chính là lối vào bí mật dẫn đến phòng báu vật?

Cô cau mày, liếc nhìn về phía Phó Diệu Tuyết và Đỗ Lai.

Lúc này Đỗ Lai lại đang biểu diễn ảo thuật. Chỉ với một đồng xu nhỏ cũng có thể chọc cười được đại tiểu thư.

Bạch Ấu Vi suy nghĩ một lát, rồi rời khỏi khu vườn.

Cô vốn chẳng hứng thú gì với vàng bạc châu báu. Nhưng rõ ràng hành động của Đỗ Lai lúc nãy là đang moi thông tin từ Phó đại tiểu thư. Cho nên cô cần phải làm rõ — cái gọi là phòng chứa báu vật rốt cuộc là gì? Việc Phó Diệu Tuyết luôn mắc kẹt trong vòng lặp liệu có liên quan đến căn phòng đó không?

Bạch Ấu Vi đi một mạch mà chẳng gặp trở ngại gì.

Với thân phận “bạn bè” hiện tại, đám người làm trong trang viên ai cũng cung kính với cô.

Cô đi ngang qua đại sảnh, lên lầu hai, men theo hành lang bên phía đông tiếp tục tiến tới.

Nếu như ở tầng một cứ cách vài mét lại có một người giúp việc canh gác, thì tầng hai lại không có lấy một bóng người. Hành lang trống vắng, chỉ có ánh nắng từ ngoài cửa sổ lặng lẽ đổ vào, phủ một lớp vàng nhạt lên bậu cửa màu trắng ngà.

Gần tới cuối hành lang, Bạch Ấu Vi bắt đầu bước chậm lại, vừa đi vừa quan sát xung quanh.

Khu vực này không giống có cơ quan gì cả.

Hay là nằm bên trong căn phòng?

Cô đi đến trước cửa, thử xoay tay nắm – cửa đã khóa. Trong không khí lờ mờ phảng phất một mùi kỳ lạ, giống mùi cơ thể của một loại dã thú nào đó trong vườn thú.

Bạch Ấu Vi áp tai lên cánh cửa, lắng nghe.

Phù… phù…

Tiếng thở nặng nề vang lên từ bên trong.

Cảm xúc trong lòng cô rất phức tạp.

Bên trong có phải phòng báu vật hay không, cô không dám chắc. Nhưng nếu Đỗ Lai mà dám cạy cửa, cô dám chắc anh ta sẽ bị xé xác thành từng mảnh.

Phó Diệu Tuyết này…

Lối sống kỳ quái chẳng bao giờ thay đổi.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments