Chương 869: Giấc mơ (1)
Bạch Ấu Vi bước vào bên trong khối lập phương phát sáng. Bên trong mờ trắng một màu, không khác gì những lần trước khi cô vào mê cung.
Cô tiếp tục tiến lên phía trước.
Dần dần, màn sương trắng tan đi, dưới chân cô là mặt đường nhựa bằng phẳng, không khí xung quanh trở nên ẩm ướt. Cô bước thêm vài bước thì nhìn thấy một cánh cổng sắt kiểu châu Âu khổng lồ hiện ra ngay trước mắt.
Cánh cổng sắt vô cùng tráng lệ, từng thanh sắt dựng thẳng đứng, uốn quanh là những họa tiết hoa hồng chạm khắc tinh xảo — vừa sang trọng vừa thanh nhã.
Hai bên cổng là bức tường rào cao ngất.
Ngoài ra xung quanh toàn là cây cối.
Cây dương, cây du, cây bạch dương, cây anh đào… còn rất nhiều loài cây khác mà Bạch Ấu Vi không biết tên.
Cô nhìn thấy bên trụ cổng có một màn hình hiển thị, liền bước tới nhấn nút gọi.
Chờ một lúc, có hai nhân viên an ninh xuất hiện, một người đứng sau cánh cổng hỏi cô là ai.
Bạch Ấu Vi đưa tấm thẻ mời bạn bè cho họ xem.
Ban đầu, bảo vệ có vẻ ngơ ngác, nhưng sau đó như thể có ai đó lập trình lại trong đầu họ, sắc mặt lập tức thay đổi, người kia mỉm cười nói:
“Thì ra là bạn của tiểu thư, chào cô Bạch, mời cô vào.”
Cánh cổng được mở ra, bảo vệ mời Bạch Ấu Vi bước vào, còn lễ phép nói:
“Cô Bạch, phiền cô chờ một chút.”
Anh ta lấy bộ đàm ra liên lạc: “…Làm ơn điều một chiếc xe đến, bạn của tiểu thư đã đến rồi… Vâng, cô ấy đang ở ngay cổng chính.”
Bạch Ấu Vi thầm cảm khái: chỗ này đúng là quá rộng, từ cổng vào mà còn phải có xe đưa đón nữa.
Quả nhiên vài phút sau, một chiếc xe bốn chỗ màu trắng chạy đến — kiểu xe điện giống loại hay dùng trong sân golf, mẫu mã rất đẹp.
Xe dừng trước mặt cô, người lái xe là một người hầu, cúi đầu chào cô.
Bạch Ấu Vi bước lên xe, chiếc xe quay đầu chạy theo hướng vào bên trong.
Đi qua con đường rợp bóng cây, nơi ánh nắng len lỏi qua tán lá, trước mắt bỗng trở nên rộng mở — một bãi cỏ xanh mướt trải dài tới tận tòa lâu đài phía xa, khung cảnh vô cùng hùng vĩ.
Nhưng mà…
Tuy nơi này đẹp thật, nhưng sống ở đây lại cho người ta cảm giác bị tách biệt với thế giới, hơi lạnh lẽo và cô quạnh.
Nghĩ đến tính cách hoạt bát của Phó Diệu Tuyết, Bạch Ấu Vi thật khó tưởng tượng cô ấy lại sống ở một nơi hẻo lánh như thế này.
Vài phút sau, xe chở cô đến trước cửa sảnh chính.
Một nữ giúp việc mặc đồng phục đứng đón sẵn ở đó, vừa mời cô vào vừa nói:
“Tiểu thư đang học, mời cô ngồi chờ một lát.”
Bạch Ấu Vi theo cô ấy bước vào, vừa đi vừa tò mò quan sát xung quanh.
Nói thế nào nhỉ, khung cảnh bên trong gần như có thể dùng hai từ “lộng lẫy” để miêu tả… nhưng là kiểu xa hoa cổ điển, khiến người ta liên tưởng tới sự suy tàn và trụy lạc.
Rèm nhung màu đỏ sẫm dày nặng và nhiều lớp, bộ đồ ăn bạc sáng lấp lánh, đèn cầy, lò sưởi, ghế tựa, còn có cả thảm len đắt tiền tinh xảo như một bức tranh sơn dầu đậm màu trải trên nền đá hoa cương—
Các người hầu xung quanh đều giữ im lặng, hơi thở cũng không dám mạnh, khiến tòa nhà rộng lớn và yên tĩnh này càng thêm phần ngột ngạt.
Bạch Ấu Vi ngồi trong phòng trà tiếp khách, nâng ly sứ tráng men xinh đẹp lên nhấp một ngụm, thầm nghĩ: quả nhiên là mơ, trà uống vào chẳng có chút hương vị nào cả.
Vậy nên nơi này, cả bảo vệ lẫn người hầu, đều là “người giả” được mê cung tạo ra nhỉ?
Cô cần suy nghĩ kỹ một chút, lát nữa gặp Phó Diệu Tuyết nên mở lời thế nào đây? Không thể quá cứng nhắc, mà cũng không thể quá nhẹ nhàng… Phải khiến cô ấy tự nguyện rời khỏi nơi này mới được.
Cộc cộc cộc—
Tiếng giày cao gót rõ ràng vang lên.
Bạch Ấu Vi ngẩng đầu nhìn về phía đó, một cô gái ăn mặc lộng lẫy trong bộ váy tiểu thư đang đi tới.
Quả nhiên người thật và người giả vẫn có sự khác biệt, Bạch Ấu Vi hơi sững người một chút rồi mới nhận ra đó là Phó Diệu Tuyết.
Có vẻ như cô ấy đang rất giận, dù bước đi trên tấm thảm dày, đôi giày cao gót vẫn giẫm lên phát ra tiếng rõ mồn một.
“Tiểu thư, xin chú ý dáng vẻ của cô.”
Một người phụ nữ trung niên cao ráo đi sau lưng nhắc nhở.
Phó Diệu Tuyết mím môi, ánh mắt đầy bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn thu lại vẻ giận dữ, bước thẳng đến trước mặt Bạch Ấu Vi với vẻ mặt lạnh tanh.
0 comments