Chương 34: Một Ánh Nhìn Đã Say Đắm
Phó Hi chậm rãi gọi cô lại: “Đừng vội đi.”
Đường Điềm đã quen với việc mỗi lần anh đều phải trêu chọc đôi câu, như thể không trêu là người sẽ thấy khó chịu.
“Phó tiên sinh hãy rửa mặt ăn sáng trước, tôi không làm phiền anh nữa.”
Nói xong, Đường Điềm lại định rời đi, nhưng Phó Hi dường như quan tâm đến cô hơn cả bữa sáng.
Anh uể oải dụ dỗ cô từng chút một: “Em thật sự không định quyến rũ tôi thêm lần nữa sao? Biết đâu lần này lại thành công đấy.”
Trong mắt Đường Điềm, anh hoàn toàn khác Thẩm Yến Lễ, lời Phó Hi nói cô không bao giờ tin là thật, bởi vì anh rất thích trêu người.
Cô nghiêm túc đáp lại: “Phó tiên sinh yên tâm, tôi sẽ không làm ra bất kỳ hành động vượt giới hạn nào nữa đâu.”
Phó Hi "chậc" một tiếng: “Đúng là đầu gỗ.”
Anh đã ám chỉ rõ ràng như vậy, mà cô vẫn nghĩ anh đang thử dò xét. Không biết phải làm sao với cô đây...
Đường Điềm không nghe rõ anh nói gì, đẩy xe đồ ăn rời khỏi phòng anh.
Lúc đi ngang qua cửa phòng Thẩm Yến Lễ, cô vô thức bước nhanh hơn, như thể trong cánh cửa ấy có mãnh thú đang chờ chực.
Buổi chiều khoảng bốn giờ, Đường Điềm đang nghỉ ngơi trong phòng tiếp khách nhỏ, ghế sofa đối diện là Liễu Hiểu Chi.
Ngoài việc phụ trách sinh hoạt hằng ngày của vài vị tiên sinh, cô và Liễu Hiểu Chi hầu như không phải làm gì nhiều. Chính vì thế nên mới tranh nhau theo mấy vị tiên sinh ra nước ngoài nghỉ dưỡng, lại không cần lo về vấn đề an toàn.
Đường Điềm vừa ăn cherry vừa xem tivi, tâm trạng khá tốt, không còn lo lắng bồn chồn như hôm qua.
Trái lại, Liễu Hiểu Chi ngồi đối diện rõ ràng không có tâm trạng tốt như vậy. Sau khi chuyện cô ta bỏ mặc Đường Điềm bị lộ ra, Thẩm Yến Lễ và chị Ngô vẫn chưa có động thái gì, không biết có định đuổi việc cô ta hay không.
Liễu Hiểu Chi đổ hết mọi phiền phức lên đầu Đường Điềm. Nếu lúc trước khi bị Bùi tiên sinh đuổi ra khỏi phòng, Đường Điềm bị đuổi việc luôn thì đâu có những chuyện như bây giờ.
Còn Đường Điềm – người đang bị cô ta oán hận vô lý – thì tâm trí chỉ để ý xem còn bao nhiêu quả cherry, hoặc tập phim đang chiếu còn bao nhiêu phút.
Cô dường như chẳng hề để ý đối diện còn có người đang nhìn mình.
Ánh mắt u oán của Liễu Hiểu Chi bị Đường Điềm xem như không khí, cô ta càng tức tối. Từ sau khi Đường Điềm bị Bùi tiên sinh đuổi khỏi phòng, không hiểu sao cô như biến thành người khác – không còn chú ý tới mấy vị tiên sinh, không còn tranh công, thậm chí còn… khó đối phó hơn trước.
Trong phòng chỉ có tiếng tivi phát ra, giọng quản gia vang lên trong tai nghe khiến Đường Điềm giật mình, cô chăm chú lắng nghe.
“Tối nay, mấy vị tiên sinh dùng bữa ở phòng ăn tầng một, đầu bếp và người hầu chuẩn bị sẵn sàng.”
Nghe thấy vậy, lời Thẩm Yến Lễ từng nói trong phòng ngày hôm qua lại vang lên trong đầu cô. May mà chỉ là thử dò xét, nếu không mà chạm mặt thì thật sự xấu hổ.
“Đường Điềm, quản gia gửi tin nhắn trong nhóm, nói rằng mấy vị tiên sinh không thích người hầu khác đến gần, tôi với cô phải phân công rõ ràng.”
Đường Điềm chờ cô ta nói tiếp, trọng điểm nằm ở phía sau.
Quả nhiên, đúng như cô dự đoán, Liễu Hiểu Chi tiếp tục nói bằng giọng điệu ngọt ngào: “Vậy thì phân công như mấy hôm nay đi, cô vẫn phụ trách Phó tiên sinh và Ôn tiên sinh, tôi phụ trách Thẩm tiên sinh và Bùi tiên sinh.”
Đường Điềm vẫn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, gật đầu đồng ý:
“Được.”
Liễu Hiểu Chi thấy cô mặt không cảm xúc, tưởng cô đang tức giận trong lòng mà không dám thể hiện ra ngoài. Có vẻ như Đường Điềm không phải là không quan tâm, chỉ là bây giờ biết che giấu cảm xúc hơn trước mà thôi.
Hai người bận bịu một lúc, rất nhanh đã đến giờ ăn tối.
Tại phòng ăn tầng một, hiện vẫn chưa rõ Bùi Giác và những người khác ngồi ở đâu, Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi đứng một bên chờ đợi.
Bùi Giác và Ôn Thiệu Hàn đến trước, Đường Điềm như thường lệ đứng phía sau Ôn Thiệu Hàn, còn Liễu Hiểu Chi thì phụ trách việc dùng bữa của Bùi Giác.
Trong lòng Liễu Hiểu Chi, cơ hội khiến Bùi Giác rung động là rất thấp, nhưng… cô ta không chịu từ bỏ. Một ngày nào đó, Bùi Giác nhất định sẽ bị cô ta làm cảm động.
Bùi Giác khẽ nhướng mắt nhìn về phía Đường Điềm đang chăm chú làm việc ở đối diện, chỉ một giây rồi lại dời tầm nhìn đi, như thể chỉ vô tình liếc nhìn một cái.
Thẩm Yến Lễ và Phó Hi một trước một sau bước vào phòng ăn, đồng thời hướng mắt nhìn về phía Đường Điềm đang cúi đầu làm việc. Vẻ ngoài và khí chất của cô thực sự xuất chúng, khiến người ta chỉ nhìn một cái đã say mê.
Bên cạnh Ôn Thiệu Hàn vẫn còn một chỗ trống, Phó Hi sợ Thẩm Yến Lễ giành mất chỗ, nên nhanh chóng ngồi vào vị trí bên cạnh Ôn Thiệu Hàn.
Thẩm Yến Lễ chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Đường Điềm – người vẫn chưa phát hiện ra anh – rồi ngồi vào vị trí đối diện Phó Hi.
Suốt bữa ăn, Đường Điềm bận rộn đến mức không dừng lại được, vì cô phải phục vụ hai người cùng lúc, lại không được để xảy ra sai sót.
Cô gần như không có thời gian phân tâm, nên cũng không nhận ra ánh mắt nhíu lại của Thẩm Yến Lễ ở góc đối diện đang nhìn về phía mình.
Bùi Giác ăn xong trước, ánh mắt anh dừng lại trên lớp mồ hôi mỏng trên trán Đường Điềm. Làn da cô trắng hồng, càng tôn lên vẻ mịn màng như nước.
“Ngày mai tôi sẽ bảo quản gia sắp xếp thêm hai người giúp việc nữa.”
Câu nói ấy khiến Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn cùng lúc nhìn về phía Đường Điềm.
So với Đường Điềm, Liễu Hiểu Chi nhàn hạ hơn rất nhiều. Bùi Giác và Thẩm Yến Lễ vốn không cần cô ta can thiệp vào việc ăn uống, chỉ cần đưa khăn nóng là được.
Đây cũng là một trong những lý do khiến Liễu Hiểu Chi nhất quyết chọn phụ trách hai người đó.
Còn việc của Đường Điềm thì không đơn giản như vậy. Ôn Thiệu Hàn còn đỡ, Phó Hi lại là kiểu công tử nhiều yêu cầu, gần như không muốn động tay động chân.
Đường Điềm chủ yếu bận lo cho Phó Hi, nhưng bên Ôn Thiệu Hàn cũng không thể lơ là. Cô bận đến mức không có thời gian nghĩ đến chuyện trốn việc.
Liễu Hiểu Chi âm thầm cười thầm trong lòng khi nhìn thấy cảnh đó. Dám chống lại cô ta, thì đây chính là hậu quả.
Lời của Bùi Giác khiến sắc mặt Thẩm Yến Lễ trầm xuống vài phần, chỉ vì anh định nói điều đó nhưng lại bị Bùi Giác cướp mất lời.
Đường Điềm mãi mới phát hiện ra ánh mắt của mọi người đều đang dồn về phía mình. Chẳng lẽ Bùi Giác nói câu đó là vì thấy cô quá bận sao?
Cô hoang mang nhìn vào ánh mắt của Bùi Giác, ánh mắt anh đen lạnh như thường lệ, không có gì khác biệt. Rồi anh dời mắt đi trước, sải bước rời khỏi phòng ăn.
Phó Hi vốn không định làm khó cô, chỉ là thói quen của anh luôn như thế. Hơn nữa... Đường Điềm rất hiếm khi ở gần anh, lần này có cơ hội quý giá, anh muốn nhân đó tiếp cận cô nhiều hơn.
Vì vậy mà khiến cô bận rộn đến đổ mồ hôi trán. Phó Hi trước nay không biết thương hoa tiếc ngọc, vậy mà lúc này lại có chút hối hận vì hành vi vừa rồi của mình.
Anh cũng gần ăn xong, vừa định với tay lấy khăn nóng, thì đúng lúc đó, khăn nóng được đưa đến bên tay anh.
Phó Hi ngước mắt nhìn theo chiếc khăn, hiếm hoi để lộ vẻ ngạc nhiên. Gương mặt xinh đẹp và làn da trắng như tuyết của cô đập ngay vào mắt.
Đường Điềm tự nhiên đưa khăn nóng cho Phó Hi, cô không cảm thấy thiệt thòi. Tâm lý của cô luôn rất vững vàng – với mức lương cao như vậy, chút mệt mỏi này chẳng là gì. Nhưng khi nhận ra hai câu nói của Bùi Giác có lẽ là vì nghĩ cho cô, trong khoảnh khắc đó, cô thấy lòng mình có đôi chút lay động.
Hình như, Bùi Giác… có vẻ cũng không phải là người tuyệt tình lạnh lẽo như cô vẫn nghĩ.
Chương 35: U Tối Khó Lường
Bữa tối kết thúc, Đường Điềm bận rộn dọn dẹp. Có lẽ vì đã ăn quá nhiều cherry vào buổi chiều nên giờ cô không cảm thấy đói.
Vô tình ngẩng đầu, Đường Điềm bắt gặp ánh mắt của Thẩm Yến Lễ đang nhìn về phía cô từ góc đối diện, dường như anh đã lặng lẽ nhìn cô rất lâu.
Câu “Tôi muốn thử xem” của anh vẫn còn văng vẳng bên tai, Đường Điềm vội vàng cúi đầu. Ánh mắt ấy… vẫn giống như hôm qua, u tối, khó đoán.
Cô cảm nhận rõ ánh nhìn nóng bỏng của người đàn ông đối diện như thiêu đốt từng tấc da thịt trên cơ thể mình.
Đường Điềm càng bị anh nhìn càng thấy căng thẳng vô cớ. Cô nhanh chóng thu dọn xong và rời khỏi nhà ăn.
Đứng sau lưng Thẩm Yến Lễ là Liễu Hiểu Chi, hiếm hoi lắm cô ta mới tỏ vẻ hài lòng khi nhìn thấy Đường Điềm rời khỏi nhà ăn.
Hôm qua Đường Điềm hoảng loạn như vậy chắc chắn là bị Thẩm tiên sinh nói gì rồi, nếu không cô đã chẳng phải né tránh anh như bây giờ.
Tâm trí Đường Điềm lại bắt đầu hỗn loạn. Khi đi qua hành lang, Phó Hi đã đứng đợi ở đó từ sớm và chặn đường cô.
Phó Hi đút tay vào túi quần, vóc dáng cao lớn sừng sững trước mặt cô, vẻ tuấn tú trên gương mặt dường như cũng lộ rõ sự lúng túng.
Anh nói: “Lúc nãy dùng bữa, tôi không cố ý như vậy đâu.”
Đường Điềm vẫn còn đang trong trạng thái hoảng loạn, bị chặn lại khiến cô đứng ngây tại chỗ.
Anh đang nói đến việc trong bữa ăn khiến cô bận rộn không ngơi tay ư?
Cô đáp lại: “Phó tiên sinh không cần để trong lòng, đó là công việc của tôi, nên làm mà.”
Nhưng Phó Hi lại khẽ nhếch môi cười, cúi người lại gần cô, ánh mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên của cô.
Giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ: “Sao tai và má em đỏ thế này?”
Gương mặt xinh đẹp như hoa đào của Đường Điềm lập tức đỏ bừng. Cô vội vàng lùi lại, tránh khỏi sự tiếp cận của anh.
“Không... không có gì cả.”
Nói xong, cô lập tức lách người bỏ đi.
Phó Hi biết cô vẫn chưa ăn tối nên anh cũng không đuổi theo để trêu chọc.
Nhưng người khiến Đường Điềm bối rối đến vậy không phải là Phó Hi, mà chính là Thẩm Yến Lễ. Ánh mắt anh nhìn cô… không giống như chỉ đơn giản là dò xét.
Có lẽ cô nghĩ quá nhiều. Đường Điềm thầm nhủ: để an toàn, sau này nên giữ khoảng cách với Thẩm Yến Lễ.
Ăn tối xong, cô chuẩn bị tan làm về phòng nghỉ ngơi. Ai ngờ vừa ngẩng đầu, bóng người cao lớn đi về phía cô khiến cơn buồn ngủ bay biến.
Đường Điềm khựng bước, vẫn tiếp tục đi về hướng phòng mình. Khi hai người lướt qua nhau, cô lại không thể giả vờ như không thấy anh.
Cô cứng ngắc lên tiếng chào: “Chào Thẩm tiên sinh.”
Thẩm Yến Lễ dừng lại: “Sáng mai mang cho tôi một ly sữa ấm vào phòng.”
Đường Điềm định nói sẽ nhắn lại cho Liễu Hiểu Chi, nhưng nghĩ đến khả năng Thẩm Yến Lễ sẽ chỉ đích danh cô mang lên, cô lập tức nuốt lời định nói vào trong.
Hiện giờ cô không thể đoán được Thẩm Yến Lễ đang thử cô hay có lý do nào khác, việc cô có thể làm chỉ là cố gắng tránh xa anh.
“Vâng thưa Thẩm tiên sinh.”
Đường Điềm định quay về phòng thì cổ tay trái bị Thẩm Yến Lễ nắm lấy. Bàn tay anh không nóng như tay Phó Hi, mà mang theo cảm giác mát lạnh như ngọc.
Tim cô run lên, vội vã rút tay lại, anh… nắm cô làm gì?
Thẩm Yến Lễ không nới lỏng lực, cúi đầu nhìn cô thật lâu, giọng anh trầm ổn: “Tôi không nói đùa chuyện hôm qua.”
Đường Điềm giật mình đến mức nói lắp, quên cả giãy ra: “K-không… nói đùa chuyện gì cơ?”
Thẩm Yến Lễ còn định nói tiếp thì một giọng nói vang lên cắt ngang:
“Yến Lễ, có chuyện gì vậy?”
Ôn Thiệu Hàn từ đầu hành lang chậm rãi bước đến, ánh mắt sau cặp kính rơi lên bàn tay to của Thẩm Yến Lễ đang nắm lấy cổ tay Đường Điềm.
Thẩm Yến Lễ liếc nhìn anh ấy rồi từ từ buông tay Đường Điềm ra. Cảm giác mềm mại còn lưu lại trong lòng bàn tay khiến anh lưu luyến, chỉ muốn giữ lại để thưởng thức mãi…
Đường Điềm cúi đầu chào Ôn Thiệu Hàn: “Chào Ôn tiên sinh.” Rồi cô lập tức tránh ánh mắt Thẩm Yến Lễ, nhanh chóng trở về phòng.
Thẩm Yến Lễ siết chặt tay phải từng nắm lấy cổ tay cô, cố nén lại cơn tê dại lan khắp người.
Ôn Thiệu Hàn dường như chưa phát hiện Thẩm Yến Lễ đã có tâm tư với Đường Điềm. Anh hỏi: “Cô ấy lại chọc giận anh à?”
Thẩm Yến Lễ cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong đáy mắt, thản nhiên đáp: “Không có gì.”
Ôn Thiệu Hàn thấy anh không muốn nói, cũng biết điều không hỏi thêm.
Anh nói với Thẩm Yến Lễ: “Tôi soạn xong một bản nhạc rồi, lên lầu nghe thử đi.”
Sau đó, hai người cùng lên tầng hai.
Trở về phòng, Đường Điềm cúi đầu nhìn cổ tay hơi ửng đỏ — vết đỏ ấy chính là do Thẩm Yến Lễ để lại.
Ý anh là, câu nói hôm qua của anh không phải nói đùa?
Đôi mắt Đường Điềm tràn đầy vẻ khó tin, rốt cuộc Thẩm Yến Lễ có ý gì? Cô không tin anh lại có thể thích mình.
Trước đây họ gần như chưa từng tiếp xúc. Ngoài lần trong phòng kính ngày đó ra thì chỉ có hôm anh say rượu, cô cùng mấy người chị Ngô dìu anh vào phòng.
Lúc đó cô cũng chỉ chăm sóc được một lúc, rồi khi anh tỉnh lại đã đuổi cô ra ngoài.
Ngoài ra chỉ là vài lời xã giao ngắn ngủi. Lần duy nhất có tiếp xúc thân thể chính là trong phòng kính hôm ấy.
Lúc cô đang giữ tư thế vẽ tranh mà không cẩn thận ngủ thiếp đi, anh đã giúp cô vén tóc bị gió thổi rối, tay anh bị cô đang trong cơn mơ vô thức ấn vào… vị trí ngực.
Đường Điềm chợt nghĩ tới điều gì, chẳng lẽ việc Thẩm Yến Lễ nói “muốn thử xem” là vì lúc ấy tay anh vô tình đụng vào ngực cô, nên muốn chịu trách nhiệm?
Dù khá gượng ép, nhưng ngoài lý do này thì không còn lời giải thích hợp lý hơn. Những lời như thích cô hay để ý đến cô, càng không thể xảy ra.
Đêm khuya, Đường Điềm tắm xong, mệt mỏi nằm trên giường. Lại một đêm nhiều mộng mị.
Sáng sớm, trời lại lất phất tuyết. Trên tầng hai, cửa phòng Thẩm Yến Lễ bị gõ.
“Mời vào.”
Cửa không khóa bị người từ ngoài đẩy vào, một bóng người nhẹ nhàng bước vào phòng.
Ngoài cửa sổ sát đất, hoa tuyết lặng lẽ bay. Thẩm Yến Lễ mặc áo ngủ lụa đen, ngồi trên sofa lật xem cuốn sách trên tay.
Cảnh tượng ấy khiến Liễu Hiểu Chi vui mừng trong lòng, cô ta đặt một ly sữa ấm lên bàn trà.
“Thẩm tiên sinh, đây là sữa ấm anh cần.”
Thẩm Yến Lễ không ngẩng đầu: “Cứ để đó.”
Một lúc sau, Liễu Hiểu Chi vẫn chưa rời đi, mãi đến khi Thẩm Yến Lễ ngẩng đầu lên từ cuốn sách.
“Còn chuyện gì sao?”
Liễu Hiểu Chi tỏ ra khó xử nhưng buộc phải nói: “Thẩm tiên sinh, lần sau nếu có việc gì cần dặn dò thì cứ nói thẳng với tôi, Đường Điềm… không quá sẵn lòng chuyển lời cho tôi.”
Mục đích của Liễu Hiểu Chi là khiến Thẩm Yến Lễ trách cứ Đường Điềm nên mới vòng vo ám chỉ.
Thẩm Yến Lễ gập sách lại, giọng bình thản: “Bảo cô ấy lên đây.”
Liễu Hiểu Chi thấy đã đạt được mục đích, liền đáp: “Tôi đi gọi cô ấy lên.”
Chẳng mấy chốc, Đường Điềm căng thẳng đến toát mồ hôi lòng bàn tay, cô đẩy cửa bước vào phòng. Vừa vào đến nơi, Liễu Hiểu Chi lướt ngang qua người cô, ánh mắt đầy vẻ hả hê.
Lúc này Đường Điềm đã rối bời, cô đứng giữa phòng khách, đối mặt với Thẩm Yến Lễ đang ngồi trên sofa. Khoảnh khắc sau, cánh cửa phòng khép lại.
Chương 36: “Làm bạn gái của tôi.”
Trên ghế sofa, ánh mắt của Thẩm Yến Lễ vẫn dừng lại trên mặt sách.
Đường Điềm đứng ở giữa phòng khách, anh vẫn không ngẩng đầu, không lên tiếng, khiến cô càng thêm bất an.
Cô không nói rõ được vì sao lại hồi hộp, chỉ là trực giác mách bảo cô rằng, Thẩm Yến Lễ... có phần nguy hiểm.
Một lúc sau, anh mới từ từ ngẩng đầu.
Thẩm Yến Lễ đặt cuốn sách xuống bàn trà, anh tựa vào lưng ghế sofa, hai chân vắt chéo, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, tư thế vừa tao nhã vừa lười biếng, ánh mắt nhìn cô bình tĩnh nhưng ẩn chứa ý vị khó đoán.
Đường Điềm hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, cô cúi đầu nhìn mặt đất, định lên tiếng nói.
Lúc này, anh cất giọng trầm hỏi: “Sao lại để Liễu Hiểu Chi mang sữa lên?”
Đường Điềm trả lời:
“Tôi và Liễu Hiểu Chi phân công công việc. Cô ấy phụ trách Thẩm tiên sinh và Bùi tiên sinh, còn tôi phụ trách Phó tiên sinh và Ôn tiên sinh, vì vậy... tôi mới nói với cô ấy sáng nay anh muốn uống sữa ấm.”
Thái độ của Thẩm Yến Lễ với câu trả lời đó chỉ là sự im lặng.
Ánh mắt tĩnh lặng đến kỳ lạ của anh khiến toàn thân Đường Điềm lạnh toát. Nhưng chỉ cần anh không nói gì kiểu như “muốn thử xem”, cô sẽ coi như chuyện hôm đó chưa từng xảy ra.
Chỉ là... thực tế không diễn ra như cô nghĩ.
Cuối cùng, Thẩm Yến Lễ mở miệng: “Tôi nói nghiêm túc, tôi muốn em... làm bạn gái của tôi.”
Giọng nói của anh trầm thấp, dày và quyến rũ, đủ để khiến những người mê giọng phải phát cuồng.
Thế nhưng Đường Điềm lại bị dọa đến lùi về sau nửa bước, gương mặt xinh đẹp đến cực điểm lộ vẻ hoảng loạn, khiến người ta nhìn vào mà sinh lòng thương xót.
Cô gắng gượng trấn tĩnh lại, nhưng lời nói của anh giống như một tiếng sấm vang dội trong đầu cô, thật sự khiến cô không thể không kinh ngạc.
Thẩm Yến Lễ dường như rất thích vẻ mặt nhỏ bé đầy biểu cảm ấy của cô, ánh mắt không chớp nhìn chăm chăm vào cô.
Một lúc lâu sau, Đường Điềm mới tìm lại được giọng nói, vội vàng nói:
“Thẩm tiên sinh, hôm đó trong phòng kính... chỉ là tai nạn thôi, không phải lỗi của anh. Là tôi... chưa tỉnh ngủ, nên mới giữ lấy tay anh, vì vậy mới... mới xảy ra chuyện đó.”
Cô không nhắc thì thôi, nhắc đến chuyện xảy ra hôm đó trong phòng kính, những giấc mơ vô số lần vào ban đêm của Thẩm Yến Lễ, cùng với dục vọng bị đè nén, ngay lập tức khiến ánh mắt anh trở nên sâu và nặng.
Yết hầu anh khẽ chuyển động mấy lần, cảm giác dưới lòng bàn tay hôm đó... có lẽ cả đời này cũng không thể quên được.
Khi Thẩm Yến Lễ lại lên tiếng, Đường Điềm nghe ra giọng nói của anh hơi khàn. Nhưng cô lại không hiểu vì sao, cũng chẳng để tâm, bởi vì hàm ý trong lời nói của anh mới thật sự khiến cô hoang mang và rối loạn.
Anh nói: “Em nói đúng, tôi nên chịu trách nhiệm với em.”
Đường Điềm vội xua tay từ chối: “Không cần đâu Thẩm tiên sinh. Tôi chỉ là người giúp việc, thật sự không xứng với thân phận của anh.”
Thẩm Yến Lễ nhíu mày: “Đừng coi thường bản thân. Người giúp việc thì sao? Người tôi thích là em.”
Đường Điềm thấy anh không giống đang thử dò xét, càng không giống như đang đùa, đầu ngón tay cô khẽ run rẩy.
Việc Thẩm Yến Lễ muốn cô làm bạn gái của anh là điều mà dù có đánh chết cô cũng không thể ngờ tới, toàn bộ suy nghĩ của cô đều rơi vào hỗn loạn.
Cô hít sâu một hơi để xoa dịu cảm xúc bất an, từ chối một cách nhẹ nhàng: “Thẩm tiên sinh, hiện tại tôi không có ý định yêu đương.”
Thẩm Yến Lễ là kiểu người được trời ưu ái, một khi anh thích thứ gì hoặc ai đó, thì chắc chắn sẽ nắm chắc trong tay, quyết tâm có được bằng mọi giá.
Vậy mà lần này, anh lại không hề nóng vội: “Không sao, em cứ suy nghĩ kỹ thêm.”
Đường Điềm lập tức lắc đầu: “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Tình cảm của anh, tôi không thể đáp lại.”
Hiện tại cô chỉ muốn thoát khỏi cốt truyện trong tiểu thuyết, chưa từng nghĩ sẽ yêu ai trong khoảng thời gian này, huống hồ người đó lại là một trong các nam chính.
Cô là nữ phụ độc ác trong truyện, nếu yêu một trong những nam chính? Cô còn không dám tưởng tượng kết cục sẽ thê thảm đến mức nào.
Thẩm Yến Lễ không để tâm đến lời từ chối của cô, chỉ nói: “Từ mai, mỗi sáng đưa một ly sữa ấm đến phòng tôi.”
Đường Điềm tưởng chuyện này thế là xong, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Vâng, Thẩm tiên sinh.”
Thẩm Yến Lễ thấy cô như thể chỉ muốn rời đi ngay lập tức, lại trầm giọng dặn thêm: “Không được đùn đẩy cho Liễu Hiểu Chi nữa.”
Đường Điềm bị nói trúng tâm tư, ngượng ngùng đồng ý rồi vội vàng rời khỏi phòng anh.
Cô đóng cửa lại, đứng trước cửa phòng mà mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Vừa mới lấy lại tinh thần thì nghe tiếng bước chân rất gần dừng lại ở bên phải.
Đường Điềm quay mặt sang, thấy Ôn Thiệu Hàn mặc đồ thường ngày, vóc dáng cao ráo rắn rỏi, tỉ lệ còn chuẩn hơn cả người mẫu. Nhưng khí chất và vẻ ngoài tuấn tú của anh lại dịu dàng như ngọc, đúng là hình mẫu công tử nho nhã.
Ánh mắt anh lướt qua vẻ mặt hoảng hốt chưa nguôi của cô, anh hỏi: “Đứng trước cửa phòng Yến Lễ làm gì thế?”
Đường Điềm đáp: “Vừa từ phòng Thẩm tiên sinh đi ra.”
Ôn Thiệu Hàn dừng lại một chút, liếc nhìn cánh cửa bên trái: “Cậu ấy làm khó em sao?”
Đường Điềm vội lắc đầu: “Không, không có. Thẩm tiên sinh chỉ hỏi tôi vài câu thôi.”
Ôn Thiệu Hàn nhìn cô hồi lâu, rồi không hỏi thêm nữa: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi, đừng sợ, tôi sẽ giúp em giải quyết.”
Lời anh nói khiến Đường Điềm cảm thấy vô cùng ấm áp. Ôn Thiệu Hàn đúng là một người quân tử nho nhã, người tốt thực sự.
“Cảm ơn Ôn tiên sinh đã quan tâm.”
Đôi mắt đen láy của Đường Điềm cong cong, toát ra vẻ trong trẻo như nước, khiến ai nhìn cũng sinh thiện cảm, muốn lại gần cô.
Ôn Thiệu Hàn mỉm cười: “Không cần khách sáo.”
Đường Điềm rời đi làm việc trước, lúc đi không nhận ra Ôn Thiệu Hàn sau lưng vẫn đang dõi theo bóng dáng mảnh mai của cô bằng ánh mắt ôn hòa nhưng lại có chút kỳ lạ.
Khi trở lại tầng một, mọi chuyện đã được giải quyết, tâm trạng của Đường Điềm cũng trở nên vui vẻ hơn hẳn.
Liễu Hiểu Chi vốn tưởng sẽ được nhìn thấy cô khóc lóc thảm thiết, nào ngờ Đường Điềm từ phòng Thẩm Yến Lễ bước ra, không những không có vẻ gì là bị mắng mỏ, ngược lại tâm trạng còn rất tốt.
Tâm lý đắc ý của cô ta bắt đầu sụp đổ, liếc nhìn vẻ mặt và hành động nhẹ nhàng của Đường Điềm mà đầy cảnh giác.
Đường Điềm đang ăn sáng, hiếm khi thấy Liễu Hiểu Chi ngồi xuống cạnh mình.
Trong lòng cô rõ như gương, Liễu Hiểu Chi ngồi cạnh chẳng qua là để moi thông tin về cuộc nói chuyện giữa cô và Thẩm Yến Lễ.
Cô vẫn tiếp tục ăn sáng, coi Liễu Hiểu Chi bên cạnh như không khí.
Một kẻ luôn rắp tâm hại mình mà nhất thời chưa tránh được, thì chỉ còn cách phớt lờ.
“Đường Điềm, Thẩm tiên sinh đã nói gì với cô vậy?”
Đường Điềm nuốt một thìa cháo: “Nói chuyện làm sao xử lý chuyện cô bỏ tôi lại sân bay.”
Liễu Hiểu Chi: “…”
Biểu cảm dịu dàng của cô ta suýt nữa không giữ được, trong lòng thì nghiến răng nghiến lợi vì tức, cô ta biết Đường Điềm đang cố tình đùa cợt mình, những lời đó chắc chắn không phải sự thật.
Dù tức giận, Liễu Hiểu Chi vẫn đành thuận theo: “Vậy Thẩm tiên sinh nói thế nào?”
Đường Điềm bỗng ngừng ăn, quay đầu nhìn cô ta không chút biểu cảm, ánh mắt ấy khiến cô ta thấy lạnh sống lưng.
Đường Điềm lại úp mở: “Rất nhanh thôi, cô sẽ biết.”
Liễu Hiểu Chi thừa biết cô cố ý dọa mình nhưng vẫn bị lung lay. Chẳng lẽ Thẩm Yến Lễ thực sự nói chuyện đó với Đường Điềm?
Cô ta lại hỏi: “Thẩm tiên sinh còn nói gì khác không?”
Đường Điềm vừa ăn sáng, vừa thản nhiên nói:
“Thẩm tiên sinh bảo tôi mỗi sáng phải mang sữa ấm đến phòng anh ấy, còn dặn không được đùn đẩy cho cô nữa.”
Đường Điềm cố ý kể chuyện này cho Liễu Hiểu Chi nghe, vì biết rõ cô ta để mắt đến Thẩm Yến Lễ đến mức nào, làm sao có thể để cô mỗi sáng mang sữa cho anh?
Vì vậy cô chắc chắn Liễu Hiểu Chi sẽ tìm cách nhúng tay vào và giành lấy công việc đó.
0 comments