Chương 78: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 27
Cô vừa đưa tay ra, Chu Khanh Diễn lập tức chú ý đến miếng băng cá nhân trên tay cô.
“Cắt vào tay rồi à?” Giọng anh rất nhẹ, nhưng dường như mang theo chút quan tâm.
Cố Kiều Kiều vội vàng giấu tay ra sau lưng, cười ngại ngùng: “Em vụng quá, chỉ cắt tép tỏi thôi mà cũng cắt trúng tay.”
Chu Khanh Diễn điềm đạm nói: “Sau này không cần nấu ăn riêng vì anh đâu.”
Cố Kiều Kiều gật đầu đồng ý, rồi giục anh ăn cơm, ăn xong còn phải đi dạo.
Lúc này Chu Khanh Diễn mới cầm đũa lên, gắp một miếng thịt cá đưa vào miệng.
…Bất ngờ là, ăn cũng ngon đấy chứ.
Anh đã chuẩn bị tinh thần để ăn “món ăn hắc ám” rồi, không ngờ cá không hề tanh mà còn tươi ngon nữa.
Đúng là khi không kỳ vọng thì lại toàn là bất ngờ.
Hôm nay Chu Khanh Diễn ăn nhiều hơn hôm qua một chút, Cố Kiều Kiều nhìn anh ăn mà cười tươi suốt cả bữa, còn anh thì rất điềm nhiên, chẳng hề để tâm.
Khi anh ăn xong, Cố Kiều Kiều định đi rửa chén, lại bị Chu Khanh Diễn cứng rắn ngăn cản, tay cô đang có vết thương, cô cũng không cố chấp nữa, ngoan ngoãn theo Chu Khanh Diễn ra cửa thay giày.
Lúc lại thấy bình hồng màu hồng nhạt kia, Chu Khanh Diễn hỏi như vô tình: “Em còn mua hoa nữa à?”
Cố Kiều Kiều vừa thay giày vừa đáp: “Không phải đâu, là lúc em mua đồ ở siêu thị, chủ tiệm tặng đó.”
Cô trông rất vui vẻ, đôi mắt ánh lên nụ cười rạng rỡ: “Đây là lần đầu tiên em được tặng hoa đó!”
“Vậy à.” Chu Khanh Diễn mở cửa, lại hỏi: “Em thích hoa à?”
Cố Kiều Kiều liên tục gật đầu, cười hớn hở: “Tất nhiên rồi, không có cô gái nào có thể từ chối hoa tươi cả~”
Cô nhìn quanh, thấy không có ai, liền ghé sát lại nói nhỏ với Chu Khanh Diễn: “Chủ tiệm còn bảo là vì em xinh nên mới tặng, chứ không có tặng người khác đâu nha.”
Cố Kiều Kiều kết luận: “Xinh đẹp thật có ích, thích thật, giờ em cũng xinh rồi~”
Chu Khanh Diễn không chú ý lắm đến câu cuối cùng của cô, điều anh đang nghĩ là: chủ siêu thị đó là nam hay nữ? Lúc đi ngang qua có thể nhìn thử.
Hai người thong thả đi dọc con đường lát đá, hôm nay họ chọn đi con đường khác, tình cờ đi ngang qua siêu thị trong khu, chủ tiệm bên trong thấy họ còn vẫy tay chào Cố Kiều Kiều.
Cố Kiều Kiều cũng tươi cười vẫy tay đáp lại.
Chu Khanh Diễn chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi, à, là nữ.
Lúc đi dạo, họ còn thấy có người đang dắt mèo đi dạo, Cố Kiều Kiều hào hứng nói với Chu Khanh Diễn: “Anh Chu có thích mèo chó không? Em cũng nuôi một con mèo đấy, là một con Maine Coon màu đen, nhìn dễ thương lắm.”
Chu Khanh Diễn nhìn con mèo kia, đáp: “Không thích cũng không ghét.”
Anh chưa từng nuôi thú cưng bao giờ, vì thấy phiền phức.
“À, vậy thôi. Thấy con mèo kia là em lại nhớ con mèo của em, không biết giờ nó ở tiệm thú cưng thế nào nữa?”
Trước khi ra ngoài, Cố Kiều Kiều đã liên hệ với tiệm thú cưng, muốn gửi Đại Bạch Bạch ở đó một tuần.
Người ở tiệm đồng ý rất nhanh, còn biết cô ở gần nên chủ động cho nhân viên đến đón Đại Bạch Bạch đi.
Thái độ phục vụ rất tốt.
Chu Khanh Diễn liếc nhìn cô một cái, lúc này Cố Kiều Kiều đang làm mặt mèo với con mèo kia, còn khẽ “meo~” một tiếng, khiến con mèo kia không chịu đi, cứ quay đầu lại nhìn cô.
Anh lạnh nhạt nói: “Nếu thích mèo vậy thì mang mèo của em đến đây đi.”
Cố Kiều Kiều kinh ngạc quay lại nhìn Chu Khanh Diễn: “Thật à!” Nhưng nghĩ đến việc mình không ở đây được bao lâu, cô chần chừ rồi nói: “Thôi để sau đi, em sắp rời đi rồi. Để mèo con phải làm quen môi trường mới cũng không dễ.”
Chu Khanh Diễn sững lại, đúng là anh đã quên mất, cô chỉ ở lại một tuần.
Giờ chỉ còn năm ngày.
Sắc mặt anh không thay đổi, chỉ là giọng nói càng nhạt hơn: “Về thôi, anh còn phải làm việc.”
“Dạ, vậy mình về nhà nhé~”
Cố Kiều Kiều vẫy tay tạm biệt con mèo, còn ngại ngùng mỉm cười với chủ mèo.
Hai người trở lại biệt thự, Chu Khanh Diễn vào phòng làm việc, dặn Cố Kiều Kiều cứ tự nhiên như ở nhà.
Cố Kiều Kiều sợ anh ăn đồ cay ban nãy sẽ bị đau họng, bèn vào bếp nấu cho anh một bát canh lê tuyết và tuyết nhĩ. Khi múc canh, cô bất cẩn bị bỏng nước nóng, làn da mỏng manh liền đỏ bừng lên.
Cô vội vã xả nước lạnh vài phút, cảm giác rát mới dịu đi chút.
Thấy canh cũng không còn quá nóng nữa, cô bưng bát canh vào phòng làm việc.
Cửa phòng vẫn mở, Cố Kiều Kiều thấy anh đang chăm chú nhìn màn hình laptop, nên không gọi làm phiền, nhẹ nhàng đặt bát canh xuống cạnh máy tính.
Cô rất lễ phép, không liếc nhìn vào máy tính của Chu Khanh Diễn, đặt xong liền ngồi sang chiếc ghế bên kia, ngắm anh làm việc.
Chu Khanh Diễn đeo một cặp kính gọng vàng, ngồi ngay ngắn, thần sắc chuyên chú.
Gương mặt anh không phải là tuấn tú nhất trong đám người quen cô, nhưng khí chất riêng biệt quanh anh khiến người ta khó lòng bỏ qua.
Anh là kiểu người trưởng thành, lý trí và lạnh nhạt.
Cố Kiều Kiều rất muốn biết, một người như vậy, khi mất kiểm soát sẽ như thế nào?
Cô có chút mong chờ.
Có lẽ ánh mắt Cố Kiều Kiều quá nóng bỏng, Chu Khanh Diễn ngẩng đầu lên, điềm đạm nói: “Nếu rảnh thì xem tivi đi.”
Cố Kiều Kiều cười: “Em đâu có làm phiền Chu tiên sinh mà? Với lại em không thích xem tivi đâu, giờ mấy bộ phim truyền hình toàn đoán được kết cục từ đầu rồi.”
Phiền đấy. Chu Khanh Diễn thầm nghĩ trong lòng.
Thôi thì để công việc lại cho ngày mai vậy.
Chu Khanh Diễn đứng dậy: “Đi thôi, về phòng.”
Cố Kiều Kiều lập tức đứng lên: “Anh uống bát canh lê tuyết tuyết nhĩ em nấu đi đã, vì nấu cho anh mà em còn bị bỏng tay nữa đó.”
Cô làm nũng nói, còn chìa bàn tay bị bỏng ra trước mặt anh.
Nửa mu bàn tay đã hơi đỏ lên.
Chu Khanh Diễn uống cạn bát canh trong một hơi, sau đó tự nhiên nắm lấy tay không bị thương của cô kéo vào phòng ngủ: “Ngồi xuống, anh đi lấy thuốc cho em.”
Cố Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu.
Chu Khanh Diễn nhanh chóng mang thuốc về, anh nửa quỳ trước mặt Cố Kiều Kiều, cẩn thận thoa thuốc trị bỏng lên tay cô.
Thuốc mát lạnh, kích thích làm Cố Kiều Kiều rụt tay lại theo phản xạ, nhưng lại bị Chu Khanh Diễn nắm chặt lấy.
Tay Cố Kiều Kiều lạnh và mềm như không xương, còn tay Chu Khanh Diễn thì to và ấm áp.
Cố Kiều Kiều bị hơi ấm đó làm cảm động đến bật khóc, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, Chu Khanh Diễn theo phản xạ ngẩng đầu.
Cô vậy mà lại khóc.
Chu Khanh Diễn hỏi: “Đau lắm à?”
Cố Kiều Kiều lắc đầu, nước mắt vẫn rơi lã chã: “Không đau đâu… Em không cố ý khóc… nhưng nước mắt cứ không kìm lại được…”
Chu Khanh Diễn nhớ đến lúc nhỏ, người lớn thường dỗ anh: “Phù phù là hết đau rồi.”
Anh kéo tay Cố Kiều Kiều lại, nhẹ nhàng thổi vài hơi.
Thế nhưng, Cố Kiều Kiều lại càng khóc dữ dội hơn.
Chương 79: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 28
Trong mấy ngày qua, ấn tượng của Chu Khanh Diễn về cô là một cô gái nhỏ yếu đuối nhưng tràn đầy sức sống và hoạt bát.
Trên mặt cô luôn nở nụ cười, trông rất vui vẻ.
Nhưng giờ đây, nhìn thấy cô khóc đến mức không kiểm soát được, Chu Khanh Diễn hoàn toàn sững lại.
Anh chưa từng dỗ ai bao giờ, khó khăn lắm mới dỗ một lần thì lại khiến người ta khóc nhiều hơn.
Trong khoảnh khắc ấy, anh bối rối đến mức không biết phải làm gì, chỉ có thể rút một tờ giấy từ ngăn kéo đầu giường đưa cho cô.
“Cảm... cảm ơn anh, em thật sự không cố ý khóc đâu, đây là lần đầu tiên có người bôi thuốc cho em, lần đầu tiên có người hỏi em có đau không, hu hu hu, em cũng không kiểm soát được nước mắt của mình, rõ ràng không muốn khóc mà…”
Đôi mắt của Cố Kiều Kiều đã đỏ hoe, sống mũi cũng đỏ bừng, những giọt nước mắt to tròn không ngừng rơi từ hốc mắt, rơi xuống tay và người Chu Khanh Diễn.
Trong lòng Chu Khanh Diễn chợt dâng lên một cảm giác chua xót. Trí nhớ của anh rất tốt, Cố Kiều Kiều từng nói, đây là lần đầu có người cùng cô ăn cơm, lần đầu có người tặng hoa cho cô, và giờ là lần đầu có người bôi thuốc cho cô.
Anh không kiềm được mà suy nghĩ lan man, có phải vì cô là trẻ mồ côi không? Cho nên luôn cô độc một mình?
Chu Khanh Diễn vốn không phải người giỏi an ủi người khác, dù trong lòng đang dao động, nhưng ngoài mặt vẫn im lặng.
Cố Kiều Kiều coi anh như một khán giả hợp chuẩn, mở lời kể lể: “Trong hai mươi năm qua của em, em có gia đình nhưng lại như không có. Họ chưa bao giờ quan tâm em, em là người vô hình trong nhà, ai cũng phớt lờ…”
“Em cũng không có bạn bè, vì hầu như em chẳng bao giờ ra ngoài…”
Cố Kiều Kiều vừa khóc vừa nói, còn đếm từng ngón tay kể cho Chu Khanh Diễn nghe: “Lần đầu tiên có người bế em vào bệnh viện, lần đầu tiên ăn cơm với người khác, lần đầu tiên có người bôi thuốc cho em. Chu tiên sinh, anh thật sự là một người tốt.”
Chu Khanh Diễn vẫn lặng lẽ lắng nghe, cảm nhận những giọt nước mắt của cô rơi trên tay mình, như mang theo bao tủi thân và oan ức.
Tay anh chậm rãi đưa lên, xoa đầu cô, rồi lại vuốt nhẹ lưng khi thấy cô khóc đến nấc nghẹn, âm thầm an ủi.
Hai người ngồi cạnh nhau bên giường, Cố Kiều Kiều dựa theo lực tay anh nghiêng đầu tựa vào vai anh, sau khi tựa lên rồi mới nghẹn ngào hỏi: “Em tựa một lúc được không?”
Chu Khanh Diễn khẽ “ừ” một tiếng.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít mũi thỉnh thoảng của Cố Kiều Kiều.
Cô vừa khóc xong, hương thơm trên người càng thêm nồng nàn.
Chu Khanh Diễn ngồi thật lâu, cảm nhận được cô gái trên vai mình đã hoàn toàn yên lặng, anh quay đầu lại nhìn thì thấy cô đã ngủ mất rồi.
Anh nhẹ nhàng đỡ cô, vòng một tay quanh vai đặt cô nằm xuống giường. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, cẩn thận đắp kín chăn cho cô.
Dù đã có cơn buồn ngủ, nhưng Chu Khanh Diễn vẫn không muốn ngủ ngay mà ra ban công hút một điếu thuốc, chờ cho mùi thuốc lá trên người tan bớt mới quay lại phòng nằm xuống.
Sau lần này, mối quan hệ giữa hai người trở nên tự nhiên hơn, bầu không khí giữa họ cũng dần mờ ám hơn.
Ban ngày khi Chu Khanh Diễn đi đến trường, Cố Kiều Kiều sẽ tiễn anh ra cửa, còn nói với anh rằng đi làm vất vả rồi.
Buổi trưa cô sẽ nhắn tin hỏi anh đã ăn chưa, ăn gì rồi…
Đến chiều, cô bắt đầu nghiên cứu xem làm sao để nấu ăn theo công thức trên điện thoại sao cho ngon hơn.
Mỗi ngày sau khi tan làm, Chu Khanh Diễn đều ghé qua cửa hàng hoa mua một bó mang về, lúc thì là hoa cúc trắng nhỏ, lúc thì là các loại hoa hồng đủ màu sắc.
Mỗi lần thấy anh mang hoa về, Cố Kiều Kiều lại nở nụ cười rạng rỡ.
Sau bữa cơm, hai người sẽ cùng đi dạo. Trong vài ngày qua, họ đã đi gần hết khu dân cư rộng lớn này. Nhiều người trong khu cũng nhớ đến cặp đôi đẹp như tranh vẽ này.
Đúng vậy, trong mắt người ngoài, họ là một cặp vợ chồng son mới cưới, thậm chí có người cởi mở còn đến hỏi họ mới kết hôn rồi dọn đến đây à.
Lúc đó, mặt Cố Kiều Kiều đỏ bừng, cô ngượng ngùng nhìn về phía Chu Khanh Diễn, định giải thích nhưng bị anh nắm lấy tay.
Mặt cô lại càng đỏ hơn.
Ngoài ra, trong điện thoại của cô cũng có thêm rất nhiều bức ảnh phong cảnh đẹp – phần lớn là những bức ảnh hoàng hôn khác nhau mỗi ngày, và ngọn núi phía xa.
Buổi tối, Chu Khanh Diễn cũng đã quen với việc khi mình làm việc, Cố Kiều Kiều sẽ ngồi bên cạnh đọc sách hoặc lướt điện thoại, chờ anh xong việc rồi cùng nhau trở về phòng ngủ.
Trước khi ngủ, họ cũng có thói quen trò chuyện một chút rồi mới ngủ. Dù phần lớn là Cố Kiều Kiều líu lo nói còn Chu Khanh Diễn chỉ đáp lại ít lời, nhưng giữa họ không còn sự ngượng ngùng hay trống trải nữa.
Những ngày này, Cố Kiều Kiều cũng hé lộ cho anh vài điều bí ẩn của cô, nửa thật nửa đùa kể về gia đình mình và quãng thời gian khó khăn khi sống một mình.
Khi cô kể những điều đó, cảm xúc đã không còn sụp đổ nữa, giọng nói cũng bình thản như thể đã hoàn toàn chấp nhận mọi thứ.
Chớp mắt đã đến thứ Sáu, buổi chiều, Cố Kiều Kiều nhận được tin nhắn của Chu Khanh Diễn:
[Tối nay trường có tiệc liên hoan, không cần nấu cơm cho anh đâu, anh về muộn một chút.]
Cố Kiều Kiều: [Vâng~]
Cô khẽ mỉm cười, Chu Khanh Diễn đã bắt đầu quen với việc báo cáo lịch trình cho cô rồi.
Quả thật, hai người họ rất giống một cặp vợ chồng son mới cưới.
……
Đến hơn tám giờ tối, Chu Khanh Diễn cuối cùng cũng về, trên người mang theo mùi rượu.
“Chu tiên sinh, anh uống rượu à?” Cố Kiều Kiều đến gần nhận túi xách giúp anh, mùi rượu càng nồng hơn.
Chu Khanh Diễn thay giày, động tác chậm hơn mọi ngày: “Uống hai ly.”
Cố Kiều Kiều thấy anh đứng không vững, liền đỡ cánh tay anh dìu đến sofa ngồi, hỏi: “Anh đã uống rượu rồi thì làm sao tự lái xe về được?”
“Tìm tài xế lái hộ.”
Tửu lượng của anh không tốt, bình thường cũng rất ít uống rượu. Hôm nay nghĩ đến việc ngày mai Cố Kiều Kiều sẽ về nhà, tâm trạng hơi trầm xuống, vừa hay có người mời rượu, anh liền uống hai ly.
Anh uống là rượu hoa quả, nhưng hậu vị rất mạnh, lúc này đầu đã hơi đau âm ỉ.
Cố Kiều Kiều vào bếp pha một ly nước mật ong mang ra: “Chu tiên sinh, uống ly nước mật ong này đi.”
Chu Khanh Diễn nhận lấy uống cạn: “Cảm ơn.”
Cố Kiều Kiều cười tươi đến gần: “Để em massage đầu cho anh nhé~”
Cô quỳ ngồi bên cạnh anh, lưng thẳng, bàn tay nhỏ trắng nõn dần dần đặt lên huyệt thái dương của anh.
Cơ thể Chu Khanh Diễn hơi cứng lại, hai người ở quá gần nhau, anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô rơi trên mặt mình.
Hương thơm trên người cô mạnh mẽ chiếm trọn khứu giác của anh.
Trong lúc Cố Kiều Kiều xoa bóp, cơ thể hai người cũng thỉnh thoảng chạm vào nhau.
Chu Khanh Diễn chỉ thấy hơi men càng lúc càng dâng, không chỉ là đầu óc, mà cả thân thể cũng bắt đầu không ổn.
Anh cố gắng kiềm chế, xua đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, tập trung ánh mắt vào khuôn mặt cô.
Biểu cảm của cô rất nghiêm túc, ánh mắt chăm chú, trong mắt chỉ có hình bóng của anh.
Cảm giác đó khiến người ta nghiện.
“Chu tiên sinh, thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?” Cố Kiều Kiều dừng tay hỏi.
“Đỡ nhiều rồi.”
Cố Kiều Kiều nở nụ cười, định đứng dậy rót thêm nước mật ong cho anh, nhưng vừa mới nhích người liền mất thăng bằng, ngã nhào vào lòng Chu Khanh Diễn.
Mỹ nhân thơm ngát mềm mại nằm trong lòng, Chu Khanh Diễn chỉ thấy men say càng thêm nồng, trái tim cũng bừng bừng lửa nóng.
“Chu tiên sinh…” Cố Kiều Kiều ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn anh, đôi mắt hồ ly khẽ xếch, mang theo vài phần mê hoặc.
Chu Khanh Diễn không muốn kiềm chế nữa. Thứ anh muốn, chưa từng có gì là không đạt được!
Anh vươn cánh tay dài ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Cố Kiều Kiều, cúi người áp tới, mục tiêu là đôi môi đỏ mọng của cô.

0 comments