­
­
Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 82 83 - Vườn Của Quýt Nhỏ

Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 82 83

By Quyt Nho - tháng 6 21, 2025
27 Views

Chương 82: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 31

Cố Kiều Kiều vào khoảnh khắc ấy chợt nảy sinh một ý nghĩ đen tối: chẳng phải anh từng nói không để ý đến việc cô rất xấu xí sao?

Nếu bây giờ cô để lộ gương mặt thật…

Cô thậm chí còn có chút mong chờ biểu cảm bị dọa sợ của anh khi nhìn thấy gương mặt âm dương đó của mình.

Có lẽ anh cũng sẽ giống như tất cả những người từng nhìn thấy mặt cô, lộ ra vẻ ghê tởm và chán ghét.

Thậm chí còn hét toáng lên vì sợ.

Cô vẫn nhớ hồi nhỏ trong nhà có một người giúp việc mới, vì cô chưa từng được phép ngồi ăn cùng mọi người nên luôn là người giúp việc mang cơm vào phòng cô.

Người giúp việc đó mấy ngày đầu đến làm vẫn chưa từng thấy mặt cô, thậm chí còn không biết trong nhà có người tên là Cố Kiều Kiều.

Mãi đến khi được phân công đưa cơm cho cô.

Ngay ánh nhìn đầu tiên khi thấy mặt cô, người đó đã hét toáng lên: “Ma kìa!”

Nhớ lại chuyện xưa, Cố Kiều Kiều cúi thấp đầu, trong mắt là một màu đen u tối nặng nề.

Cô muốn nhìn xem người đàn ông miệng nói không để ý đến dung mạo của cô, rốt cuộc có thật lòng hay chỉ là lời dối trá.

Buổi tối, cô đã sớm vẽ lại khuôn mặt mình—một gương mặt âm dương giống hệt với vẻ ngoài xấu xí trước đây.

Cố Kiều Kiều chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Giang Cẩm Dục.

Giang Cẩm Dục đưa tay nhẹ nhàng lau giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, trong mắt đầy yêu thương.

Lần đầu tiên Cố Kiều Kiều dùng ánh mắt mị hoặc nhìn anh, đôi mắt hồ ly cong lên đầy quyến rũ.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, giọng ngọt ngào vang lên: “Dục ca ca, anh muốn nhìn mặt em không?”

“Nếu sau này chúng ta ở bên nhau, em cũng không thể mãi đeo khẩu trang được đúng không?”

Giang Cẩm Dục dịu dàng hôn lên mắt cô, khẽ nói: “Nếu Kiều Kiều đồng ý cho anh xem, anh sẽ xem. Nếu không muốn, cứ giấu mãi cũng được, anh sẽ không tò mò.”

“Thật sao? Nhưng mặt em thực sự rất đáng sợ... Em sợ sau khi anh nhìn thấy sẽ thấy ghê tởm.” Giọng Cố Kiều Kiều rất bình tĩnh.

Giang Cẩm Dục nghiêm mặt lại: “Không được nói bản thân như vậy. Dù em trông đáng sợ thế nào, anh vẫn thích em.”

Anh không muốn nghe cô tự ti về bản thân, từng lời nói như những lưỡi dao đâm vào tim anh.

Anh chưa từng nghi ngờ lời Cố Kiều Kiều nói về dung mạo của mình—cô từng bảo rằng gần như không bao giờ ra ngoài, bị gia đình xem như người vô hình, cũng không đến trường học.

Mỗi lần ra ngoài đều quấn kín từ đầu đến chân.

Tất cả những điều đó cho thấy gương mặt cô quả thực không thể để người khác nhìn thấy.

Vì thế khi tưởng tượng về gương mặt của Cố Kiều Kiều, đôi khi anh sẽ nghĩ cô cực kỳ xấu xí, thậm chí còn tưởng tượng thành yêu quái Ngũ Độc trong phim hồi nhỏ từng xem.

Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, anh từng cho rằng mình là kẻ mê sắc đẹp kia mà.

Không ngờ bây giờ lại thấy, dù người mình thích có là yêu quái Ngũ Độc cũng chẳng sao.

Cố Kiều Kiều cười khẽ: “Vậy Dục ca ca chuẩn bị tâm lý nhé.”

“3.”

“2.”

“1.”

Vừa dứt lời, Cố Kiều Kiều từ từ giơ tay, dưới ánh mắt chăm chú của Giang Cẩm Dục, cô chầm chậm tháo khẩu trang xuống.

Cô nhìn chằm chằm vào mắt và khuôn mặt anh, toàn thân càng lúc càng căng cứng.

Cô vừa chuẩn bị tâm lý sẽ bị ghét bỏ, chê cười…

Lại vừa mang theo một chút kỳ vọng.

Từng ấy năm, cô luôn mong có người không sợ gương mặt của mình.

Trước đây trên mạng không phải chưa từng có người bày tỏ thiện cảm với cô, nhưng mỗi lần cô nói mình rất xấu, họ đều dần biến mất.

Như thể cô là một loại virus, chỉ cần trò chuyện cũng sẽ bị lây nhiễm.

Giữa không gian im lặng, mắt Cố Kiều Kiều bắt đầu cay xè, cô lại đặt cược sai rồi sao?

Đến cả Giang Cẩm Dục cũng không ngoại lệ.

Cố Kiều Kiều không nhìn anh nữa, chậm rãi cúi đầu.

Muốn khóc nhưng không còn nước mắt.

Dù giờ đây cô đã trở nên xinh đẹp, chỉ cần dùng gương mặt này ra ngoài là có thể tìm được bao nhiêu đàn ông tùy thích.

Nhưng quá khứ mãi mãi là một vết sẹo trong lòng cô.

Chảy máu không ngừng, không cách nào lành lại.

Đúng lúc tâm trạng Cố Kiều Kiều dần trở nên u ám, khuôn mặt cô được Giang Cẩm Dục nhẹ nhàng nâng lên.

Vẻ mặt Giang Cẩm Dục không có chút thay đổi, trong mắt vẫn là thương tiếc và xót xa nồng đậm.

Anh từ từ cúi xuống, hôn lên vết bớt xấu xí trên mặt cô.

“Ngốc quá.”

“Đúng là cô ngốc nhỏ của anh.”

Khoảnh khắc đôi môi anh chạm vào vết bớt, Cố Kiều Kiều trợn to mắt, cảm giác như cả thế giới bị đảo ngược.

Vết thương trong lòng như bị phù phép, nhanh chóng lành lại.

Cô run giọng hỏi: “Anh... anh không sợ sao? Không thấy mặt em đáng sợ à?”

Cô hỏi liên tục: “Anh không ghét em sao? Không thấy vết bớt này ghê tởm à?”

Giang Cẩm Dục nâng mặt cô lên để cô nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói từng  chữ:“Không.”

Anh dường như nghĩ đến điều gì đó, bật cười nhẹ: “Anh còn tưởng em trông giống yêu quái Ngũ Độc cơ.”

Cố Kiều Kiều: “?”

Tức thì, tất cả những cảm xúc u ám, đau thương hay suy nghĩ muốn hủy diệt thế giới trong lòng cô đều tan biến sạch.

Cô tuy rất xấu, nhưng cũng không đến mức giống yêu quái Ngũ Độc!

Nhưng cô vẫn chưa yên tâm, lo lắng hỏi lại: “Thật sự không sao chứ?”

Giang Cẩm Dục cúi người, chữ “ừm” biến mất giữa đôi môi hai người.

Môi cô mềm mại.

Cuối cùng, anh cũng đã hôn được cô.

Giang Cẩm Dục ôm Cố Kiều Kiều ngồi lên đùi anh.

Nụ hôn của anh rời khỏi môi, chuyển sang vết bớt được vẽ trên mặt cô, anh hôn hết toàn bộ khu vực đó.

May mà Cố Kiều Kiều dùng mỹ phẩm trong hệ thống, chỉ có nước tẩy trang trong hệ thống mới tẩy sạch được.

Nếu là mỹ phẩm bình thường… cảnh tượng lúc này thật không dám tưởng tượng…

Anh hôn một lúc lâu mới khàn giọng nói: “Muộn rồi, nghỉ ngơi đi. Anh đi chuẩn bị phòng khách cho em.”

Cố Kiều Kiều ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: “Phòng khách?”

Cô rõ ràng cảm nhận được… anh đã có phản ứng rồi.

Chẳng lẽ vẫn không thể chấp nhận gương mặt này sao…

Thấy Cố Kiều Kiều lại cúi đầu, Giang Cẩm Dục thở dài bất lực: “Lần trước là vì không biết tình trạng sức khỏe của em. Giờ biết rồi, cho dù anh muốn cũng không thể.”

Cố Kiều Kiều đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói: “Có thể… một lần…”

Mắt Giang Cẩm Dục lập tức sáng lên.

Anh ghé sát tai cô: “Vậy anh sẽ nhẹ nhàng.”

Giọng khàn khàn quyến rũ của anh lại vang lên: “Kiều Kiều, chúng ta cùng vào phòng tắm nhé?”

Cố Kiều Kiều khẽ gật đầu e thẹn trong vòng tay anh.

(Tạm lược 10.000 chữ ở đoạn sau)

↑Cái này tà tác giả lược, không phải Quýt nha!

Chương 83: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 32

Hai tiếng sau, căn phòng lại yên tĩnh trở lại.

Cô tựa đầu vào cánh tay của anh, những ngón tay trắng nõn đang bị anh mân mê nghịch ngợm.

Cô kể đại khái quá khứ của mình cho anh nghe, rồi kết luận: "Thật ra cũng ổn, nếu không phải từ nhỏ đến lớn đều sống một mình thì khi bị đuổi ra khỏi nhà lúc mười sáu tuổi, e là bây giờ em cũng không còn tồn tại nữa."

"Hơn nữa, trong nhà cũng không phải ai cũng xấu. Bà nội em thật ra rất tốt, dù bà cũng không thích khuôn mặt của em, nhưng khi bà còn sống, em vẫn được học hành ở nhà. Lúc bị đuổi đi, bà còn để lại cho em một nơi để trú thân. Em rất biết ơn bà."

Giọng điệu cô rất bình thản, như thể đang kể chuyện của người khác.

Anh ngày càng xót xa, cô gái của anh đã trải qua bao nhiêu tăm tối cơ chứ.

Trong lòng anh chợt nảy sinh một ý nghĩ — anh muốn đưa cô đi du lịch vòng quanh thế giới.

Bù đắp lại khoảng trống hai mươi năm qua cho cô.

Anh sẽ cùng cô làm những điều cô chưa từng làm, sẽ dành cho cô thật nhiều, thật nhiều tình yêu.

Anh ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, âu yếm hỏi: "Kiều Kiều, em có nơi nào thích không? Chúng ta cùng đi du lịch nhé?"

Cô hơi sững sờ, rồi bật cười: "Thật ra là có một nơi."

Cô lấy điện thoại, lục lại một bài viết cô đã lưu từ rất lâu rồi đưa cho anh xem.

"Interlaken à?"

Thị trấn nhỏ ở Thụy Sĩ này anh cũng chưa từng đi.

Cô gật đầu: "Đúng vậy, hồi đó tình cờ thấy nơi này, em rất thích phong cảnh ở đó. Khi đó còn nghĩ phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền, sau này có thể đến đó định cư."

Trong mắt cô ngập tràn khát vọng và mơ mộng.

Anh đã hiểu rõ, định sau khi giải đấu sắp tới của đội T.Y kết thúc sẽ đưa cô đến nơi đó.

Đi du lịch cũng được, sống một thời gian cũng được.

Anh xoa đầu cô: "Được, vậy chúng ta sẽ đến Interlaken."

Cô rạng rỡ đôi mắt, vui vẻ gật đầu.

Anh nhìn đồng hồ: "Ngủ thôi, cơ thể em không thể thức khuya đâu."

Anh sẽ tra thử xem loại bệnh tim bẩm sinh này có thể chữa được không.

Cô lè lưỡi tinh nghịch, làm nũng: "Vâng ạ, vậy chúc anh ngủ ngon, Dục ca ca~"

Anh hơi tê người, vội vàng chỉnh lại tư thế nằm cho cô, sợ bản thân lại không kiềm chế được lần nữa.

"Ngủ đi nào."

Cô cười trộm, ngoan ngoãn nhắm mắt.

Anh nhìn cô một lúc mới mỉm cười tắt đèn.

Hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Ba giờ sáng, cả hai bị chuông điện thoại đánh thức giữa mộng đẹp.

Cô đẩy anh: "Dục ca ca, điện thoại của anh kìa."

"Ừm, được."

Nửa đêm là lúc ngủ say nhất, anh gắng mở mắt, lấy điện thoại từ tủ đầu giường mà chẳng nhìn rõ ai gọi, liền bắt máy.

Những người biết số anh mà gọi lúc nửa đêm thì nhất định là có chuyện.

Không ngờ vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng mẹ anh nghẹn ngào:
"Dục à… ba con… ba con gặp tai nạn xe ở Mỹ rồi…"

Anh lập tức tỉnh táo, bật dậy khỏi giường, thoáng bối rối nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Mẹ, mẹ đừng lo, tình hình thế nào rồi?"

Bên kia điện thoại, mẹ anh vẫn nức nở: "Vừa được đưa vào bệnh viện, đang phẫu thuật… tình hình… không lạc quan…"

Tim anh chùng xuống, biểu cảm trở nên trống rỗng, đầu óc rối tung.

Tuy vài năm trước vì muốn chơi thể thao điện tử mà anh từng cãi nhau với ba rồi rời khỏi nhà, nhưng…

Anh chưa từng nghĩ sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra như vậy.

Cô cũng ngồi dậy, vỗ nhẹ vai anh, an ủi trong im lặng.

Nghĩ đến việc mẹ vẫn đang đau buồn, anh ép mình bình tĩnh trở lại.

"Mẹ, ba sẽ không sao đâu. Con sẽ đến Mỹ ngay, chờ con ở đó."

Anh khẽ an ủi vài câu rồi cúp máy.

Sau đó gọi cho thư ký của ba, hỏi tình hình và bảo anh ta sắp xếp trực thăng đến đón.

Cúp máy, anh xoa trán, đầu đau nhói từng đợt.

Cô giúp anh xoa huyệt thái dương: "Dục ca ca, bác trai là người tốt, chắc chắn sẽ không sao đâu. Anh đừng lo quá."

Anh nắm lấy tay cô, lòng rối bời.

Anh áy náy nói: "Kiều Kiều, anh phải ra nước ngoài, đợi đến khi ba anh ổn định mới có thể quay lại. Xin lỗi em…"

Cô đặt tay lên môi anh, không cho anh xin lỗi: "Dục ca ca, em đâu phải là người không biết điều. Anh cần sắp xếp hành lý không? Em giúp anh nhé?"

Anh ôm cô một cái, xoa đầu cô: "Không cần, trực thăng đến là anh đi ngay."

Biết cô là người thiếu cảm giác an toàn, anh lại dặn thêm: "Căn nhà này em cứ ở lại, trong gara còn xe, em thích lái xe nào thì lái."

Anh lại lấy thẻ từ ví ra đưa cho cô: "Thoải mái dùng, muốn mua gì cũng được."

Anh hôn lên trán cô, dịu dàng dặn: "Kiều Kiều, chờ anh quay lại."

Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, Dục ca ca nhớ giữ an toàn."

Anh buông cô ra, đắp chăn lại: "Em không cần dậy đâu, bé ngoan cứ ngủ tiếp nhé."

Cô định ngồi dậy, nhưng lại bị anh dịu dàng đè xuống.

Cô đành từ bỏ, nhìn anh thay quần áo chuẩn bị rời đi.

Cô mấp máy môi, nhưng lại do dự không nói ra.

Anh mở cửa, ngoái lại nhìn cô: "Bé ngoan, chờ anh nhé."

Cô mỉm cười ngọt ngào với anh: "Dạ, Dục ca ca, anh về rồi chúng ta cùng đi Interlaken."

Anh đang bận lo lắng cho ba nên chỉ xem câu nói đó như một lời hứa hẹn bình thường.

"Ừ, anh sẽ nhanh chóng quay lại."

Anh đóng cửa, nụ cười trên môi cô cũng dần biến mất. Cô nghe thấy tiếng động cơ trên mái nhà, rồi lại nhanh chóng yên tĩnh.

"888, thu hồi con rối thay thế bên chỗ Chu Khánh Diễn đi."

"Vâng, ký chủ!"

Sáng sớm, đồng hồ sinh học khiến Chu Khánh Diễn tự động tỉnh dậy.

Gặp chuyện vui, anh mở mắt với nụ cười trên môi.

Nhưng vừa mở mắt ra thì giường đã trống không.

Anh kéo chăn lên, nhìn thấy một vệt đỏ trên ga giường, khẽ nhếch môi cười lạnh.

Xem ra lần trước bác sĩ kia đúng là lang băm.

Anh ngồi dậy gọi vài tiếng "Kiều Kiều", nhưng không có hồi âm.

Anh biết cô đã rời đi.

Chu Khánh Diễn vẫn bình tĩnh rửa mặt, thay đồ, ăn sáng — như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Nếu bỏ qua tia lạnh lẽo trong mắt anh.

Khi đến trường, anh nhận được tin nhắn của cô:

[Hôm nay em phải đi bệnh viện lấy thuốc nên đi trước nhé~]

Ánh mắt anh dịu đi đôi chút, rồi lại nhận thêm một tin nhắn nữa:

[Cảm ơn Chu tiên sinh, tuần qua em rất vui~]

Anh lướt tay trả lời: [Nếu vui thì cứ ở lại tiếp đi.]

Cô: [Ấy da, làm vậy sao được, em đâu còn lý do để ở nữa~]

Anh động lòng: [Làm bạn gái anh đi.]

Đầu bên kia cô im lặng một lúc lâu mới trả lời: [Em có bạn trai rồi… Mấy hôm trước bọn em cãi nhau…]

Anh cười lạnh, quả nhiên cô có bạn trai, nhưng có bạn trai mà vẫn đến trêu chọc anh, gan không nhỏ.

Nếu đêm qua không có gì xảy ra, anh có thể coi như chưa từng gặp cô.

Nhưng bây giờ cô là người của anh rồi — hừ, sao có thể để cô chạy mất?

Anh nhắn: [Chia tay với hắn ta.]

Ánh mắt anh lạnh lẽo: [Rất nhiều "lần đầu tiên" của em đều có liên quan đến anh, Kiều Kiều, em nghĩ cho kỹ đi.]

Phía bên cô cứ hiển thị "đang nhập tin nhắn", cuối cùng chỉ gửi lại một chữ: [Ừm…]

Chu Khánh Diễn vốn là người bá đạo, lại hay giữ của.

Anh đã xem cô là người của mình thì tuyệt đối không cho phép cô rời đi.

Anh có thể cho cô thời gian suy nghĩ.

Nhưng anh chỉ chấp nhận một câu trả lời.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments