Chương 876: Giấc mơ (8)
Đỗ Lai cười lạnh: “Nếu bây giờ tôi thả cô ta ra, tôi cũng đâu còn đường sống!”
Joanna vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thương lượng với anh ta:
“Chỉ cần anh thả cô chủ ra, tôi sẽ chuẩn bị xe cho anh. Nhưng đồng bọn của anh, tôi chỉ có thể thả một người. Nếu ông chủ trách tội, tôi cũng không sống nổi.”
Cô liếc nhìn mấy người đang bị trói dưới đất, điềm nhiên nói:
“Anh chọn một người đi.”
Bạch Ấu Vi đứng bên cạnh âm thầm tán thưởng. Cô gia sư này đã khéo léo bỏ qua đề nghị của Đỗ Lai, trực tiếp đưa ra lựa chọn "chỉ được chọn một", khiến người ta vô thức quên đi khả năng "thả tất cả", thay vào đó phải bối rối chọn một người trong số đó.
Đỗ Lai đang căng thẳng vì đang giữ con tin, rất có thể sẽ không kịp suy xét cẩn thận, bị cuốn theo cái bẫy ngôn ngữ này.
Anh ta nhìn về phía những người đang bị trói, ánh mắt dừng lại trên một gương mặt quen thuộc.
Joanna nhanh chóng nắm bắt cơ hội, không để anh ta đổi ý liền ra lệnh cho bảo vệ bên cạnh: “Cởi còng cho người đó.”
Bảo vệ kéo người kia đứng dậy, lấy chìa khóa mở còng tay.
“Cạch.”
Tiếng còng bật mở, hai tay bị trói giờ đã tự do.
Ngay khoảnh khắc Đỗ Lai vừa thở phào nhẹ nhõm, Joanna bất ngờ rút súng và bóp cò!
Đoàng!!!
Ngay sau đó là phát súng thứ hai, viên đạn bắn thẳng vào đầu người vừa được thả, kết liễu ngay tại chỗ!
Đỗ Lai đổ sập xuống đất, ngất lịm.
Không khí quanh đó như đông cứng lại.
Joanna hạ súng xuống, lấy khăn tay trắng ra, thản nhiên lau sạch nòng súng.
Những người còn lại cũng tỏ ra bình tĩnh như đã quá quen với chuyện này. Họ nhanh chóng thu dọn hiện trường — người sống thì áp giải đi, kẻ chết thì đem đi xử lý.
Phó Diệu Tuyết đưa tay xoa cổ, nơi bị siết đến đỏ bầm, vừa đi bên cạnh Joanna vừa lải nhải:
“Chị có thể nhẹ tay một chút được không? Tôi vất vả lắm mới tìm được món đồ chơi thú vị như vậy. Lỡ mà chết thật thì làm sao? Anh ta bị thương có nặng không? Có chữa được không? Sau này có ảnh hưởng đến khả năng vận động không? Tôi nói này, chị nhất định phải chữa khỏi cho anh ta đấy, tôi còn chờ xem anh ta biểu diễn ảo thuật nữa mà…”
Joanna cuối cùng cũng cất súng, chau mày nói: “Nếu cô muốn xem ảo thuật, tôi có thể gọi một ảo thuật gia chuyên nghiệp tới.”
“Xem mấy người đó thì có gì hay?” – Phó Diệu Tuyết cúi đầu nhìn Đỗ Lai đang nằm bất tỉnh, giơ chân mang giày cao gót đỏ chót khẽ đá nhẹ anh ta một cái, rồi nở nụ cười thích thú – “Tôi chỉ thích mấy con chó hoang như thế này, mới đủ thú vị.”
Joanna không thay đổi sắc mặt: “Tôi sẽ liên hệ bác sĩ, sắp xếp ca phẫu thuật cho anh ta.”
Phó Diệu Tuyết lập tức sáng mắt, hỏi ngay: “Phẫu thuật xong bao lâu thì hồi phục?”
“Còn phải xem thể chất của anh ta nữa.” – Joanna thản nhiên nói.
“Cô không cần lo quá đâu. Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa. Bây giờ cũng khuya rồi, cô nên về phòng nghỉ ngơi. Sáng mai vẫn còn lớp học, mong cô chú ý thời gian, đừng đi trễ.”
Khuôn mặt Phó Diệu Tuyết lập tức lộ rõ vẻ chán nản.
“Biết rồi, biết rồi, tôi đi ngủ đây…”
Cô vừa quay người, đi được hai bước lại dừng lại, dặn dò: “Nhất định phải chữa khỏi cho anh ta đấy, nghe chưa!”
Joanna gật đầu: “Vâng, thưa cô chủ.”
Phó Diệu Tuyết vẫn chưa yên tâm: “Phẫu thuật xong, mang anh ta về phòng tôi.”
Joanna cau mày: “Cô chủ, việc đó không đúng quy định.”
“Chỉ là một con chó thôi, có gì không đúng?” – Phó Diệu Tuyết nói.
“Đeo vòng cổ, nhốt vào lồng, tôi muốn lúc nào cũng được nhìn thấy anh ta.”
Joanna thở dài bất đắc dĩ: “Được rồi, tôi hiểu rồi, thưa cô.”
Phó Diệu Tuyết lúc này mới hài lòng, cong môi cười, vừa hát khe khẽ vừa quay về phòng.
Bạch Ấu Vi đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi.
Cô nhìn Đỗ Lai bị người ta khiêng đi, hai cô hầu gái đang dùng dụng cụ lau sạch vết máu trên sàn nhà. Cả đêm ầm ĩ chỉ như một vở kịch ngắn chóng tàn, biệt thự lại trở về yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bạch Ấu Vi trầm ngâm trong giây lát, rồi bước theo mấy người kia, quyết định đi xem thử tình hình của Đỗ Lai.
0 comments