Bao mau nhom nhac nam 22 23 24

By Quyt Nho - tháng 6 15, 2025
Views

Chương 22: Văn Tấn Sở

Khi buổi tiệc sắp kết thúc, Văn Tấn Sở đẩy nhẹ gọng kính, đặt ly rượu trong tay lên khay do người giúp việc đưa tới. Anh cụp mắt, có vẻ đang trầm tư, ánh mắt dừng lại trên người phục vụ trước mặt.

Người cầm khay là Lưu Huệ Hoa, cô ta bị ánh mắt của Văn Tấn Sở nhìn đến mức đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch, ngỡ rằng anh ta để ý đến mình.

“Có thể cho tôi phương thức liên lạc của cô không?”

Giọng nói của Văn Tấn Sở dịu dàng, lại trầm thấp từ tính, khiến người ta khó lòng từ chối, nhất là đối với phụ nữ.

Lưu Huệ Hoa trong lòng thầm mừng, cô ta quả thật rất có sức hút. Dù không biết người đàn ông trước mặt là ai, nhưng người có thể được mời tới buổi tiệc này, không giàu thì cũng quyền thế.

Cô vừa định đồng ý, thì chợt nhớ ra: khoảng nửa tiếng trước, quản gia đã dặn dò tất cả người giúp việc — không được tự ý trao đổi thông tin liên lạc với khách, dù bên kia chủ động xin, cũng tuyệt đối không được phép, bất kể là ai.

Lưu Huệ Hoa chần chừ một lát. Cô không dám chắc Văn Tấn Sở thật sự có ý với mình, lỡ như tùy tiện đưa phương thức liên lạc ra, chẳng khác nào tự tay vứt bỏ công việc hiện tại.

“Thưa ngài, ở đây có quy định không được tự ý cho khách thông tin liên lạc.”

Câu từ chối ấy, nghe giống hệt cách Đường Điềm từng nói với anh ta. Nhưng ánh mắt thì lại hoàn toàn khác.

Ánh mắt của người giúp việc trước mặt vừa lưu luyến vừa ngưỡng mộ, còn ánh mắt của Đường Điềm… thì thẳng thắn, trong veo, không một tia mưu cầu hay khao khát.

Văn Tấn Sở vẫn giữ nụ cười nhã nhặn: “Không sao.” Anh không đợi đối phương đáp lại, đã quay người rời đi.

Lưu Huệ Hoa tiếc nuối nhìn bóng lưng anh khuất dần, trong lòng trăm mối tiếc hận. Sao lại đúng lúc có cái quy định chết tiệt này chứ? Phá hỏng cả chuyện tốt của cô.

Khoảng nửa tiếng trước, khi Đường Điềm đang bận rộn tại quầy trái cây, tai nghe bên phải truyền đến giọng quản gia thông báo: tất cả người giúp việc không được cho khách thông tin liên lạc, dù có bị hỏi cũng không được cho.

Đường Điềm khi đó còn sửng sốt — cái quy định mới này, sao mà trùng khớp hoàn toàn với cái cớ cô vừa dùng để từ chối người khác tối nay?

Cho đến khi buổi tiệc kết thúc, cô vẫn không hiểu nổi: thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Trước khi rời khỏi biệt thự, ánh mắt Văn Tấn Sở vô tình quét qua bóng dáng bận rộn không xa kia — là Đường Điềm. Dù xung quanh toàn là trai xinh gái đẹp, ăn mặc sang trọng, nhưng chỉ có cô là khiến người ta ấn tượng sâu sắc nhất.

Anh nghiêng đầu, nói với quản gia đứng bên: “Quản gia…”

Văn Tấn Sở định nói gì đó, nhưng lúc đó, anh nhìn thấy phía sau Đường Điềm có một người đàn ông đang chậm rãi bước tới. Người ấy vóc dáng cao ráo, diện mạo tuấn mỹ vô song — chính là Bùi Giác.

“Đường Điềm, nấu giúp tôi một bát canh giải rượu, mang lên phòng.”

Đường Điềm đang cúi đầu dọn dẹp, nghe thấy tiếng anh thì ngẩng lên, ánh mắt có phần bối rối.

“Bùi tiên sinh, cần ngay… bây giờ ạ?”

Bùi Giác đưa tay day trán, yết hầu nổi bật theo động tác lên xuống: “Ừ, bây giờ.”

Nói xong anh không đứng lại mà đi thẳng tới thang máy lên lầu hai.

Đường Điềm nhìn theo bóng lưng anh: “Vâng.” Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không bình thường, nhưng không thể lý giải rõ được.

Cô đặt ly cuối cùng lên xe đẩy, đẩy xe vào bếp, đầu óc vẫn chưa ngừng suy nghĩ về cái quy định mới kia — sao có thể trùng hợp như vậy?

Chưa kịp nghĩ sâu thêm, cô đã phải bắt tay vào nấu canh giải rượu cho Bùi Giác.

Cách đó không xa, Lưu Huệ Hoa vẫn đang tiếc nuối nhìn theo bóng lưng Văn Tấn Sở. Một chàng trai đẹp, giàu có như vậy, chỉ cách cô ta một bước nữa thôi… vậy mà lại bị cái quy định quái quỷ phá đám!

“Văn tiên sinh vừa gọi tôi sao?” Quản gia chặn ánh nhìn của Văn Tấn Sở đang dõi theo Đường Điềm.

Văn Tấn Sở đối mặt với ánh mắt bình tĩnh và không hề nhún nhường của quản gia, không ngờ một người làm quản lý như bà ta mà lại có đôi mắt sáng quắc, như thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Anh mỉm cười, lễ độ: “Không có gì, tôi xin phép đi trước.”

Quản gia cũng lễ phép gật đầu: “Mong tiên sinh ghé lại lần sau.”

Bà dõi theo chiếc xe chở Văn Tấn Sở rời khỏi biệt thự, đến khi xe đi khuất, nụ cười trên mặt bà mới từ từ biến mất.

Quay người đi vào trong, bà còn liếc nhìn Lưu Huệ Hoa đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài, sắc mặt nghiêm nghị hơn hẳn.

Trong bếp, Đường Điềm đã nấu xong canh giải rượu. Đầu bếp đã tan ca, lúc cô tới thì người ta đã thay đồ về rồi.

Thôi thì tự cô làm vậy. Sau khi nấu xong, cô đặt bát canh lên khay trong xe đẩy, rồi đẩy xe lên lầu hai.

Trước cửa phòng Bùi Giác, Đường Điềm gõ cửa hai cái: “Bùi tiên sinh, canh giải rượu của ngài đây.”

“Vào đi.”

Nghe thấy tiếng anh, cô mở cửa bước vào. Dù đã vào đây không ít lần, nhưng màu sắc lạnh lẽo trong căn phòng của anh luôn khiến cô có cảm giác cô đơn lạnh lẽo đến mức tê người.

Nói trắng ra, là vào đây là cả người cô lạnh toát từ đầu đến chân.

Cô không muốn nán lại thêm giây nào, nhanh chóng đặt canh giải rượu lên bàn trà, giống như mọi lần, cố gắng không phát ra tiếng động khi rời khỏi.

Càng ít gây sự chú ý với Bùi Giác càng tốt. Anh vốn không ưa cô, trễ thêm một giây cũng sợ anh nghĩ cô đang cố tình quyến rũ.

“Đợi đã.”

Giọng trầm khàn phía sau vang lên khiến Đường Điềm giật mình, tưởng anh lại muốn kiếm chuyện. Cô nghĩ đi nghĩ lại, hình như mình đâu có làm gì sai…

Chẳng lẽ chuyện tối qua… mượn danh nghĩa anh để uống sữa bị phát hiện rồi? Không đến mức nhỏ mọn vậy chứ? Chỉ là nửa chai sữa thôi mà.

Anh hỏi: “Tối nay có vị khách nào xin phương thức liên lạc của cô à?”

Bùi Giác ngồi tựa vào ghế dưới ánh đèn, tư thế nhàn nhã, chân dài bắt chéo, lúc hỏi vẫn không nhìn cô.

Đường Điềm không ngờ anh lại hỏi điều này, bèn thành thật trả lời: “Có, thưa ngài.”

Bùi Giác lúc này mới nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “Ấn tượng đầu tiên của cô về anh ta thế nào?”

Đường Điềm khó hiểu: “Bùi tiên sinh đang nói ai vậy?”

Từ chiều đến khi tiệc kết thúc, mấy tiếng đồng hồ đó cũng có vài người đàn ông xin phương thức liên lạc, nhưng cô đều dùng cùng một cái cớ để từ chối.

Bùi Giác dường như không lấy làm lạ trước câu trả lời của cô.

“Văn Tấn Sở.”

Họ Văn à? Đường Điềm nhớ ra rồi, là người đàn ông đã giúp cô nhặt cái thìa bánh rơi trên hành lang.

Cô hồi tưởng lại rồi lắc đầu: “Không có ấn tượng gì lắm.” Thậm chí cô cũng không nhớ rõ mặt mũi người đó ra sao.

Bùi Giác thấy lúc cô hồi tưởng thì rất nghiêm túc, không giống như đang nói dối.

Anh chậm rãi mở miệng, giọng điệu trầm thấp: “Không có ấn tượng…”

Đường Điềm gật đầu: “Lúc đó tôi đẩy xe, thìa bánh rơi xuống nên anh ấy nhặt giúp, sau đó muốn xin phương thức liên lạc nhưng tôi từ chối rồi.”

Bùi Giác nhìn chằm chằm cô mấy giây: “Cô từ chối rồi à?”

Chương 23: Có hối hận không?

Câu trả lời của cô khiến lông mày của Bùi Giác khẽ nhướng lên, dường như nằm ngoài dự đoán của anh.

Anh ta bình thản đưa mắt quan sát cô từ trên xuống dưới: “Vì sao lại từ chối?”

Ánh mắt Đường Điềm nhìn anh đầy nghi hoặc: “Vì sao lại không thể từ chối?”

Bùi Giác hơi sững lại, vẻ lạnh lùng giữa chân mày dịu đi một chút: “Cô đã từng nghe đến tập đoàn Văn thị chưa?”

Đường Điềm cố gắng lục lọi ký ức của nguyên chủ và nội dung trong truyện, hoàn toàn không có chút manh mối nào. Xem ra người tên Văn Tấn Sở đó thật sự không có nhiều đất diễn.

“Chưa từng nghe tới.”

Bùi Giác nghe cô trả lời xong, sắc mặt không thay đổi, tiếp tục nói: 

“Giá trị thị trường của tập đoàn Văn thị gần hai nghìn tỷ đô la Mỹ, mà anh ta chính là người nắm quyền.”

Nghe con số khổng lồ đó, Đường Điềm không thể không cảm thấy ngưỡng mộ, nhưng ngoài lòng ngưỡng mộ ra, cô không hề có chút tạp niệm nào.

“Anh Văn đúng là một người rất xuất sắc.” Cô thuận miệng khen một câu.

Bùi Giác chậm rãi hỏi: “Có hối hận không?”

Đường Điềm lắc đầu: “Bùi tiên sinh yên tâm, từ mấy hôm trước tôi đã không còn bất kỳ suy nghĩ nào về ngài và ba vị tiên sinh nữa, càng không có ý gì với bạn bè của các tiên sinh.”

Cô không muốn đi vào kết cục bi thảm của nguyên tác, vì vậy giọng nói mang theo sự sốt ruột, sợ rằng Bùi Giác nghĩ cô vẫn chưa hết hy vọng.

Bùi Giác vẫn dửng dưng nhìn cô, lạnh nhạt như mọi khi: “Ra ngoài đi.”

Đường Điềm lập tức xoay người rời khỏi phòng anh. Việc Bùi Giác hỏi như vậy cô không hề ngạc nhiên, dù sao với gương mặt này của cô, hoàn toàn có thể dùng nhan sắc để leo lên người đàn ông giàu có.

Cô cảm thấy Bùi Giác đang cảnh cáo cô, nhắc cô đừng mơ tưởng trèo cao, ít nhất đừng động đến bạn bè của anh.

Xuống tầng một, Đường Điềm đưa xe đẩy về vị trí cũ trong bếp. Sắp đến giờ tan ca, cô đi đến chỗ bấm thẻ, vừa đúng giờ.

Sau khi bấm thẻ xong, cô gặp Tống Vũ.

Tống Vũ kéo cô sang một bên, thì thầm: “Vừa rồi… chị Hiểu Chi bị quản gia mắng, khóc luôn rồi.”

Đường Điềm khá bất ngờ. Quản gia luôn rất quý Liễu Hiểu Chi, sao hôm nay lại nỡ mắng cô ấy? Tối nay hình như cũng không có sự cố lớn gì xảy ra mà?

Tống Vũ tiếp tục kể: 

“Nghe nói quản gia chỉ là cảnh cáo chị Hiểu Chi thôi, vì chị ấy có một số hành vi không phù hợp trước mặt mấy người bạn của các vị tiên sinh, khiến họ không vui.”

Không đợi Đường Điềm phản ứng, Tống Vũ hạ thấp giọng hơn: 

“Tối nay lúc tụ tập, em tận mắt thấy chị Hiểu Chi đỏ mắt khóc trước mặt Thẩm tiên sinh và Ôn tiên sinh, hình như chị ta không vui vì hai ngài ấy mời nhiều tiểu thư đến biệt thự dự tiệc.”

Chắc là Tống Vũ đã kìm nén lâu lắm rồi, giờ tuôn hết một hơi.

Đường Điềm thấy vẻ htiên sinhyện trong mắt cô, không nhịn được bật cười, sau đó chỉnh lại thái độ nghiêm túc: “Sau này đừng bàn chuyện này nữa, không tốt đâu.”

Nếu Liễu Hiểu Chi biết Tống Vũ nói xấu sau lưng, chắc chắn sẽ tìm cách đuổi cô ấy đi.

Tống Vũ vội gật đầu: “Em chỉ kể với chị thôi… Nhưng sao chị Hiểu Chi lại như vậy chứ?”

Đường Điềm chỉ nhẹ giọng đáp: “Cô ấy có lý do của mình. Em về nghỉ sớm đi.”

Cô không thể giải thích với Tống Vũ rằng Liễu Hiểu Chi là nữ chính trong truyện. Cả bốn nam chính quan trọng như vậy, nhân vật nữ chính trong truyện vốn không muốn bỏ ai cả.

Mà trong buổi tiệc tối nay lại có rất nhiều “tình địch” của Liễu Hiểu Chi — toàn là tiểu thư nhà giàu, trắng trẻo, xinh đẹp, lại có gia thế hiển hách. Liễu Hiểu Chi vừa ghen, vừa cảm thấy đầy áp lực, vì cô ta biết điều kiện của mình quá kém so với họ.

Tình địch thật sự của Liễu Hiểu Chi chưa bao giờ là Đường Điềm, mà chính là những tiểu thư quyền quý xứng đôi với các nam chính.

Đường Điềm hiểu rất rõ: Tối nay có mấy thiếu gia giàu có đến xin cách liên lạc của cô, cô đều từ chối khtiên sinht do dự. Bởi vì cô biết rõ bốn chữ “môn đăng hộ đối” quan trọng đến mức nào.

Cô chỉ có nhan sắc, không có năng lực xuất sắc. Sau khi rời khỏi biệt thự, cùng lắm cũng chỉ làm một nhân viên bình thường, hoặc mở một cửa hàng nhỏ.

Cô và những cậu ấm kia là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Huống hồ… gương mặt quá xinh đẹp thường dễ bị kẻ xấu nhòm ngó.

Nếu không đủ năng lực và may mắn để phân biệt tốt xấu, không có ý chí để chống lại cám dỗ, lại càng không biết tự bảo vệ bản thân, thì sắc đẹp sẽ dễ khiến người ta rơi vào bẫy, bị kéo xuống vực thẳm.

Vận may của Đường Điềm vốn không tốt, lại xuyên vào vai nữ phụ độc ác có kết cục thê thảm, điều duy nhất cô có thể làm là giữ khoảng cách với những người đàn ông quyền thế.

Dù trong số họ có người có thể giúp cô đổi đời chỉ trong một bước, cô cũng sẽ không lay đtiên sinht nào.

Cô không dám tin bất cứ ai.

Đường Điềm tự biết mình là người bình thường, không có hào quang nữ chính, vì vậy cô sẽ không dễ dàng đưa ra bất kỳ lựa chọn nào.

Phòng của Tống Vũ ở ngay cạnh phòng cô. Nhìn thấy cửa phòng Tống Vũ mở rồi đóng, Đường Điềm mới yên tâm trở về.

Sau khi tắm xong nằm trên giường, đang lim dim buồn ngủ, trong đầu cô lại hiện lên cảnh Bùi Giác bảo cô đi nấu canh giải rượu...

Xem ra Bùi Giác có tính cảnh giác rất cao, chỉ định danh cô đi nấu canh chẳng qua là muốn tìm cơ hội gọi cô vào phòng để cảnh cáo: đừng có ý tưởng gì với bạn bè của anh.

Cô ngáp một cái, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Có vẻ như mọi chuyện xảy ra hôm nay đều không đủ khiến cô cảm thấy mệt mỏi trong lòng.

……

Tháng Bảy vẫn là mùa mưa, sáng sớm, sương mù lan tỏa lẫn trong mưa phùn nhẹ nhàng.

Biệt thự sáng sớm, người hầu đã bắt đầu bận rộn.

Trong phòng ăn, Đường Điềm đứng sau lưng Ôn Thiệu Hàn như mọi khi.

Sau lưng Phó Hi, Lưu Huệ Hoa có vẻ đang mất tập trung, cô ta bắt đầu hối hận vì đã từ chối người đàn ông tối qua, một cơ hội hiếm có như vậy...

Phó Hi tỏ ra hơi không vui, ánh mắt lướt sang Đường Điềm đang đứng sau lưng Ôn Thiệu Hàn. Rõ ràng anh đến sớm hơn Ôn Thiệu Hàn, vì sao cô cứ phải đứng phía cậu ấy?

Nhìn những động tác dứt khoát gọn gàng và dáng vẻ nghiêm túc của cô, hoàn toàn không còn chút gì kiểu dáng ve vãn như trước, chẳng giống như là có tình ý với Ôn Thiệu Hàn...

Thẩm Yến Lễ đang ăn sáng, anh đã nghe Phó Hi kể rằng tối qua Văn Tấn Sở đến tìm Đường Điềm xin cách liên lạc, nhưng bị cô từ chối.

Việc Đường Điềm từ chối Văn Tấn Sở khiến anh hơi bất ngờ. Nhà họ Văn vừa giàu có, vừa có ngoại hình, lại không dính tai tiếng gì, gần như chẳng có ai trong số phụ nữ từng từ chối anh ta.

Thế mà Đường Điềm lại làm vậy.

Thẩm Yến Lễ nhớ lại lúc trước, Đường Điềm từng nhiều lần cố tình mập mờ, dù bị quản gia nhắc nhở vẫn không từ bỏ, cứ ve vãn trước mặt họ.

Anh cau mày, ngước nhìn cô gái đang cúi đầu lặng lẽ ngáp ở phía đối diện, hoàn toàn không còn bóng dáng gì của người từng đưa ánh mắt lả lơi về phía anh.

Vừa định ngáp thêm một cái, Đường Điềm bắt gặp ánh mắt phức tạp của Thẩm Yến Lễ đang nhìn mình.

Cô hơi khó hiểu. Nhìn cô như vậy làm gì? Hai ngày nay cô đâu có tiếp xúc gì với anh? Cũng không hề có bất cứ hành vi hay động tác nào ám muội cả.

Thẩm Yến Lễ dời ánh nhìn đi, Đường Điềm mới cảm thấy nhẹ nhõm. Cứ tưởng lại đắc tội gì với đại thiếu gia nhà họ Thẩm nữa rồi.

Một ngày bận rộn lại trôi qua, hôm nay đặc biệt nhanh, đến khi Đường Điềm rảnh tay thì cũng đã gần đến giờ tan ca.

Cô chạy ra vườn sau bưng chậu hoa định mang vào trong, thì nghe thấy tiếng của Liễu Hiểu Chi vang lên bên tai, liền dừng bước, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Gió đêm mát lạnh sau cơn mưa thổi qua người cô, Đường Điềm nhìn về phía bãi cỏ không có đèn.

Liễu Hiểu Chi đang quay lưng về phía cô, trước mặt cô ấy là một dáng người cao ráo đang đứng.

Đường Điềm cố gắng nhìn qua bóng tối để xác định người đó là ai.

“…Chị Ngô muốn đuổi việc em, Thẩm tiên sinh… xin ngài giúp em với, em không muốn rời khỏi biệt thự.” Càng không muốn rời khỏi các vị tiên sinh.

Liễu Hiểu Chi đương nhiên không dám nói ra câu sau cùng, tối qua quản gia mới chỉ cảnh cáo cô, ai ngờ trưa nay chị Ngô đã tìm cô nói chuyện, bảo rằng đang cân nhắc sa thải và yêu cầu cô chuẩn bị tâm lý.

Liễu Hiểu Chi không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến mức đó, vội vã tìm đến Thẩm Yến Lễ, khóc lóc cầu xin anh giữ lại cô.

Thẩm Yến Lễ chỉ cau mày, không đưa ra lời hứa nào.

“Vì bữa tiệc hôm qua?”

Liễu Hiểu Chi gật đầu: “Em… chỉ là do tâm trạng không tốt, không phải như quản gia nghĩ, em không có ý đồ gì với các vị tiên sinh.”

Khi nói ra câu đó, cô thậm chí không dám ngẩng đầu.

Cô có hay không có ý đồ, Thẩm Yến Lễ há lại không rõ? Nhưng anh không vạch trần. Với anh, ai làm người hầu cũng thế cả thôi.

Chỉ là… đêm hôm đó uống say, anh mơ hồ nhớ mình đè một người xuống dưới. Sau khi tỉnh lại, anh từng nói sẽ bồi thường.

Thẩm Yến Lễ chưa từng thất hứa: “Còn nhớ lời tôi nói hôm đó về chuyện bồi thưtiên sinh?”

Liễu Hiểu Chi gần như đã quên mất chuyện đó, đến khi anh nhắc đến “bồi thường”, cô mới giật mình nhớ lại chuyện giả mạo Đường Điềm đêm đó.

“Em nhớ.”

Anh nói: “Vậy thì coi như đó là bồi thường.”

Liễu Hiểu Chi từ từ gật đầu.

Ở phía xa, Đường Điềm không nghe rõ họ nói gì. Thấy đó là Liễu Hiểu Chi và Thẩm Yến Lễ, cô tiếp tục cúi đầu làm việc, lặng lẽ mang chậu hoa vào, không quay đầu nhìn về phía hai người đó nữa.

Chương 24: Cảm giác ấm nóng

Lúc Đường Điềm chuẩn bị mang hai chậu hoa cuối cùng trở lại biệt thự, cô cúi người xuống, một bóng người từ bên cạnh bước tới.

Khóe mắt cô lướt thấy một đôi chân dài thẳng tắp, điều đầu tiên đập vào mắt là đôi giày da cao cấp, đắt tiền.

Chưa kịp phản ứng, chậu hoa trước mặt đã bị một đôi tay trắng trẻo, thon gầy nhấc lên.

Đường Điềm đứng thẳng dậy, nhìn bóng lưng của Thẩm Yến Lễ, không khỏi kinh ngạc.

Anh đang… giúp cô? Vậy Liễu Hiểu Chi đi đâu rồi?

Cô đưa mắt nhìn quanh, Liễu Hiểu Chi vẫn còn ở gần đây ban nãy, giờ thì biến mất tăm.

Đường Điềm nghĩ chắc Thẩm Yến Lễ chỉ tiện tay giúp thôi, cũng không nghĩ anh sẽ quay lại lần nữa, nên cô đi sang bên kia, định bê chậu hoa cuối cùng.

Tay cô vừa chạm vào chậu hoa, ánh sáng trước mắt bỗng tối sầm lại, mu bàn tay mảnh khảnh bị bao phủ bởi một bàn tay to ấm áp, mùi trầm hương từ người đàn ông phả tới.

Cô ngây người ra mấy giây, cảm giác ấm nóng trên mu bàn tay như thiêu đốt cô. Tai cô đỏ ửng, vội rút tay lại, chẳng buồn quan tâm đến chậu hoa.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, thân hình cao lớn của người đàn ông gần như bao trùm lấy cô.

Mùi hormone nam giới mạnh mẽ từ Thẩm Yến Lễ khiến tim Đường Điềm đập loạn. Cảm giác áp lực xộc tới khiến cô khó thở.

“Thẩm tiên sinh?” Đường Điềm hoảng loạn lùi về sau, kéo giãn khoảng cách giữa họ.

Thẩm Yến Lễ dường như không nhận ra cô đang tránh né, ngũ quan tuấn tú không chê vào đâu được ẩn trong bóng tối.

“Tan ca sớm thì nghỉ sớm đi.”

Giọng nói của anh vang lên trong đêm tĩnh mịch như tiếng cello trầm ấm, êm tai đến mức khiến người ta say mê.

Đường Điềm gật đầu: “Để tôi làm là được rồi.” Nhận tiền lương của người ta, lại để tiên sinh phải giúp đỡ, cô thấy không ổn.

Cô định lấy lại chậu hoa trong tay anh, nhưng Thẩm Yến Lễ sải bước dài đi vào biệt thự, âm thầm từ chối.

Cô đành đi theo, nhưng không dám đi sát, trong lòng thầm khó hiểu vì sao Thẩm Yến Lễ lại giúp mình bê đồ?

Trong nguyên tác hay trong ký ức của nguyên chủ, Thẩm Yến Lễ đều không phải người sẽ làm những việc thế này, vì thế Đường Điềm càng thấy chuyện này có gì đó không bình thường.

Thẩm Yến Lễ đặt chậu hoa xuống, có lẽ do tay dính đất nên khẽ nhíu mày.

Đường Điềm đứng phía sau anh, tiến thoái lưỡng nan, đang định nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn ngài đã giúp tôi, Thẩm tiên sinh.”

Anh xoay người lại, nhìn cô với vẻ mặt có chút đăm chiêu.

Anh nói: “Không cần cảm ơn. Sáng mai lúc bảy giờ, mang một ly sữa nóng đến phòng tôi.”

Nghe vậy, Đường Điềm lại thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra anh giúp cô chỉ vì muốn cô sáng mai dậy sớm chuẩn bị sữa, vậy thì cũng hợp lý. Cô vui vẻ đồng ý.

“Vâng, Thẩm tiên sinh.”

“Đợi đã.”

Lúc này, sau lưng Đường Điềm vang lên giọng nói lười nhác của Phó Hi, khiến cô bất ngờ quay đầu lại.

Phó Hi với vóc dáng hoàn hảo như người mẫu, mặc đồ thể thao, hai tay đút túi quần, cổ đeo tai nghe dạng chụp, gương mặt đẹp trai rạng rỡ trông cực kỳ thu hút, giống như vừa bước ra từ phòng tập gym.

Thẩm Yến Lễ nhìn Phó Hi đang bước đến, không giận cũng không vui, vẻ mặt bình tĩnh.

“Sáng mai tôi phải bơi, có lẽ Lễ ca phải đổi người khác mang sữa cho anh rồi.”

Phó Hi tiện tay định khoác vai Đường Điềm, nhưng cô phản ứng cực nhanh, né khỏi cánh tay anh một cách linh hoạt.

Phó Hi “chậc” một tiếng, rõ ràng không vui vì cô né tránh mình.

“Phó Hi, chú ý một chút.”

Thẩm Yến Lễ lạnh giọng ngăn lại: “Đường Điềm là con gái, cậu nên giữ khoảng cách.”

Phó Hi bực bội: “Tôi biết cô ấy là con gái, chỉ thử thăm dò chút thôi mà.”

Dựa vào thời gian làm việc tại biệt thự mấy ngày nay, Đường Điềm phần nào hiểu rõ Phó Hi—ngoài mặt cà lơ phất phơ, trong lòng thực sự cũng chẳng nghiêm túc gì cho cam.

“Phó tiên sinh, sau này không cần thử tôi nữa. Từ giờ tôi sẽ giữ khoảng cách ba bước khi nói chuyện với anh, tuyệt đối không tiếp xúc gần.”

Phó Hi nhướng mày, cô đang muốn cắt đứt mọi dây dưa với anh? Anh tiến lên vài bước, nhưng bị Thẩm Yến Lễ kéo lại, không cho đến gần cô.

Đường Điềm nghiêm túc lùi về sau ba bước, giữ khoảng cách rõ ràng.

Phó Hi vừa tức vừa buồn cười: “Đường Điềm, qua đây.”

Thấy anh định nổi cáu, cô dứt khoát không qua.

“Nếu hai vị tiên sinh không còn việc gì, tôi xin phép tan ca.” Cô xoay người định rời đi, nhưng vẫn chưa thoát được.

Phó Hi ném ra một câu: “Thưởng thêm tháng này…”

Đường Điềm lập tức quay người lại, cười nhã nhặn: “Xin hỏi hai anh còn điều gì cần tôi hỗ trợ ạ?”

Cô có thể kiên cường trước quyền thế, nhưng… tiền thì không. Tiền thưởng của người giúp việc lâu năm không giống với người mới, số tiền đó gần bằng cả tháng lương của cô.

Tính đến hiện tại, Liễu Hiểu Chi và Lưu Huệ Hoa đều bị quản gia khiển trách, đồng nghĩa với việc họ không còn cơ hội nhận thưởng tháng Bảy. Cô là ứng cử viên sáng giá nhất.

Phó Hi bị biểu cảm trước sau khác nhau của cô chọc cười, trêu chọc: “Đường Điềm, trước đây là nhắm vào bọn tôi, giờ lại hướng về tiền, cũng khôn ngoan đấy.”

Cô mỉm cười nhã nhặn: “Vì tôi nhận ra tiền mình tự kiếm được là đáng tin nhất.”

Phó Hi nheo mắt quan sát cô, định giơ tay véo má cô thì lại bị Thẩm Yến Lễ cản lại.

Thẩm Yến Lễ liếc xéo anh ta, quay sang Đường Điềm: “Đừng để ý đến cậu ta, ngày mai quản gia sẽ sắp xếp người khác cho cậu ta.”

Phó Hi khó chịu nói: “Ngày mai nhất định phải là cô.”

Phó Hi vừa dứt lời liền nhìn sang Thẩm Yến Lễ, hai người trao nhau ánh mắt, lần đầu tiên Đường Điềm cảm nhận được giữa họ có “tia lửa” căng thẳng.

Cô chỉ thấy khó hiểu—biệt thự này đâu phải chỉ có một người giúp việc là cô…

Cô vừa định lên tiếng thì Liễu Hiểu Chi trở lại, nghe thấy Thẩm Yến Lễ và Phó Hi lại vì Đường Điềm mà tranh chấp?!

Liễu Hiểu Chi cứ nghĩ hai người đó không biết còn có người giúp việc chưa tan ca.

Cô vội vã chạy tới, đứng trước mặt hai vị tiên sinh: “Thẩm tiên sinh, sáng mai tôi sẽ mang sữa nóng đến phòng của anh.”

Dù là Thẩm Yến Lễ hay Phó Hi, Liễu Hiểu Chi đều không muốn Đường Điềm tiếp xúc quá nhiều với họ. Nhưng nếu phải chọn một, cô chọn Thẩm Yến Lễ.

Thẩm Yến Lễ nhìn Liễu Hiểu Chi chạy đến, môi mím thành đường thẳng, không nói gì.

Đường Điềm thì vui như mở cờ trong bụng, cô còn đang định nhắn tin vào nhóm công việc hỏi ai muốn nhận nhiệm vụ mang sữa, không ngờ Liễu Hiểu Chi lại tự xuất hiện.

Cô không thể cùng lúc làm hai việc, mà quản gia đã giao cô phụ trách mấy vị tiên sinh khi họ đi bơi, vậy thì nhiệm vụ mang sữa cho Thẩm Yến Lễ phải nhường lại.

Phó Hi nhìn cô như đang xem kịch vui.

Phản ứng của Đường Điềm rất nhỏ, nhưng anh vẫn nhận ra—cô… hình như đang thở phào nhẹ nhõm?


  • Share:

You Might Also Like

0 comments