Thu Bong Chuong 875

By Quyt Nho - tháng 6 18, 2025
Views

Chương 875: Giấc mơ (7)

Tầng ba sáng rực đèn. Bốn người đàn ông mặc đồ đen bị trói chặt quỳ trên sàn.

Một trong số đó chính là Đỗ Lai.

“Thưa cô, mấy người này đã phá hỏng hệ thống cảnh báo, còn cạy cửa thư phòng của ông chủ. Có vẻ như đang tìm thứ gì đó trong bộ sưu tập của ông ấy.”

Phó Diệu Tuyết lạnh nhạt nói: “Năm nào cũng phải đến vài lần thế này, đúng là chán không tả được.”

Gia sư Joanna cũng có mặt, hỏi cô: “Tiểu thư, có cần báo cho ông chủ không?”

“Chuyện nhỏ thế này thì cần gì phải làm ông nội bận tâm?” – Phó Diệu Tuyết đáp thản nhiên – “Các người cứ xử lý đi. Ai đáng phạt thì phạt, ai cần thẩm vấn thì thẩm vấn. Có đồng bọn hay không, định làm gì, kế hoạch thế nào, phải hỏi cho rõ. Kẻo sau này ông nội về, hỏi tới lại chẳng ai trả lời được.”

“Vâng.” – Joanna gật đầu cung kính.

 “Có thể biết được địa chỉ nơi này, lại còn lẻn vào thành công, chắc chắn bọn chúng không phải trộm cắp bình thường. Có khả năng là bị người khác thuê tới. Tiểu thư cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”

Joanna quay sang bảo vệ bên cạnh: “Đám này, đánh gãy tay chân, rồi tạm nhốt vào phòng cuối hành lang tầng hai.”

Nghe đến đó, Bạch Ấu Vi mở to mắt ngạc nhiên.

Một gia sư mà có thể nói ra những lời như vậy… Bảo sao học trò của cô ta – Phó Diệu Tuyết – cũng có tính cách kỳ lạ, khó hiểu đến thế.

“Khoan đã.” – Phó Diệu Tuyết chỉ vào Đỗ Lai – “Hắn phải giữ lại, đây là món đồ chơi mới của tôi, đừng làm hỏng.”

Joanna nói: “Tên này chắc không phải chủ mưu. Nếu tiểu thư thích thì giữ lại cũng được. Mấy người còn lại tạm thời giam lại, đợi tôi thẩm vấn xong sẽ xử lý.”

Phó Diệu Tuyết lười biếng phất tay: “Mau đi đi, nửa đêm nửa hôm gặp trộm, mệt chết tôi rồi… Haiz…”

Cô vừa nói vừa ngáp một cái.

Joanna cau mày nhắc nhở: “Cô chủ, xin chú ý đến tư thế của mình.”

Phó Diệu Tuyết cáu bẳn: “Tôi có kiểm soát được đâu…”

Chưa nói hết câu, Đỗ Lai quỳ dưới đất bỗng bất ngờ bật dậy!

Bảo vệ vừa định ra tay thì anh ta đã nhanh nhẹn né tránh, chỉ trong tích tắc đã lao đến sau lưng Phó Diệu Tuyết, dùng một tay siết chặt cổ cô!

Bảo vệ giật mình tức giận: “Rõ ràng chúng tôi đã còng tay hắn rồi mà!”

Joanna vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Đỗ Lai: “Xem ra cửa thư phòng và két sắt là do hắn mở.”

Phó Diệu Tuyết bị bắt làm con tin, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi. Cơn buồn ngủ biến mất không còn dấu vết, cô còn tỏ ra hào hứng: 

 “Trời ơi! Anh làm sao mà tháo được còng tay thế? Giỏi quá! Lúc nãy tôi không nhìn rõ, anh có thể diễn lại lần nữa không?”

Lúc này, Đỗ Lai đã không còn bộ mặt nịnh nọt như ban ngày nữa. Tay anh ta siết chặt hơn, giọng nói lạnh như băng:

“Cô chủ, tôi khuyên cô nên lo cho bản thân trước đi. Vì đôi tay này của tôi… ngoài việc làm ảo thuật, mở khóa, còn có thể bẻ gãy cổ cô. Tin không?”

Joanna nhíu mày sâu hơn, nói với Đỗ Lai: “Anh bắt cô chủ làm con tin, chắc là muốn rời khỏi nơi này. Cứ nói ra điều kiện đi, nếu không quá đáng thì chúng tôi có thể thương lượng.”

Đỗ Lai cười lạnh: “Cháu gái cưng của ông Phó đang nằm trong tay tôi, dù điều kiện có quá đáng thì các người cũng phải làm theo chứ?”

Joanna nhìn anh ta, không đáp lời.

Đỗ Lai siết chặt Phó Diệu Tuyết hơn nữa, lui dần về phía sát tường. Trong ánh mắt anh ta hiện rõ vẻ liều lĩnh.

“Thả đồng bọn của tôi ra! Sau đó chuẩn bị một chiếc xe! Đưa bọn tôi rời khỏi đây!”

“Tôi có thể chuẩn bị xe, thậm chí đưa anh rất nhiều tiền. Nhưng đồng bọn của anh thì không thể thả. Tôi cần điều tra rõ ai là kẻ đứng sau, nếu không sẽ không thể báo cáo với ông chủ.”

“Vậy thì cứ chờ mà nhặt xác cháu gái ông ta đi!” – ánh mắt Đỗ Lai lóe lên vẻ độc ác, bàn tay siết cổ Phó Diệu Tuyết thật chặt!

Phó Diệu Tuyết không nói được gì nữa, sắc mặt dần chuyển đỏ vì nghẹt thở.

Joanna nhìn cô một cái, rồi quay sang Đỗ Lai:
“…Nếu cô ấy có chuyện gì, anh và đồng bọn cũng đừng mong sống sót.”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments