Chương 769: Mệnh Lệnh Trong Vườn Thú Hoang Dã
“Quay về!” Lời quát của Diệp Sùng vang lên, hắn dẫn đội viên chạy sâu vào trong rừng!
Thẩm Mặc, Dư Triều Huy, A Long lập tức đuổi theo!
Đàm Tiếu đã sử dụng bùn trị thương hai lần, vết thương hồi phục hoàn toàn, nhanh chóng lấy lại tinh thần, cùng Asalina lao vào rừng truy kích.
Nhưng Diệp Sùng không chạy xa.
Hắn cùng Hồ Đại Sơn và một người đàn ông toàn thân đầy hình xăm dừng lại, chặn đường truy đuổi của Thẩm Mặc và những người khác, trong khi các đội viên còn lại nhân cơ hội tản ra bỏ chạy.
Nhóm Thẩm Mặc e ngại đôi găng tay trắng của Diệp Sùng nên cũng dừng bước, cảnh giác nhìn ba người trước mặt.
Thẩm Mặc thấp giọng nói: “Dám đứng đây ngăn cản, ba người này chắc là voi, gấu, sư tử.”
Diệp Sùng nhếch mép cười giễu, chỉ vào Thẩm Mặc và Dư Triều Huy nói: “Dám tấn công ở đây, vậy hai người chắc là voi và gấu nhỉ?”
Thẩm Mặc nhẹ nhàng kéo căng sợi dây trong tay, bình thản đáp: “Ngươi đoán thử xem.”
“Có đoán cũng chẳng ích gì.” Đôi mắt Diệp Sùng lóe lên tia sắc lạnh, ánh nhìn đảo qua A Long, Đàm Tiếu và Asalina, rồi hắn cười lạnh: “Ít nhất bây giờ ta biết… Mấy người này, đều là con mồi của ta!”
Hắn bất ngờ ra tay!
“Chết tiệt!” Đàm Tiếu từng chịu thiệt vì đôi găng tay trắng, mặt cậu ta lập tức tái mét, quay đầu bỏ chạy!
Asalina và A Long cũng chạy!
Ba người tản ra ba hướng khác nhau!
Diệp Sùng nhắm thẳng vào A Long mà đuổi theo!
Dư Triều Huy và Thẩm Mặc định truy kích Diệp Sùng thì bị người đàn ông đầy hình xăm ngăn lại. Hắn ta giơ cổ tay có nút săn mồi lên, hùng hổ lao về phía Dư Triều Huy!
Nhưng trước khi hắn ta chạm tới Dư Triều Huy, một sợi dây đã lập tức siết chặt cổ hắn, kéo ngã xuống đất!
“Dư Triều Huy!” Thẩm Mặc giữ chặt vòng dây, hét lớn.
Dư Triều Huy lập tức ném sợi dây của mình ra, cùng Thẩm Mặc phối hợp, hai người quấn chặt kẻ địch, không cho hắn kịp phản ứng, sau đó nhanh chóng kéo hắn về phía bẫy gần nhất, ném mạnh vào trong!
Gã đàn ông đầy hình xăm nặng nề rơi xuống đất!
Vừa chạm đất, trong bụi cỏ bỗng bật ra hàng loạt thanh sắt, dựng lên thành một cái lồng chim khổng lồ, nhốt chặt hắn bên trong—
Đồng thời, ánh sáng trên cổ tay hắn tắt đi, chiếc đồng hồ cũng biến mất theo.
Hắn đã bị loại.
“Khốn kiếp!” Gã đàn ông tức giận, đấm mạnh vào chấn song sắt!
Thẩm Mặc thu dây lại, nói với Dư Triều Huy: “Tên này hoặc là voi, hoặc là gấu.”
“Nếu loại thêm hai con nữa, trò chơi này coi như đã ngã ngũ.” Dư Triều Huy bình tĩnh nói.
Lời vừa dứt, phía trước vang lên tiếng cành cây bị giẫm gãy.
Hai người ngẩng đầu nhìn, thấy Điền Lập đội mũ lưỡi trai đang sững sờ đứng sau bụi cây. Dường như hắn ta không ngờ đồng đội mình lại rơi vào bẫy, sắc mặt thoắt chốc tái mét khi nhận ra bản thân đã bị Thẩm Mặc và Dư Triều Huy phát hiện.
Dư Triều Huy không chút do dự đuổi theo!
“Hắn là báo, cấp thấp! Có thể tấn công!”
Điền Lập hoảng sợ, quay đầu chạy trốn!
Hắn ta rất nhanh, chỉ trong vài giây đã lao vào rừng rậm mất hút. Dư Triều Huy đuổi theo hơn ba mươi mét thì nghe thấy giọng Bạch Ấu Vi từ đồng hồ truyền tới:
“Tất cả lập tức quay về nhà an toàn!”
“Quay về?!” Dư Triều Huy tức giận.
Hắn đã chạy tới một bãi hoa, Điền Lập đang ngay trước mắt! Có vẻ hiệu lực của đạo cụ tăng tốc đã hết, tốc độ của hắn ta rõ ràng đã chậm lại. Chỉ cần Dư Triều Huy chạy thêm vài chục mét nữa, chắc chắn có thể loại hắn ta!
“Chỉ cần cho tôi thêm hai phút… không, một phút thôi! Tôi sẽ bắt được hắn!” Dư Triều Huy gào lên vào đồng hồ.
“Dư Triều Huy, tôi lệnh cho anh! Ngay bây giờ, lập tức, quay về nhà an toàn của mình! Những người khác báo cáo tình hình!”
Asalina: “Đã quay về nhà mèo, không có kẻ truy kích.”
A Long: “Đã về nhà sư tử, găng tay trắng bám rất sát, giờ đang lảng vảng ngay ngoài cửa.”
Trương Dụ: “… Đang trên đường quay về, không có kẻ truy kích… Cô gái kia tôi không đuổi kịp.”
Đàm Tiếu: “Tôi cũng đang quay về! Sắp tới nơi rồi!”
Dư Triều Huy nghiến răng nhìn “con báo” đang dần biến mất trong rừng, sau cùng hậm hực quay đầu chạy về nhà an toàn của mình.
0 comments