Chương 261 – Luyện đan thôi mà, làm gì rầm rộ đến thế
Diệp Tụng Tâm không phục.
Từ trước đến nay, nhất mạch Độc Nguyệt Phong luôn áp đảo chủ phong, từ khi nào lại đến lượt người của chủ phong trèo lên đầu nàng ta làm càn?
Đặc biệt là Chu Kim Việt kia, nàng ấy thân thiết với Ngu Chiêu nhất, bình thường hai người còn hận không thể mặc chung một cái quần.
Nếu Chu Kim Việt nổi bật hơn, chẳng phải địa vị của Ngu Chiêu cũng sẽ theo đó mà lên cao?
Hệ thống không trả lời.
Mà Diệp Tụng Tâm cũng không cần câu trả lời.
Nàng ta đơn giản là không thể chịu nổi việc Chu Kim Việt sống tốt.
Chu Kim Việt càng sống tốt, càng khiến nàng ta bị so sánh đến mức chẳng còn giá trị gì.
Nàng ta cũng thèm thuồng giá trị khí vận của Chu Kim Việt, đáng tiếc đối phương từ trước đến nay luôn lạnh nhạt với nàng, muốn lấy được thiện cảm của nàng ấy còn khó hơn lên trời.
Diệp Tụng Tâm giận một hồi, giọng trầm xuống: “Hệ thống, tiếp tục báo cáo đi.”
[Đinh! Người có khí vận cao thứ hai là Vong Sinh...]
“Vong Sinh? Tên ngốc nào vậy?”
Diệp Tụng Tâm lại mất bình tĩnh.
Nàng còn nhớ rõ Vong Sinh là ai.
Thứ nhất, người đó có một gương mặt cực kỳ tuấn tú, thoát tục khiến người nhìn khó quên.
Thứ hai, hắn thần trí mơ hồ, trông như một đứa trẻ.
Cuối cùng, lần trước gặp mặt, hắn suýt nữa bóp chết nàng.
Làm sao nàng có thể quên được Vong Sinh!
Một kẻ ngốc nguồn gốc không rõ lại có thể là người được thiên đạo ưu ái sao? Mười đầu ngón tay Diệp Tụng Tâm siết chặt đến bật máu, trong mắt bừng lên ngọn lửa ghen tức.
[Đinh! Người có khí vận cao thứ ba là Thôi Ngọc... thứ tư là Phương Thành Lãng... thứ năm là Trương Tuấn...]
Sắc mặt Diệp Tụng Tâm ngày càng khó coi.
Nếu không phải hệ thống đã sớm ký kết với nàng, thì nàng thật sự sẽ hoài nghi hệ thống cố ý đến đây để chọc tức nàng—danh sách những kẻ có khí vận cao, không có ai thân thiết với nàng.
Muốn lấy được thiện cảm của bọn họ, khó như lên trời.
Diệp Tụng Tâm bắt đầu thay đổi tư duy—hành động trong tông môn quá mức bó buộc, chẳng bằng mở rộng phạm vi mục tiêu.
Tuy khí vận của những tu sĩ bình thường không bằng Phương Thành Lãng và đám người kia, nhưng tích tiểu thành đại, với thủ đoạn của nàng, vẫn có thể tích lũy được không ít điểm khí vận.
Còn về phần nguy hiểm...
Diệp Tụng Tâm khẽ cong khóe môi, nở nụ cười tự tin.
Hiện giờ nàng ta đã là tu sĩ Kim Đan, có khả năng tự bảo vệ bản thân. Hơn nữa bên cạnh còn có hệ thống, cho dù có gặp rắc rối cũng có thể toàn thân lui ra.
Nàng ta sớm đã chán ghét cuộc sống lặp đi lặp lại nơi Độc Nguyệt Phong, ra ngoài lịch luyện vốn là mơ ước bao lâu nay của nàng.
Càng nghĩ, Diệp Tụng Tâm càng cảm thấy đây là phương án khả thi. Vừa xuất quan, nàng ta lập tức lên chủ phong, xin phép Tễ Nguyên Tông chủ cho phép rời tông lịch luyện.
Kết quả, nàng nhận được câu trả lời phủ định từ Tễ Nguyên Tông chủ.
Diệp Tụng Tâm vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
Thật ra, theo quy củ, nàng không cần phải được Tễ Nguyên Tông chủ phê chuẩn, chỉ cần Thanh Diễn chân nhân gật đầu là được.
Nhưng Thanh Diễn chân nhân không có mặt, Độc Nguyệt Phong lại không có người chủ sự, nàng đành phải đến bẩm báo với tông chủ.
Nàng tưởng chỉ là làm theo hình thức, không ngờ lại bị từ chối.
Diệp Tụng Tâm cố nén oán hận, gắng giữ bình tĩnh hỏi lý do.
Tễ Nguyên Tông chủ đưa ra lý do là Diệp Tụng Tâm thể chất yếu, lại chưa từng một mình đi xa, xét thấy sự an toàn của nàng ta nên bác bỏ yêu cầu.
Nếu nàng ta vẫn nhất quyết muốn ra ngoài lịch luyện, thì phải đợi Thanh Diễn chân nhân trở về, được người đồng ý mới được.
Diệp Tụng Tâm đến Thanh Diễn chân nhân đi đâu còn không biết, nói gì đến việc biết ngày về.
Trong thoáng chốc, nàng ta nghi ngờ Tễ Nguyên Tông chủ cố ý làm khó mình.
Nhưng ngẫm lại, nàng ta lại cảm thấy có thể là mình nghĩ nhiều.
Nàng ta vốn không thích chủ phong, nhưng chưa từng biểu lộ rõ ràng, Tễ Nguyên Tông chủ xưa nay vẫn luôn ôn hòa với nàng ta, nghĩ đến cũng là thật sự vì lo lắng cho sức khỏe của nàng.
Một luồng bực tức nghẹn ở ngực, lên không được mà xuống cũng chẳng xong, nuốt không nổi, mà nhả ra cũng không xong, cuối cùng Diệp Tụng Tâm chỉ đành mang đầy một bụng oán khí, ủ rũ trở về.
Tễ Nguyên Tông chủ sờ lên chòm râu bên má, ánh mắt sắc như hổ lóe lên vẻ dò xét.
Diệp Tụng Tâm vậy mà đã đại thành Kim Đan.
Ông còn nhớ rõ, khi Diệp Tụng Tâm chào đời đã có trưởng lão tinh thông y lý đoán rằng nàng không thể sống qua tuổi mười sáu.
Các trưởng lão trong tông thương tiếc vì nàng ta đoản mệnh, luôn dốc lòng bảo hộ, còn dặn dò các đệ tử phải yêu thương sư muội, cố gắng để nàng có một tuổi thơ vô lo vô nghĩ.
Vậy mà giờ tuổi nàng đã vượt quá lời phán đoán năm xưa, lại còn một bước đột phá Kim Đan, thân thể nhìn qua cũng khỏe mạnh hơn trước rất nhiều, sống thêm ba bốn mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.
Đây là kỳ tích?
Hay là...
Tễ Nguyên Tông chủ khẽ lắc đầu.
Xem ra tiểu đồ đệ nhìn qua thì ngoan ngoãn hiểu chuyện này, cũng giấu không ít bí mật.
Ông lại càng không dám tùy tiện để nàng ra ngoài, vẫn nên chờ Thanh Diễn chân nhân trở về rồi mới quyết định.
Ầm ầm—
Lúc này, tiếng sấm vang dội, tia chớp lóe sáng xé rách bầu trời, như rắn bạc điên cuồng múa loạn.
Tễ Nguyên Tông chủ lập tức bước nhanh ra ngoài điện, ngẩng đầu nhìn dị tượng giữa không trung, ánh mắt liền dừng lại nơi một cung điện nhỏ không xa.
Đó là nơi ở của Ngũ Tang chưởng môn.
Ông lộ vẻ mặt vi diệu: “Chỉ là luyện đan thôi, cần gì làm lớn đến thế.”
Dù nói thế, ông vẫn nhanh chóng chạy đến ngoài phòng Ngũ Tang chưởng môn.
Chờ Ngũ Tang chưởng môn vừa bước ra, ông liền chìa tay đòi đan dược, lý do là luyện đan động tĩnh quá lớn, làm đệ tử trong môn hoảng sợ, cần dùng đan dược để an ủi tinh thần.
Ngũ Tang chưởng môn trừng ông một cái, giả vờ giận dữ: “Đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông của ông là làm bằng pha lê chắc? Đụng nhẹ cũng vỡ?”
“Ta mặc kệ, hôm nay ông nhất định phải bồi thường tổn thất cho ta, bằng không đừng mong đuổi ta đi.”
Hai người đang lôi kéo qua lại thì Bảo Hoa Tán Nhân cũng lần theo tiếng động tới, câu đầu tiên mở miệng cũng là đòi đan dược từ Ngũ Tang chưởng môn.
Ngũ Tang chưởng môn suýt nữa tức đến bật cười: “Bảo Hoa, bà còn quá đáng hơn tên Tễ Nguyên kia! Phương thuốc lấy Trường Sinh Quả làm chủ chưa nghiên cứu xong, ngươi đã nhòm ngó rồi… Ê không đúng, sao ngươi biết ta có Trường Sinh Quả?”
Tễ Nguyên Tông chủ đứng bên lén đảo mắt.
Ông cũng đâu phải cố ý lộ tin, chỉ là nhất thời không kiềm được cái miệng.
Dù sao đứa nhỏ Ngu Chiêu kia thật sự quá xuất sắc, ông không khoe ra ngoài một chút thì chịu không nổi.
Ngũ Tang chưởng môn rất nhanh đã nghi ngờ lên người ông, mắng ông mồm miệng không kín.
Tễ Nguyên Tông chủ tất nhiên không chịu thừa nhận, còn bảo Ngũ Tang chưởng môn đưa ra bằng chứng, tức đến mức Ngũ Tang chưởng môn suýt nữa lấy lò luyện đan đập lên đầu ông.
“Ngũ Tang, đan dược của ngươi ta không đòi không, ta có thể lấy đồ trao đổi, và ta chỉ cần một viên thôi.”
Bảo Hoa Tán Nhân vẫn có uy tín khá cao trong lòng Ngũ Tang chưởng môn, hai người nhanh chóng đạt được thỏa thuận, bỏ mặc Tễ Nguyên Tông chủ sang một bên.
Tễ Nguyên Tông chủ cũng không giận, tự coi mình như vật trang trí. Đợi Bảo Hoa Tán Nhân rời đi với vẻ hài lòng, ông lại lập tức nhào tới.
Cuối cùng nhờ vào cái mặt dày, ông sống sượng moi được từ tay Ngũ Tang chưởng môn bảy tám viên đan dược, khiến Ngũ Tang chưởng môn mắng ông là thổ phỉ.
Tễ Nguyên Tông chủ nhún vai.
Thổ phỉ thì thổ phỉ.
Vì tông môn, ông nguyện mang tiếng xấu.
Cho dù là thành phẩm luyện tay của Ngũ Tang chưởng môn, cũng là bảo vật ngoài đời đánh nhau vỡ đầu chưa chắc giành được.
Tễ Nguyên Tông chủ tuyệt đối không chê.
Cảnh tượng sấm chớp dữ dội quá mức khoa trương, không chỉ khiến Tễ Nguyên Tông chủ chú ý, mà hễ ai chưa bế quan đều nhìn thấy.
Vừa mới trở về Độc Nguyệt Phong không lâu, Diệp Tụng Tâm và Thôi Ngọc đương nhiên cũng không ngoại lệ.
0 comments