Chương 65: Người ta yêu lại đẩy ta vào vực sâu
Một nhóm người bước vào. Không nói đến mấy gã đàn ông mặc đồ đen phía sau, người đi đầu lại là kẻ Thời Vụ Thanh vô cùng quen thuộc.
Tiểu nha hoàn nở nụ cười đầy trào phúng nhìn nàng: “Vương phi, nhìn thấy nô tỳ có ngạc nhiên lắm không?”
“… Tiểu Ý.” Giọng Thời Vụ Thanh khàn khàn, yếu ớt.
“Là ta đây.” Tiểu Ý cười tươi rói: “Vương phi… ồ không, nhị tiểu thư, người mạo danh thế thân, làm trái thánh chỉ, giả làm đại tiểu thư gả vào phủ Kỳ Vương phủ, tội đáng muôn chết, chết không hết tội. Nô tỳ đặc biệt đến tiễn người một đoạn.”
Thời Vụ Thanh nhìn chằm chằm vào nàng ta: “Tại… sao…”
“Người muốn hỏi tại sao à?” Tiểu Ý bật cười nhạt: “Người không thật sự nghĩ ta trung thành với ngườichứ? Chẳng qua là ta không còn lựa chọn khác! Bây giờ đại tiểu thư đã cho ta một con đường tốt hơn, đương nhiên ta không cần phản bội lương tâm mà giúp người làm chuyện xấu nữa! Thời Vụ Thanh, lúc người còn đắc thế thì muốn nhìn Liên Y phản bội, bây giờ người thất thế rồi, đương nhiên ta có thể giúp đại tiểu thư!”
“Đại… tiểu thư?” Sắc mặt Thời Vụ Thanh thay đổi thấy rõ. Đôi mắt nàng ánh lên vẻ kinh hoảng, cổ hơi ngẩng lên, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt thành lời, ngược lại còn bị kích động đến mức ho sặc sụa!
“Đúng vậy! Không ngờ chứ, đại tiểu thư không những chưa chết mà còn sống rất tốt! Tuyết thần y chính là nàng ấy!”
“Khụ khụ khụ…!” Thời Vụ Thanh trợn to mắt, nghẹn ngào thốt lên: “Tuyết… tỷ… khụ khụ!”
Tiểu Ý nhìn xuống nàng với ánh mắt cao cao tại thượng: “Rất kinh ngạc phải không? Ha ha, đại tiểu thư sớm đã gặp Vương gia, cũng nói hết mọi chuyện với ngài ấy rồi. Ngươi vẫn tưởng Vương gia rất thích ngươi sao? Một nữ nhân ác độc đê tiện như ngươi, có xứng không?”
Thực ra, Tiểu Ý không biết Thời Thư Lăng có nói gì với Kỳ Loan hay không, nhưng chuyện đó chẳng quan trọng.
Bây giờ ngay cả mạng mình còn khó giữ, nàng ta đâu quan tâm thật giả thế nào—nếu không phải đại tiểu thư giữ nàng lại, cố tình để nàng đến kích thích Thời Vụ Thanh, thì nàng đã sớm bị giết rồi!
Trời mới biết khoảnh khắc nhìn thấy Thời Thư Lăng, nàng ta sợ hãi đến nhường nào!
Giây phút ấy, nàng ta nghĩ mình chết chắc rồi, đến cả cầu xin tha mạng cũng quên mất!
Thế mà, thiếu nữ áo trắng, khí chất lãnh đạm ấy chỉ nhẹ nhàng nhếch môi cười một cái, nụ cười lạnh lẽo đến thấu tim:
“Đi gặp Thời Vụ Thanh đi. Ta không quan tâm ngươi dùng cách gì, hãy kích thích nàng, khiến nàng càng suy sụp, càng tuyệt vọng, cơ hội sống của ngươi sẽ càng lớn.”
“À đúng rồi, sau khi tra tấn xong, thì không cần để nàng ta bẩn mắt ta nữa—nhưng, phải hành hạ cho đủ rồi mới giết, hiểu chứ?” Giọng nói nàng ta nhẹ bẫng như đang kể một chuyện chẳng hề quan trọng, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ dịu dàng thiện lương ngày xưa.
Tiểu Ý không muốn nghĩ tại sao Thời Thư Lăng lại ở đây, cũng không muốn nghĩ nàng ta làm thế nào để bắt được Thời Vụ Thanh, tóm lại, chỉ cần đại tiểu thư ghét Thời Vụ Thanh, vậy nàng ta làm Thời Vụ Thanh khổ sở chừng nào, bản thân sẽ càng dễ sống chừng ấy!
“Hiểu! Hiểu rồi!”
Tiểu Ý đứng trước Thời Thư Lăng, thề thốt trung thành, ra sức nhấn mạnh rằng nàng ta đi theo Thời Vụ Thanh là bị ép buộc, mắng chửi Liên Y cũng chỉ là vì tự bảo vệ mình.
Sau đó, nàng ta bị người của Thời Thư Lăng đưa tới đây.
Mục đích hiện tại của nàng ta, chính là đánh đòn tâm lý Thời Vụ Thanh, nói nhăng nói cuội gì cũng được!
“Vương gia chẳng qua chỉ đang phối hợp với kế hoạch của đại tiểu thư, giả vờ đối tốt với ngươi thôi vì không muốn đánh rắn động cỏ! Dù sao thì ngươi cũng quyến rũ được hoàng tử nước Ngu mà, đại tiểu thư rất muốn biết xem Ngu Hoàng tử thích ngươi đến mức nào, có thể ngủ với ngươi mấy lần chứ!”
Lời lẽ của nàng ta thô tục tột cùng, vừa mở miệng đã nhắm thẳng vào danh tiết nữ nhi mà xúc phạm.
“Ta… không…” Trong mắt Thời Vụ Thanh tràn đầy kinh hãi và hoang mang. Nàng muốn lắc đầu, muốn giải thích, muốn hỏi cho rõ, nhưng chẳng thể nói ra lời, cũng không tài nào lắc đầu nổi, chỉ có thể trơ mắt chờ đợi số phận vô lý và hoang đường sắp ập xuống đầu mình.
“Không phải? Không có? Ha ha, đến nước này còn giả bộ làm gì nữa!” Tiểu Ý vừa nói vừa tiến gần Thời Vụ Thanh, không chút do dự mà đá thẳng vào người nàng: “Sắp chết rồi! Có muốn hưởng thụ chút vui vẻ trước khi chết không? Trừng mắt cái gì mà trừng? Những đại hiệp này đều là người của đại tiểu thư, ngươi đừng hòng mơ tưởng! Ý ta là, tìm cho ngươi mấy tên ăn mày!”
“Ưm…” Thiếu nữ bật ra một tiếng kêu đau đớn.
Thực ra, Tiểu Ý chỉ làm theo lệnh, nhưng lúc này, nhìn Thời Vụ Thanh—người từng được Vương gia sủng ái như châu báu, vốn sống trong nhung lụa, giờ đây lại bị nàng ta giẫm dưới chân—bỗng nhiên, nàng ta thấy một cảm giác khoái trá trào dâng trong lòng.
Nàng ta ngồi xổm xuống, đưa con dao găm trong tay sát lại gần Thời Vụ Thanh, nụ cười trên môi càng lúc càng mở rộng:
“Nhưng trước đó, vẫn nên hủy đi gương mặt giống đại tiểu thư này trước đã!”
Thiếu nữ nhắm mắt lại, hàng ngàn hàng vạn lời chất chứa trong lòng, nhưng cổ họng như bị đá chặn lại, ngay cả một âm thanh cũng không thể phát ra.
Nàng cắn chặt môi đến bật máu, màu đỏ thẫm nổi bật trên làn da tuyết trắng, đẹp đẽ nhưng đầy bi thương và tan vỡ.
“Tỷ tỷ… là tỷ ấy… bảo ngươi… đến sao?”
“Ngươi nghĩ sao?!”
Tiểu Ý không chút do dự, giơ dao lên, thẳng tay rạch một đường lên má Thời Vụ Thanh!
…
[!!! Ta chửi tổ tông nhà ngươi!]
[Mẹ nó, ai mới là tiện nhân hả?! Chính ngươi mới là kẻ lật lọng, thấy gió chiều nào xoay chiều đó! Mau dừng tay lại ngay!]
[?????!!!]
[Chuyện này không đúng chút nào! Thanh Thanh làm sao biết Tuyết Linh chính là Thời Thư Lăng chứ?! Bây giờ nàng ấy thậm chí còn không biết tại sao tỷ tỷ lại hận mình, tại sao lại đối xử với mình như vậy! Nàng ấy hoàn toàn không biết gì cả! Rõ ràng mọi chuyện sắp kết thúc rồi, rõ ràng nàng ấy đã chờ mong biết bao để được gặp lại tỷ tỷ, vậy mà… lại bị chính người mình yêu thương nhất đẩy vào vực sâu…]
[Ta thật sự khóc rồi… Ông trời sao lại tàn nhẫn với Thanh Thanh đến vậy…]
Tiểu Ý mạnh tay một chút, một vết thương sâu hoắm liền hiện ra trên mặt Thời Vụ Thanh.
Nàng không cảm thấy đau, nhưng máu chảy ra, mang đến một cảm giác lạnh lẽo trên da thịt.
Nàng giả vờ như đau đớn, nhưng không vùng vẫy, cũng không cố giãy giụa, chỉ lặng lẽ buông xuôi, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước—bảng đọc giả.
Trên đó, độ nổi tiếng của nàng đang tăng lên với tốc độ chưa từng có!
Khoảng cách đến vị trí số một, chỉ còn một chút nữa thôi!
Điểm yêu thích cũng gần như lấp đầy, chỉ còn sót lại một chút khoảng trống rất nhỏ!
A a a! Quá kích động!
…
[A——!!!]
[Đau quá!!]
[Ha ha! Nghe thấy là Thư Lăng bảo Tiểu Ý tới, ánh mắt của Thanh Thanh lập tức tối sầm lại! Ha ha! Các ngươi thấy không?! Thanh Thanh đang nghĩ: “Vậy chết đi cũng chẳng sao nữa.” Ha ha ha! Ta đang rất ổn! (điên cuồng đạp vào cột điện ven đường) (bị tống vào khoa tâm thần)]
[Đau lòng quá! Vợ ta tuy chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn cũng đoán được rằng tỷ tỷ nhất định đã trải qua nỗi đau nào đó, mới có người nói “Đại tiểu thư chưa chết.” Nàng ấy quá lương thiện, nhất định sẽ tự trách bản thân!]
[Biết đâu còn đang nghĩ, “Nếu ta chết đi, tỷ tỷ có vui hơn không?”…]
[Thanh Thanh đau đến mức không thể thốt lên lời (khóc nức nở.jpg)]
[Hu hu hu ta ấm ức quá, tại sao lại như thế này? Vì cớ gì? Một giây trước còn mong chờ được gặp tỷ tỷ, giây tiếp theo đã bị người của tỷ tỷ đến giết… Ta đau lòng quá, tuyệt vọng quá…]
[Người ta yêu lại đẩy ta vào vực sâu… Tác giả, ngươi đúng là kẻ cầm dao giết người! Đừng để ta biết địa chỉ nhà ngươi!]
…
Trong khi Tiểu Ý cười cợt rạch lên mặt Thời Vụ Thanh, thì ở một nơi khác, Thời Thư Lăng đang chuẩn bị đi gặp Thời Dụ và Thượng thư phu nhân. Thuộc hạ của nàng đã đưa họ đến an toàn.
“Chủ nhân” người vừa trở về quỳ một gối xuống, bẩm báo: “Triệu di nương đã trốn trong loạn binh, thuộc hạ đuổi theo thì thấy bà ta đã bị loạn quân giết chết.”
Thời Thư Lăng chỉ cười lạnh một tiếng: “Tính rẻ cho bà ta quá rồi.”
Triệu di nương là mẹ ruột của Thời Vụ Thanh, cũng là một kẻ cùng một giuộc với nàng ta, chẳng phải người tốt đẹp gì.
Chuyện Thời Vụ Thanh giả mạo thế thân, nàng không tin Triệu di nương không biết!
Bà ta chết, nàng chẳng có lấy một chút thương xót!
“Còn nữa, khi ta đưa công tử Thời Dụ đến, hắn rất kích động, dường như có chuyện rất quan trọng muốn nói với người.”
Chuyện quan trọng? Thời Thư Lăng thoáng sững người, không đoán ra được huynh trưởng muốn nói gì.
Theo lý mà nói, huynh ấy vẫn nên nghĩ rằng nàng còn ở Kỳ Vương phủ mới đúng…
Nàng tạm gác nghi ngờ sang một bên, nhanh chóng đứng dậy: “Ta biết rồi, ta sẽ đi gặp huynh ấy ngay.”
0 comments