Chương 258: Ngu Chiêu muội muội, ta đã sớm nghe danh tiếng của muội
"Bạch Linh, đừng giận nữa, thật sự rất xinh đẹp mà."
Bạch Linh cúi đầu bước đi, Cửu Vĩ theo sát sau lưng y chỉ cách một cánh tay, nụ cười như hoa nở, giọng nói dịu dàng dụ dỗ.
Ngu Chiêu chỉ coi mình như không khí.
Nàng biết điều mà lùi ra xa mấy trượng, giữ khoảng cách vô cùng lễ phép.
Lần đầu tiên Bạch Linh xòe đuôi trước mặt giống cái, ngoài xấu hổ ra vẫn là xấu hổ, cứ ngại ngùng mãi không chịu nói chuyện với Cửu Vĩ.
Cửu Vĩ dỗ dành một lúc thấy không ăn thua, bất ngờ dừng bước.
Rõ ràng Bạch Linh đi phía trước, vậy mà y cũng lập tức dừng lại theo.
Cửu Vĩ không nhịn được bật cười, đưa một ngón tay móc nhẹ vào vạt áo của Bạch Linh, khẽ lắc: "Được rồi, đừng giận nữa, ta chuẩn bị cho chàng một món quà. Ban đầu định vài hôm nữa sẽ đích thân mang đến cho huynh, nhưng hôm nay chàng đến rồi thì mang về luôn đi."
Bạch Linh quay đầu lại, vẻ mặt không dám tin: "Quà? Cho ta á?"
"Ừ, cho chàng đấy."
Nghe vậy, khóe môi Bạch Linh cong lên không kiềm được.
"Ta dẫn chàng đi xem nhé?"
Cửu Vĩ quăng ra miếng mồi nhử.
"Ừm!"
Bạch Linh không do dự chút nào, lập tức cắn câu. Y ngoan ngoãn đi theo sau Cửu Vĩ.
Vị thế hai người lập tức đổi chiều.
Ngu Chiêu tặc lưỡi cảm thán.
Ai mà ngờ được tộc trưởng của tộc Bạch Khổng Tước lại là một kẻ si tình đến thế.
Nhưng đến khi Ngu Chiêu nhìn thấy món "quà" trong miệng Cửu Vĩ, nàng mới nhận ra mình đã kinh ngạc quá sớm – điều bất ngờ còn lớn hơn đang ở phía sau.
"Đây là…"
Bạch Linh gần như không tin vào mắt mình. Y vừa thấy gì vậy?
Đệ tử của Thanh Diễn chân nhân, người mang huyết mạch Thanh Long – Quyền Dã – đang trần như nhộng, bị trói vào thân cây, khắp người là dấu vết bị giày vò.
Chẳng lẽ y đang nằm mơ?
Ngu Chiêu đến sau một bước, khi nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Quyền Dã cũng kinh hãi đến mức không nói nên lời.
Dù nàng từng rơi vào cảnh thê thảm, cũng chưa từng bị người ta trói lên cây hành hạ như thế này – nhất là theo kiểu sỉ nhục đến vậy.
Hơn nữa, Ngu Chiêu còn biết kiếp trước Quyền Dã từng có địa vị tôn quý thế nào trong yêu tộc.
So sánh hai đời, đúng là quá trào phúng.
"Chàng không phải luôn muốn tìm hậu duệ mang huyết mạch Thanh Long sao? Hắn chính là người đó. Ta đã khiến sư tôn và đồng môn của hắn tạm rời đi rồi, chàng có thể mang hắn đi ngay bây giờ."
Cửu Vĩ chỉ vào Quyền Dã, mỉm cười như đang chờ được khen ngợi.
Bạch Linh trố mắt đứng đơ tại chỗ.
Vừa cảm động, lại vừa thấy có chút nực cười khó nói nên lời.
Y đương nhiên biết Quyền Dã mang huyết mạch Thanh Long. Trên thực tế, nếu không phải Ngu Chiêu kịp thời ngăn cản, thì giờ này Quyền Dã đã là thượng khách của Linh Sơn, đang được y chăm sóc tận tình chu đáo.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Quyền Dã từ ứng cử viên Vương giả yêu tộc cao quý rơi xuống thành món đồ chơi của tộc Cửu Vĩ Hồ.
Sự chênh lệch này khiến người ta cảm thán không thôi.
“Hắn lại thức tỉnh một lần nữa sao?”
Chuyện đã đến nước này, việc truy cứu nguyên nhân không còn quan trọng nữa, điều Bạch Linh lo hơn là tình trạng hiện tại của Quyền Dã.
Cửu Vĩ ngạc nhiên gật đầu: “Phải, nhưng lần này chưa kịp thức tỉnh hoàn toàn thì đã đau đến ngất xỉu rồi.”
Huyết mạch Thanh Long nào phải loại phàm nhân bình thường có thể chịu đựng.
Nếu không có sự trợ giúp của yêu tộc, Quyền Dã chỉ có một kết cục: chết trong quá trình thức tỉnh.
Bạch Linh lo lắng: “Thanh Diễn chân nhân giao người cho nàng, đến lúc ông ta quay lại, nàng định ăn nói sao?”
“Ăn nói?” – Cửu Vĩ khẽ cười một tiếng – “Khi ta và Thanh Diễn lập ước ba điều, đã nói rõ chỉ giúp người vượt qua thời kỳ nguy hiểm, những chuyện khác không liên quan. Ông ta muốn gây rắc rối cho ta, cũng không có cơ hội đâu.”
“Nhưng mà…”
Bạch Linh ngập ngừng.
Nói đi cũng phải nói lại, Cửu Vĩ và Thanh Diễn chân nhân có điểm giống nhau – đều là kiểu người độc đoán, không chấp nhận bị ai trái ý.
Muốn gây sự với ai, căn bản không cần lý do, càng chẳng màng đến mấy điều ước vớ vẩn kia.
Bạch Linh càng lo, Cửu Vĩ lại cười càng rạng rỡ.
“Chàng không cần lo cho ta. Đây là Thanh Khâu Sơn, là địa bàn của tộc Cửu Vĩ Hồ ta. Nếu ông ta muốn gây chuyện, cũng phải cân nhắc xem tộc Cửu Vĩ có dễ động vào hay không.”
Thấy Bạch Linh cứ ủ rũ, Cửu Vĩ bèn sai vài tiểu hồ ly đưa Quyền Dã về phòng nghỉ, còn nàng thì dẫn Bạch Linh và Ngu Chiêu đến chỗ dành cho khách của Thanh Khâu Sơn.
Thật ra, nếu không có Ngu Chiêu đi cùng, Cửu Vĩ càng muốn đưa Bạch Linh về động phủ của mình hơn.
Lần trước làm người ta sợ chạy mất, lần này phải thể hiện thật tốt.
“Vãn bối Ngu Chiêu, tham kiến tộc trưởng Cửu Vĩ.”
Thái độ của Cửu Vĩ đối với Ngu Chiêu xem như thân thiện, gật đầu cho có lệ, đang định tiếp tục dính lấy Bạch Linh, thì đột nhiên nhận ra điều gì đó, quay lại nhìn kỹ Ngu Chiêu.
“Ngươi chính là Ngu Chiêu? Quán quân của đại hội tu chân giới?”
“Vâng.”
Đôi mắt Cửu Vĩ sáng lên, lập tức buông Bạch Linh sang một bên, ngồi xuống cạnh Ngu Chiêu, nắm tay nàng, giọng dịu dàng: “Ngu Chiêu muội muội à, tỷ đã sớm nghe đại danh của muội, hôm nay gặp mặt, quả nhiên phi phàm.”
Ngu Chiêu: !
Bạch Linh: ?
“Tộc trưởng Cửu Vĩ…”
“Đừng gọi là tộc trưởng Cửu Vĩ, nghe xa cách quá. Sau này cứ gọi ta là Cửu Vĩ tỷ đi.”
Ngu Chiêu thuận theo đổi cách xưng hô: “Cửu Vĩ tỷ.”
“Ấy, muội muội ngoan của ta, cuối cùng tỷ cũng gặp được muội rồi.”
Cửu Vĩ nắm tay Ngu Chiêu không buông, cười còn ngọt ngào hơn cả lúc gặp Bạch Linh.
Bạch Linh thấy chướng mắt, ho nhẹ mấy tiếng, định dùng cách này để thu hút sự chú ý của Cửu Vĩ.
Nhưng Cửu Vĩ thậm chí còn không liếc y lấy một cái, một lòng một dạ dồn vào Ngu Chiêu, ân cần hỏi han nàng đến từ đâu.
Bạch Linh tức muốn bốc khói. Y biết ngay trong lòng Cửu Vĩ vốn không có y!
Những lời trước đó đều là lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành!
Vậy mà y lại tưởng là thật, còn vui vẻ đến mức xòe đuôi khoe sắc!
Chẳng giữ được chút thể diện nào cả!
Trong lòng Bạch Linh chua xót đến sủi bọt, chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ xem rốt cuộc Cửu Vĩ có ý đồ gì khi tỏ vẻ thân thiện với Ngu Chiêu.
Ngu Chiêu thì không bị vẻ ngoài của Cửu Vĩ mê hoặc. Nàng nhanh chóng suy nghĩ rồi đưa ra một giả thiết:
Giống như việc Bạch Linh đặt hy vọng vào hậu duệ mang huyết mạch Thanh Long, có phải Cửu Vĩ cũng xem nàng là người có khả năng phi thăng lên Thượng Giới nhất, nên mới muốn lấy lòng?
Thế là Ngu Chiêu hỏi thẳng nghi vấn trong lòng.
Giọng Cửu Vĩ lập tức im bặt.
Bạch Linh nhìn Cửu Vĩ, trong lòng tràn đầy mong đợi.
Cửu Vĩ trầm ngâm hồi lâu rồi bỗng phì cười: “Muội nói gì thế? Việc muội có phi thăng được hay không liên quan gì đến ta? Chẳng qua là vừa gặp đã thấy hợp, nên muốn thân thiết hơn một chút thôi.”
“Vậy người cũng không biết chuyện Thiên Thê* bỗng nhiên đứt đoạn sao?”
*Thiên Thê: thang trời, đường dẫn Phi thăng lên Thượng giới
Nụ cười trên mặt Cửu Vĩ như tan biến trong sương tuyết, đôi mắt yêu mị lộ ra tia sắc lạnh.
“Muội biết chuyện đó từ đâu?”
Nói rồi nàng như chợt hiểu ra: “Muội cố ý đến tìm ta, muốn hỏi chuyện liên quan đến Thiên Thê.”
Không hổ là tộc Cửu Vĩ, được mệnh danh là chủng tộc thông tuệ bậc nhất trong yêu tộc, chỉ từ hai câu hỏi của Ngu Chiêu đã đoán ra được mục đích chuyến đi của nàng.
Sắc mặt nàng bỗng trở nên lạnh lùng, buông tay Ngu Chiêu ra, nhàn nhạt nói: “Ta không biết chuyện gì liên quan đến Thiên Thê cả, muội tìm nhầm yêu rồi.”
“Cửu Vĩ …”
Bạch Linh không nhịn được định khuyên, nhưng Ngu Chiêu đã lên tiếng trước.
“Cửu Vĩ tỷ, nếu tỷ đã chủ động thân cận muội, chứng tỏ tỷ cũng rất để tâm đến chuyện này. Vì sao chúng ta không hợp tác, cùng nhau bàn bạc đối sách? Còn hơn tỷ một mình gánh vác mọi chuyện.”
“Ai nói ta gánh vác một mình? Còn có hắn đây này.”
Cửu Vĩ nhướng mày, liếc mắt nhìn Bạch Linh một cái.
Bạch Linh vậy mà lại đọc được ánh nhìn đầy cưng chiều trong mắt nàng.
Lập tức đỏ mặt.
Ngu Chiêu: ………
0 comments