Vo Tinh Dao Chuong 260

By Quyt Nho - tháng 4 30, 2025
Views

Chương 260 – Nàng không giống bọn họ


Tiểu hồ ly không hề nói dối.

Trong số các Cửu Vĩ Hồ chưa hóa hình, nó quả thật là con lanh lợi nhất.

Bởi vì những con hồ ly khác sau khi nhìn thấy Ngu Chiêu, chưa cần nàng nói nhiều, chỉ cần mấy miếng cá khô là đã đầu hàng, lập tức “khai ra” đủ loại bí mật của mình như trút đậu trong ống tre.

Khi trưởng lão Cửu Vĩ Hồ đến, Ngu Chiêu thậm chí còn biết rõ con hồ ly nào có một túm lông đỏ mọc ở giữa đuôi.

Trưởng lão tộc Cửu Vĩ Hồ là Dương Hồ bốn đuôi, đôi mắt dài hẹp ánh lên vẻ sắc sảo, thái độ đối với Ngu Chiêu cũng chẳng thể xem là thân thiện.

Bà ta lạnh giọng xua đuổi mấy tiểu hồ ly đang vây quanh Ngu Chiêu, sau đó dẫn nàng đến bên cạnh một căn nhà gỗ, giọng nhàn nhạt nói: “Đây là chỗ nghỉ ngơi của ngươi. Thanh Khâu Sơn có quy củ của Thanh Khâu Sơn, nếu không có việc gì thì đừng đi lung tung.”

Ngu Chiêu khẽ gật đầu đồng ý, trưởng lão Cửu Vĩ Hồ liền quay lưng rời đi.

Ngu Chiêu chẳng để tâm lắm, vừa định bước vào phòng thì chợt nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề vang lên từ căn phòng kế bên.

Nàng lập tức quét thần thức qua, đuôi mày khẽ nhướng.

Quyền Dã đang nằm trong căn phòng sát vách nàng.

Xem trạng thái thì có vẻ như lực lượng huyết mạch trong cơ thể hắn lại đang cải tạo thân thể.

Nhưng cơ thể hắn rõ ràng không thể chịu đựng nổi luồng sức mạnh cuồng bạo ấy, giờ đây mồ hôi lạnh đầm đìa, thân thể co giật không ngừng.

Trí nhớ của Ngu Chiêu lập tức bị kéo về quá khứ.

Kiếp trước, khi huyết mạch của Quyền Dã thức tỉnh, cũng đau đớn đến mức khó chịu như vậy.

Nàng từng thử rất nhiều cách để giúp hắn giảm bớt cơn đau, nhưng hiệu quả chẳng là bao.

Sau đó, Quyền Dã bị ảnh hưởng bởi huyết mạch, mất đi lý trí, trở nên cực kỳ bạo ngược, còn xem nàng như kẻ thù không đội trời chung.

Khi ấy tu vi của nàng vốn đã không bằng Quyền Dã, lại thêm hắn ra tay tàn nhẫn, kết quả nàng suýt nữa mất nửa cái mạng.

Cuối cùng, máu nàng vô tình rơi vào miệng Quyền Dã, trạng thái của hắn mới dần ổn định lại.

Khi ấy nàng mới nghĩ ra cách lấy máu cứu người.

Ngu Chiêu từng nghĩ, sau khi Quyền Dã tỉnh lại, dù không biết cảm kích thì chí ít cũng phải thấy áy náy vì những gì nàng đã làm vì hắn.

Nhưng nàng chẳng nhận được điều mình mong đợi, chỉ đổi lại ánh mắt ghét bỏ và oán hận của hắn.

Quyền Dã trách nàng trong lúc hắn còn hôn mê đã cưỡng ép cho hắn uống máu, cho nên khi dưỡng thương ở Linh Sơn, hắn cố ý hành hạ nàng, đến mức tộc Bạch Khổng Tước ở Linh Sơn cũng không thể làm ngơ, hắn mới dần thu lại thái độ.

Kiếp trước, Ngu Chiêu thường xuyên thấy hoang mang vì chuyện này.

Tại sao người tốt lại không được báo đáp?

Nhưng giờ đây nàng đã hiểu ra—không phải ai cũng đáng để mình đối tốt.

Bọn họ hưởng thụ sự chân thành của người khác như một lẽ đương nhiên, thậm chí còn soi mói, chê bai, lúc nào cũng cảm thấy chưa đủ.

Loại người như thế vốn không xứng đáng được người khác đối xử chân thành.

Vì vậy, khi nhìn thấy Quyền Dã trong tình trạng thảm hại, Ngu Chiêu không hề liếc mắt nhìn lấy một cái, bình thản bước vào phòng và bố trí một trận pháp cách âm.

Dù âm thanh từ căn phòng bên kia ngày càng dữ dội, nàng vẫn thản nhiên bất động.

Bạch Linh và Cửu Vĩ từ đằng xa dần hiện thân.

“Ta đã nói rồi, nàng không giống những kẻ khác.”

Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Linh ửng hồng, môi mỏng hơi sưng, nơi khóe miệng thấp thoáng nụ cười.

Cửu Vĩ cũng cười, nhưng nụ cười kia chẳng hề chạm đến đáy mắt.

“Người bên cạnh kia là sư huynh từng theo nàng tu luyện, nàng còn không thèm quan tâm đến sư huynh của mình, thì làm sao để tâm tới sống chết của yêu tộc chúng ta.”

“Thiên thê gãy đoạn là chuyện ảnh hưởng đến cả tu chân giới, đâu phải chuyện riêng của yêu tộc, cho dù nàng không vì chúng ta thì cũng sẽ vì giống loài của mình mà suy nghĩ.” 

Bạch Linh không đồng tình: “Huống chi nàng sớm đã đoạn tuyệt với Thanh Diễn chân nhân, các sư huynh của nàng thì hoặc đánh mắng hoặc lạnh nhạt, nếu nàng quay lại cứu người, trái lại lại quá từ bi mất rồi.”

Lần này—

Cửu Vĩ không phản bác.

Thật ra, nếu Ngu Chiêu thực sự bước vào căn phòng bên cạnh, thì nàng ta sẽ càng thêm thất vọng về nàng.

Bởi vì nàng ta không thể nhìn thấy ở một kẻ mềm lòng nhân hậu khí phách và tấm lòng cần có để sửa chữa thiên thê.

“Cứ tiếp tục quan sát thêm vậy.”

Cửu Vĩ trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục theo dõi Ngu Chiêu thêm một thời gian.

Bạch Linh đương nhiên không có ý kiến.

Ngu Chiêu là người y đưa đến, đương nhiên y sẽ không bỏ mặc nàng để quay về một mình.

Ngu Chiêu ở lại đây bao lâu, y cũng sẽ lưu lại thêm bấy lâu.

Ánh mắt y lặng lẽ liếc qua chiếc bụng phẳng lì của Cửu Vĩ.

Liệu y có thể “phú quý nhờ con” hay không, thì phải xem mấy ngày tới ra sao.

...

Trong khi Ngu Chiêu đang bị khảo nghiệm ở Thanh Khâu Sơn, thì ở Độc Nguyệt Phong, Diệp Tụng Tâm đã xuất quan.

Cảm nhận được khí huyết sung mãn trong cơ thể, trong mắt Diệp Tụng Tâm không giấu được vẻ kích động và vui mừng cuồng nhiệt.

Không ai biết nàng ta đã chán ghét cơ thể tàn tạ này đến mức nào, mỗi lần phát bệnh đều là một cuộc tra tấn tàn khốc đối với nàng.

Đặc biệt là khi trông thấy Ngu Chiêu xuất hiện trước mặt mình đầy sức sống, lại còn lãng phí thiên phú tuyệt đỉnh vào những chuyện vặt vãnh, nàng ta càng thêm căm ghét sự bất công của số mệnh.

May thay ông trời thương xót, nàng ta gặp được hệ thống và có được cơ hội nghịch thiên cải mệnh.

Nàng ta tuyệt đối sẽ không ngu ngốc như Ngu Chiêu, lãng phí thiên phú của mình. Nàng ta phải nắm lấy mọi cơ hội để tiến lên, không tiếc bất kỳ giá nào.

“Khí vận của Lam Tử Du còn lại bao nhiêu?”

[Đinh! Đã trừ 4000 điểm để hỗ trợ ký chủ đột phá Kim Đan kỳ, hiện tại khí vận của Lam Tử Du là 4000 điểm.]

Diệp Tụng Tâm nhíu mày: “Tổng khí vận của Lam Tử Du không phải là 9000 điểm sao? Sao lại thiếu mất 1000 điểm?”

[Đinh! Khi ký chủ bế quan, Lam Tử Du thất bại trong lúc tỷ thí với Quyền Dã, dẫn đến danh vọng sụt giảm nghiêm trọng, đạo tâm xuất hiện vết nứt, khí vận sụt giảm.]

“Đúng là một phế vật, ta chỉ mới bế quan thôi mà đã gây ra lắm chuyện như vậy.”

Bỗng nhiên mất đi 1000 điểm khí vận khiến Diệp Tụng Tâm rất khó chịu.

Hơn nữa, chỉ mới đột phá Kim Đan kỳ đã tiêu tốn đến 4000 điểm khí vận, phần còn lại căn bản không đủ để nàng tiến vào Nguyên Anh kỳ.

Lam Tử Du đã không còn giá trị lợi dụng nhiều, nàng nên cân nhắc mục tiêu mới cho đợt kế tiếp.

Tô Minh và Quyền Dã, nàng nên ra tay với ai trước đây?

[Đinh! Nhắc nhở thân thiện, Tô Minh, Quyền Dã và Thanh Diễn chân nhân đều không ở trong Ngũ Hành Đạo Tông, mời ký chủ tìm kiếm mục tiêu khác.]

Diệp Tụng Tâm sững sờ, niềm vui sau khi đột phá lập tức tan biến.

“Hệ thống, mau giúp ta thống kê xem trong những người còn lại ở Ngũ Hành Đạo Tông thì ai có khí vận cao nhất.”

Không thể ra tay với người bên cạnh, chỉ còn cách mở rộng đối tượng ra bên ngoài.

[Đinh! Người có khí vận cao nhất là Chu Kim Việt, khí vận 16000 điểm, thứ hai là…]

“Khoan đã, hệ thống, tại sao khí vận của Chu Kim Việt lại cao như vậy!”

Gương mặt Diệp Tụng Tâm tràn đầy kinh ngạc.

Trước kia nàng từng nhờ hệ thống thống kê khí vận của toàn bộ người trong Ngũ Hành Đạo Tông, ngoại trừ tông chủ và các trưởng lão, thì Tô Minh là người cao nhất, kế đến là Thôi Ngọc.

Khí vận của Chu Kim Việt tuy cũng không tệ, nhưng hoàn toàn không thể so với người của Độc Nguyệt Phong.

Khí vận của nàng ấy làm sao lại tăng mạnh như vậy?

[Đinh! Hai ngày trước, Chu Kim Việt tuyên bố bế quan, chuẩn bị đột phá Nguyên Anh. Theo suy đoán của hệ thống, khả năng thành công là tám mươi phần trăm.]

Khí vận của một người vốn không bất biến.

Giống như Lam Tử Du liên tiếp bị đả kích, khí vận rớt ngay 1000 điểm.

Còn Tễ Nguyên Tông chủ sau khi được Thái Thượng trưởng lão chỉ điểm, bắt đầu quan tâm đến chuyện trong tông, và đặc biệt bồi dưỡng Chu Kim Việt, có ý định đề cử nàng làm tông chủ kế nhiệm.

Địa vị của Chu Kim Việt trong Ngũ Hành Đạo Tông tăng lên không ngừng, danh vọng cũng ngày một lớn mạnh, đã sớm vượt xa những nhân vật như Phương Thành Lãng năm xưa.

Một khi nàng đột phá lên Nguyên Anh, chức vị tông chủ kế nhiệm gần như đã nằm chắc trong tay.

Khí vận tăng vọt—rất hợp lý.

“Dựa vào cái gì chứ!”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments