Chương 773: Cơn đói trong Vườn thú hoang dã
Hồ Đại Sơn thở dài, nói:
“Huynh đệ, xin lỗi, anh cũng hết cách rồi, thực sự không thể thả chú đi được. Chú bị loại thì chỉ là bị loại thôi, nhưng nếu bọn tôi bị loại…”
Hắn nói đến đây, liếc nhìn Hàn Lộ đang ngủ không xa, rồi khẽ thở dài:
“Nếu bọn tôi bị loại, thì chỉ có đường chết mà thôi.”
Đàm Tiếu trợn mắt:
“Không thể nào… Dù có thua thì cũng chỉ có vua chết, thần dân sẽ trở thành dân thường chứ sao!”
“Trở thành dân thường cần điều kiện là có ít nhất hai mảnh ghép!” Hồ Đại Sơn vừa bực vừa bất lực nói: “Thần dân thua cuộc sẽ bị trừ đi một mảnh ghép. Nếu sau khi trừ hết mà số mảnh ghép giữ trong tay bằng không, thì sẽ chết! Thế nên bình thường, khi chiêu mộ thần dân, vua sẽ hứa cho ít nhất hai mảnh ghép!”
Đàm Tiếu ngây người nhìn hắn:
“Không sai… đúng là vậy mà, ai cũng có hai mảnh cả.”
Hồ Đại Sơn lại nặng nề thở dài:
“Bọn anh chỉ có một mảnh thôi… nên lần này, bọn anh nhất định phải thắng.”
Đàm Tiếu cảm thấy đầu óc mình hơi xoay không kịp, đờ ra một lúc lâu rồi hỏi:
“Anh với Tiểu Tề đều chỉ có một mảnh ghép thôi sao?”
“Đúng vậy, chỉ có một mảnh.” Hồ Đại Sơn nói: “Không chỉ anh với Tiểu Tề, tất cả thần dân khác của Diệp Sùng cũng chỉ có một mảnh.”
“Mấy anh ngu à…” Đàm Tiếu nhịn không được mà nói: “Một mảnh ghép thôi mà cũng chịu để hắn chiêu mộ? Đầu óc có vấn đề à?”
Hồ Đại Sơn há miệng, nhưng rồi lại ngậm lại, không tìm được lời nào để phản bác.
Thực tế thì ngay cả hắn cũng cảm thấy mình quá ngu xuẩn.
“Hồi đó anh với Tiểu Tề tìm đến hắn, hắn nói đã sắp chiêu mộ đủ thần dân, hơn nữa lại không quen biết bọn anh, chưa thể hoàn toàn tin tưởng. Nếu bọn anh thực sự muốn theo hắn, thì cũng không phải là không được, trước tiên sẽ cho mỗi người một mảnh ghép, nếu chứng minh được lòng trung thành trong trò chơi, thì sau đó mới cấp thêm một mảnh nữa.”
Nói đến chuyện trước đây, Hồ Đại Sơn tràn đầy hối hận, tiếp tục kể:
“Chú cũng biết rồi đấy, tin đồn về ‘găng tay trắng’ lan khắp căn cứ, ai cũng nghĩ Diệp Sùng rất lợi hại, nếu có thể làm thần dân của hắn, có lẽ sẽ theo hắn tiến vào ‘tân thế giới’. Vì vậy anh với Tiểu Tề mới tìm đến, nhưng ai ngờ lại bị lừa…”
“Các anh dễ bị lừa vậy sao…” Đàm Tiếu bắt đầu thấy đồng cảm với Hồ Đại Sơn, rồi lại hỏi: “‘Tân thế giới’ là gì?”
“Không biết, bọn anh cũng chỉ nghe người khác nói lại…” Hồ Đại Sơn cúi đầu, thấp giọng nói:
“Vị vua cuối cùng sẽ dẫn thần dân của mình lên ‘thiên thượng thiên’, trở thành người đứng trên người.”
Tóm lại, chính vì bị lợi ích làm mờ mắt nên bọn họ mới sốt ruột chấp nhận bị chiêu mộ, sợ bỏ lỡ cơ hội tiến vào ‘tân thế giới’.
Hơn nữa, số lượng mảnh ghép trong tay Diệp Sùng rất nhiều, hắn hoàn toàn không cần phải khấu trừ mảnh ghép của thần dân. Giờ hắn làm vậy, đơn giản chỉ để ép mọi người liều mạng mà thôi!
Hồ Đại Sơn uống mấy ngụm nước, lắc lắc chai nước suối đã vơi đi quá nửa, lại thở dài:
“Chú xem, từ sau khi mấy chú bắn hạ máy bay không người lái và phá hủy nguồn nước trong doanh trại, toàn bộ vật tư còn lại đều bị hắn thu vào trong găng tay. Bây giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào hắn để lấy thực phẩm và nước uống… Haiz, ngay cả uống nước cũng phải nhìn sắc mặt hắn.”
“Bảo sao đội anh không tách ra, hóa ra là căn bản không cần trông coi vật tư.” Đàm Tiếu bừng tỉnh, vốn tưởng ‘găng tay trắng’ chỉ là thiết bị phóng, không ngờ nó lại là một không gian chứa đồ.
“Haiz, ngày mai còn chưa biết thế nào nữa…” Hồ Đại Sơn thở dài, cúi người đứng dậy, nhưng bất ngờ cảm thấy choáng váng, cả cơ thể lảo đảo.
Hắn loạng choạng mấy bước, vội vàng vịn vào vách đá, phải một lúc lâu mới đứng vững lại được.
Đàm Tiếu nằm dưới đất, mắt tròn mắt dẹt:“Gì đây trời… Tôi thấy anh còn yếu hơn cả một kẻ bị thương như tôi nữa. Đói lả rồi à?”
0 comments