Chương 772: Huynh đệ trong Vườn thú hoang dã
Sau khi rời khỏi hang động, bầu không khí bên trong mới dần thả lỏng, nhưng mọi người vẫn ủ rũ dù rõ ràng họ đã có con tin trong tay.
Mọi người im lặng ăn bánh quy và uống nước mà Diệp Sùng đã phân phát.
Hồ Đại Sơn nhìn chai nước trên tay mình, đứng dậy đi đến bên Đàm Tiếu, định đút cho hắn uống một chút nước.
Điền Lập bên cạnh thấy vậy, không nhịn được nhắc nhở:
“Ê, đừng tự tìm phiền phức được không? Nếu để hắn quay lại nhìn thấy, có khi lại lấy cớ hành hạ chúng ta.”
Điền Lập im lặng đứng dậy, kéo nhẹ Hồ Đại Sơn rồi lắc đầu với hắn.
Hồ Đại Sơn cũng có phần e ngại người đeo găng tay trắng đó. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn đành ngồi xuống, liếc nhìn Đàm Tiếu đầy áy náy.
Đàm Tiếu thở hổn hển nằm trên mặt đất, cả người đầy vết máu. Khi bị kéo ra khỏi bẫy, mấy chỗ trên người hắn đã bị đâm xuyên, cho dù không bị trói thì chắc giờ cũng chẳng cử động nổi.
Hồ Đại Sơn nghiêng đầu đi, không dám nhìn thêm.
Điền Lập uống cạn nước trong vài ngụm, bóp bẹp chai rỗng rồi nhắm mắt đầy chán nản:
“Xui xẻo thật… Sao lại dính ngay một Quốc Vương kiểu này cơ chứ?”
Tên đô con nghe vậy, nghĩ đến hoàn cảnh của mình mà tuyệt vọng nói:
“Làm sao bây giờ… Hôm nay tôi với Hàn Lộ bỏ chạy sớm, chọc giận hắn rồi, giờ voi cũng mất, ngày mai hắn chắc chắn sẽ không tha cho tôi. Phải làm sao đây…”
Điền Lập lườm hắn một cái:
“Còn làm gì nữa? Ông là chuột, đương nhiên phải loại bỏ con voi của phe bên kia rồi!”
“Nhưng… nhưng nếu bên đó là gấu thì sao?” Cái dáng vẻ hoảng loạn chẳng ăn nhập gì với thân hình vạm vỡ kia, hắn ôm đầu nói đầy bất an: “Tất cả chỉ là suy đoán thôi! Cái tên Thẩm Mặc kia, có thể là voi, nhưng cũng có thể là gấu. Nếu… nếu hắn là gấu thật thì sao…”
Hắn lo lắng đến mức không nói nổi nữa.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngồi cạnh cúi đầu, chôn mặt vào gối, khẽ nức nở.
Điền Lập càng thêm bực bội, thở hắt ra một hơi.
Đàm Tiếu yếu ớt nằm dưới đất nhìn tất cả những điều này, trong lòng không khỏi cảm thán: đúng là sống lâu mới thấy lắm chuyện, cả đám người trong hang này ai cũng mặt mũi ủ rũ, cứ như cha mẹ vừa qua đời hết vậy.
So ra còn thảm hơn cả con tin là cậu nữa chứ.
Không hiểu nổi.
Cậu thử cử động nhưng toàn thân đau nhức, những vết thương bị đâm xuyên đang không ngừng chảy máu.
Không dám nhúc nhích thêm nữa. Cậu không muốn mất máu đến chết đâu.
Không biết bao lâu sau, những người trong hang lần lượt rời đi, chỉ còn lại Điền Lập và tên đô con canh đêm.
Đàm Tiếu mơ màng ngủ thiếp đi.
Lại không biết qua bao lâu, cậu cảm nhận được có thứ gì đó mát lạnh chạm vào môi mình. Mở mắt ra nhìn thì thấy Hồ Đại Sơn đang đút nước cho hắn.
Cơn giận của Đàm Tiếu lập tức bùng lên, cậu phun ra một ngụm nước:
“Mẹ kiếp, anh còn mặt mũi quay lại đây…”
“Suỵt!…” Hồ Đại Anh Sơnng thẳng bịt miệng hắn, ra hiệu nhìn sang bên cạnh.
Đàm Tiếu quay đầu nhìn theo, phát hiện người canh đêm đã đổi thành Hồ Đại Sơn và cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia, chỉ là cô ta đã ngủ gục bên vách đá.
“Chừng đó mà cũng coi là canh gác à?” Đàm Tiếu khinh bỉ nói: “Ngủ say như chết vậy, có bị chó đào mất cả nhà cũng chẳng hay!”
“Thằng nhãi, cậu nói ai là chó hả!” Hồ Đại Sơn vung tay vỗ lên đầu hắn một cái!
“Á——!!!” Đàm Tiếu đau đến mức hét lên!
Hồ Đại Sơn sợ hãi biến sắc, vội vàng bịt miệng hắn lại, căng thẳng nhìn về phía cô gái kia.
Cô gái đang ngủ chỉ hơi nhíu mày, nhưng không tỉnh dậy.
Hồ Đại Sơn thở phào nhẹ nhõm, buông tay, trách hắn:
“Làm gì hét to thế? Muốn gọi cả đám kia tới hả?”
“Để tôi tát anh một phát xem ngươi có hét không?” Đàm Tiếu trợn mắt: “Tôi còn cả đống vết thương trên người đó!!”
Hồ Đại Sơn không muốn cãi nhau với hắn, nhíu mày nhét chai nước vào miệng hắn:
“Uống chút nước đi, ăn chút gì đó.”
Đàm Tiếu uống hai ngụm nước rồi nói:
“Nếu ngươi còn chút lương tâm, thì mau cởi trói cho tôi. Đừng có làm mấy chuyện bố thí kiểu này mà nghĩ mình là người tốt. Tôi nói cho anh biết, lão tử không thèm nhận ân huệ đâu~”
0 comments