Chương 774: Găng tay trắng trong Vườn thú hoang dã
“Khốn kiếp! Không đói mới lạ?” Hồ Đại Sơn tức tối nói: “Chút thức ăn ít ỏi thế này, nhét kẽ răng còn không đủ! Anh thấy trong găng tay của hắn cũng chẳng tích trữ được bao nhiêu lương thực. Nếu ngày mai đội chú lại bắn hạ máy bay không người lái của bọn anh, thì chắc chắn anh sẽ chết trước chú! Chết đói!”
Đàm Tiếu vội nói: “Anh cởi trói cho tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không bắn máy bay không người lái của các anh nữa!”
Hồ Đại Sơn nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, chỉ thấp giọng đáp: “Ngủ đi.”
Nói rồi, hắn một mình đi về phía cửa hang để gác đêm.
Đàm Tiếu không cam lòng, cố dùng góc đá mài dây trói, nhưng dây vừa thô vừa chặt, mài hồi lâu không thấy lỏng ra mà ngược lại, cậu chỉ thêm mệt bở hơi tai, vết thương cũng bắt đầu nứt ra.
Không còn cách nào khác, Đàm Tiếu cố chịu đựng một lát, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ…
…
Đêm khuya, Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc quan sát tình hình từ trên sườn núi.
“…Thiếu con voi và con cáo.” Bạch Ấu Vi nhìn ánh sáng trong căn nhà an toàn, chậm rãi nói: “Diệp Sùng chắc chắn sẽ không để bản thân có cấp độ quá thấp, nên động vật tương ứng với hắn hẳn là gấu.
Lần đầu tấn công, hắn dẫn theo người đàn ông đội mũ lưỡi trai, gã đô con, cô gái tóc đuôi ngựa, bốn người một nhóm. Tôi suy đoán hắn sẽ giữ chuột bên mình, mà người đội mũ lưỡi trai là báo, nên chuột chắc chắn nằm trong số hai người còn lại là gã đô con và cô gái.
Nhưng bây giờ, đối phương đã mất con voi, chúng ta không cần phải vội. Giao chiến càng nhiều, thứ hạng động vật của chúng càng rõ ràng.
Có lẽ bọn chúng cũng đã suy đoán được phần nào về cách chúng ta phân chia động vật rồi.”
“Đúng vậy.” Thẩm Mặc khẽ gật đầu: “Trong đợt tấn công này, mục tiêu của bọn chúng chủ yếu nhắm vào Đàm Tiếu, A Long và Asalina, có lẽ đã đoán được rằng cấp bậc của họ tương đối thấp.”
Dừng một chút, anh nói tiếp: “Thực ra, cách hiệu quả nhất là ưu tiên trừ khử găng tay trắng—bắt giặc phải bắt vua trước. Nếu găng tay trắng bị loại, thần dân còn lại chắc chắn sẽ rối loạn. Chỉ có điều, kẻ này vô cùng khó đối phó, hắn có thể bắn ra những thanh trúc dài gần hai mươi mét từ găng tay trong nháy mắt, tương đương với việc sở hữu một vũ khí tầm xa hơn tất cả mọi người.”
Bạch Ấu Vi suy nghĩ rồi hỏi: “Có nhìn ra tầm bắn của hắn không?”
Thẩm Mặc cau mày, hồi tưởng lại rồi nói: “Về tầm bắn… Nếu tính khoảng cách giữa điểm rơi và điểm bắn, thì đuôi của thanh trúc luôn nằm ngay dưới chân hắn.”
“Nghĩa là, vũ khí dài bao nhiêu, thì phạm vi tấn công xa bấy nhiêu?” Bạch Ấu Vi nói. “Trước đây, trong vòng chơi trốn tìm, Thẩm Phi cũng từng bị người đeo găng tay trắng làm bị thương. Em nhớ lúc đó là một ống kim loại cực dài, sau khi xuyên qua vai Thẩm Phi, nó vẫn tiếp tục lao đi với tốc độ cao, cho đến khi toàn bộ ống kim loại chui ra khỏi găng tay…”
Bạch Ấu Vi nói đến đây, đột nhiên khựng lại, sững sờ.
“Hình như em hiểu rồi…” Cô lẩm bẩm: “Găng tay trắng có thể là một món đạo cụ bug.”
Thẩm Mặc nhướn mày: “Ý em là sao?”
Bạch Ấu Vi nhìn hắn: “Có khi nào nó là một loại đạo cụ lưu trữ? Ví dụ như, có thể cho phép người chơi cất giữ một số thứ trong găng tay, rồi lấy ra sử dụng bất cứ lúc nào.”
Thẩm Mặc nghe xong, suy tư một lúc, lập tức hiểu ý cô.
“Giả sử thời gian lấy vật phẩm ra là cố định, ví dụ như 1 giây, thì khi rút ra một que diêm dài 5 cm và một cây gậy dài 5 mét, tốc độ của hai vật thể này sẽ hoàn toàn khác nhau.”
Bạch Ấu Vi gật đầu: “Như vậy thì hợp lý rồi. Hắn cố tình cất giữ những vật thể có chiều dài vượt trội trong găng tay, một khi lấy ra, gia tốc sẽ khiến vật thể có lực sát thương cực cao! Mà trúc nhọn và ống thép, đều là những vật thể có thể gây sát thương nghiêm trọng lên cơ thể người khi lao đi với tốc độ cao!”
Trong trò chơi, gần như không có đạo cụ nào phá vỡ cân bằng. Ngay cả con thỏ đặc biệt của Bạch Ấu Vi cũng bị giới hạn bởi cơ chế sạc năng lượng. So sánh với điều đó, găng tay trắng thực sự quá mức bá đạo.
Bạch Ấu Vi nhìn về phía cánh rừng phía bắc, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo:
“…Không thể để hắn sống sót ra ngoài.”
0 comments