Thu Bong Chuong 779

By Quyt Nho - tháng 5 01, 2025
Views

Chương 779: Vườn thú hoang dã không muốn chết

Hồ Đại Sơn và Đàm Tiếu trên lưng hắn ngã mạnh xuống đất, cả hai cùng rơi xuống, phát ra một tiếng rên đau đớn!

Diệp Sùng từng bước, từng bước tiến đến gần.

Đàm Tiếu vốn đã bị thương nặng, ngã xuống đất không thể nhúc nhích, mà Hồ Đại Sơn thì bị mũi tên xuyên qua mắt cá chân, càng không thể động đậy.

Diệp Sùng đi đến bên cạnh hai người, từ từ ngồi xuống, nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn họ chằm chằm.

“Thật là cảm động…” Hắn chậm rãi nói: “Hồ Đại Sơn, trước kia ta chưa từng nhận ra ngươi lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy. Xem ra… nếu không bị dồn đến đường cùng, chẳng ai biết được bản thân là hạng người gì.”

Hồ Đại Sơn đau đớn đến mức mồ hôi lạnh túa ra, ánh mắt hoảng sợ nhìn Diệp Sùng.

Đàm Tiếu khó khăn lên tiếng: “Hắn… hắn là đồng đội của anh, nếu chết rồi… đội của anh sẽ bớt đi một người…”

“Không sao cả.” Diệp Sùng chậm rãi đứng dậy, giọng nhẹ như gió: “Chỉ cần ta còn sống, là đủ rồi.”

Trong mắt hắn, trận chiến này chưa bao giờ là 8 đấu 8, mà là 1 đấu 15.

Thắng trò chơi này chẳng quan trọng bằng việc giết chóc mang lại hưng phấn và khoái cảm. Cái hắn muốn, là tiếp tục hưởng thụ cảm giác săn mồi ấy…

Hắn nhìn Hồ Đại Sơn nằm dưới đất, ánh mắt dịu dàng, nhưng không có chút nhiệt độ nào. Hắn giơ tay lên, chậm rãi đặt trên không trung, ngay phía trên lưng Hồ Đại Sơn—

Giây tiếp theo, một thanh thép sắc nhọn xuyên thẳng qua lưng Hồ Đại Sơn, đóng chặt hắn xuống đất!

Hồ Đại Sơn há miệng đau đớn, nhưng không thể thốt ra tiếng kêu thảm thiết, chỉ có tiếng gào khàn đặc, cùng với da thịt co giật vì đau đớn đến cực điểm.

Tiếp theo, là đến lượt Đàm Tiếu.

Xét thấy vết thương của Đàm Tiếu quá nặng, để tránh hắn chết ngay lập tức, Diệp Sùng tránh đi các vị trí hiểm, chỉ dùng một thanh thép ghim chặt vào bả vai hắn.

Máu từ khóe miệng Đàm Tiếu trào ra, hắn nghiến răng đến mức tưởng chừng sắp cắn nát.

Hai người bọn họ, giống như hai con côn trùng bị thô bạo đóng đinh thành tiêu bản, gục xuống đất, không thể động đậy.

Diệp Sùng lướt mắt qua hai “mẫu vật” này, thu tay lại, xoay người rời đi. Vừa đi, hắn vừa bấm nút gọi liên lạc:

“Qua đây dọn dẹp đi, con tin và sư tử ở hướng mười giờ… Ừm, bây giờ chúng chạy không thoát đâu.”

Người đã rời đi.

Khu rừng, tĩnh lặng.

Đàm Tiếu cố xoay mặt, nỗ lực nhìn Hồ Đại Sơn. Cơ thể Hồ Đại Sơn yếu hơn Đàm Tiếu, giờ phút này đã sắp hấp hối.

“Anh Sơn… Anh Sơn… Hồ Đại Sơn…” Giọng Đàm Tiếu khàn đặc, gọi tên hắn, “Hồ Đại Sơn, đừng chết mà… Trong túi quần tôi còn bùn, tôi vẫn còn bùn…”

Hắn muốn lấy bùn ra, nhưng cơ thể bất động, giống như một con chuồn chuồn hay châu chấu bị tóm được, tuyệt vọng vẫy cánh, nhưng kết quả chỉ khiến cơ thể càng mau chóng rã rời.

Hồ Đại Sơn mở mắt, nhưng tầm nhìn đã không còn rõ ràng, chỉ có một màu xanh mờ mịt.

Hắn nằm bẹp dưới đất, lẩm bẩm: “Lão tử không nên cứu chú… Mẹ kiếp… Cứu chú xong, lại tự chuốc họa vào thân…”

Một lúc sau, hắn lại hỏi Đàm Tiếu: “Chúng ta… còn là huynh đệ không?”

Suy nghĩ của hắn bắt đầu rối loạn, ý thức càng lúc càng mơ hồ, miệng lẩm bẩm: “Mẹ nó… lão tử bị chú hại chết rồi…”

“Cái thế giới chó má này…”

“Cái trò chơi chó má này…”

“Đàm Tiếu… Nếu không có cái trò chơi chết tiệt này, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt…”

Đồng tử Hồ Đại Sơn dần dần giãn ra, giọng nói yếu ớt như một chiếc lá khô, nhẹ nhàng thở ra, rồi tan biến trong cơn gió:

“Lão tử… còn chưa muốn chết đâu…”

Gương mặt Đàm Tiếu vùi vào lớp cỏ, khóc như một đứa trẻ.

Tít—

Trên bản đồ, một điểm sáng màu trắng biến mất.

Diệp Sùng nhìn thấy, chẳng hề để tâm mà hạ cổ tay xuống, quay sang vài người bên cạnh, nói:

“Thời gian máy bay không người lái sắp hết, đi thôi, mang theo con tin, chúng ta đến gặp Bạch Ấu Vi để thương lượng.”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments