Vo Tinh Dao Chuong 264

By Quyt Nho - tháng 5 03, 2025
Views

CHƯƠNG 264: Dãy núi Long Đàm

Người dịch: Danh Vu

“Sư tôn!”

Tô Minh thấy Thanh Diễn chân nhân không phản ứng chút nào, không khỏi lại hô một tiếng.  

Thanh Diễn chân nhân lấy lại tinh thần, ông đưa tay ra nhận lấy. 

Nham Tương thạch nóng hổi tự động bay ra, rồi biến mất trong không trung.

Tô Minh thở phào nhẹ nhõm, giọng nói hắn tràn đầy vui sướng, “Sư tôn, bây giờ chúng ta có thể quay về tìm Ngũ sư đệ rồi đúng không?”

“Còn phải đi đến núi Bắc Sơn hái một mật rắn cỏ.”

“Còn nữa sao!”

Tô Minh kêu than lên một tiếng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

Quyền Dã vẫn đang đợi hắn trở về ở núi Thanh Khâu.

Hắn không thể dễ dàng từ bỏ.

“Sư tôn, vậy chúng ta tiếp tục lên đường thôi.”

Ánh mắt Thanh Diễn thoáng chốc lấp lánh.

Hình như ông đã nhận ra điểm mạnh của Tô Minh.

“Thanh Diễn, ngươi không chỉ bỏ qua Tô Minh, mà Ngu Chiêu còn vượt xa những gì ngươi tưởng tượng hàng ngàn lần.” Giọng nói của thần hồn vang lên, “Con bé đã ban ơn cho ngươi.”

Thanh Diễn trong lòng khẽ quát: “Im miệng!”

Thần hồn còn muốn nói gì đó, nhưng hải thức mà nó cư trú bỗng dưng bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Hắn bất lực, chỉ có thể nuốt lại những lời sắp nói ra.

Thanh Diễn quá cứng đầu, cũng quá kiêu ngạo.

Thanh Diễn sẽ hối hận.

……

Dãy núi Long Đàm.

“Quạc quạc quạc!”

“Chíp chíp chíp!”

“Gừ gừ!”

“……”

Ngu Chiêu giữ im lặng, tò mò quan sát đám yêu thú tiến hành giao dịch xung quanh. 

Mặc dù khí tức của nàng giống hệt như tộc Cửu Vĩ Hồ, nhưng giọng điệu và thói quen nói chuyện thì không thể thay đổi, một khi mở miệng rất dễ bị lộ, vì vậy nàng đã đặt cho mình vai diễn là một con hồ ly cao lãnh không biết nói.

Tiểu Vưu và đám tiểu đồng bạn của nó vui mừng khôn xiết, có vài lần suýt chạy lạc, bị Ngu Chiêu kéo đuôi lại, một con hồ ly đã bị đánh hai cái vào mông, cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn hơn một chút.

“Chít!”

Đột nhiên, Tiểu Vưu vui sướng kêu lên, nắm lấy cổ áo của Ngu Chiêu mà lắc mạnh.

“Ngu Chiêu! Cá! Cá! Ta muốn cá!”

Những tiểu hồ ly khác cũng thấy ở phía trước có con cá lớn nằm nặng nề trên lớp lá tùng , kêu la không ngừng.

Ngu Chiêu đi tới, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng.

Đây là một con cá mà nàng chưa từng thấy, cao bằng hai người, rộng bằng một người, toàn thân có màu vàng kim đẹp mắt, trên có các đốm đỏ phân bố đồng đều, dưới ánh nắng mặt trời lóe ánh sáng chói mắt.  

Tiểu Vưu trước tiên bị ánh sáng nhiều màu sắc thu hút, rồi mới phát hiện ra con cá lớn này.

Xung quanh con cá lớn có không ít yêu thú vây quanh.

Đa phần là động vật ăn thịt.

Có hai con yêu thú trông như còn trong giai đoạn ấu niên, đang chảy nước miếng ào ào.

“Chíp chíp chíp…”

Chủ nhân của con cá lớn là một con bạch mã bốn cánh tuấn mỹ , đang giới thiệu nguồn gốc của con cá lớn cho các yêu thú khác.

Theo lời nó nói, con cá lớn này là nó nhặt được bên đầm nước khi đang uống nước, vì lớp da bên ngoài có màu vàng, nên được đặt tên là cá vàng.

Con cá vàng đã chết khi được phát hiện.

Bạch mã không ăn cá, nhưng lại không thể cưỡng lại vẻ đẹp tuyệt vời của cá vàng, nên nó đã xử lý đơn giản xác con cá vàng, rồi mang đến để giao dịch.

Mặc dù cá vàng đã bị phơi khô, nhưng khi lại gần vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh nhè nhẹ.

Ngu Chiêu không thích, nhưng những con tiểu hồ ly lại mê mẩn, thèm nhỏ dãi.  

Sau khi bạch mã giới thiệu xong, một vài yêu thú đứng gần bắt đầu lần lượt báo ra những thứ có thể trao đổi.

Cổ quái kỳ lạ, cái gì cũng có.

Có chiếc răng đầu tiên rụng khi đang thay răng, có mũ làm từ lông vũ, còn có rượu trái cây tự làm.

Từ khi tiến vào dãy núi Long Đàm không lâu, Ngu Chiêu sớm phát hiện ra rằng giao dịch của yêu thú vẫn chỉ dừng lại ở mức đổi chác vật dụng với nhau. 

Chúng không quan tâm đến giá trị của đồ vật, mà thích chọn những thứ mình thích để trao đổi với nhau.

Trước mắt, bạch mã dường như vẫn chưa tìm thấy điều gì khiến nó say mê, nghe xong những thứ mà chúng có thể mang ra trao đổi, nó liên tục lắc đầu từ chối.

“Chít——” Tiểu Vưu hét lên, thu hút sự chú ý của tất cả các yêu thú, từ trên cơ thể lông xù của mình móc ra một viên ngọc trai phát sáng, “Ta đưa ra một viên ngọc tròn trịa phát sáng!”

Ngu Chiêu mỉm cười.

Viên ngọc trai này là nàng tặng cho bọn tiểu hồ ly chơi.

Nàng đã thu thập được khá nhiều món đồ phát sáng như vậy trong thông đạo của cung điện do giao nhân làm.  Chất lượng dù không nổi bật như ở Nam Minh Thành, nhưng để dọa những yêu thú chưa từng đến biển thì dư sức.

Ngụy Chiêu thấy mắt con bạch mã bỗng sáng lên.

“Luật! Luật!”

Nó dùng đầu đẩy những người xung quanh, bước vài bước đến trước mặt tiểu Vưu, đôi mắt dán chặt vào viên ngọc trai, gần như không thể rời ra.

Nó thích nhất là những thứ lấp lánh, phát sáng.

Cá vàng quá lớn, không tiện mang theo bên mình, nếu không nó cũng không nỡ mang ra trao đổi.

Còn viên ngọc trai vừa có vẻ đẹp của cá vàng, kích thước lại nhỏ, có thể dễ dàng lấy ra chơi bất cứ lúc nào, quả thực là món đồ thay thế hoàn hảo nhất.

Nhìn thấy giao dịch sắp thành công, Tiểu Vưu do dự.

Nó quay đầu nhìn Ngu Chiêu với ánh mắt cầu xin, hai bàn tay nhỏ bé ôm viên ngọc trai, miệng lẩm bẩm:Ngu Chiêu, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi~”

Những tiểu hồ ly khác cũng bắt chước, có con bám vào đùi Ngu Chiêu. Có con bám vào cánh tay Ngu Chiêu, không ngừng làm nũng.

Viên ngọc trai trong tay tiểu Vưu là Ngu Chiêu đưa cho những con cáo nhỏ chơi, xét về mặt sở hữu, viên ngọc trai vẫn thuộc về Ngu Chiêu.

Ngu Chiêu không đồng ý, dù các tiểu hồ ly có thèm thuồng đến đâu cũng sẽ không mang đồ của Ngu Chiêu để trao đổi với bạch mã.

Bạch mã cũng nhận ra Ngu Chiêu mới là người thực sự quyết định, hai bờ môi dày dạn của nó lật qua lật lại, cố gắng thuyết phục Ngu Chiêu đồng ý.

“Ngọc trai có thể cho các ngươi, nhưng sau đó các ngươi cũng phải nghe lời, không được chạy lung tung.”

Ngu Chiêu truyền âm cho tất cả các tiểu hồ ly. 

Các tiểu hồ ly gật đầu liên tục, giơ bàn tay nhỏ bé lên trời thề sẽ nghe lời Ngu Chiêu.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Ngu Chiêu, tiểu Vưu nghiêm túc trao viên ngọc trai cho bạch mã. 

Bạch mã cuộn lưỡi lại, cuỗm viên ngọc trai đi, rồi bước đi với những bước chân vui vẻ, "luật luật luật" chạy đi.

Tất cả các tiểu hồ ly đồng loạt nhìn về phía Ngu Chiêu, ánh mắt khao khát gần như là muốn tan chảy Ngu Chiêu.

Tuy nhiên, Ngu Chiêu lạnh lùng không thương tiếc thu cá vàng vào trữ vật không gian của nàng.

Đối mặt với ánh mắt không thể tin nổi của các tiểu hồ ly Ngu Chiêu truyền âm giải thích: “Đợi về nhà rồi hãy ăn.”

Dãy núi Long Đàm là nơi các yêu thú giao dịch, việc công khai ăn thịt yêu thú khác sẽ phá hủy bầu không khí hòa bình và thân thiện ở đây.

Ngu Chiêu không muốn Cửu Vĩ Hồ trở thành kẻ thù của yêu tộc.

Nàng vừa nghĩ vậy, thì vài con báo đốm từ rừng thông nhảy vọt ra, lao thẳng về phía những tiểu hồ ly xung quanh nàng.

Ngu Chiêu theo bản năng chuẩn bị dùng linh lực để đuổi chúng đi.

Linh lực chưa kịp phát ra từ đầu ngón tay, nàng đã kiềm chế lại, chuyển sang sử dụng thần hồn, tạo ra một huyễn cảnh đơn giản, dẫn hướng sai cho những con báo đốm.

Sau đó, tất cả yêu thú thấy vài con báo đốm tròn trịa, tất cả chúng đều chúi đầu vào lớp lá tùng dày cộm, đất đai cũng rung rinh theo.

Các tiểu hồ ly ngẩn ra, cười chít chít không ngừng.

Những yêu thú khác đứng xem cũng cười theo.

Trong số những con báo đốm, một con béo nhất lắc đầu, nhìn về phía Ngu Chiêu, phát ra một tiếng gầm đầy nghi hoặc.

“Ngươi là ai? Tại sao ta chưa từng thấy ngươi?”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments