Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 064

By Quyt Nho - tháng 4 28, 2025
Views

Chương 64: Trái tim bị dao cứa đau đớn 

Trước khi bị người ta dùng mê dược làm cho bất tỉnh, Thời Vụ Thanh vẫn còn đang thầm oán thán— Tiêu Trì phái người kiểu gì thế này?!

Sao lại nghĩ đến chuyện bắt cóc nàng, nhưng còn chưa chạm đến vạt áo nàng thì suýt nữa đã bị quét sạch cả đội rồi?

Quá là không có hào quang nhân vật chính luôn ấy!

Dù sao thì hắn cũng là người thuộc phe nữ chính mà?

Cuối cùng, Thời Vụ Thanh đành chủ động phối hợp một chút, mới để bọn họ thành công bắt đi nàng.

Nàng chỉ có thể thầm cảm thấy may mắn— vì góc nhìn của độc giả không đặt ở phía mình, nếu không thì tình huống này cũng quá xấu hổ rồi!

Lần nữa tỉnh lại, Thời Vụ Thanh cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không có chút sức lực nào.

Trước mắt nàng bị che bằng một mảnh vải đen, chỉ thấy một màu tối đen, không nhìn thấy gì cả.

Nàng cố gắng giơ tay lên định kéo miếng vải ra, nhưng phát hiện ngay cả cử động ngón tay cũng không làm được— hoàn toàn mặc người chém giết.

Thật ra đến lúc này rồi, nàng cũng không lo lắng nữa.

Tệ nhất thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi, mà đó vốn là kết cục mà nàng nên có.

Nói cách khác, lần này nàng chính là đến để chết, chỉ cần chết đi, bảng xếp hạng độ nổi tiếng của nàng hẳn là có thể vững vàng giữ vị trí đầu tiên, hoàn thành nhiệm vụ.

Dù sao thì— hiểu lầm chưa được hóa giải, thời gian không thể đảo ngược, hận thù và sự sát hại oan uổng… Những tiếc nuối như vậy, một khi gắn liền với cái chết của nàng, sẽ khiến độc giả nhớ mãi không quên!

Chiến thuật leo bảng độ nổi tiếng số một— Ý nan bình! (ý chỉ những tiếc nuối không thể giải tỏa trong lòng độc giả)

Đã đẹp, mạnh, bi thảm rồi, lại còn ý nan bình, tuyệt sát luôn ấy chứ!

Thế nên, dù không nhìn thấy gì, nàng cũng chẳng có gì phải sợ.

Nàng đã điều chỉnh mức độ đau đớn xuống mức 0, có thể xem như cái chết không đau đớn rồi.

Nhưng mà… đó chỉ là lý thuyết thôi!

Nếu không nhìn thấy gì, nàng phải làm sao để diễn ra được biểu cảm đau đớn?

Làm sao để biết người ta đang chém vào tay hay chân nàng?

Quan trọng nhất là— bảng hiển thị của độc giả, nàng xem thế nào đây?!

“Hệ thống, góc nhìn độc giả đang đặt ở chỗ ta à?”

“Đúng vậy.”

Vậy thì, đến lúc bắt đầu diễn rồi!

Thời Vụ Thanh cố gắng giơ tay lên, muốn gỡ tấm vải đen trước mắt xuống, đồng thời cũng khéo léo nhấn mạnh giọng nói khàn khàn của mình.

Và trong góc nhìn của độc giả—

Một căn phòng hỗn độn và bẩn thỉu, ở giữa là một thiếu nữ xinh đẹp khoác trên mình bộ váy đỏ lộng lẫy.

Nàng kiệt sức nằm trên mặt đất, trước mắt bị che phủ bởi một mảnh vải đen, trông vừa yếu ớt vừa đáng thương.

Nàng dường như vừa tỉnh lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, muốn làm gì đó, nhưng lại không thể nhìn thấy cũng chẳng thể cử động.

Lượng mê dược lớn khiến nàng hô hấp khó khăn, khuôn mặt ửng lên sắc đỏ bất thường, toàn bộ sức lực đều bị rút cạn.

Thứ còn sót lại, chỉ là một ý chí mong manh cùng với sự giãy giụa yếu ớt đến mức có thể bỏ qua.

“Ai…?” Giọng nói nàng yếu ớt vang lên, có phần tốn sức.

Căn phòng trống rỗng, chỉ có tiếng của chính nàng vang vọng.

Thiếu nữ dường như cũng hiểu ra điều gì đó, không tiếp tục lên tiếng nữa, chỉ cố gắng giơ tay tháo mảnh vải đen trước mắt xuống.

Bình thường một động tác đơn giản như vậy, nàng lại dùng rất lâu mà vẫn không làm được.

Dưới lớp tay áo, cổ tay gầy yếu run rẩy rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn rơi xuống đất, bị những mảnh vụn lộn xộn cào xước một vết thương.

Nhưng thiếu nữ vẫn không từ bỏ.

Nàng cố gắng hết lần này đến lần khác, dường như không hề cảm thấy đau, đến mức cổ tay trắng nõn rất nhanh đã bê bết máu.

“…Tỷ… tỷ…”

Âm thanh mong manh đến mức chỉ có chính nàng nghe thấy.

Không thể chết… Ít nhất, không thể chết ngay lúc này.

Nếu không có gì bất ngờ, người chiến thắng hôm nay sẽ là A Loan.

Vị hoàng đế muốn kéo cả gia tộc Thời vào chỗ chết đã chết rồi, A Loan lại yêu thương nàng đến mức ấy, không tính toán gì với sự lừa dối của nàng.

Chỉ cần vượt qua hôm nay… nàng có thể gặp lại tỷ tỷ không?

Đừng… đừng chết ở đây!

Nàng muốn sống sót, muốn gặp lại tỷ tỷ một lần nữa, muốn tận mắt thấy tỷ tỷ khỏe mạnh bình an, muốn nghe lại tiếng gọi “Thanh Thanh” của tỷ tỷ…

“Không thể…” Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt nàng, hòa vào trong vết máu.

Quá trình nỗ lực của thiếu nữ kéo dài quá lâu, lâu đến mức khiến độc giả cảm thấy xót xa, theo đó nước mắt cũng rơi.

[Cái quái gì thế này? Kỳ Loan bị bệnh rồi à? Đi rồi mà để lại những người này, ngay cả Thanh Thanhcũng không bảo vệ nổi?! Hắn chẳng phải luôn tính toán mọi thứ sao? Sao đến chuyện của Thanh Thanh, hắn lại không làm gì được?! Để nàng bị trúng độc đã đành, giờ lại để người ta bắt đi từ trong vương phủ?!]

[Tôi thật sự phục rồi, sao không phái thêm người bảo vệ Thời Vụ Thanh, sẽ chết à? Thật là tức chết tôi! Còn cái tên Tiêu Trì nữa, sao mà chuyện của tỷ muội nhà người ta ngươi cũng can dự vào? Đm Thời Thư Lăng không ra tay, nên hắn muốn chơi trội à?]

[Ai cứu Thanh Thanh bà xã đi, chắc chắn nàng rất đau, rất sợ! Vết thương ở cổ tay nàng sâu lắm!]

[Tôi nhìn mà nước mắt rơi không ngừng, phải làm sao đây! Đợi chút nữa những người kia tới, Thời Vụ Thanh càng không thể chạy được!]

[Hítthở không thông, tôi gần như không thở nổi]

[A a a, tôi khóc đến không nhìn rõ chữ nữa, đau lòng quá]

[Xem mà tôi lo quá, Thời Vụ Thanh vốn dĩ đã trúng độc nặng rồi, giờ lại trúng mê dược nữa, liệu nàng có sao không?]

[Độc này là Thời Thư Lăng hạ đấy!!!!!!!! Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy trái tim như bị dao cứa]

[Không thể trách Thời Thư Lăng được, lúc đó mặt nàng bị cắt mấy vết sâu như vậy, hận Thời Vụ Thanh là đương nhiên! Nhưng mà… ai ngờ lại hận sai người]

[Kỳ Loan đâu rồi! Ngu Vĩnh Ninh đâu rồi! Ai cũng được, mau đến cứu chim hoàng yến đi!]

[Kỳ Loan còn phải một lúc nữa, Ngu Vĩnh Ninh không có ở Hạ Quốc…]

[Hít thở khó khăn quá!]

Độc giả vừa tức giận vừa lo lắng vừa đau lòng, hết thảy đều tan chảy trong một mớ hỗn độn, thậm chí bắt đầu trách móc nam nữ chính, đã hoàn toàn quên mất lúc trước họ còn vui mừng khi thấy Thời Vụ Thanh chết.

Trong khi đó, Thời Vụ Thanh trải qua nhiều nỗ lực cuối cùng cũng tháo được miếng vải che mắt, vừa tháo ra, nàng nhìn thấy cổ tay mình đầy máu: “…”

Sao lại thế này?

Chờ đã… lúc nãy hình như nàng không có giả vờ đau?

Thời Vụ Thanh hơi ngây ra một lúc, rồi lén nhìn sơ qua các bình luận, phát hiện không ai để ý đến điều này, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như miếng vải che mắt này cũng có tác dụng tốt, nó quá lớn, che đi phần lớn biểu cảm của nàng.

Cổ tay nàng run rẩy, nhìn có vẻ như đang đau đớn, thực ra chỉ vì không có sức lực, thuốc mê mạnh quá!

Thời Vụ Thanh quan sát xung quanh, định làm bộ tìm đường chạy trốn, nhưng ngay khi nàng vừa xác định được cửa sổ không xa, cửa đột nhiên “Ầm” một tiếng bị đẩy mở!

  • Share:

You Might Also Like

0 comments