Chương 257 – Bởi vì ta muốn xem, bao giờ chàng mới chịu ‘mở lòng’
Người dịch: trang nguyên
—
Bạch Linh dĩ nhiên hiểu rõ, đem hy vọng ký thác vào một kẻ chưa từng thấu tỏ, là một nước cờ đầy rủi ro.
Nhưng y đã không còn lựa chọn.
May mắn thay, Ngu Chiêu kịp thời xuất hiện.
Nàng mang theo huyết mạch Thanh Long còn chưa kịp nở, thắp lên tia sáng mong manh cho yêu tộc đang chìm trong tuyệt vọng.
Để tỏ lòng cảm kích, Bạch Linh không giấu diếm điều chi, dốc sạch bí mật tổ truyền của tộc Bạch Khổng Tước mà truyền lại cho nàng.
Ngu Chiêu hơi cụp mi mắt, khẽ che đi nét thất vọng trong ánh mắt.
Tin tức mà tộc Bạch Khổng Tước nắm giữ còn ít ỏi hơn nàng tưởng, khó làm tư liệu tham chiếu.
Song lời Bạch Linh lại khiến nàng chợt bừng tỉnh: Tổ tiên của tộc này – Bạch Lăng – năm xưa phi thăng từng phát hiện Thiên Thê không trọn, đã vội đưa ra lời nhắc nhở với hậu bối. Vậy cớ gì Hồng Vĩ, kẻ phi thăng trước chỉ đôi ba ngày, lại hoàn toàn không biết gì?
Có lẽ, manh mối mới nằm trong tay tộc Cửu Vĩ Hồ .
Nhưng hiện tại, dù Ngu Chiêu đã bước chân vào hàng cường giả, thì trước toàn tộc Cửu Vĩ Hồ, nàng vẫn chẳng khác gì hạt cát lặng thầm.
Huống hồ, Cửu Vĩ nhất tộc nổi tiếng không màng đạo đức, muốn tiếp cận há là điều dễ dàng?
Nàng chuyển ánh nhìn về phía người duy nhất có thể nương nhờ trong yêu tộc: “Tộc trưởng Bạch Linh, không hay Cửu Vĩ Hồ nhất tộc và quý tộc từng có giao tình không?”
Bạch Linh hơi ngượng ngùng, đưa tay gãi mũi: “Tạm coi là… không đến nỗi tệ.”
Ngu Chiêu nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng khó tin.
Bạch Linh đành thở dài, ánh mắt tránh né: “Những năm gần đây, giao hảo giữa đôi bên cũng dần hòa hoãn. Có điều…”
Y chần chừ một chút, mới ngập ngừng tiếp lời: “Năm xưa ta từng theo đuổi Cửu Vĩ tộc trưởng – nàng tên cũng gọi Cửu Vĩ – tiếc là bị từ chối. Từ đó đến nay không còn qua lại nữa.”
Ngu Chiêu chợt hiểu, thảo nào Bạch Linh cứ ấp a ấp úng, thì ra trong đó còn ẩn giấu một đoạn chuyện cũ.
Nhưng chính vì như vậy, sự việc lại càng thêm rắc rối.
Nếu không thể dùng mối quan hệ của Bạch Linh, thì nàng liệu có thể mượn tay bằng hữu bên cạnh để nối dây tơ duyên với Cửu Vĩ tộc chăng?
Trong đầu nàng âm thầm tính toán.
Bạch Linh thấy nàng im lặng, cắn răng hạ quyết tâm: “Ta có thể đưa ngươi đi gặp Cửu Vĩ. Nhưng tính tình nàng ấy cương nghị, có chịu giúp hay chăng – còn phải dựa vào tài ăn nói của ngươi, ta e là không giúp được gì nhiều.”
Ngu Chiêu mừng rỡ, lập tức thi lễ cảm tạ: “Đa tạ tộc trưởng, vậy bao giờ chúng ta lên đường?”
Bạch Linh không ngờ nàng nói đi là đi, có phần luống cuống: “Ngay bây giờ ư?”
Ngu Chiêu gật đầu, môi khẽ nhếch: “Việc quan trọng, không thể chậm trễ.”
“Ta… còn chút việc cần xử lý, sáng mai khởi hành có được chăng?”
Ngu Chiêu cũng chẳng suy nghĩ nhiều, vui vẻ đáp ứng.
Mãi đến hôm sau, nàng mới biết lý do thật sự khiến Bạch Linh chần chừ ngày hôm trước – chứ chẳng phải vì công chuyện gì.
Ông không đi xử lý việc – mà là tỉ mỉ trang điểm.
Mái tóc được gội bằng linh thủy thượng phẩm, óng mượt như suối chảy; trường bào dệt bằng linh tơ, lấp lánh dưới nắng sớm như trăng rơi đáy nước; trên người phảng phất mùi hương thoang thoảng, thanh nhã mà thấm tận tâm can.
Tuy cố giữ vẻ thản nhiên trên gương mặt, nhưng toàn thân lại phát ra khí tức “động dục” mãnh liệt đến mức Ngu Chiêu cũng phải ngỡ ngàng.
Khóe mắt nàng khẽ giật.
Nàng tin chắc – nếu lúc này Cửu Vĩ xuất hiện, Bạch Linh tất sẽ lập tức đá nàng sang một bên, chạy theo đối phương như thiêu thân lao vào lửa.
“Việc chăm sóc hậu duệ Thanh Long, ta tạm giao cho Bạch Mai. Lần này chúng ta đi rồi sẽ sớm quay lại.”
“Được.”
Nàng vừa dứt lời, đã có một luồng linh lực nhẹ nhàng bao lấy thân thể, nháy mắt cả hai đã xuất hiện nơi cách xa ngàn dặm.
Cơn gió thoảng qua, bóng hình hai người cũng như tan biến vào hư không.
Thứ còn sót lại, chỉ là hai bóng tàn ảnh lơ lửng trong gió, trong khi bản thể đã liên tục nhảy dịch, đến tận nơi xa xôi hơn nữa.
Trên đường đi, Ngu Chiêu lặng lẽ cảm nhận biến hóa của không gian, ánh mắt sáng lên từng chút.
Từ khi bước vào cảnh Nguyên Anh, nàng đã có thể tự mình thi triển phép "nhất tức thiên lý", nhưng cự ly tối đa cũng chỉ một dặm. Vậy mà lúc này, Bạch Linh dẫn nàng đi, mỗi lần lại dễ dàng vượt qua trăm dặm – hiển nhiên không chỉ là khác biệt tu vi, mà là cả lĩnh ngộ không gian đã đạt đến cảnh giới thâm sâu.
Vì thế, nàng vừa di chuyển vừa âm thầm lĩnh hội, mong có ngày bắt kịp bước chân người đi trước.
Bạch Linh sớm nhận ra ý đồ của nàng, nhưng không hề giận, ngược lại còn lặng lẽ giảm tốc, cố ý dẫn dắt để nàng dễ lĩnh ngộ hơn.
Dưới sự dìu dắt của ông, cảm ngộ của Ngu Chiêu tiến triển vượt bậc, phạm vi dịch chuyển cũng theo đó mà mở rộng gấp ba lần.
Khi nàng đang định mở lời cảm tạ, thì bóng núi Thanh Khâu đã lấp ló nơi chân trời.
……
Thanh Khâu Sơn.
Quyền Dã bị trói chặt trên thân cây, hai mắt nhắm nghiền, cơ thể căng cứng, làn da lấm tấm dấu vết roi quất.
Cạnh hắn, nữ giáo đầu của Thanh Khâu – cũng chính là tộc trưởng Cửu Vĩ – đang thao thao giảng dạy, trong tay cầm nhành liễu mềm mại, vừa miêu tả huyệt đạo, vừa nhẹ nhàng phác qua người Quyền Dã.
Lũ hồ ly nhỏ ngồi vây quanh nghe giảng, gật gù tán đồng, chăm chú vô cùng.
Bỗng, Cửu Vĩ khẽ “ồ” một tiếng.
Y… lại đến đây?
Lại còn dắt theo một nữ tử nhân tộc?
Nàng khẽ nhướn mày, nghĩ ngợi trong thoáng chốc rồi giao nhành liễu cho một hồ ly bốn đuôi bên cạnh: “Ngươi thay ta giảng tiếp, ta ra đón một cố nhân.”
Hồ ly bốn đuôi khẽ lắc thân thể, hóa thành một thiếu nữ dung mạo rạng rỡ. Nàng vui vẻ nhận lời, tay đón lấy nhành liễu, tiếp tục buổi dạy dở dang.
Cửu Vĩ chỉ mũi chân chạm đất, phi thân về phía chân núi.
……
Trước khi lên đường, Bạch Linh đã chuẩn bị kỹ lưỡng tâm lý, vậy mà khi chân vừa chạm đất Thanh Khâu ông vẫn không khỏi hồi hộp, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, tim đập loạn nhịp.
Ngu Chiêu ngửi thấy mùi hương hoa ngày một nồng, thậm chí có phần nức mũi. Đến lúc này nàng mới phát hiện – hương thơm không phải từ ngoại vật, mà là từ trong thể nội của Bạch Linh phát tán ra ngoài.
Nàng vội vàng bế kín khứu giác, âm thầm giữ khoảng cách với đối phương.
Lúc Cửu Vĩ đến gần, điều đầu tiên nàng ta cảm nhận được, chính là mùi thơm quen thuộc mà bao năm nay chưa từng nhạt phai.
Nàng ta mỉm cười, thân ảnh nhẹ như gió đáp xuống trước mặt Bạch Linh.
Hôm nay nàng ta mặc một thân y bào đen sẫm, gương mặt kiều diễm rạng rỡ, như đào hoa trong gió xuân. Màu sắc tương phản càng khiến nàng thêm quyến rũ mị hoặc.
“Bạch Linh, ngươi cuối cùng cũng chịu đến gặp ta rồi sao?”
Bạch Linh nhất thời luống cuống, vành tai đỏ bừng, tiếng nói cũng lắp bắp: “Cửu… Cửu Vĩ, đã… đã lâu không gặp. Gần đây… vẫn ổn chứ?”
“Không ổn đâu.” Cửu Vĩ hờn dỗi hất cằm: “Ai bảo có người ngày ngày né tránh ta, khiến ta canh cánh trong lòng, tâm tư rối loạn?”
Một mỹ nhân dù có trợn mắt, cũng là tư thái yêu kiều khiến người ta động lòng.
Ngu Chiêu nghe đến đây, khẽ nhíu mày.
Từ lời nói của Cửu Vĩ, có thể thấy nàng không hoàn toàn vô tình với Bạch Linh. Nhưng nếu vậy, cớ sao ngày trước lại kiên quyết từ chối?
Chuyện này… kỳ lạ.
Bạch Linh thì như kẻ vừa được thưởng xuân rượu ngọt, vui mừng khôn tả.
Tình ý vốn đã ôm ấp nhiều năm, nay lại nghe được lời nói mềm mỏng ấy, thiếu chút nữa là không thể khống chế bản thân mà …..
Nhưng nghĩ đến năm xưa bị nàng thẳng tay từ chối, y đành nhẫn nhịn, giữ vẻ trấn định: “Nếu nàng nhớ đến ta, cớ sao không chủ động đi tìm?”
Cửu Vĩ khẽ nhướng ngón tay, vẽ một vòng tròn trước ngực chàng, miệng thì thầm: “Bởi vì ta muốn xem, đến bao giờ chàng mới chịu ‘mở lòng’… rồi quay về tìm ta.”
Thanh âm nàng trầm thấp, khàn khàn, mang theo từ tính khiến người say lòng.
Đừng nói là Bạch Linh – ngay cả Ngu Chiêu cũng cảm thấy tai như được ve vuốt, lòng dậy sóng.
“Bộp!”
“Vù—”
Cánh đuôi lộng lẫy của Bạch Khổng Tước… rốt cuộc cũng bung xoè!
0 comments