CHƯƠNG 263: Đã đến lúc nên chấm dứt ân oán với Diệp Tụng Tâm
Người dịch: Danh Vu
—
Vài ngày sau, Cửu Vĩ triệu kiến Ngu Chiêu đến.
“Chỉ còn mười ngày nữa là đến Hội Nhỏ của yêu tộc, ngươi có dám dẫn dắt hồ tộc của ta tham gia không?”
Ngu Chiêu hỏi: “Vậy ta cần làm gì?”
“Rất đơn giản, chỉ cần đưa những Cửu Vĩ Hồ tham gia tụ hợp trở về an toàn là được.” Cửu Vĩ nói một cách hời hợt.
“Được.”
Sau khi Ngu Chiêu đồng ý, Cửu Vĩ lại bắt đầu lo lắng vấn đề khác nữa.
“Hội Nhỏ của yêu tộc là hoạt động diễn ra cứ nửa năm có một lần, lúc đấy tham dự sẽ có rất nhiều yêu thú tham gia cùng. Nhân yêu tương khắc lẫn nhau, nếu ngươi không cẩn thận để lộ thân phận, rất có thể sẽ không trở về được, ngươi không sợ sao?”
Ngu Chiêu lắc đầu.
Cửu Vĩ đã dám để nàng dẫn đội, nàng có gì phải sợ?
Vì đã là Hội Nhỏ, có lẽ yêu thú tham gia cũng chỉ có tu vi ngang bằng với nàng, cộng thêm Huyễn Thuật che giấu, nàng tự tin sẽ không để lộ thân phận.
“Ngươi thật gan dạ.”
Vừa tán thưởng xong, Cửu Vĩ giơ tay ném cho Ngu Chiêu một quả mao cầu.
Quả mao cầu còn chưa kịp cầm, Ngu Chiêu đã cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của Hồ Vương trên đó.
“Đa tạ Cửu Vĩ tộc trưởng.”
Vu Triều buộc quả mao cầu vào thắt lưng, không lâu sau khi trở về nơi ở, một đám hồ ly nhỏ lông xù gõ cửa phòng nàng.
Nàng mở cửa, đối diện với mười mấy đôi mắt hồ ly sáng lấp lánh.
Hồ ly nhỏ xám nhảy lên vai Vu Triều, “Ngu Chiêu! Tộc trưởng tỷ tỷ mới nói, lần này do ngươi dẫn đội, chúng ta mau nhanh chóng xuất phát đi thôi!”
“Ngu Chiêu, ta cũng muốn được đứng trên vai ngươi!”
“Còn cá con không? Ta đói rồi!”
“……”
Mười mấy tiểu hồ ly ở bên tai líu ríu, Ngu Chiêu cảm thấy đầu nàng sắp nổ tung.
Nàng cảm giác chuyến đi lần này không phải dẫn đội đi tham gia Hội Nhỏ, mà là dẫn một đám lông lá đi dạo chơi ngoại thành.
Ngu Chiêu: “Các ngươi có biết địa điểm của Hội Nhỏ ở đâu không?”
“Biết, biết, ta đã đi qua rồi!”
“Ta cũng đã đi qua!”
“Ngươi chỉ đi một lần, ta đã đi hai lần, Ngu Chiêu, ta sẽ dẫn đường cho ngươi!”
“Nói dối, ngươi rõ ràng cũng chỉ đi một lần!”
“Ngươi mới là nói dối!”
“……”
Thấy vài tiểu hồ ly sắp đánh nhau, Ngu Chiêu lập tức từ trong túi trữ vật lấy ra cá con để dỗ dành bọn chúng.
Bọn tiểu hồ ly lập tức im lặng.
“Tiểu Vưu, ngươi chỉ đường cho ta.”
“Được!”
Tiểu hồ ly xám ngẩng đầu lớn tiếng đáp ứng rồi tiếp tục chăm chú ăn.
Ngu Chiêu xoa đầu nó, đi xuống núi.
Các tiểu hồ ly ngoan ngoãn theo sau nàng, không thiếu một con nào.
Chẳng bao lâu, căn nhà gỗ nhỏ ồn ào náo nhiệt đã yên tĩnh lại.
Bên cạnh lại vang lên những tiếng rên rỉ ngắt quãng.
……
Tập tính của yêu thú khác nhau một trời một vực, khu vực cư trú cũng khác nhau hoàn toàn.
Không biết từ lúc nào, dãy núi Long Đàm ở phía nam Trung Vực đã trở thành điểm giao lưu của yêu tộc, thường có yêu thú mang theo những thứ không cần thiết đến dãy núi Long Đàm để trao đổi với các yêu thú khác.
Dần dần, trong yêu tộc đã hình thành một phiên chợ nhỏ theo thói quen.
Núi Thanh Khâu nơi Cửu Vĩ Hồ tộc sinh sống không xa dãy núi Long Đàm, cộng thêm tính cách năng động của các tiểu hồ ly, nên dù có đồ vật cần trao đổi hay không, đều sẽ có Cửu Vĩ Hồ không ngại mưa gió mà tham gia buổi họp nhỏ.
Việc Ngu Chiêu cần làm là như lời Cửu Vĩ tộc trưởng đã nói, chỉ cần đưa các tiểu hồ ly trở về an toàn.
Mặc dù các tiểu hồ ly thích chơi đùa, nhưng chúng thông minh và nhanh nhẹn, không cần nàng nhắc nhở nhiều, tự động tránh nguy hiểm, cộng thêm sự cám dỗ của cá con, cho nên không khiến Ngu Chiêu phải lo lắng quá nhiều.
Điều khiến Ngu Chiêu cảm thấy phiền phức hơn là trên đường gặp không ít tu sĩ.
Có tu sĩ nhận ra tiểu hồ ly, liền nảy sinh lòng tham với tộc Cửu Vĩ Hồ hiếm thấy này, nhưng lại bị khí tức của Ngu Chiêu phát ra đe dọa, nên người đó không dám công kích mạnh, lại nghĩ ra cách thâm nhập vào nội bộ của địch nhân.
Họ coi Ngu Chiêu như Cửu Vĩ Hồ hóa thành hình người, cho rằng nàng chưa từng trải sự đời, thế nên đã giả vờ tỏ ra tốt bụng để bắt chuyện với nàng, nhưng ác ý trong ánh mắt thì rất rõ ràng.
Ngu Chiêu không cho họ có cơ hội lại gần, nàng đánh ra một đạo linh quang, trực tiếp đẩy lùi người.
Đa số những người bị đuổi đi đều nhận ra Ngu Chiêu không dễ chọc, nhanh chóng chạy trốn.
Tuy nhiên có một phần nhỏ nhóm người cứng đầu, vẫn cố gắng bắt cóc tiểu hồ ly, đe dọa Ngu Chiêu, cuối cùng bị Ngu Chiêu cho ở lại làm bạn với lá mục và bùn lầy.
Hôm nay, gặp được một dòng sông.
Tâm trạng Ngu Chiêu đang rất tốt liền tổ chức cho các tiểu hồ ly bắt cá, còn nàng thì lấy ra cần câu đã lâu không sử dụng, cố gắng rửa nhục.
Cuối cùng, dưới tiếng cười hả hê của các tiểu hồ ly, nàng lại phải giương cờ trắng đầu hàng, trở thành công cụ nướng cá của các tiểu hồ ly.
Dưới bầu trời đêm bao la.
Lửa bùng cháy.
Các tiểu hồ ly đã no nê nằm lăn lóc khắp nơi, như thể trải một lớp chăn dày lên mặt đất.
Ngu Chiêu ngồi bên đống lửa.
Ánh lửa thắp sáng đôi mắt nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Trong lòng nàng cảm thấy yên tĩnh đến lạ thường.
Nàng đã quên mình đã bao lâu không ngồi yên tĩnh trên cỏ như lúc này, không cần suy nghĩ gì, tận hưởng sự tĩnh lặng hiếm có.
Kể từ khoảnh khắc nàng trùng sinh đến giờ, nàng chưa từng dừng lại.
Nàng không dám dừng lại.
Diệp Tụng Tâm như một bóng ma, luôn bao trùm trong lòng nàng, nhắc nhở nàng mọi lúc.
Kinh nghiệm ở kiếp trước, cùng với thực lực bản thân không đủ, khiến nàng không dám nói cho bất kỳ ai về chuyện của Diệp Tụng Tâm.
Nhưng giờ đây, nàng đã Kết Anh.
Là một lão quái Nguyên Anh có thể tự mình khai phong thu nhận đệ tử.
Đại sư tỷ Chu Kim Việt của Ngũ Hành Đạo Tông là đồng bạn mà nàng tin tưởng nhất, chưởng bối Tễ Nguyên tông chủ lại càng rất ưu ái nàng.
Nàng còn có rất nhiều bằng hữu.
Địa vị của nàng trong tông môn đã không còn là vô nghĩa nữa.
Những gì nàng nói cũng sẽ không còn ai coi thường.
Nàng nghĩ, đã đến lúc kết thúc ân oán với Diệp Tụng Tâm.
Khi chuyện này kết thúc, nàng có thể dồn hết tâm tư vào việc tìm phương pháp tu sửa Thiên Thê.
Quyết định xong, Ngu Chiêu cảm thấy như đã đặt chấm hết cho chuyện đại sự trong lòng, chỉ thấy tâm trạng vô cùng thoải mái.
Nàng xua tan mọi tạp niệm, yên lặng ngước nhìn bầu trời, linh lực trong cơ thể như dòng suối vui vẻ lưu động, lặng lẽ ôn dưỡng cơ thể cô, cho đến khi bình minh.
……
“Sư tôn, Nham Tương thạch, người mau nhìn, đó có phải là Nham Tương thạch không!” Đầu tóc của Tô Minh rối bù, nhìn về phía trước nơi những viên đá màu đỏ sẫm ẩn hiện trong dòng Nham Tương thạch, suýt khóc vì vui sướng.
Hắn gần như nghĩ rằng lời của Cửu Vĩ Hồ tộc trưởng về Nham Tương thạch chỉ là tin đồn, hôm nay cuối cùng đã tìm thấy.
Thanh Diễn chân nhân nhìn Tô Minh với vẻ suy tư, sau khi nhìn rõ hình dáng của hắn, lại nhíu mày chuyển ánh mắt đi.
Thời gian tu luyện của Tô Minh vẫn còn ngắn, không hiểu rõ về một số vật liệu luyện khí được lưu truyền thượng cổ.
Nhưng ông lại biết nhiều hơn.
Nham Tương thạch là một loại vật liệu luyện khí hệ hỏa rất hiếm, trong một trăm ngọn núi lửa cũng không chắc tìm được một viên Nham Tương thạch.
Mà họ chỉ mới đến ngọn núi lửa thứ ba đã tìm thấy Nham Tương thạch.
Vận khí của Tô Minh là không cần bàn cãi.
Chỉ là Thanh Diễn chân nhân hồi tưởng lại quá khứ, ông không tìm thấy bất kì điểm sáng nào của Tô Minh trong ký ức, chỉ nhớ rằng hắn xuất thân từ dòng dõi vương công quý tộc, nên mọi thứ đều rất cầu kỳ.
Khi mới đến Độc Nguyệt Phong, hắn còn vì nơi ở không đủ hoa lệ mà gây ra nhiều chuyện, cuối cùng cũng không biết Phương Thành Lãng đã làm thế nào để trấn an hắn lại.
Về tu luyện, Tô Minh cũng không có biểu hiện nổi bật, trong số các sư huynh đệ cũng không mấy nổi bật.
Tại sao hắn lại đặc biệt được Thiên Đạo ưu ái?
Thanh Diễn chân nhân cảm thấy nghi hoặc không hiểu.
0 comments