Chương 256: Thiên thê sắp gãy – cần sớm phi thăng
Người dịch: trang nguyên
—
Xem qua trứng yêu thú, Ngu Chiêu không quay về phòng ngay mà đi theo Bạch Linh đến trước động phủ của ông.
Nơi đây là cấm địa của Bạch Khổng Tước , ngoài Bạch Mai ra, không yêu nào được bén mảng đến gần.
“Ngu tiểu hữu, có điều gì muốn nói với ta chăng?” Bạch Linh ôn hòa mở lời, nét mặt thoáng hiện vẻ hiếu kỳ.
Ngu Chiêu đã lưu lại Linh Sơn hơn mười ngày, đây là lần đầu tiên chủ động tìm y.
Nàng đưa mắt nhìn quanh, rồi từ túi trữ vật lấy ra một bộ bàn ghế bằng gỗ, khẽ nâng tay mời Bạch Linh ngồi xuống.
Bạch Linh mỉm cười, không khách sáo mà ngồi vào chỗ.
Ngu Chiêu lại lấy ra bộ trà cụ, động tác như mây trôi nước chảy, pha một ấm trà dâng lên trước mặt ông.
Nói thật, trà nghệ của nàng chỉ ở mức thường thường. Song may thay, cả trà lẫn nước đều là hạng thượng phẩm, lại thêm động tác gọn gàng sạch sẽ, chẳng mấy chốc hương trà thơm ngát đã lan tỏa.
Bạch Linh nhấp môi cười: “Lâu năm nơi thâm sơn u cốc, đã quên mất mùi vị nhân gian. Hôm nay nhờ tiểu hữu mà được nếm lại, cũng là một duyên may.”
“Tộc trưởng quá lời, xin mời.” Ngu Chiêu hai tay dâng lên chén trà.
Bạch Linh khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt sáng lên, khẽ tán thưởng: “Trà ngon.”
Chờ y đặt chén xuống, Ngư Chiêu mới chậm rãi mở lời:
“Bạch Linh tộc trưởng, theo ta được biết, yêu tộc đã hơn ngàn năm chưa từng có yêu thú phi thăng thượng giới. Chuyện này, người nghĩ sao?”
Nàng vừa hỏi, ánh mắt vừa kín đáo quan sát thần sắc của Bạch Linh.
Dù ông che giấu rất giỏi, nàng vẫn bắt được tia kinh hoảng thoáng qua trong mắt ông, ẩn sâu sau đó là một nỗi bi thương không thể chối từ.
Quả nhiên, Ngu Chiêu thầm nghĩ.
Hiển nhiên Bạch Linh cũng biết, con đường phi thăng đã xuất hiện dị thường.
Kiếp trước, nàng từng nghi hoặc: Huyết mạch của Quyền Dã tuy mạnh, nhưng rõ ràng lòng dạ chẳng hướng về yêu tộc. Bạch Linh sao có thể không nhận ra, cớ gì vẫn hết lần này đến lần khác ra tay tương trợ, còn dốc lòng cung ứng tài nguyên giúp hắn tu luyện?
Cho đến khi Ngu Chiêu chứng kiến cảnh tiền bối Trường Sinh thất bại trong lần phi thăng trên đảo Phù Không, nàng mới hiểu ra chân tướng — rằng đã bao năm rồi tu chân giới chẳng ai có thể phi thăng thành công.
Từ đó, nàng dần hiểu được nỗi khổ tâm của Bạch Linh.
Thay vì nói Bạch Linh đang giúp Quyền Dã, chi bằng nói — y đang đánh cược vì tương lai của yêu tộc.
Dòng máu trong người Quyền Dã khiến hắn trở thành kẻ có khả năng phi thăng nhất trong số yêu tộc hiện tại.
Nếu hắn thành công, lời nguyền “nghìn năm vô thăng” sẽ bị phá vỡ.
Vậy nên dù biết hy vọng mịt mờ, Bạch Linh vẫn sẵn lòng trở thành bệ đỡ cho hắn, chỉ mong hắn có thể bay cao hơn, xa hơn.
Một tấm lòng như thế, đến cả người ngoài như Ngu Chiêu cũng không khỏi cảm động.
Vì vậy, nàng nghĩ—họ có thể hợp tác.
Yêu tộc và nhân tộc tuy có hiềm khích, song chưa đến mức ngươi chết ta sống.
Khi đại cục sinh tử của cả một chủng tộc đặt trước mắt, mọi ân oán đều có thể tạm gác sang bên.
“Ngươi… ngươi rốt cuộc biết được những gì?”
Thanh âm của Bạch Linh vẫn bình thản, không mang theo cảm xúc, nhưng bàn tay siết chặt lấy chén trà đã bán đứng tâm trạng thực sự của y.
“Không phải không ai có thể phi thăng, mà là con đường phi thăng đã xảy ra vấn đề, khiến phi thăng giả thất bại.” Ngu Chiêu không vòng vo, một câu vạch trần chân tướng.
Ánh mắt Bạch Linh lập tức chấn động, dường như có ánh lửa bùng lên:“Đây là kết luận của Ngũ Hành Đạo Tông các ngươi?”
Ngu Chiêu lắc đầu: “Không, chỉ là suy đoán của riêng ta.”
Chuyện xảy ra trên đảo Phù Không, nàng vẫn chưa báo lên tông môn, người biết cũng chẳng nhiều. Nếu viện cớ “tông môn phát hiện”thì rất dễ bị vạch trần.
Hơn nữa, nàng cũng không định lừa gạt Bạch Linh.
“Vậy vì sao ngươi…” Bạch Linh thở dài, ánh mắt thoáng chút thất vọng.
“Bởi vì ta đã thấy, cũng đã nghe.” Ngu Chiêu nhẹ giọng đáp.
Ta thấy tiền bối Trường Sinh đứng trên thiên thang, nhưng mãi chẳng bước được bước cuối cùng.
Ta nghe được tiếng than ai oán của người, nói về đại đạo đã lụi, tu chân giới đang suy tàn.
Ta sinh ra trong tu chân giới, mang theo dấu ấn của giới này trong máu thịt.
Ta không thể làm ngơ, cũng không ngồi chờ cái chết.
Vậy nên, ta đến đây.
Ánh mắt Ngu Chiêu lướt qua muôn vàn tâm tư, nhưng không hề do dự.
Nàng chưa từng nghĩ mình là thánh nhân. Cũng chẳng mong làm thánh nhân.
Bởi đạo vô hình mà sinh trời đất, đạo vô tình mà vận nhật nguyệt, đạo vô danh mà dưỡng vạn vật.
Nàng chỉ làm điều mình nên làm.
Bạch Linh bỗng chấn động toàn thân.
Từ đôi mắt kia, y thấy một ngọn lửa sáng rực, như muốn thiêu đốt cả trời đất.
Là ánh lửa của quyết tâm. Là ý chí không chịu khuất phục trước vận mệnh.
Y bỗng dưng sinh lòng hổ thẹn.
So với nàng, y tựa hồ thiếu đi vài phần quả quyết.
Bởi lẽ y chưa từng chắc chắn con đường mình chọn có thể thành toàn, cho nên trong lòng mới có do dự, có phiền muộn, thậm chí có lúc uể oải, chán nản.
Bạch Linh khẽ cười, nụ cười đầy đắng chát.
Một con khổng tước đã sống mấy trăm năm, rốt cuộc lại chẳng bằng một tiểu cô nương tuổi đời còn trẻ. Thật là sống uổng công năm tháng.
Y nhìn nàng, chậm rãi hỏi: “Ngươi có biết, trong tu chân giới, yêu thú cuối cùng phi thăng là ai chăng?”
Lúc này, Bạch Linh đã thôi gọi nàng là “Ngu tiểu hữu” mà trực tiếp gọi thẳng tên “Ngu Chiêu”, song nàng cũng chẳng để tâm bởi toàn bộ sự chú ý của nàng đều bị câu hỏi vừa rồi cuốn lấy.
Nàng suy nghĩ giây lát, rồi đáp: “Là tiền bối Hồng Vĩ của tộc cửu vĩ hồ.”
Bạch Linh khẽ lắc đầu, ánh mắt sâu xa: “Không, người cuối cùng phi thăng, là tổ tiên Bạch Lăng của Bạch Khổng Tước nhất tộc.”
Ngu Chiêu sững sờ.
Phàm là yêu hay người, hễ phi thăng, thiên dị tượng tất hiển, ngũ sắc giăng trời, thiên thê hạ giới, khí thế rầm rộ, ai ai cũng biết.
Nếu thật là như lời ông ấy nói, vì cớ gì trong các thư tịch lại chẳng hề ghi chép điều này?
Ánh mắt Bạch Linh thoáng trầm, dường như đang chìm vào dòng ký ức.
“Chuyện này vốn là bí mật không truyền ra ngoài của Bạch Khổng Tước nhất tộc. Ta cũng là sau khi kế nhiệm tộc trưởng mới được nghe từ miệng người tiền nhiệm kể lại.”
Thì ra, hơn nghìn năm trước, đúng lúc đại yêu Hồng Vĩ phi thăng, tổ tiên Bạch Lăng của Bạch Khổng Tước tộc cũng đồng thời triệu hồi được thiên thê (thang trời).
Hai yêu thú đồng thời đột phá, thiên dị tượng trùng nhau, thiên thê hạ giới cũng không có khác biệt, khiến người ngoài khó phân rõ.
Huống hồ, Hồng Vĩ lại là kẻ đầu tiên đặt chân lên thiên thê, nhất thời chiếm trọn ánh nhìn của chúng sinh.
Bạch Lăng không phục vì phong thái bị đối phương lấn át, bèn làm ra một quyết định táo bạo—áp chế tu vi, từ bỏ cơ hội phi thăng.
“Tổ tiên vốn định chờ khi hào quang của Hồng Vĩ tan đi mới triệu hồi lại thiên thê, nào ngờ thiên đạo dường như căm ghét kẻ tùy tiện khước từ cơ duyên.
Lần thứ hai phi thăng, trời không hiện dị tượng, thiên thê chẳng hạ giới, chỉ có một đạo bạch quang dẫn đường, tổ tiên tức giận cũng đành bất lực, cuối cùng buộc lòng tiếp nhận an bài ấy.
Nhưng cũng chính lần đó, tổ tiên phát hiện một bí mật kinh thiên.”
Bạch Linh xoay mặt hỏi nàng: “Ngươi có đoán được, là bí mật gì không?”
Ngu Chiêu đáp từng chữ một, chậm rãi mà rõ ràng: “Thiên thê... đã gãy đoạn.”
Bạch Linh thoáng biến sắc. “Ngươi... ngươi thật sự nhìn thấy rồi?”
Y vốn cho rằng lời nàng chỉ là đoán bừa để thăm dò, không ngờ lại bị nàng đoán trúng.
Ngu Chiêu không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn ông.
Bạch Linh đành phải tiếp tục: “Đúng vậy. Khi phi thăng, tổ tiên dùng bí pháp truyền về một câu nói duy nhất:
—Thiên thê sắp đoạn, cần sớm phi thăng.”
Bấy giờ, tộc trưởng cùng mấy vị trưởng lão đều chẳng rõ hàm ý trong lời ấy, đành giữ kín, không truyền ra ngoài.
Nào ngờ lời ấy lại ứng nghiệm—nhiều năm sau, toàn tu chân giới không còn một ai có thể phi thăng nữa.
Từ đó về sau, Bạch Khổng Tước nhất tộc dốc lòng tìm kiếm phương pháp nối lại thiên thê.
Thế nhưng không rõ do cơ duyên chưa đủ, hay thiên đạo hữu ý ngăn cản, mà từ sau đó, toàn bộ tộc nhân, hễ tu luyện đến Hóa Thần hậu kỳ liền không cách nào đột phá tiếp, ngay cả triệu hồi thiên thê cũng không thể, huống chi là tiếp tục nối lại con đường phi thăng.
Tìm kiếm hậu duệ của Thanh Long nhất tộc—chính là hy vọng cuối cùng còn sót lại của bọn họ.
0 comments