Thu Bong Chuong 789

By Quyt Nho - tháng 5 06, 2025
Views

Chương 789: Vườn thú hoang dã – Đã muộn

Trời sáng rồi.

Mặt trời từ từ nhô lên khỏi tán cây, tỏa ánh sáng ấm áp và hào phóng chiếu rọi cả khu rừng.

Nhiệt độ vừa phải, độ ẩm cũng thích hợp, hôm nay là một ngày thời tiết tuyệt vời.

Bạch Ấu Vi nói: "Giữ vị trí của mình, nếu có tình huống gì thì báo ngay cho tôi."

Dư Triều Huy nhìn cô, không nói gì.

Từ khi vào trò chơi, Bạch Ấu Vi chưa từng chủ động tấn công, tất cả chiến lược đều là phòng thủ phản công! Anh ta từng hỏi, từng tức giận, từng bực bội, thậm chí sốt ruột, nhưng đều vô ích.

Giờ Dư Triều Huy không hỏi nữa. Dù sao hỏi cũng không có câu trả lời.

Bạch Ấu Vi lại dặn Asalina: "Cô phải trấn thủ tiền tuyến trong rừng. Cung tên không phát huy tác dụng trong rừng, chỉ có thể sử dụng trước khi bọn họ tiến vào."

"Ừm, tôi hiểu." Asalina nhấc cung tên, đeo sau lưng.

Dặn dò xong xuôi, Bạch Ấu Vi không còn gì để nói nữa. Cô kéo xe lăn đến, ngồi xuống, giọng điệu bình thản: "Đi đi, tôi sẽ chờ tin tốt của mọi người ở sườn núi."

Mọi người nhìn nhau một chút, sau đó tản ra đến vị trí của mình.

Dư Triều Huy trấn thủ bên trái, A Long ở bên phải, còn Asalina giữ vị trí trung tâm.

Bạch Ấu Vi ngồi trên xe lăn, nhìn ra bãi cỏ rộng giữa hai khu rừng. Nếu cô đoán không lầm, Diệp Sùng sẽ sớm phát động tấn công.

Hắn là một kẻ có lòng tự tôn cực cao. Sau khi phát hiện mình bị lừa vào tối qua, hắn nhất định sẽ tức giận đến phát điên, nôn nóng muốn trả thù, vậy nên… hắn sẽ không chờ lâu đâu…

Quả nhiên, ngay khi ý nghĩ này vừa lóe lên, bãi cỏ đã xuất hiện vài bóng người.

Bạch Ấu Vi nheo mắt, giơ cổ tay lên nói: "Bên kia hành động rồi, ba người, có vẻ định tiến vào rừng từ hướng đông nam."

Dư Triều Huy lên tiếng: "Hướng đông nam là vị trí của A Long. A Long, có phát hiện gì không?"

A Long trả lời: "Có… nhưng có gì đó không đúng…"

Bạch Ấu Vi cau mày: "Không đúng chỗ nào?"

"Họ đi rất chậm…" A Long ngập ngừng: "Khoảng cách còn xa, để tôi quan sát thêm."

Nếu muốn đột kích, tốc độ càng nhanh càng tốt. Đi chậm như vậy, chẳng phải càng dễ để lộ hành tung sao?

Tại sao lại chậm?

Chẳng lẽ lại có đạo cụ nào đó? Hay là một cái bẫy?

Bạch Ấu Vi nhíu mày: "Dư Triều Huy, Asalina, hai người qua hỗ trợ A Long, tìm hiểu rõ tình hình. Nhớ cẩn thận!"

Cả hai đồng thanh đáp.

Một lát sau, giọng Asalina vang lên: "Chúng tôi đã hội hợp với A Long. Ba người kia đúng là Diệp Sùng và đồng đội của hắn. Không biết tại sao họ di chuyển rất chậm. Tôi định thử bắn một mũi tên xem phản ứng của họ thế nào."

Bạch Ấu Vi khẽ "ừ" một tiếng: "Cẩn thận, tùy cơ ứng biến."

Đúng lúc này, từ trong rừng vọng ra tiếng bước chân gấp gáp.

Bạch Ấu Vi sững sờ, lập tức cảnh giác nhìn qua, đồng thời hỏi: "Mọi người chắc chắn ba người đó là Diệp Sùng và đồng đội của hắn chứ?"

"Chắc chắn." Asalina trả lời: "Bọn họ đang tiến về phía khu rừng…"

Trong lòng Bạch Ấu Vi dâng lên một linh cảm chẳng lành: "Asalina, cô mau rút về đây, đừng tấn công—"

Chỉ nghe vút một tiếng! Mũi tên đã rời dây cung!

Ngay sau đó là tiếng thét đau đớn của Asalina!

"Asalina?!" Bạch Ấu Vi lập tức hỏi dồn: "Chuyện gì xảy ra?!"

A Long giận dữ chửi thề, tiếp đó là giọng Dư Triều Huy truyền đến: "Ba người đó không phải người thật! Là giả! Chắc chắn lại là đạo cụ của Găng Tay Trắng! Hơn nữa, chúng có thể phản kích! Asalina bắn trúng bụng một tên giả, kết quả là chính cô ấy cũng bị thương ở bụng! Găng Tay Trắng đang giở trò ‘điệu hổ ly sơn’! Mau tìm chỗ trốn đi!"

Bạch Ấu Vi lạnh lùng nhìn xuống sườn núi, ánh mắt dừng lại trên ba bóng người phía dưới, chậm rãi hạ cổ tay xuống.

"Đã muộn rồi…"

Bọn chúng… đã đến.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments