Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 034

By Quyt Nho - tháng 5 06, 2025
Views

Chương 34: Nữ streamer bị nuôi như chim hoàng yến bởi đại gia top 1 (8)

Phía sau anh là một đám tinh anh mặc vest thẳng thớm, có hai người vừa đi bên cạnh vừa báo cáo công việc.

Thẩm Nghiên Tự mang theo khí thế mạnh mẽ, mỗi lần xuất hiện đều như có nhạc nền riêng, khoác trên người bộ vest cao cấp màu đen, thân hình cao ráo, đôi chân dài, gương mặt điển trai như tượng tạc mang theo vẻ quý khí và xa cách.

Không cần nhìn mặt, chỉ riêng khí chất ngạo nghễ đó thôi cũng đã khác biệt hoàn toàn với những người xung quanh, như thể không thuộc cùng một thế giới.

Cố Kiều Kiều cảm nhận được phía sau có ánh mắt đang dõi theo mình, cô cất hóa đơn rồi lễ phép cảm ơn nhân viên ở quầy thanh toán, sau đó xoay người lại.

Ánh mắt cô chạm đúng vào ánh mắt của Thẩm Nghiên Tự.

Cả hai chỉ bình tĩnh nhìn nhau một giây rồi lập tức dời đi, xung quanh không ai để ý đến khoảnh khắc này.

Cố Kiều Kiều nhìn theo bóng lưng người đàn ông đang được cả nhóm người vây quanh rời đi, trong mắt mới hiện lên một chút kinh ngạc.

Đúng là một đóa cao lãnh chi hoa.

Cô đã xuyên qua rất nhiều tiểu thế giới, gặp qua vô số người đàn ông ưu tú như nước sông cuồn cuộn, nhiều không kể xiết.

Nhưng kiểu khí chất "thanh đạm mà không lạnh lẽo" thế này, đúng là lần đầu tiên cô thấy.

Ánh mắt Cố Kiều Kiều bám theo bóng lưng cao lớn thẳng tắp của người đàn ông ấy, còn cả đôi chân mạnh mẽ khi bước đi, ánh mắt cô càng thêm nóng bỏng.

Hiếm khi gặp được một người đàn ông khiến cô có hứng thú. Làm nhiệm vụ vốn rất nhàm chán, Cố Kiều Kiều sao có thể không động lòng cho được?

Hệ thống 888 trong đầu cô lên tiếng yếu ớt: “Ký chủ, cô không định ra tay với người đàn ông đó đấy chứ…?”

“Ủa? Sao lại gọi là ra tay? Yêu đương là chuyện tình cảm đôi bên đồng thuận, anh ta không thích tôi, tôi cũng đâu có cưỡng ép.”

888: …Được rồi.

888 lầm bầm nhỏ: “Cô đúng là người theo chủ nghĩa bác ái…”

Cố Kiều Kiều mỉm cười tươi rói: “Còn trẻ mà, phải yêu cho đủ.”

Cô cũng không bảo 888 đi tra danh tính của người đàn ông đó, nếu có duyên gặp lại lần nữa, thì người kia cũng chẳng thoát khỏi tay cô đâu.

Lúc này, Cố Kiều Kiều hoàn toàn không biết người đàn ông đó chính là Thẩm Nghiên Tự, để rồi sau này phải nếm trải cảm giác xấu hổ hiếm gặp trong đời.

Lúc ấy, Thẩm Nghiên Tự – người đang bị Cố Kiều Kiều "để ý" – sau khi thị sát xong khu mới của viện điều dưỡng, day day mi tâm đang hơi nhíu lại, gọi Tiểu Lý đến: “Đi tra xem cô gái vừa đứng ở quầy thu phí trong sảnh có người thân đang điều trị ở đây không.”

Giọng anh không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, âm điệu thì lạnh nhạt, dứt khoát.

Tiểu Lý làm thư ký cho Thẩm Nghiên Tự được năm năm rồi, kỹ năng quan sát sắc mặt cấp trên đã đạt đến trình độ thần sầu. Lúc nãy anh ta cũng đã để ý thấy Tổng giám đốc Thẩm nhìn cô gái đó nhiều hơn vài lần.

Giờ nghe vậy cũng không thấy ngạc nhiên, liền gật đầu đi làm ngay.

Thẩm Nghiên Tự là nhờ vào giọng nói mà nhận ra Cố Kiều Kiều.

Anh bẩm sinh rất nhạy với âm thanh, mà giọng của Cố Kiều Kiều lại rất đặc biệt.

Anh mắc chứng mất ngủ khá nặng, những năm gần đây đều phải dựa vào thuốc và một số âm thanh khiến anh cảm thấy dễ chịu để đi vào giấc ngủ.

Vài hôm trước, Thẩm Nghiên Lý đã chia sẻ cho anh một phòng livestream, nói rằng có thể giúp anh dễ ngủ hơn. Thế là một người chưa từng xem video ngắn như Thẩm Nghiên Tự cũng phải tải app Tomato Video về.

Giọng của Cố Kiều Kiều thực sự có chút hiệu quả đối với giấc ngủ của anh, thậm chí còn tốt hơn những âm thanh khác mà trước đây từng khiến anh thấy dễ chịu. Thế là dần dà, anh hình thành thói quen mỗi ngày đều nghe livestream của Cố Kiều Kiều.

Anh là một con nghiện công việc, không có thời gian để xem, chỉ nghe là chính.

Giấc ngủ của anh đã được cải thiện đôi chút, nên cũng ngại nghe miễn phí mãi, liền bảo Thẩm Nghiên Lý rảnh thì vào phòng livestream gửi chút quà tặng.

Thứ thực sự khiến Thẩm Nghiên Tự để tâm chính là Cố Kiều Kiều sau khi bỏ hết lớp filter. Dù khuôn mặt ấy khiến anh kinh ngạc, nhưng anh không phải người chú trọng ngoại hình.

Thứ anh quan tâm là… đêm qua anh vậy mà không cần uống thuốc ngủ vẫn có một giấc mơ đẹp.

Kể từ khi mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng, chưa từng có một giấc ngủ nào ngon như vậy.

Chuyện này không phải ngẫu nhiên.

Có thể là vì giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân của Cố Kiều Kiều, cũng có thể là vì khuôn mặt cô khiến anh cảm thấy dễ chịu, hoặc cũng có thể là vì điều gì khác.

Trước giờ chỉ là bảo Thẩm Nghiên Lý mỗi ngày vào phòng cô tặng quà, hôm nay đã tình cờ gặp được thì cũng nên xem có thể giúp gì cho cô hay không.

Vẫn là vì chuyện nổi mề đay của cô.

Đúng vậy, anh chính là “Kiêu Nguyệt”. ID trên Tomato Video là ID định sẵn khi mới tạo nick.

Mười phút sau, Tiểu Lý quay lại: “Tổng giám đốc Thẩm, cô gái đó tên là Cố Kiều Kiều, mẹ cô ấy do chịu cú sốc tinh thần nên hiện đang điều trị tại viện điều dưỡng của chúng ta. Vừa rồi cô ấy đến để thanh toán chi phí.”

Thẩm Nghiên Tự đang lật tài liệu, bàn tay hơi khựng lại một chút rồi nói:
“Kiếm lý do gì đó miễn giảm một nửa chi phí cho cô ấy, ngoài ra sắp xếp để bác sĩ Hà khám cho mẹ cô ấy.”

“Vâng, tôi đi sắp xếp ngay.” Tiểu Lý hơi bất ngờ—bác sĩ Hà là chuyên gia đầu ngành tâm thần học, không ít người giàu xếp hàng cả tháng cũng chưa chắc đặt được lịch. Vậy mà Tổng giám đốc Thẩm lại chủ động mời bác sĩ Hà khám cho mẹ của Cố Kiều Kiều.

Điều này khiến Tiểu Lý bắt đầu đánh giá cao Cố Kiều Kiều hơn vài phần.

“À đúng rồi, chuẩn bị sẵn ít thuốc trị nổi mề đay, để vào tủ lạnh trong xe.”

Lời của Thẩm Nghiên Tự nghe có vẻ chẳng liên quan gì cả, nhưng là thư ký thì chỉ cần làm theo là được.

……

Khi Cố Kiều Kiều ra khỏi viện điều dưỡng thì trời vẫn còn mưa, mà lúc này mưa lại càng lớn hơn, đôi giày vải của cô đã ướt sũng.

Khu viện điều dưỡng tuy có môi trường tốt nhưng lại ở khá xa trung tâm, xe qua lại không nhiều, xe buýt thì cũng lâu lắm mới có một chuyến.

Cố Kiều Kiều một tay cầm ô, một tay đút vào túi áo để giữ ấm, vô tình chạm phải một vật giống thẻ.

Cô lấy ra nhìn, thì ra là một chiếc thẻ sinh viên.

Thẩm Nghiên Lý.

Được rồi, vậy thì khi về trường cô có thể trả lại áo khoác và ô cho người ta.

Cố Kiều Kiều đang nhàm chán đứng chờ xe thì một chiếc Bentley màu đen dừng lại trước mặt cô.

Cô không để tâm, nhưng không ngờ cửa kính xe lại hạ xuống, và người đàn ông cô vừa gặp thoáng chốc kia đang ngồi ở hàng ghế sau.

Qua khe cửa kính, ánh mắt hai người lại chạm nhau, giây phút đó, như thể cả âm thanh mưa rơi cũng tắt lặng.

Cố Kiều Kiều cong môi, giọng dịu dàng hỏi: “Anh muốn hỏi đường sao?”

Tiểu Lý lặng lẽ kéo ngăn kính lên ngăn cách.

Bàn tay trái của Thẩm Nghiên Tự hơi siết lại, chính anh cũng không rõ tại sao lại bảo Tiểu Lý dừng xe.

Có lẽ là vì dáng người co ro dưới mưa của cô khiến anh cảm thấy thương cảm?

“Phía trước đang có sự cố, đoạn đường này tạm thời không có xe qua lại. Có muốn tôi đưa em một đoạn không?” – Giọng của Thẩm Nghiên Tự vẫn điềm đạm, trầm thấp và thanh lạnh.

Thấy ánh mắt do dự của Cố Kiều Kiều, anh lại nói thêm một câu: “Trên xe còn có tài xế và thư ký, tôi không phải người xấu.”

Cố Kiều Kiều mím môi cười nhẹ, nói một câu cảm ơn rồi rất tự nhiên lên xe.

Trong lòng lại nghĩ: Dễ thương thật đấy.

“Không sao đâu, cứ để ô dưới sàn là được.” – Thấy cô loay hoay với cây ô đang nhỏ nước, Thẩm Nghiên Lý lên tiếng.

“Vâng, cảm ơn anh nhiều.”

“Không có gì.”

Xe chạy êm ái, cả hai không nói gì thêm, nhưng không gian hàng ghế sau dù có vách ngăn vẫn là hữu hạn. Thẩm Nghiên Tự dần dần ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt toát ra từ người cô.

Rất nhẹ, mùi hương không thể miêu tả, khiến anh không kìm được liếc sang Cố Kiều Kiều một cái.

Cô ngồi rất ngoan, khi nhận ra ánh mắt anh thì cũng nhẹ nhàng quay lại, nở nụ cười lịch sự.

Thẩm Nghiên Tự lập tức quay mặt đi, rồi lại cảm thấy như thế không lễ phép, nên đành quay đầu lại, hỏi: “Muốn tăng nhiệt độ điều hòa không?”

Cố Kiều Kiều lắc đầu: “Không cần đâu ạ. À đúng rồi, làm phiền anh cho dừng ở trạm xe buýt phía trước được không? Ở đó có chuyến xe về trường tôi.”

Cố Kiều Kiều định chủ động tấn công. Người này trông có vẻ không quen tiếp xúc với con gái, nhìn thì lạnh nhạt, nhưng thực ra lại dễ thương đến không ngờ.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments