Chương 37: Nữ streamer bị nuôi như chim hoàng yến bởi đại gia top 1 (11)
“A!”
Dư Khả Tâm hoảng hốt kêu lên, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!”
Thời Tụng Niên phản ứng cực nhanh, thấy nước đổ vào bức tranh liền lập tức đứng dậy, nâng tranh lên theo chiều dọc.
Đáng tiếc là dù phản ứng nhanh đến đâu, mực trên tranh vẫn bị nước làm nhòe ra.
Không gian trong văn phòng lặng ngắt như tờ, Thời Tụng Niên nhìn chằm chằm vào bức tranh trước mặt, không nói một lời.
Chỉ nhìn quầng thâm dưới mắt của Cố Kiều Kiều cũng biết bức tranh này đã tiêu tốn của cô không ít thời gian. Không chỉ là thời gian, còn là tinh lực và cảm hứng nữa.
Một bức tranh hoàn mỹ như vậy, cứ thế mà bị hủy.
Mà thời hạn nộp bài dự thi chỉ còn ba ngày, muốn vẽ lại một bức khác để kịp tham gia gần như là không thể.
Trong lòng chất chứa đủ loại cảm xúc, Thời Tụng Niên hít sâu một hơi, bức tranh rất đáng tiếc, nhưng tâm trạng của học trò lại càng đáng để quan tâm hơn.
“Xin lỗi, xin lỗi! Kiều Kiều! Tớ thật sự không cố ý mà! Hu hu hu xin lỗi vì đã làm hỏng bức tranh của cậu hu hu hu!”
Dư Khả Tâm vẫn không ngừng xin lỗi, vừa nói vừa khóc, trông như thể rất hối hận vì đã làm chuyện sai.
Hừ.
Cố Kiều Kiều mặt mũi cứng đờ, toàn bộ khuôn mặt như đông cứng lại, khóe miệng muốn gượng ra một nụ cười mà không sao cười nổi.
Ánh mắt cô mất đi tiêu cự, như thể phải rất lâu sau mới vang lên một giọng nói nhẹ nhàng từ xa xăm: “Không sao đâu.”
Giọng nói của Cố Kiều Kiều vẫn mềm mại nhẹ nhàng, không có vẻ gì là nổi giận.
Nhưng Thời Tụng Niên lại nhạy bén cảm nhận được nỗi buồn trong cô.
Dư Khả Tâm nhào vào lòng Cố Kiều Kiều: “Hu hu hu Kiều Kiều cậu thật tốt! Tớ biết mà, cậu sẽ tha thứ cho tớ! Chúng ta là bạn thân nhất mà!”
Bàn tay trắng bệch của Cố Kiều Kiều nhẹ nhàng vuốt tóc Dư Khả Tâm, khẽ nói bên tai cô: “Ừ, chúng ta là bạn thân nhất, tớ sao có thể trách cậu được.”
Nhưng, đến bao giờ cậu mới hiểu ra rằng, tình bạn không phải là cái cớ để cậu hết lần này đến lần khác cố tình phá hoại?
Tắt filter để muốn cô gặp sự cố trên sóng,cô ta nói xin lỗi.
Cố tình hất nước phá hỏng tranh của cô, cô ta lại nói xin lỗi.
Mỗi lần đều là một tràng xin lỗi, nhưng lần sau vẫn vì ghen tị mà ra tay phá hoại.
Cản đường tài lộc của người khác chẳng khác nào giết người cướp của, thế thì cô ta đã hại cô bao nhiêu “mạng” rồi?
Bạn kiểu này, ai dám giữ chứ?
Thời Tụng Niên không bỏ lỡ ánh lạnh lẽo nơi đáy mắt Cố Kiều Kiều. Lúc này, cô như đang chìm dưới đáy hồ lạnh lẽo, mang theo một nỗi buồn bình thản.
Ánh mắt anh thoáng liếc nhìn bóng lưng Dư Khả Tâm, khẽ nheo mắt lại – cô gái này, không hề vô tội như vẻ ngoài đâu.
Bạn thân nhất sao? Là loại không thể nhìn thấy bạn mình tốt hơn mình ư?
Anh cười khẽ khinh bỉ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ dáng vẻ một người thầy nghiêm túc: “Bạn học Dư, sắp vào học rồi, em về lớp trước đi. Thầy còn chút việc cần nói với bạn học Cố.”
Dư Khả Tâm khóc đến đỏ cả mũi, cô ta ngượng ngùng “ừm” một tiếng, buông cánh tay đang ôm lấy Cố Kiều Kiều ra, mở cửa văn phòng rồi bước ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, cô ta liền bị dọa giật mình — một thiếu niên tuấn tú với mái tóc bạch kim đang tựa vào khung cửa, trong tay cầm một chiếc bật lửa nhựa, bật lên bật xuống nghịch.
Dư Khả Tâm ngẩn người nhìn, trong mắt toàn là sự kinh diễm. Cô ta chưa từng thấy chàng trai nào đẹp đến vậy!
Nghĩ đến bản thân lúc này mắt đỏ, mũi cũng đỏ, tóc còn hơi rối, cô ta vội vã vuốt lại mái tóc, sau đó quay đầu nhìn thiếu niên một lần nữa.
Thế nhưng thiếu niên ấy căn bản chẳng liếc cô ta lấy một cái, chỉ cúi đầu nghịch bật lửa, hoàn toàn không quan tâm đến cô ta.
Dư Khả Tâm đành thất vọng rời đi. Vốn dĩ cô nghĩ Chu Khanh Thời của trường S đã là cực phẩm nhan sắc rồi, không ngờ còn có người còn đẹp hơn, nhưng cô ta lại ngại không dám bắt chuyện.
Trong văn phòng, Thời Tụng Niên dịu giọng an ủi: “Bạn học Cố, trong đời ai cũng sẽ gặp phải đủ loại bất trắc, những chuyện này đều là cơ hội rèn luyện tâm cảnh.”
Cố Kiều Kiều gật đầu: “Em hiểu thưa thầy.”
Giọng cô rất bình tĩnh.
“Bức tranh này nếu vẽ lại chắc sẽ không tốn nhiều thời gian như lần đầu. Vẫn còn ba ngày nữa là đến hạn nộp bài, em thử vẽ lại xem sao?”
Cố Kiều Kiều lắc đầu: “Thầy Thời, hình ảnh trên tranh có thể giống nhau, nhưng thứ em muốn truyền tải thì không thể tái hiện giống hệt lần trước được. Tâm cảnh hiện tại của em đã khác hoàn toàn với lúc vẽ bức tranh kia, nên em không thể vẽ lại một bức giống hệt.”
Thời Tụng Niên trầm mặc. Điều này quả thực rất có lý. Nhưng để vẽ lại một bức khác rõ ràng là quá gấp, nếu không có cảm hứng, ba ngày sau rất có thể vẫn là một tờ giấy trắng.
Anh định tiếp tục khuyên nhủ, thì nghe thấy Cố Kiều Kiều lên tiếng với giọng đầy kiên định: “Thầy Thời, em sẽ vẽ một bức mới để tham gia cuộc thi!”
Trong ánh mắt của Cố Kiều Kiều tràn đầy quyết tâm và tinh thần chiến đấu, chiếc cằm hơi nhếch lên biểu lộ sự quả cảm của cô gái.
Thời Tụng Niên không kìm được mà bị cô thu hút ánh nhìn — ai mà không yêu quý một học trò có chí tiến thủ cơ chứ?
Anh nghĩ rằng khoảnh khắc này, mình đã thật sự thức tỉnh tâm hồn của một người thầy.
“Được! Thầy tin em sẽ làm được!” Dù thời gian eo hẹp, nhưng muốn thành công không phải là không thể!
“Vậy… thầy Thời có thể cho em xin giấy nghỉ học không?” Cố Kiều Kiều tinh nghịch nhoẻn miệng cười: “Mấy ngày tới em muốn nghỉ học để tập trung vẽ tranh.”
“Được, không thành vấn đề.”
Thời Tụng Niên lập tức viết cho cô giấy nghỉ học bốn ngày. Cộng thêm cuối tuần, Cố Kiều Kiều sẽ có đủ thời gian để nghỉ ngơi và sáng tạo.
Cố Kiều Kiều nhận lấy giấy nghỉ với nụ cười cảm kích: “Cảm ơn thầy Thời ~”
Cô lại nhìn về bức tranh kia một lần nữa — mực nước đã loang thành những đường nét tùy ý, phóng khoáng.
“Thầy Thời, làm phiền thầy giúp em vứt bức tranh này đi nhé.”
“Được.”
Nhìn bóng lưng Cố Kiều Kiều rời đi, Thời Tụng Niên khẽ thở dài — một bức tranh tuyệt đẹp như thế, lại bị hủy chỉ vì lòng đố kỵ của một cô gái.
Nghĩ một lúc, cuối cùng anh không nỡ ném bức tranh vào thùng rác, mà cẩn thận cất nó vào trong hộp.
Dù sao đây cũng là bức tranh đầu tiên mang phong cách cá nhân rõ nét của Cố Kiều Kiều, rất đáng để lưu giữ.
0 comments