Chương 268: Đừng nói là ngươi chôn mấy quả chuối trên núi đấy chứ
Ngu Chiêu cảm nhận được ánh mắt đầy ám chỉ và có phần cảm thông của Bạch Mai, trong lòng thoáng ngờ vực.
Bạch Mai lại nói: “Chờ Hội Nhỏ kết thúc, các ngươi đến Linh Sơn của ta ở một thời gian đi.”
Ngu Chiêu: ?
Còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Vưu đã vội vàng thay nàng từ chối: “Bạch Mai tỷ tỷ, không được đâu, Ngu Chiêu còn phải về gặp tộc trưởng với bọn ta, sau này bọn ta sẽ tới Linh Sơn làm khách nhé.”
Bạch Mai lúc này mới nhận ra là mình đã hiểu lầm.
Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Vưu: “Được thôi, vậy Bạch Mai tỷ tỷ chờ các ngươi ở Linh Sơn.”
“Vâng ạ!”
Hai người trò chuyện vui vẻ, Hoa Đồ thì bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Khổng Tước trắng mà lại quen biết hồ yêu, vậy thân phận của nàng kia chắc chắn không có vấn đề gì rồi.
Vậy là trực giác của hắn đã sai ư?
Hoa Đồ chưa kịp nghĩ nhiều, thì một con khỉ già không cao tới nửa người, lông tóc bạc trắng, nhảy ra giữa khoảng đất trống.
Từ khi nó xuất hiện, tiếng ồn ào lập tức lắng xuống.
“Khụ khụ, yên lặng nào, yên lặng nào!”
Thân hình lão khỉ tuy nhỏ bé nhưng giọng nói lại vang dội, chỉ cần quát hai tiếng, mọi tiếng động còn lại đều biến mất.
Nó hài lòng gật đầu: “Không dài dòng nữa. Theo lệ cũ, sau mỗi Hội Nhỏ, những món hàng chưa giao dịch xong có thể dùng làm chiến lợi phẩm để trao thưởng cho yêu thú chiến thắng. Bây giờ, ai đồng ý lấy vật phẩm ra thì mời bước lên trước, bày tất cả lên khoảng đất trống bên trái phía trước ta.”
Vừa dứt lời, lập tức có mấy chục yêu thú tiến lên, đặt đồ vật vào khu vực quy định.
Sau đó, từng nhóm yêu thú nối tiếp nhau bước lên.
Ngay cả Bạch Mai, Tiểu Vưu đang đứng trên vai Ngu Chiêu và các tiểu hồ ly khác cũng ôm theo đồ vật bước lên, rồi quay lại tay không.
Vô số vật phẩm đủ loại được chất thành một đống như ngọn núi nhỏ, dù không có gì quá quý hiếm, nhưng gom lại cũng là một món tài sản không nhỏ.
Xung quanh vang lên tiếng thở dốc dồn dập của yêu thú, nhiệt độ cũng rõ ràng tăng cao.
Trong hoàn cảnh như vậy, rất khó không bị kích thích.
Sự hứng thú của Ngu Chiêu từ ba phần lập tức tăng lên bảy phần.
“Thi đấu một vòng phân thắng bại, lần này chúng ta sẽ thi xem ai có khứu giác nhạy bén nhất.”
Lão khỉ nhảy lên đỉnh đống vật phẩm, đứng trên cao nói vọng xuống khi không còn yêu thú nào tiến lên nữa.
“Thi khứu giác? Hahaha, vậy thì ta chắc chắn thắng rồi, khứu giác của ta là đệ nhất!”
“Tộc Thiên Lang chúng ta mới là bá chủ khứu giác!”
“Ái chà, lần này thi khứu giác, chắc ta thua rồi!”
Bạch Mai thở dài: “Tộc Khổng Tước bọn ta khứu giác chỉ ở mức bình thường, lần này chắc chắn không có cửa.”
Tiểu Vưu thì ngẩng cao cái bụng nhỏ, kiêu ngạo nói: “Ngu Chiêu, ta làm được! Xem ta đây!”
Ngu Chiêu đã từng chứng kiến khứu giác của Tiểu Vưu lợi hại cỡ nào.
Những miếng cá khô mà các tiểu hồ ly khác tiếc không nỡ ăn, chỉ cần bị giấu ở đâu đó trên núi Thanh Khâu, dù có kỹ đến mấy cũng không thoát khỏi chiếc mũi của Tiểu Vưu.
Báo hoa ba mắt cũng tràn đầy tự tin.
“Lão khỉ, lần này ngươi định cho bọn ta tìm cái gì?”
“Phải đấy phải đấy, mau công bố đi!”
“Lão khỉ, đừng nói là ngươi chôn mấy quả chuối trên núi bắt bọn ta đi tìm nhé!”
Hiện trường lập tức vang lên một tràng cười lớn.
Lão khỉ là một con khỉ cô độc sinh sống từ nhỏ tại Long Đàm sơn mạch, nên nắm rõ địa hình nơi này như lòng bàn tay.
Hội Nhỏ được tổ chức tại Long Đàm sơn mạch, nó (lão khỉ) bận rộn lo toan đủ việc, cũng giúp đỡ không ít, dần dần đã có được chỗ đứng trong lòng các yêu thú, về sau trở thành người phụ trách các hoạt động kết thúc Hội Nhỏ.
Nó không có tộc đàn, chỉ là một con khỉ sống đơn độc, nhưng công chính liêm minh, không thiên vị ai nên được mọi người tín phục.
Lão khỉ cũng rất hưởng thụ cảm giác được mọi ánh mắt chú ý, cố ý ra vẻ thần bí một lúc rồi mới lấy ra một chiếc lá đại thụ.
“Chiếc lá này từng dùng để gói vật mà các ngươi cần tìm. Ai là người đầu tiên tìm ra được vật đó và mang về đây thì sẽ chiến thắng, toàn bộ vật phẩm kia cũng thuộc về người đó. Đã nghe rõ chưa?”
Khi các yêu thú đều gật đầu xác nhận đã rõ, nó mới xé chiếc lá thành nhiều mảnh nhỏ, chuyền xuống để mọi người lần lượt ngửi.
Ngũ quan của Ngu Chiêu sau khi thức tỉnh ký ức của Thủy Linh Ngọc đã tiến hóa một lần, sau đó lúc đột phá Nguyên Anh cũng tiến hóa thêm lần nữa, vượt xa các tu sĩ cùng giai đoạn.
Cho nên khi nhận được mảnh lá, nàng cũng đặt dưới mũi cẩn thận ngửi một hồi.
Ừm, có hương thơm của gạo nếp.
Chiếc lá này hẳn đã từng gói một loại linh dược nào đó.
Ngu Chiêu đã có một phương hướng đại khái, liền chuyền mảnh lá cho Bạch Mai.
Bạch Mai thì trực tiếp từ bỏ, đưa mảnh lá cho yêu thú kế bên.
Một nén nhang sau, mảnh lá đã được truyền qua tay tất cả yêu thú.
Dưới ánh mắt trông mong của muôn yêu, lão khỉ cuối cùng cũng hô lệnh xuất phát.
Những yêu thú lanh lẹ như tên rời cung, chớp mắt đã phóng đi, nhanh như tia điện.
Chỉ trong nháy mắt, hơn nửa số yêu thú trong sân đã biến mất.
Thấy Ngu Chiêu và đám tiểu hồ ly vẫn ung dung không động đậy, Bạch Mai tò mò hỏi: “Các ngươi chẳng phải cũng muốn thử sao? Sao còn chưa xuất phát?”
“Bạch Mai tỷ tỷ, chuyện này không thể vội được. Chạy quá nhanh sẽ dễ bỏ lỡ manh mối. Không cần gấp.”
Tiểu hồ ly ra vẻ đắc ý như thể đã nắm chắc phần thắng.
Thực ra là do nó ăn quá nhiều gần đây, mập mạp đến nỗi tốc độ bị ảnh hưởng, căn bản không thể chạy nhanh, đành phải tìm lý do che đậy.
Bạch Mai không nhìn ra được bên trong lớp lông ngoài của Tiểu Vưu, còn cảm thấy nó nói rất có lý.
Muốn tìm được một món đồ trong Long Đàm sơn mạch rộng lớn thế này, chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Nóng vội thì không được, phải tìm đúng cách mới xong.
Ngu Chiêu đương nhiên cũng không vạch trần thể diện của tiểu hồ ly.
Bạch Mai từ bỏ, định ở lại chờ, Ngu Chiêu liền giao Lâm Sương cho nàng ấy chăm sóc.
Tộc Khổng Tước trắng chịu ảnh hưởng sâu sắc từ tộc trưởng Bạch Linh, không hề bài xích tu sĩ nhân tộc, nên nàng vui vẻ đồng ý.
Sau đó, Ngu Chiêu nhét thêm vài đạo phù hộ thân và ngọc phù truyền tin cho Lâm Sương, rồi mới dẫn đầu đội tìm kho báu do Tiểu Vưu làm trưởng nhóm, tiếp tục xuất phát.
Sau khi bọn họ rời đi, trong sân chỉ còn vài yêu thú lác đác.
Bạch Mai đang định tìm một chỗ nghỉ ngơi, lão khỉ đã tiến lại gần nàng.
“Bạch Mai đại nhân, cô gái tộc hồ lúc nãy đứng cạnh ngài là ai vậy? Lão khỉ ta chưa từng gặp qua.”
Khổng Tước trắng là một trong những tộc quần mạnh nhất được yêu thú công nhận, tộc trưởng Bạch Linh kín tiếng, không hay xuất hiện, nên Bạch Mai thường thay mặt xuất đầu lộ diện. Những yêu thú có chút hiểu biết đều biết nàng ấy, thái độ cũng cực kỳ tôn kính.
“Là một người bạn mới của tộc hồ thôi.”
Lão khỉ đảo mắt một vòng.
Bạn mới?
“Phải, nàng ấy có chút giao tình với tộc trưởng của chúng ta và tộc trưởng tộc Cửu Vĩ Hồ.”
Lão khỉ lập tức hiểu đây không phải nhân vật mà nó có thể tùy tiện hỏi đến, liền chuyển chủ đề, không thốt thêm một chữ dư thừa.
Ngu Chiêu chỉ đi chưa tới một canh giờ thì lại có cảm giác bị người theo dõi trong âm thầm.
Nàng dừng chân, ánh mắt chính xác quét về phía trước bên phải.
Lại là con báo hoa ba mắt tên Hoa Đồ.
“Ngu Chiêu, sao vậy? Ngươi phát hiện được manh mối à?”
Tiểu Vưu thực lực còn chưa đủ để phát hiện Hoa Đồ đang ẩn nấp gần đó, ngơ ngác ngẩng đầu hỏi Ngu Chiêu.
“Là con báo mà em ghét nhất đang bám theo.”
Ngu Chiêu hạ giọng nói.
Toàn thân Tiểu Vưu dựng lông xù lên.
“Là Hoa Đồ! Nhất định hắn muốn bám theo chúng ta, chờ chúng ta tìm được món đồ rồi mới nhào ra cướp lấy! Đáng ghét quá!”
“Hoa Đồ theo đến rồi à? Mau đuổi hắn đi đi!”
“Hoa Đồ! Ngươi đừng có theo bọn ta nữa! Mau đi đi! Bọn ta không hoan nghênh ngươi!”

0 comments