Chương 271: Ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta
Những dãy núi uốn lượn không dứt tựa như rồng bay, từng đợt tiếng thú gầm vang lên, làm chim chóc hoảng sợ bay tán loạn.
Kẻ dẫn đầu – Tiểu Vưu – chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ khẽ run động chóp mũi, thỉnh thoảng dừng lại trầm ngâm, đôi mắt hồ ly tròn trịa đầy chăm chú và nghiêm túc.
“Tiểu Vưu…”
“Suỵt.”
Ngu Chiêu đưa tay ra hiệu im lặng với con tiểu hồ ly vừa cất tiếng.
Tiểu hồ ly ngoan ngoãn bịt miệng, hai chiếc đuôi nhỏ sau lưng không ngừng vung vẩy vì sốt ruột.
Những tiểu hồ ly khác cũng không dám làm phiền, đợi đến khi Tiểu Vưu lại tìm được phương hướng mới ríu rít trở lại.
Cứ thế vừa đi vừa dừng, ba ngày đã trôi qua.
Hôm đó, từ xa vọng đến một tiếng gầm phẫn nộ rung trời, tựa như rồng ngẩng đầu, khiến núi rừng chấn động.
Ngu Chiêu nhìn về phía đó, lờ mờ thấy bụi đất cuồn cuộn bốc lên.
Tiểu Vưu nhảy lên vai Ngu Chiêu, kiễng chân nhìn về phía xa, miệng lẩm bẩm không hiểu tại sao lại có yêu thú đánh nhau ở đây.
Dù Long Đàm sơn mạch không hề cấm các trận chiến, nhưng yêu thú nơi đây gần như chưa từng phá vỡ luật bất thành văn này.
Bởi vì đó được coi là hành vi khiêu khích cả tộc, chẳng có yêu thú nào dám làm vậy.
Khoảng cách quá xa, Ngu Chiêu quan sát một lúc rồi định thu hồi ánh mắt, chợt thấy phía trước xuất hiện hơn chục đạo trường hồng, xếp thành hàng lao thẳng đến.
Sắc mặt nàng lập tức thay đổi.
Không xong rồi – là những lão quái Nguyên Anh kỳ!
Chúng đang xông đến phía nàng.
Ngu Chiêu lập tức vung tay phải ra phía trước, linh lực hóa thành dây thừng dựng đứng buộc lấy eo từng tiểu hồ ly.
Sau đó, nàng chỉ khẽ điểm chân, thân hình nghiêng người rút lui về phía bên trái.
Những tiểu hồ ly cũng theo sức kéo cực mạnh mà dịch chuyển theo.
Dù Ngu Chiêu đã phản ứng cực nhanh, nhưng vẫn không tránh khỏi việc thu hút sự chú ý của nhóm lão quái kia.
Một nam tử áo bào tím vui mừng kêu lên: “Là hồ ly chín đuôi con! Ta đi bắt bọn nó!”
“Lão Tà, ta đi với ngươi!”
“Còn ta nữa!”
“Được, chúng ta cùng đi, bắt được càng nhiều càng tốt!”
Trong đội có một bà lão lên tiếng nhắc nhở: “Phải tốc chiến tốc thắng, bọn yêu thú kia đang đuổi tới rồi!”
“Yên tâm, có Vô Anh Tử và Đầu Đà (hòa thượng) đầu trọc giúp ta, xử lý nhanh thôi.”
Dứt lời, ba thân ảnh tách khỏi đội hình, lao thẳng về phía Ngu Chiêu.
“Ngu Chiêu! Có ba người đuổi tới rồi!”
Tiểu Vưu bám chặt lấy đạo bào của Ngu Chiêu, mắt không rời khỏi mấy lão quái Nguyên Anh.
Vừa phát hiện hành động của bọn họ, lập tức ré lên cảnh báo Ngu Chiêu.
Nó quá căng thẳng, móng vuốt sắc bén suýt nữa xuyên qua lớp vải, đâm sâu vào vai nàng.
Ngu Chiêu không nói một lời, linh lực toàn thân vận chuyển đến mức cực hạn.
Thế nhưng khoảng cách giữa nàng và ba kẻ do Lão Tà cầm đầu vẫn không ngừng rút ngắn.
Ngu Chiêu tuy nổi bật trong hàng đồng lứa cũng hiếm có kẻ địch, nhưng khi đối đầu với những tu sĩ cũng ở Nguyên Anh kỳ, tất nhiên nàng phải chịu lép vế.
Điều đó không phải vì thiên phú nàng kém, mà do nàng đột phá chưa được bao lâu.
Nếu cho nàng thêm thời gian, tình hình chắc chắn sẽ khác.
Nhưng hiện tại, Ngu Chiêu rõ ràng đã gặp phải đại họa.
“Hồ tộc sinh ra nhiều mỹ nhân, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lão Tà ánh mắt dâm loạn, khóe miệng nhếch lên cười gian tà.
Hai tu sĩ khác toàn thân toát ra sát khí dữ dằn cũng liên tục gật đầu, ánh mắt trắng trợn lướt qua thân thể của Ngu Chiêu, còn cười phá lên điên cuồng.
Đám tiểu hồ ly nhận ra ba người kia không có ý tốt, tức giận trợn mắt nhe răng, gào to om sòm.
Ngu Chiêu mặt không cảm xúc, tay phải nắm chặt sợi dây thừng, kéo mạnh về phía mình, tay trái triệu hồi Phù Sinh kính.
Mặt kính đen bóng dưới ánh mặt trời lóe lên một tia sáng u ám.
Ba người Lão Tà chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bước chân khựng lại một thoáng.
Vô Anh Tử và Đầu Đà là hai người phản ứng trước tiên, chưa nhận ra có gì không ổn, theo phản xạ vẫn tiếp tục truy đuổi về phía trước.
Chạy ra hàng chục dặm, hai người mới phát hiện Lão Tà vẫn đứng yên cúi đầu tại chỗ, vội vàng dừng lại quát lớn: “Lão Tà! Ngươi còn đứng đó làm gì? Mau đuổi theo!”
Lão Tà từ từ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của hai người, nở nụ cười dữ tợn, vung tay rút ra một cây liềm trăng khuyết khổng lồ sau lưng.
“Các ngươi chết hết cho ta!”
Lưỡi liềm bạc chém rách bầu trời, phát ra luồng sáng trắng chói mắt.
Lưỡi đao sắc bén mang theo tiếng xé gió sắc nhọn lao đến như vũ bão.
Keng!
Ầm!
Hai âm thanh va chạm khác nhau vang lên cùng lúc.
Vô Anh Tử và Đầu Đà bị đánh văng ra xa hàng trăm dặm, khí huyết cuộn trào.
Cả hai giận tím mặt, nếu không phản ứng kịp, e là không chết thì cũng tàn phế.
Nhưng nơi này là đâu?
Long Đàm sơn mạch!
Đại bản doanh của Yêu tộc!
Một khi bị thương, đồng nghĩa với việc cận kề cái chết.
Hai người cố nuốt xuống ngụm máu bầm dâng lên nơi ngực, giận dữ mắng lớn: “Lão Tà! Ngươi điên rồi à!”
Đáp lại họ là những đợt đao quang như cuồng phong bão tố.
“Lão Tà! Ta lột da ngươi!”
“Vô Anh Tử, chúng ta cùng lên!”
“Được!”
Ba tên tu sĩ Nguyên Anh đại chiến hỗn loạn, đất trời tối sầm, cát bụi bay mù.
Ngu Chiêu đã bỏ chạy ra xa ngàn dặm mà vẫn còn cảm nhận được sóng dao động linh lực dữ dội trong không khí.
Nàng hơi thở phào nhẹ nhõm, thầm mừng vì mình đã dẫn đám tiểu hồ ly thoát khỏi kiếp nạn, nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt nàng lại chợt lạnh lẽo.
Một đầu dây thừng trống không.
Ngu Chiêu nhớ rất rõ, chỗ đó vốn buộc một con tiểu hồ ly tên là A Xuân.
Nàng quay phắt người lại.
Ánh mắt xuyên qua núi non, rơi xuống tay một bà lão tóc bạc.
Trong tay bà ta là một con hồ ly béo múp hai đuôi, đang vừa khóc vừa vùng vẫy, miệng không ngừng gọi tên Ngu Chiêu và Tiểu Vưu.
“Khốn kiếp.”
Ngu Chiêu mắng khẽ, đang định xoay người quay lại cứu viện, nhưng khi nhìn thấy đám tiểu hồ ly còn lại vẫn hoảng hốt chưa định thần, nàng lại không yên tâm để mặc chúng ở đây một mình.
“Các ngươi ở lại đây đừng di chuyển, ta và Ngu Chiêu đi cứu A Xuân.”
Ngu Chiêu kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Vưu đang đứng trên vai mình.
Trong tình thế nguy hiểm như vậy, ngược lại Tiểu Vưu lại quyết đoán hơn nàng.
Mặc dù có thể thấy rõ đám tiểu hồ ly đang rất căng thẳng, nhưng sau khi nghe lời Tiểu Vưu, chúng vẫn gật đầu đồng lòng hưởng ứng.
“A Xuân nhát gan nhất, Tiểu Vưu, ngươi nhất định phải đưa nó về!”
“Ngu Chiêu, A Xuân nhờ cậy cả vào ngươi.”
“Chúng ta không sao, các ngươi mau đi đi!”
Tiểu Vưu nét mặt nghiêm túc: “Ngu Chiêu, A Xuân là bằng hữu của chúng ta, chúng ta không thể bỏ rơi nó.”
“Được.”
Ngu Chiêu xoa đầu Tiểu Vưu rồi bất ngờ túm gáy nó, ném thẳng về phía trước.
“Ngươi trông bọn chúng cho kỹ, ta đi cứu A Xuân.”
Tiểu Vưu còn tưởng Ngu Chiêu đang nói chuyện với mình, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nàng khuất dần.
Lúc này, một luồng khí nóng phả thẳng vào đỉnh đầu nó.
Gáy nó lại bị ai đó nắm kéo mạnh.
Tiểu Vưu cố ngẩng cái đầu nhỏ, mắt tròn xoe mở to: “Hoa Đồ? Là ngươi! Buông ta ra!”
Hoa Đồ đặt Tiểu Vưu xuống đất, đưa móng vuốt ra vò mạnh lên đầu nó.
“Ngươi tưởng ta muốn bắt ngươi chắc? Là con hồ ly kia ném ngươi cho ta, còn bắt ta trông chừng các ngươi, ngươi đứng yên cho ta!”
Hoa Đồ khi nghe tiếng động, đã chạy tới, từ các yêu thú khác biết được mọi chuyện.
Có tu sĩ Nhân tộc không biết từ đâu biết được bọn họ đang hoạt động trong Long Đàm sơn mạch, thừa dịp các yêu thú tản ra tìm vật phẩm liền bất ngờ ra tay, bắt đi hàng chục con yêu thú con, hiện đang trên đường chạy trốn.
Hoa Đồ tức giận đến cực độ, một đường truy đuổi đến đây thì bị Ngu Chiêu phát hiện, đành phải gánh lấy trách nhiệm trông nom đám tiểu hồ ly.
0 comments